Tại tập đoàn Giản thị ở Thượng Hải hiện đang được Giản Trữ Luân điều hành tạm thời, mọi chuyện có vẻ trông ổn thỏa nhưng …

“Sao? Gia đình Vân Ngọc Ly muốn ly hôn? Lý do là gì?”

Đinh Nhất Hoằng đang nói chuyện với Giản Trữ Luân bên trong phòng riêng …

“Đương nhiên là vì xuất thân của em rồi, không môn đăng hộ đối.”

“Vậy Ngọc Ly cũng đồng ý à?”

Đinh Nhất Hoằng chỉ im lặng mà xem báo cáo, khiến Giản Trữ Luân tin rằng Vân Ngọc Ly cũng đồng ý với gia đình, song song đó tại nhà họ Vân …

“Ngọc Ly, con đã điền đơn ly hôn chưa?”

“Con … Ban đầu muốn con nhất định lấy cũng là ba mẹ, bây giờ muốn con ly hôn cũng là ba mẹ. Hai người mong muốn quyền lực đến vậy sao?”

Ba Vân tức giận mà đập mạnh tờ báo xuống bàn nên mẹ Vân cố gắng khuyên can …

“Con muốn để cho bàn dân thiên hạ biết chuyện con lấy con ngoài giá thú không có nắm quyền gì trong gia tộc đó hả?”

Vân Ngọc Ly khó chịu trở về phòng trước sự tức giận của ba mẹ Vân …

“Ông à, chúng ta có phải ép con bé quá không?”

Ba Vân trầm ngâm không hồi đáp, riêng Vân Ngọc Ly cảm thấy oan ức mà trở về phòng. Cô muốn gọi điện cho Đinh Nhất Hoằng nhưng lại cứ mãi chần chừ, mặt khác Giản Trữ Luân vẫn báo cáo đều đặn công việc với Giản Tuyết Ngưng như bình thường nhưng nghĩ đến Đinh Nhất Hoằng nên liền báo riêng với cô…

“[Tiểu Ngưng. Gia đình của Vân Ngọc Ly muốn ly hôn vì biết chuyện Đinh Nhất Hoằng là con riêng, em xem có thể giúp nó không?]”

Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ một hồi rồi nhờ trợ lý Doãn gửi thông tin về gia đình của Vân Ngọc Ly, sau đó mới trả lời tin nhắn của Giản Trữ Luân. Vài ngày sau, trợ lý Doãn mới gửi lại thông tin điều tra đến cô tham khảo …

“Vân thị là tập đoàn điều hành chuỗi nhà hàng – khách sạn trong và ngoài nước, nhưng gần đây việc kinh doanh có sự cạnh tranh lớn nên đã đề nghị kết thông gia với Giản thị nên mới có cuộc hôn nhân với Đinh Nhất Hoằng.”

“Nhà họ Vân chỉ có Vân Ngọc Ly thôi à?”

Trợ lý Doãn kiểm tra lại thông tin rồi mới phản hồi …

“Vẫn còn một người con gái thứ tên Vân Ngọc Liên, hiện đang du học ở nước ngoài. Nghe nói, họ cưng cô con gái út này lắm nên dường như có sự ganh đua với hai chị em.”

Giản Tuyết Ngưng có được thông tin thì suy tư, chợt tiếng chuông cửa nhà vang lên …

“Chào cô, Tuyết Ngưng. Tôi có thể vào uống một ly nước không?”

Vân Ngọc Ly tự mình tìm đến nhà riêng của Giản Tuyết Ngưng ở Bắc Kinh nhằm nói chuyện về việc ly hôn …

“Cô muốn dùng gì?”

“Nếu có nước cam là được rồi.//”

Giản Tuyết Ngưng lấy một ly nước cam đem đến và cùng ngồi xuống đối mặt với Vân Ngọc Ly …

“Tôi mạo muội đến đây, cô không ngại chứ?”

“Không sao. Trùng hợp tôi cũng đang ở nhà thôi, cô đến là vì chuyện ly hôn?”

Vân Ngọc Ly sớm đoán được Giản Tuyết Ngưng biết trước nên không hề tỏ ra ngạc nhiên …

“Tôi đã biết Nhất Hoằng là con riêng của gia tộc Giản thị, ban đầu có phần bất ngờ nhưng không vì vậy mà tôi có ý chê bai anh ấy chỉ là mối tình đầu của anh ấy vốn là cô và cho đến hiện tại vẫn vậy nên tôi …”

“Trong lòng cô có thật sự muốn ly hôn không?”

Vân Ngọc Ly đã từng suy nghĩ về vấn đề ly hôn, rằng cô có thực sự muốn hay không.

“Tôi chỉ đoán khả năng này sẽ xảy ra cao rằng ba mẹ cô có thể tìm cách yêu cầu đổi người chồng về phía Giản Trữ Luân, vì dù gì anh ấy cũng là con cháu chính tông. Tuy điều này nghe có vẻ điên rồ nhưng nếu là có chuyện này thì cô sẽ làm gì?”

“Làm sao có thể …?”

Vân Ngọc Ly hoàn toàn không tin vào suy luận của Giản Tuyết Ngưng …

“Hoặc họ sẽ muốn thêm một cuộc hôn nhân khác cho em gái của cô chẳng hạn …?”

“Chuyện này …?”

“Chắc cô nhìn ra được việc kinh doanh của Vân thị có phần đi xuống khiến cổ phiếu tụt dóc, để đạt được mức tăng trưởng nhanh nhất chỉ có kết thông gia với Giản thị. Nhờ vào vị thế của gia tộc sẵn có, thì tin tức thông gia sẽ sớm lan truyền và đưa cổ phiểu tăng trở lại. Đây là điều trước mắt mà ba của cô đang nghĩ đến, nên nếu việc lấy con riêng truyền ra ngoài sẽ càng thêm tai tiếng ngay lúc này.”

Những lời Giản Tuyết Ngưng suy luận không hẳn là sai nên lại càng khiến Vân Ngọc Ly thêm phần đắn đo.

“Trữ Luân đã nhờ tôi giúp chuyện của hai người rồi, nên cô cứ về trước đi. Có gì tôi sẽ liên lạc lại sớm.!”

“Một lần nữa cảm ơn cô nhiều.//”

Sáng ngày hôm sau, tại sân bay Bắc Kinh có một cô gái với thân hình nhỏ nhắn nhưng lại mang một nét đẹp vô tư hồn nhiên đang đón taxi. Địa chỉ cô đưa chính là đến nhà của Vân thị và cô gái này chính là Vân Ngọc Liên vừa du học trở về.

“[Anh Hoằng, em về rồi đây.//]”

Cùng lúc đó, tại văn phòng của Giản Trữ Luân toát ra một giọng nói có phần ngạc nhiên …

“Anh kể chuyện của em cho Tiểu Ngưng rồi nhờ em ấy giúp sao?”

“Làm sao? Em sợ Tiểu Ngưng biết được em ấy là mối tình đầu của em à?”

Đinh Nhất Hoằng không nghĩ rằng Giản Tuyết Ngưng có ngày sẽ giúp đỡ cho anh, liền muốn nhắn tin nhưng lại thôi. Mặt khác, tài xế đã đưa Vân Ngọc Liên đến địa chỉ nhà và được ba mẹ Vân nhiệt liệt tiếp đón.

“Ôi con gái cưng của mẹ đã về rồi.//”

“Vâng. Liên nhi nhớ mẹ quá ạ.!”

Hai mẹ con ôm nhau nồng ấm rồi mới vào nhà trò chuyện sâu hơn …

“Chị đâu rồi ạ?”

“Chị con đang bên nhà chồng, sẽ về ngay thôi.”

“Chồng?”

Vì mải mê ăn chơi thay vì học tập ở nước ngoài nên Vân Ngọc Liên vẫn chưa biết chị của mình đã có gia đình…

“Đúng rồi. Ba mẹ chưa nói cho con việc này nhỉ? Chị con mới lấy chồng được vài tháng gần đây thôi, xin lỗi vì không cho con biết nhé.//”

“Vậy anh rể con là ai ạ?”

Mẹ Vân nhìn sang phía ba Vân rồi sau đó mới phản hồi …

“Đinh Nhất Hoằng, con cháu của Giản thị chính là anh rể của con đấy.”

“[Anh Hoằng sao?]”

Hai con ngươi của Vân Ngọc Liên mở to bất ngờ vì người mà Vân Ngọc Ly lấy lại là người cô thầm nhớ đêm mong – Đinh Nhất Hoằng. Song song đó, xe riêng của Vân Ngọc Ly cũng vừa dừng trước cổng nhà Vân thị mà thở dài bước vào với tâm trạng trùng trùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện