Kim Yến Yến cố gắng thể hiện bình thường nhất trước Giản Tuyết Ngưng nhưng dường như có vẻ vô dụng…
“Cậu không sao chứ? Tiểu Yến.”
“Hả? Ồ, mình không sao.”
Nhìn cô bạn thân trước mặt bẽn lẽn như vậy thật không quen, nên buộc Giản Tuyết Ngưng phải nói thẳng.
“Tiểu Chí đã tới tìm mình … vì phân vân với lời tỏ tình của cậu đấy.!”
“Hở?”
Kim Yến Yến sớm đã đoán được rằng nếu tỏ tình với Trương Vũ Chí thì có thể sẽ khiến anh nhọc lòng.
“Nhưng mà cậu lại quan tâm đến cảm nhận của mình phải không?”
“Mình … Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là người bạn tốt nhất của mình nên mình không muốn cậu phải khó xử trong chuyện này. Mình thích Tiểu Chí nhưng Tiểu Chí lại thích cậu, vả lại hai người lại môn đăng hộ đối nên mình mới giấu đi tình cảm đó.”
Giản Tuyết Ngưng chầm chậm bước đến bên Kim Yến Yến mà từ tốn lên tiếng …
“Cậu đó, việc cậu thích Tiểu Chí mình đã biết từ sớm rồi nhưng mình của lúc đó vốn không quan tâm đến chuyện tình cảm. Vả lại, làm sao mình có thể hẹn hò với người mà bạn thân của mình thích được chứ?”
“Tiểu Ngưng …”
Tình bạn giữa hai người thật đáng kính nên một phần đã khiến Kim Yến Yến xúc động …
“Sao cậu tốt với mình như vậy? Mình…”
“Cậu là bạn của mình, mình không tốt với cậu thì tốt với ai. Nhưng mà, có lẽ sau này có người sẽ đối xử với cậu tốt hơn mình đấy.”
Kim Yến Yến thắc mắc lý do thì từ sau thanh âm của Trương Vũ Chí vang lên …
“Tiểu Yến …”
“Tiểu Chí?.”
Giản Tuyết Ngưng tươi cười nhẹ nhàng vỗ vai ủi an Kim Yến Yến …
“Vậy mình nhường không khí lại cho hai người nhé, có gì thì nhắn mình.”
Giản Tuyết Ngưng vui vẻ chào tạm biệt rồi rời đi, để lại không gian cho hai con người bên trong. Vừa đứng đợi xe thì Vương Diệc Thần đã gọi facetime đến …
“Quay phim ổn chứ?”
“Khá tốt. Em vừa đi đâu về à?”
Giản Tuyết Ngưng bắt đầu giải thích với Vương Diệc Thần thì phía bên đầu dây lại bật cười …
“Ơ… Loại được hai tình địch nên vui lắm à?”
“Một chút. Dù gì họ cũng đã tìm được định mệnh của đời mình, nên phải chúc phúc họ chứ.//”
Giản Tuyết Ngưng nhớ đến hotsearch weibo đang được lan truyền về tin tức học thức của Vương Diệc Thần nên lo lắng mà hỏi thăm …
“Anh vẫn ổn chứ? … Em đã thấy bên weibo …”
“Đều là tin đồn nhảm, em đừng quan tâm.”
Xe buýt công cộng đã dừng lại điểm đón khách nên Giản Tuyết Ngưng bước từng bước lên chỗ ngồi …
“Em nhớ profile của anh ghi rằng đã tốt nghiệp cấp ba, đúng không?”
“Đúng rồi. Năm xưa, vì ước mơ làm ca sĩ kiêm vũ công nên anh đã thi vào trường quốc tế ở nước ngoài. Sau khi được chọn làm thực tập sinh ở HuaTian thì anh mới xin bảo lưu và hoạt động đến hiện tại.”
Vương Diệc Thần thật lòng kể hết quá khứ cho Giản Tuyết Ngưng, anh sợ cô sẽ có phần chê bai.
“Không sao đâu. Có câu học thức là vô tận, chỉ cần anh có lòng thì học ở đâu cũng là học cả. Đừng nghe cư dân mạng nói gì nhé.//
“Em không để ý?”
Nội tâm Vương Diệc Thần lúc này rất muốn đến bên Giản Tuyết Ngưng nhưng vì lịch quay mà phải kiềm chế …
“Sao em lại phải để ý?”
“…”
“Anh đừng vì xuất thân của em mà lại có suy nghĩ nọ, em cũng như anh thôi. Không có học đại học, sau khi tốt nghiệp trung học là em đã bắt đầu trở thành vận động viên đến bây giờ nên chúng ta có thêm điểm giống nhau rồi đấy…”
Vương Diệc Thần bên kia màn hình hạnh phúc ra mặt mà cười không ngớt, mặt khác tình hình ở ngoài nhà hàng vẫn không thay đổi …
“Quan Kính Khải, em không cần anh thương hại em. Tình cảm của anh đã không đặt ở em thì chuyện đứa bé này chúng ta cứ nên cho qua đi, em sẽ không yêu cầu anh chu cấp mà chỉ nhờ anh một điều thôi. Đừng tìm gặp nhau nữa, được chứ?”
“Reina…”
Một chiếc taxi vừa đúng lúc dừng đỗ nên Reina cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mà lên xe rời đi, khiến Quan Kính Khải dường như không còn lý do đuổi theo cô được nữa.
“[Reina, anh xin lỗi. Từ bây giờ, anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em và nhất định sẽ không để em một mình nuôi con đâu. //]”
Và cùng thời điểm bên trong nhà hàng với không khí tĩnh lặng tương tự, hai con người ngồi đối diện mà không một âm thanh …
“[Làm sao đây? Mình còn chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại cậu ấy …]”
“[Không khí này …]”
Kim Yến Yến vô cùng ngại ngùng nên tìm cớ rời đi trước …
“Xin lỗi, mình còn lịch trình nên đi trước nhé. Hôm khác gặp cậu sau.//”
Thân hình vừa đứng dậy thì Trương Vũ Chí cũng đứng dậy mà níu tay Kim Yến Yến trở lại …
“Tiểu Yến, mình …”
“[Tiểu Chí à, đừng từ chối lúc này chứ?]”
Nội tâm Kim Yến Yến như muốn vừng lên nhưng điều mà Trương Vũ Chí chuẩn bị nói thì ngược lại …
“Hãy cho mình thời gian được không?”
“Hở?”
“Mình không phải là đang từ chối tình cảm của cậu, tuy là lúc đầu có hơi bất ngờ nhưng mà hãy cho mình thời gian xác nhận lại rằng mình đối với cậu là loại tình cảm nào rồi mình sẽ cho cậu câu trả lời thích đáng. Có được không?”
Kim Yến Yến như bị điều khiển mà gật đầu đồng ý nhưng trong lòng dường như vẫn còn chút hy vọng. Tối hôm đó, vì suy nghĩ cho Vương Diệc Thần nên Giản Tuyết Ngưng đã đăng weibo kèm hình ảnh nắm tay của cả hai với ẩn ý tin tưởng và tag cả tên anh khến cộng đồng mạng một phen nháo nhào.
“Thần à, xem weibo mau.”
Quản lý Hùng mắt lướt thấy liền kêu Vương Diệc Thần kiểm tra điện thoại, khi vào weibo thì anh mới phát hiện tin tức Giản Tuyết Ngưng đã đăng.
“Xem ra Giản tiểu thư đây là muốn chứng minh cho mấy anh hùng bàn phim kia biết người mà cô ấy chọn là xứng đáng không thua ai, chỉ một tin đã nói rõ chuyện của em rồi.//”
Nghe quản lý Hùng giải thích khiến Vương Diệc Thần cười nhẹ, sau đó vào weibo của Giản Tuyết Ngưng thì mới thấy cả anh và cô chỉ theo dõi lẫn nhau như phần nào xác nhận mối quan hệ của cả hai.
“Cậu không sao chứ? Tiểu Yến.”
“Hả? Ồ, mình không sao.”
Nhìn cô bạn thân trước mặt bẽn lẽn như vậy thật không quen, nên buộc Giản Tuyết Ngưng phải nói thẳng.
“Tiểu Chí đã tới tìm mình … vì phân vân với lời tỏ tình của cậu đấy.!”
“Hở?”
Kim Yến Yến sớm đã đoán được rằng nếu tỏ tình với Trương Vũ Chí thì có thể sẽ khiến anh nhọc lòng.
“Nhưng mà cậu lại quan tâm đến cảm nhận của mình phải không?”
“Mình … Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là người bạn tốt nhất của mình nên mình không muốn cậu phải khó xử trong chuyện này. Mình thích Tiểu Chí nhưng Tiểu Chí lại thích cậu, vả lại hai người lại môn đăng hộ đối nên mình mới giấu đi tình cảm đó.”
Giản Tuyết Ngưng chầm chậm bước đến bên Kim Yến Yến mà từ tốn lên tiếng …
“Cậu đó, việc cậu thích Tiểu Chí mình đã biết từ sớm rồi nhưng mình của lúc đó vốn không quan tâm đến chuyện tình cảm. Vả lại, làm sao mình có thể hẹn hò với người mà bạn thân của mình thích được chứ?”
“Tiểu Ngưng …”
Tình bạn giữa hai người thật đáng kính nên một phần đã khiến Kim Yến Yến xúc động …
“Sao cậu tốt với mình như vậy? Mình…”
“Cậu là bạn của mình, mình không tốt với cậu thì tốt với ai. Nhưng mà, có lẽ sau này có người sẽ đối xử với cậu tốt hơn mình đấy.”
Kim Yến Yến thắc mắc lý do thì từ sau thanh âm của Trương Vũ Chí vang lên …
“Tiểu Yến …”
“Tiểu Chí?.”
Giản Tuyết Ngưng tươi cười nhẹ nhàng vỗ vai ủi an Kim Yến Yến …
“Vậy mình nhường không khí lại cho hai người nhé, có gì thì nhắn mình.”
Giản Tuyết Ngưng vui vẻ chào tạm biệt rồi rời đi, để lại không gian cho hai con người bên trong. Vừa đứng đợi xe thì Vương Diệc Thần đã gọi facetime đến …
“Quay phim ổn chứ?”
“Khá tốt. Em vừa đi đâu về à?”
Giản Tuyết Ngưng bắt đầu giải thích với Vương Diệc Thần thì phía bên đầu dây lại bật cười …
“Ơ… Loại được hai tình địch nên vui lắm à?”
“Một chút. Dù gì họ cũng đã tìm được định mệnh của đời mình, nên phải chúc phúc họ chứ.//”
Giản Tuyết Ngưng nhớ đến hotsearch weibo đang được lan truyền về tin tức học thức của Vương Diệc Thần nên lo lắng mà hỏi thăm …
“Anh vẫn ổn chứ? … Em đã thấy bên weibo …”
“Đều là tin đồn nhảm, em đừng quan tâm.”
Xe buýt công cộng đã dừng lại điểm đón khách nên Giản Tuyết Ngưng bước từng bước lên chỗ ngồi …
“Em nhớ profile của anh ghi rằng đã tốt nghiệp cấp ba, đúng không?”
“Đúng rồi. Năm xưa, vì ước mơ làm ca sĩ kiêm vũ công nên anh đã thi vào trường quốc tế ở nước ngoài. Sau khi được chọn làm thực tập sinh ở HuaTian thì anh mới xin bảo lưu và hoạt động đến hiện tại.”
Vương Diệc Thần thật lòng kể hết quá khứ cho Giản Tuyết Ngưng, anh sợ cô sẽ có phần chê bai.
“Không sao đâu. Có câu học thức là vô tận, chỉ cần anh có lòng thì học ở đâu cũng là học cả. Đừng nghe cư dân mạng nói gì nhé.//
“Em không để ý?”
Nội tâm Vương Diệc Thần lúc này rất muốn đến bên Giản Tuyết Ngưng nhưng vì lịch quay mà phải kiềm chế …
“Sao em lại phải để ý?”
“…”
“Anh đừng vì xuất thân của em mà lại có suy nghĩ nọ, em cũng như anh thôi. Không có học đại học, sau khi tốt nghiệp trung học là em đã bắt đầu trở thành vận động viên đến bây giờ nên chúng ta có thêm điểm giống nhau rồi đấy…”
Vương Diệc Thần bên kia màn hình hạnh phúc ra mặt mà cười không ngớt, mặt khác tình hình ở ngoài nhà hàng vẫn không thay đổi …
“Quan Kính Khải, em không cần anh thương hại em. Tình cảm của anh đã không đặt ở em thì chuyện đứa bé này chúng ta cứ nên cho qua đi, em sẽ không yêu cầu anh chu cấp mà chỉ nhờ anh một điều thôi. Đừng tìm gặp nhau nữa, được chứ?”
“Reina…”
Một chiếc taxi vừa đúng lúc dừng đỗ nên Reina cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mà lên xe rời đi, khiến Quan Kính Khải dường như không còn lý do đuổi theo cô được nữa.
“[Reina, anh xin lỗi. Từ bây giờ, anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em và nhất định sẽ không để em một mình nuôi con đâu. //]”
Và cùng thời điểm bên trong nhà hàng với không khí tĩnh lặng tương tự, hai con người ngồi đối diện mà không một âm thanh …
“[Làm sao đây? Mình còn chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại cậu ấy …]”
“[Không khí này …]”
Kim Yến Yến vô cùng ngại ngùng nên tìm cớ rời đi trước …
“Xin lỗi, mình còn lịch trình nên đi trước nhé. Hôm khác gặp cậu sau.//”
Thân hình vừa đứng dậy thì Trương Vũ Chí cũng đứng dậy mà níu tay Kim Yến Yến trở lại …
“Tiểu Yến, mình …”
“[Tiểu Chí à, đừng từ chối lúc này chứ?]”
Nội tâm Kim Yến Yến như muốn vừng lên nhưng điều mà Trương Vũ Chí chuẩn bị nói thì ngược lại …
“Hãy cho mình thời gian được không?”
“Hở?”
“Mình không phải là đang từ chối tình cảm của cậu, tuy là lúc đầu có hơi bất ngờ nhưng mà hãy cho mình thời gian xác nhận lại rằng mình đối với cậu là loại tình cảm nào rồi mình sẽ cho cậu câu trả lời thích đáng. Có được không?”
Kim Yến Yến như bị điều khiển mà gật đầu đồng ý nhưng trong lòng dường như vẫn còn chút hy vọng. Tối hôm đó, vì suy nghĩ cho Vương Diệc Thần nên Giản Tuyết Ngưng đã đăng weibo kèm hình ảnh nắm tay của cả hai với ẩn ý tin tưởng và tag cả tên anh khến cộng đồng mạng một phen nháo nhào.
“Thần à, xem weibo mau.”
Quản lý Hùng mắt lướt thấy liền kêu Vương Diệc Thần kiểm tra điện thoại, khi vào weibo thì anh mới phát hiện tin tức Giản Tuyết Ngưng đã đăng.
“Xem ra Giản tiểu thư đây là muốn chứng minh cho mấy anh hùng bàn phim kia biết người mà cô ấy chọn là xứng đáng không thua ai, chỉ một tin đã nói rõ chuyện của em rồi.//”
Nghe quản lý Hùng giải thích khiến Vương Diệc Thần cười nhẹ, sau đó vào weibo của Giản Tuyết Ngưng thì mới thấy cả anh và cô chỉ theo dõi lẫn nhau như phần nào xác nhận mối quan hệ của cả hai.
Danh sách chương