Giản Tuyết Ngưng hôn mê tận rạng sáng mới tỉnh dậy, đôi mắt hướng lên trần nhà của bệnh viện thì phát giác bản thân đang ở đâu. Cô muốn ngồi dậy thì lại cảm nhận đôi tay như có ai níu giữ liền quay sang, và trông thấy

Vương Diệc Thần gục trên phần rìa của giường mà không quên nắm lấy bàn tay của cô.

"Thần..."

Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Vương Diệc Thần lập tức mở mắt và thấy Giản Tuyết Ngưng đã tỉnh.

"Em tỉnh rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Vương Diệc Thần nhẹ nhàng hỏi han và nhận được cái lắc đầu nhẹ từ Giản Tuyết Ngưng.

"Xin lỗi, chắc anh trách em lắm .. vì đã giấu chuyện mình bị bệnh phải không?"

"Làm sao anh trách em được? Anh chỉ thất vọng bản thân vì đã không sớm nhận ra, để em phải chịu đau một mình thôi."

Vương Diệc Thần vẫn dịu dàng với Giản Tuyết Ngưng như ngày nào, ngay cả khi biết tin cô bị bệnh nan y.

"Tiểu Ngưng, anh đã xin với chị Linh lịch nghỉ dài hạn để có thể chăm sóc em trong khoảng thời gian này. Anh biết lý do em không nói với anh, chính là nghĩ cho tương lai sự nghiệp của anh nhưng nếu gọi là tương lai thì sao lại có thể thiếu em."

"Thần."

Vương Diệc Thần nắm lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng mà nâng niu.

"Tương lai của anh có em một phần trong đó nên vì tương lai của chúng ta, hãy cố gắng vượt qua nhé."

"Ừm."

Ba Giản nhận được cuộc gọi từ Vương Diệc Thần rằng Giản Tuyết Ngưng đã tỉnh dậy, ông nhanh chóng tới bệnh viện cùng trợ lý Doãn.

"Tiểu Ngưng?"

Ba Giản vừa đến phòng bệnh đã cất giọng gọi tên của Giản Tuyết Ngưng..

"Ba, làm ba lo lắng rồi. Con xin lỗi nha./"

"Con gái ngốc, tại sao lại giấu mọi chuyện một mình như thế hả?"

Ba Giản như có ý trách mắng nhưng sâu trong lòng vẫn là quan tâm lo lắng cho Giản Tuyết Ngưng hơn.

"Tiều thư, chuyện cô nhờ tôi đã hoàn thành. Mong cô sớm khỏe lại để còn giao thêm việc cho tôi nhé./"

"Cảm ơn anh, trợ lý Doãn."

Sau một hồi thăm hỏi, ba Giản cùng trợ lý Doãn ra ngoài mua một ít cháo cho Giản Tuyết Ngưng nên trong phòng chỉ còn lại cô và Vương Diệc Thần.

"Chắc mọi người khi biết tin của em có phải hoang mang lắm không anh?"

"Đúng thật là như vậy, bác sĩ Trần có nói nếu em phẫu thuật sớm thì khả năng sẽ sống được trên ba tháng nhưng ..."

Vương Diệc Thần khựng lại về vế sau, mà Giản Tuyết Ngưng vẫn nở nụ cười tươi.

"Anh ấy sẽ không đảm bảo rủi ro trong quá trình phẫu thuật, em biết chứ. Mà lễ cưới của chúng ta là diễn ra vào ngày kia rồi, em không muốn bỏ lỡ ngày quan trọng đó.!"

"Tiểu Ngưng, làm vậy em sẽ ..."

Giản Tuyết Ngưng trao một nụ hôn nhẹ nhàng kèm sâu lắng đến Vương Diệc Thần, tuy anh không từ chối nhưng ở khóe mắt lại rưng rưng. Cô dịu dàng lau đi những vệt nước mắt, rồi điểm đạm khuyên nhủ.

"Đừng khóc, sức khỏe của em tự bản thân em nắm rõ mà. Sau khi hoàn thành hôn lễ thì em nhất định sẽ làm phẫu thuật ngay, có được không?"

"Được, đều nghe theo em."

Ba Giản và trợ lý Doãn cũng cùng lúc trở về với vài phần thức ăn trên tay, gần giữa trưa thì các thành viên khác đều đến thăm Giản Tuyết Ngưng với nhiều biểu cảm vui buồn lẫn lộn.

"Làm mọi người lo lắng, cháu xin lỗi. Nhưng mà, ông cố và cả nhà đừng ủ rũ như thế. Cháu vẫn còn cười nói đây, không phải sao?"

Giản Tuyết Ngưng cố gắng vui vẻ nhất nhằm khuyên nhủ cả nhà, không để cô phiền lòng liền tích cực theo ý cô.

"Tiểu Ngưng, trợ lý Doãn đã bàn giao lại tất cả cho anh và Nhất Hoằng rồi. Em yên tâm, tụi anh nhất định sẽ điều hành tập đoàn thật tốt và cùng chờ em khỏe lại."

"Ừm."

Gần chiều tối, ông cố Giản và cả nhà lần lượt ra về để Giản Tuyết Ngưng nghỉ ngơi cùng sự chăm sóc ân cần của

Vương Diệc Thần.

"Mẹ anh có hầm món canh mà em thích đấy, khi nào em thấy đói thì cứ nói để anh đi hâm nóng lại nhé. Hôm nay, họ có hẹn thăm họ hàng nên là chưa ghé thăm em được."

"Không sao, thay em cảm ơn mẹ nhé."

Giản Tuyết Ngưng chợt nghĩ đến công việc của Vương Diệc Thần, có phần cảm thấy thiệt thòi cho anh nên muốn khuyên nhủ thêm lần nữa.

"Thần, nếu có thể hãy suy nghĩ lại chuyện lịch trình được không? Công việc vẫn là một phần của anh, nên đừng vì em mà ảnh hưởng."

"Ừm, sau khi em phẫu thuật thành công thì anh sẽ suy nghĩ lại. Như vậy được chứ?"

Giản Tuyết Ngưng khẽ mỉm cười như đồng ý, nhưng làm sao cô không biết Vương Diệc Thần đang nghĩ gì vì ngay cả bản thân cô cũng chưa chắc rằng sẽ trụ được sau lễ cưới.

"Em có chút buồn ngủ rồi."

"Được, anh ở ngoài cần gì cứ gọi anh."

Vương Diệc Thần vừa rời khỏi thì lẫn anh và Giản Tuyết Ngưng mới cùng rơi nước mắt sau mỗi cánh cửa, đau xót cho mối tình cũng như căn bệnh của cô.

"lông trời à, tại sao người lại đối xử bất công với cô gái như Tiểu Ngưng thế?)"

"CÔng trời, con không oán trách vì sao bản thân có bệnh nhưng nếu là vậy mong người hãy cho con sống thêm vài ngày sau lễ cưới với Thần nhé. Con chỉ cần có vậy là đủ./)"

Cả hai đều đau lòng vì nhau và cùng cầu nguyện cho đối phương với tia hy vọng mỏng manh. Sáng hôm sau, ba mẹ Vương liền sắp xếp việc nhà xong mới sốt sắng đến thăm Giản Tuyết Ngưng.

"Tiều Ngưng, loại bùa này là mẹ đích thân lên chùa xin cho con đấy. Hãy luôn mang bên người nhé, đảm bảo con sẽ phẫu thuật thành công và sống thật lâu cùng chúng ta."

Mẹ Vương ân cần giải thích và đưa loại bùa đã xin như chiếc túi nhỏ cho Giản Tuyết Ngưng, cô mỉm cười nhẹ nhàng mà biết ơn.

"Cảm ơn mẹ ạ, con sẽ luôn giữ bên mình."

"Ngoan, cho dù có như thế nào thì Thần và ba mẹ cùng những người khác sẽ luôn ở bên con.!"

Mẹ Vương điểm đạm đối xử với Giản Tuyết Ngưng như con ruột khiến cô được cảm giác có mẹ lần nữa, ba Vương cũng trân quý cô như cách mẹ Vương đã làm và hy vọng cô sẽ vượt qua được căn bệnh hiểm nghèo này. Ngược lại, Vương Diệc Thần bên cạnh trông thấy cô và ba mẹ Vương nói chuyện hạnh phúc khiến khóe miệng anh âm thầm nở nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện