Vương Diệc Thần cả đêm bên cạnh Giản Tuyết Ngưng, anh không ngừng trò chuyện với cô để đảm bảo cô có thể nghe được mà sớm thức tỉnh.
“Tiểu Ngưng, chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau du lịch các nước sau khi hoàn thành lễ cưới à? Vé máy bay anh đặt sẵn rồi, chỉ còn đợi em thôi nên hãy mau tỉnh lại và cùng đi nhé.”
Lời nói cùng nước mắt của Vương Diệc Thần tưởng chừng như chỉ có mình anh nghe thấy, ngược lại là Giản Tuyết Ngưng vẫn đang nằm yên không chút động đậy kia. Cùng thời điểm đó, cô của hiện tại đang ở một không gian hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
“Nơi này ... sao giống với lần thấy mẹ lần trước thế? Chẳng lẽ, mình thật sự đã chết sao..?!”
“Vẫn chưa đâu.”
Thanh âm quen thuộc vang lên khiến Giản Tuyết Ngưng không thể không nhận ra.
“Mẹ?!”
Giản Tuyết Ngưng chạy một mạch đến bên mẹ của mình với nỗi niềm nhớ thương vô tận.
“Mẹ, con lại được gặp mẹ vậy có khi nào con đã ...?!”
“Số con còn dài lắm, chưa tới đâu.”
Hai mẹ con cùng nhau tâm sự trong không gian tĩnh lặng, Giản Tuyết Ngưng như em bé mà tựa đầu vào vai của mẹ mình làm nũng.
“Con đường con chọn mẹ đã thấy, tuy chông gai nhưng con vẫn giữ vững niềm tin của bản thân không sa vào quyền lực. Mẹ hiểu ban đầu con làm vậy chỉ là muốn lấy lại công bằng cho mẹ, nhưng chẳng phải con đã lấy được lòng tin của toàn bộ gia tộc rồi sao?”
“Mẹ, lúc đó chỉ là bất đắc dĩ thôi. Con nào muốn làm người đứng đầu, mẹ biết mà."
Gương mặt của mẹ Giản thoáng chốc nở nụ cười hiền từ đối với Giản Tuyết Ngưng, thay vào đó bên ngoài hiện tại vẫn đang có Vương Diệc Thần túc trực.
“Thần, con về nghỉ ngơi đi. Để ba trông Tiểu Ngưng cho..”
“Không sao đâu ba, con muốn tận mắt thấy Tiểu Ngưng tỉnh lại.
Giản Tuyết Ngưng vẫn đang cùng mẹ Giản trò chuyện trong thời không ..
“Tiểu Ngưng, thời gian của con đã tới rồi. Mau trở về đi.”
“Ý của mẹ là ..?!”
Mẹ Giản nhẹ nhàng gật đầu xác nhận thay cho câu trả lời, nhưng Giản Tuyết Ngưng lại cảm thấy nuối tiếc.
“Mẹ ở trên cao có thể thấy được người thật lòng đối xử tốt với con là mẹ đã mãn nguyện rồi, tiếp sau đây hãy vui vẻ mà sống tiếp và nhớ rằng mẹ vẫn luôn ở bên con nhé.”
“Mẹ, con .. cho dù có quay về con cũng không sống được bao lâu.
Giản Tuyết Ngưng hồi đáp nhỏ nhẹ khiến mẹ Giản cốc nhẹ vào đầu cô.
“Con cố tình không hiểu ý của mẹ đúng không? Lẽ nào ... con không nghĩ tới con rể à?”
Mẹ Giản nhắc đến Vương Diệc Thần khiến Giản Tuyết Ngưng khựng lại vài giây.
“Hai đứa tâm ý trùng trùng, con đừng nên làm lỡ dỡ người ta./”
“Con nào có.”
Thời gian hôn mê của Giản Tuyết Ngưng đã là hơn 12 giờ, các thành viên khác ai ai cũng thay phiên cầu nguyện cho cô.
“Mẹ, sau lần này có phải con không còn gặp lại mẹ nữa không?”
“Con gái ngốc, mẹ luôn luôn dõi theo bước chân của con chỉ là con không thấy mẹ thôi. Dù không có mẹ, ba và con rể cũng sẽ thương yêu con hết mực không phải sao?”
Giản Tuyết Ngưng tươi cười trao cho mẹ Giản cái ôm thân yêu thay cho lời tạm biệt.
“Mẹ tự hào vì có được người con gái như con, hãy vui vẻ sống thật tốt nhé."
“Vâng.”
Một luồng ánh sáng tỏa ra đưa linh hồn của Giản Tuyết Ngưng về lại hiện tại và khi nhận thấy sự sống, các thiết bị điện tâm đồ bắt đầu kêu lên tít tít hồi lâu..
“Tiểu Ngưng, em không được có chuyện gì nhé./”
Bác sĩ Trần lập tức tiến hành sơ cứu, mọi người đứng bên ngoài nhìn rõ toàn cảnh mà chắp tay nguyện cầu. Vài phút sau, cả nhà lật đật tiến đến hỏi han vị bác sĩ mới trở ra ngoài với cùng một gương mặt.
“Tiểu Ngưng thế nào rồi, bác sĩ?”
“Chúc mừng, tiểu thư đã vượt qua được hôn mê rồi. Cô ấy vừa tỉnh lại nhưng sức khỏe còn chưa hồi phục nhiều nên cả nhà đừng vào thăm bây giờ nhé. Sau hôm nay, cô ấy sẽ được đưa về phòng riêng lúc đó mọi người thăm cũng chưa muộn”
Ba Giản và Vương Diệc Thần không khỏi vui mừng nhưng rất nhanh chóng cảm ơn bác sĩ Trần.
“Thật là hay quá, Tiểu Ngưng không sao là tốt rồi./
Ngày hôm sau, Giản Tuyết Ngưng được chuyển về phòng đơn riêng và luôn có Vương Diệc Thần bên cạnh.
“Hơ .. Thuần..?!”
Giản Tuyết Ngưng chầm chậm mở mắt mà gọi tên người thương, Vương Diệc Thần kề bên liền đáp lại.
“Anh đây, em cảm thấy trong người sao?"
“Em .. muốn .. uống .. nước.
Vương Diệc Thần nghe lời mà rót đầy ly nước và đỡ Giản Tuyết Ngưng tựa vào thành giường, dịu dàng bón nước cho cô nhưng cô lại chú ý đến quầng thăm đen ngay đôi mắt của anh.
“Cả đêm anh không ngủ à?”
“Anh không yên tâm .. sợ rằng em sẽ rời xa lúc anh chợp mắt./”
Bàn tay của Giản Tuyết Ngưng đặt nhẹ lên khuôn mặt vẫn còn đậm nét điển trai của Vương Diệc Thần.
“Em xin lỗi, để anh lo lắng lần nữa.”
“Không sao, chỉ cần em có thể tỉnh lại là niềm hạnh phúc nhất với anh rồi.”
Cả hai dự định trao nhau nụ hôn thì chợt cánh cửa đột ngột mở ra cùng sự xuất hiện của ba Giản và các anh chị em khác trong nhà khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng ..
“À, hình như còn quên đồ thì phải. Chúng ta trở ra ngoài lấy đi”
“Đúng đúng.”
Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng bối rối tìm cớ rời đi nhưng Giản Tuyết Ngưng cố ý bắt bẻ.
“Tới cũng đã tới, còn muốn đi đâu hả?”
“À thì .. không khí đang ngọt ngào mà nên hai đứa cứ tiếp tục, tụi anh sẽ quay lại sau.”
Ba Giản và Vương Diệc Thần thầm cười nhẹ vì hành động của đám nhỏ.
“Được rồi, em biết mọi người là lo lắng cho em. Thật xin lỗi, đợi em khỏe hẳn thì sẽ đáp lễ lại một bữa ăn nhé.”
Một tháng sau, sức khỏe của Giản Tuyết Ngưng đã phần nào đỡ hơn nhưng bác sĩ Trần vẫn dặn dò cô tạm thời đừng hoạt động mạnh và kiên trì tái khám mỗi tuần nhằm theo dõi căn bệnh. Lúc này, cô đang ngồi phơi nắng ngoài sân nhà thì lướt thấy tin tức tạm ngừng hoạt động của Vương Diệc Thần.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, anh chỉ là muốn dành thời gian bên em lâu hơn thôi./
Vương Diệc Thần vừa bưng đến phần trà chiều vừa điềm đạm giải thích với Giản Tuyết Ngưng.
“Em không sao rồi, anh không cần phải dừng lịch trình đâu.”
“Chúng ta có hẹn sẽ đi du lịch các nước sau lễ cưới mà, nên sẵn anh xin nghỉ phép luôn.”
Vương Diệc Thần một lòng chiều chuộng Giản Tuyết Ngưng khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ huống chi người trong cuộc, cô cũng mong cả hai sớm ngày hưởng tuần trăng mặt riêng với nhau nên nở nụ cười mãn nguyện cùng niềm hạnh phúc đong đầy.
“Tiểu Ngưng, chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau du lịch các nước sau khi hoàn thành lễ cưới à? Vé máy bay anh đặt sẵn rồi, chỉ còn đợi em thôi nên hãy mau tỉnh lại và cùng đi nhé.”
Lời nói cùng nước mắt của Vương Diệc Thần tưởng chừng như chỉ có mình anh nghe thấy, ngược lại là Giản Tuyết Ngưng vẫn đang nằm yên không chút động đậy kia. Cùng thời điểm đó, cô của hiện tại đang ở một không gian hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
“Nơi này ... sao giống với lần thấy mẹ lần trước thế? Chẳng lẽ, mình thật sự đã chết sao..?!”
“Vẫn chưa đâu.”
Thanh âm quen thuộc vang lên khiến Giản Tuyết Ngưng không thể không nhận ra.
“Mẹ?!”
Giản Tuyết Ngưng chạy một mạch đến bên mẹ của mình với nỗi niềm nhớ thương vô tận.
“Mẹ, con lại được gặp mẹ vậy có khi nào con đã ...?!”
“Số con còn dài lắm, chưa tới đâu.”
Hai mẹ con cùng nhau tâm sự trong không gian tĩnh lặng, Giản Tuyết Ngưng như em bé mà tựa đầu vào vai của mẹ mình làm nũng.
“Con đường con chọn mẹ đã thấy, tuy chông gai nhưng con vẫn giữ vững niềm tin của bản thân không sa vào quyền lực. Mẹ hiểu ban đầu con làm vậy chỉ là muốn lấy lại công bằng cho mẹ, nhưng chẳng phải con đã lấy được lòng tin của toàn bộ gia tộc rồi sao?”
“Mẹ, lúc đó chỉ là bất đắc dĩ thôi. Con nào muốn làm người đứng đầu, mẹ biết mà."
Gương mặt của mẹ Giản thoáng chốc nở nụ cười hiền từ đối với Giản Tuyết Ngưng, thay vào đó bên ngoài hiện tại vẫn đang có Vương Diệc Thần túc trực.
“Thần, con về nghỉ ngơi đi. Để ba trông Tiểu Ngưng cho..”
“Không sao đâu ba, con muốn tận mắt thấy Tiểu Ngưng tỉnh lại.
Giản Tuyết Ngưng vẫn đang cùng mẹ Giản trò chuyện trong thời không ..
“Tiểu Ngưng, thời gian của con đã tới rồi. Mau trở về đi.”
“Ý của mẹ là ..?!”
Mẹ Giản nhẹ nhàng gật đầu xác nhận thay cho câu trả lời, nhưng Giản Tuyết Ngưng lại cảm thấy nuối tiếc.
“Mẹ ở trên cao có thể thấy được người thật lòng đối xử tốt với con là mẹ đã mãn nguyện rồi, tiếp sau đây hãy vui vẻ mà sống tiếp và nhớ rằng mẹ vẫn luôn ở bên con nhé.”
“Mẹ, con .. cho dù có quay về con cũng không sống được bao lâu.
Giản Tuyết Ngưng hồi đáp nhỏ nhẹ khiến mẹ Giản cốc nhẹ vào đầu cô.
“Con cố tình không hiểu ý của mẹ đúng không? Lẽ nào ... con không nghĩ tới con rể à?”
Mẹ Giản nhắc đến Vương Diệc Thần khiến Giản Tuyết Ngưng khựng lại vài giây.
“Hai đứa tâm ý trùng trùng, con đừng nên làm lỡ dỡ người ta./”
“Con nào có.”
Thời gian hôn mê của Giản Tuyết Ngưng đã là hơn 12 giờ, các thành viên khác ai ai cũng thay phiên cầu nguyện cho cô.
“Mẹ, sau lần này có phải con không còn gặp lại mẹ nữa không?”
“Con gái ngốc, mẹ luôn luôn dõi theo bước chân của con chỉ là con không thấy mẹ thôi. Dù không có mẹ, ba và con rể cũng sẽ thương yêu con hết mực không phải sao?”
Giản Tuyết Ngưng tươi cười trao cho mẹ Giản cái ôm thân yêu thay cho lời tạm biệt.
“Mẹ tự hào vì có được người con gái như con, hãy vui vẻ sống thật tốt nhé."
“Vâng.”
Một luồng ánh sáng tỏa ra đưa linh hồn của Giản Tuyết Ngưng về lại hiện tại và khi nhận thấy sự sống, các thiết bị điện tâm đồ bắt đầu kêu lên tít tít hồi lâu..
“Tiểu Ngưng, em không được có chuyện gì nhé./”
Bác sĩ Trần lập tức tiến hành sơ cứu, mọi người đứng bên ngoài nhìn rõ toàn cảnh mà chắp tay nguyện cầu. Vài phút sau, cả nhà lật đật tiến đến hỏi han vị bác sĩ mới trở ra ngoài với cùng một gương mặt.
“Tiểu Ngưng thế nào rồi, bác sĩ?”
“Chúc mừng, tiểu thư đã vượt qua được hôn mê rồi. Cô ấy vừa tỉnh lại nhưng sức khỏe còn chưa hồi phục nhiều nên cả nhà đừng vào thăm bây giờ nhé. Sau hôm nay, cô ấy sẽ được đưa về phòng riêng lúc đó mọi người thăm cũng chưa muộn”
Ba Giản và Vương Diệc Thần không khỏi vui mừng nhưng rất nhanh chóng cảm ơn bác sĩ Trần.
“Thật là hay quá, Tiểu Ngưng không sao là tốt rồi./
Ngày hôm sau, Giản Tuyết Ngưng được chuyển về phòng đơn riêng và luôn có Vương Diệc Thần bên cạnh.
“Hơ .. Thuần..?!”
Giản Tuyết Ngưng chầm chậm mở mắt mà gọi tên người thương, Vương Diệc Thần kề bên liền đáp lại.
“Anh đây, em cảm thấy trong người sao?"
“Em .. muốn .. uống .. nước.
Vương Diệc Thần nghe lời mà rót đầy ly nước và đỡ Giản Tuyết Ngưng tựa vào thành giường, dịu dàng bón nước cho cô nhưng cô lại chú ý đến quầng thăm đen ngay đôi mắt của anh.
“Cả đêm anh không ngủ à?”
“Anh không yên tâm .. sợ rằng em sẽ rời xa lúc anh chợp mắt./”
Bàn tay của Giản Tuyết Ngưng đặt nhẹ lên khuôn mặt vẫn còn đậm nét điển trai của Vương Diệc Thần.
“Em xin lỗi, để anh lo lắng lần nữa.”
“Không sao, chỉ cần em có thể tỉnh lại là niềm hạnh phúc nhất với anh rồi.”
Cả hai dự định trao nhau nụ hôn thì chợt cánh cửa đột ngột mở ra cùng sự xuất hiện của ba Giản và các anh chị em khác trong nhà khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng ..
“À, hình như còn quên đồ thì phải. Chúng ta trở ra ngoài lấy đi”
“Đúng đúng.”
Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng bối rối tìm cớ rời đi nhưng Giản Tuyết Ngưng cố ý bắt bẻ.
“Tới cũng đã tới, còn muốn đi đâu hả?”
“À thì .. không khí đang ngọt ngào mà nên hai đứa cứ tiếp tục, tụi anh sẽ quay lại sau.”
Ba Giản và Vương Diệc Thần thầm cười nhẹ vì hành động của đám nhỏ.
“Được rồi, em biết mọi người là lo lắng cho em. Thật xin lỗi, đợi em khỏe hẳn thì sẽ đáp lễ lại một bữa ăn nhé.”
Một tháng sau, sức khỏe của Giản Tuyết Ngưng đã phần nào đỡ hơn nhưng bác sĩ Trần vẫn dặn dò cô tạm thời đừng hoạt động mạnh và kiên trì tái khám mỗi tuần nhằm theo dõi căn bệnh. Lúc này, cô đang ngồi phơi nắng ngoài sân nhà thì lướt thấy tin tức tạm ngừng hoạt động của Vương Diệc Thần.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, anh chỉ là muốn dành thời gian bên em lâu hơn thôi./
Vương Diệc Thần vừa bưng đến phần trà chiều vừa điềm đạm giải thích với Giản Tuyết Ngưng.
“Em không sao rồi, anh không cần phải dừng lịch trình đâu.”
“Chúng ta có hẹn sẽ đi du lịch các nước sau lễ cưới mà, nên sẵn anh xin nghỉ phép luôn.”
Vương Diệc Thần một lòng chiều chuộng Giản Tuyết Ngưng khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ huống chi người trong cuộc, cô cũng mong cả hai sớm ngày hưởng tuần trăng mặt riêng với nhau nên nở nụ cười mãn nguyện cùng niềm hạnh phúc đong đầy.
Danh sách chương