Thời gian diễn ra lễ cưới của Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần chỉ còn lại vài tiếng đồng hồ, vì để chuẩn bị nên cô xin phép xuất viện về nhà chính nhưng chợt hồi tưởng lại khi trao đổi với bác sĩ Trần trước đó.

"Tiểu thư, sức khỏe của cô đã sắp không chịu được rồi. Bây giờ phải phẫu thuật ngay, nếu không sẽ không kịp."

"Ngày mai là ngày quan trọng, tôi không muốn bỏ lỡ ..."

Bác sĩ Trần không biết khuyên ngăn Giản Tuyết Ngưng thế nào, nhưng anh vẫn đồng ý có mặt trong buổi lễ nhằm theo dõi sức khỏe của cô.

"Tiểu Ngưng, con có chắc chắn là muốn tiếp tục buổi lễ vào ngày mai không?"

"Vâng, con và Thần đều chờ đợi ngày này nên sẽ không muốn bỏ lỡ đâu. Ba đừng lo, bản thân con nắm được sức khỏe của mình mà./*

Ba Giản ôn tồn lo lắng nhưng khi Giản Tuyết Ngưng kiên định như thế thì ông cũng chiều theo con gái.

"Vậy con mau nghỉ ngơi sớm đi để mai trở thành cô dâu đẹp nhất."

"Vâng. Ba ngủ ngon nhé./"

Sau khi nhìn ba Giản rời khỏi phòng, Giản Tuyết Ngưng chẩm chậm tiến tới bộ y phục cưới được treo trước mặt mà nở nụ cười.

"Chỉ một chút nữa thôi, cố lên Giản Tuyết Ngưng.//"

Giản Tuyết Ngưng nhìn vào lễ phục mà tự động viên bản thân rồi mới về giường nghỉ ngơi. Ngày hồm sau, sân vườn của nhà chính Giản thị đã được trang trí trồng rất lộng lẫy nhân ngày trọng đại.

"Nhanh nhanh, mau lại chỉnh cái này đi."

Giản Trữ Luân tất bật sắp xếp cùng Đinh Nhất Hoằng, mặt khác trên phòng các chị em còn lại đều đang chỉnh trang giúp Giản Tuyết Ngưng.

"Đẹp lắm đó, Tiểu Ngưng."

"Thât sao?"

Các chị em đua nhau khen ngợi về cô dâu Giản Tuyết Ngưng hôm nay khiến cô có phần xấu hổ.

"Cả nhà chuẩn bị nhé, nhà trai đã đến rồi đấy./"

Giản Tuyết Ngưng hít thở thật sâu và chờ đợi khoảnh khắc hạnh phúc trong đời, thay vào đó Vương Diệc Thần bên dưới cũng đang hồi hộp cùng lo lắng không kém.

"Tới giờ làm lễ rồi, mau gọi Tiều Ngưng xuống thôi./"

Nghe theo lời của Giản Trữ Luân, khoảng chừng vài phút sau là hình dáng của Giản Tuyết Ngưng từ từ xuất hiện.

"Tiểu Ngưng đẹp thật đó./"

Nét đẹp vốn có của Giản Tuyết Ngưng kèm theo chiếc váy cưới được thiết kế dành riêng cho cô cùng ba Giản từng bước tiến đến lễ đường, nơi đang có Vương Diệc Thần một thân vest đen chờ sẵn.

"Nhất Hoằng, đã thu xếp hết phóng viên chưa? Không để lọt một chứ?"

Giản Trữ Luân mở lời hỏi chuyện nên Đinh Nhất Hoằng điểm đạm hồi đáp.

"Yên tâm."

Trước sự chứng kiến của nhiều người, buổi lễ được diễn ra gần như sắp được thành công cho đến khi cả hai cùng nhau trao nhẫn cưới thì cơ thể của Giản Tuyết Ngưng đột nhiên ngã quy khiến tất cả lo lắng.

"Tiểu Ngưng."

Bác sĩ Trần nhanh chóng có mặt sơ cứu, và lập tức liên hệ đưa Giản Tuyết Ngưng đến bệnh viện làm phẫu thuật ngay. Bên ngoài phòng cấp cứu, ai nấy cũng đều hồi hộp không ngừng đặc biệt là Vương Diệc Thần.

"Cầu nguyện cho Tiểu Ngưng không sao, một cô gái tốt và luôn nghĩ cho người khác như con bé thì không nên có kết quả thế này."

Các khách mời đều được Giản Trữ Luân thu xếp ổn thỏa, riêng toàn bộ thành viên trong gia đình đều đồng lòng chờ đợi. Thời gian phẫu thuật trôi qua từng phút từng tiếng, tuy kéo dài rất lâu nhưng chỉ cần Giản Tuyết Ngưng không sao thì chờ đợi là xứng đáng.

"Thần, uống chút nước đi con."

Ba Giản đưa cho Vương Diệc Thần chai nước suối rồi lên tiếng ủi an.

"Tiều Ngưng không muốn thấy chúng ta buồn bã như vậy đâu./"

"Cảm ơn ba."

Bên trong phòng cấp cứu hồi sức, bác sĩ Trần cũng đang áp lực không kém nhưng anh vẫn cố gắng hết sức nhằm lấy lại hơi thở sống cho bệnh nhân. Trải qua nhiều tiếng đồng hổ, ánh đèn của phòng cấp cứu đã tắt cùng y tá đang đẩy Giản Tuyết Ngưng ra ngoài.

"Tiểu Ngưng./"

"Người nhà bệnh nhân theo tôi qua đây một lát."

Ba Giản và Vương Diệc Thần cùng đi với bác sĩ Trần qua một góc nói chuyện.

"Tình hình của tiểu thư hiện tại không được khả quan cho lắm, tuy phẫu thuật đã thành công nhưng tín hiệu sống của cô ấy vẫn còn rất yếu. Nếu trong vòng 24 giờ tới mà cô ấy không tỉnh lại, thì có thể cô ấy sẽ ngủ yên như vậy mãi mãi."

"Sao?"

Ba Giản nhận được tin sét đánh ngang tai thì Vương Diệc Thần liền lập tức đỡ lấy ông.

"Nếu tiểu thư chịu phẫu thuật từ sớm thì có lẽ sẽ không phải như hiện tại, thật xin lỗi vì tôi đã không giúp được nhiều."

"Bác sĩ đừng tự trách, anh đã làm rất tốt rồi. Tôi tin nếu là cô ấy thì cũng sẽ nói như vậy./"

Giản Tuyết Ngưng được đưa vào phòng hồi sức tích cực nên cả nhà không thể đồng loạt vào thăm, sau khi trao đổi với bác sĩ Trần thì Vương Diệc Thần đích thân bàn bạc lại với gia đình.

"Nói như vậy thì nếu sau 24 giờ mà Tiểu Ngưng không tỉnh lại, tức là con bé sẽ ..."

Lời nói khựng lại từ Giản Trữ Luân khiến cả nhà không mấy vui vẻ, nhưng Vương Diệc Thần cố gắng trấn an dù bản thân anh là người đau lòng nhất.

"Ít nhất Tiểu Ngưng không muốn thấy chúng ta đau buồn như vậy đâu, hãy suy nghĩ tích cực mà chờ cô ấy tỉnh lại."

Ông cố Giản và các thành viên khác cùng nhau ra về, chỉ để lại ba Giản và Vương Diệc Thần ở lại.

"Ba. Hôm nay ba về nghỉ ngơi đi, để con ở lại với cô ấy."

"Không sao đầu, ba ở lại với con."

Cứ như thế, ba Giản và Vương Diệc Thần ở lại nhìn Giản Tuyết Ngưng qua tấm kính chắn của phòng hồi sức.

"Con bé dẫu biết kết quả sẽ là như thế này, nhưng vẫn bất chấp hoàn thành lễ cưới. Thật đúng là ngốc quá mà./"

"Con xin lỗi, nếu như con khuyên cô ấy thêm một chút nữa thì ..."

Đối diện với ba Giản, Vương Diệc Thần càng cảm thấy có lỗi vì anh đã không kiên định hơn.

"Con nghĩ con khuyên được con bé sao? Hễ là chuyện đã quyết, Tiểu Ngưng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Huống hồ, lễ cưới vốn là chuyện trông ngóng từ lâu nên nó càng không muốn bỏ lỡ."

".."

Ba Giản nhẹ nhàng khuyên nhủ Vương Diệc Thần và cùng hy vọng Giản Tuyết Ngưng sớm ngày tỉnh lại. Mặt khác, nữ chính đang trong một khoảng không vô định nhuốm màu đen huyền lơ lửng giữa trung tâm cho đến khi cô chẩm chậm mở mắt thì cơ thể mới từ từ đáp nhẹ xuống mặt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện