Hôm sau, khi kết thúc giờ tập luyện tại sân băng thì Giản Tuyết Ngưng trở về khách sạn gặp Reina.

“Tiểu thư, phiền cô rồi.!”

“Không sao. Cô đi máy bay vẫn ổn chứ?”

Reina nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó vừa cầm lấy ly nước vừa lên tiếng …

“Giản tiểu thư, cô thật sự nghĩ rằng Kính Khải đã thay đổi vì mẹ con tôi sao? Tôi vẫn biết tình cảm của anh ấy dành cho cô vẫn còn và có thể anh ấy làm vậy chỉ vì trách nhiệm nhưng …”

“Anh ta vốn có tình cảm với cô từ lâu rồi, cô không nhận ra sao?”

Reina dường như không hiểu ý lắm nên Giản Tuyết Ngưng từ từ giải thích …

“Một người đàn ông nếu không thích người phụ nữ đó thì anh ta sẽ không đánh dấu chủ quyền như vết trên cổ của cô lần trước đâu.”

Reina có phần hơi ngại ngùng trước lời trêu chọc từ Giản Tuyết Ngưng …

“Cô đừng suy nghĩ nhiều, hãy thư giãn một thời gian đi nhé.!”

“Vâng. Cảm ơn cô.//”

Quan Kính Khải ở Bắc Kinh rất muốn đi Thượng Hải tìm Reina nhưng lại nhận được tin nhắn của Giản Tuyết Ngưng nên tạm thời anh ở lại chờ Reina trở về. Vài ngày sau, là ngày diễn ra nhạc hội của HuaTian thu hút lượng người hâm mộ rất lớn và cũng là ngày Reina quay lại Bắc Kinh …

“Reina, cô chắc là về lúc này không? Hay là ở lại thêm một thời gian?”

“Tiểu thư, tôi không sao. Tôi cũng nên về đối mặt với Quan Kính Khải, cứ trốn tránh mãi không hay.”

Giản Tuyết Ngưng hiểu ý của Reina nên dịu dàng nói lời tạm biệt và nhờ người đưa cô ra sân bay rồi mới chuẩn bị đến nhạc hội.

“Tiểu Ngưng. Em đến chưa? Vương Diệc Thần gọi đến để xác nhận rằng Giản Tuyết Ngưng sẽ đến …

“Em đang trên đường đến rồi, anh yên tâm.!”

Giản Tuyết Ngưng một mình bắt xe đến nhạc hội của HuaTian nhưng giữa đường lại có một chiếc container bất ngờ bị nổ lốp khiến chiều xe bị mất lái mà tông thẳng vào xe tài của Giản Tuyết Ngưng, cả người lẫn xe lăn ngược vào mặt đường gây ra tai nạn liên hoàn. Người dân trông thấy liền báo cảnh sát và cứu thương, một số người dân dùng thanh sắt để cậy cửa cứu người ra trước nhưng bất cẩn khiến phần thân xe cử động đè lên đôi chân của cô …

“Ahhh…”

Tiếng thét vang lên vì đau đớn của Giản Tuyết Ngưng khiến người dân đau lòng không biết nên làm gì thì còi xe cứu thương đã đến, nhanh chóng đưa cô và các nạn nhân đến bệnh viện cấp cứu. Mặt khác, tại sân vận động diễn ra nhạc hội của HuaTian đang được cổ vũ nồng nhiệt với phần trình diễn của Vương Diệc Thần và Lộ Nghiên nhưng ánh mắt của anh không ngừng nhìn về hướng chiếc ghế đặt từ sớm nhưng lại không có chủ …

“[Tiểu Ngưng …]”

Giản Tuyết Ngưng và những người còn lại đang được đưa vào phòng cấp cứu, y tá điều dưỡng tìm kiếm thông tin và liên lạc cho ba Giản …

“Vâng, ai vậy?”

“Xin chào. Tôi là y tá của bệnh viện Thượng Hải, cô Giản Tuyết Ngưng vừa gặp tai nạn hiện đang được cấp cứu. Mong người thân hãy đến ngay nhé.!”

Ba Giản nghe tin không khỏi hốt hoảng liền kêu trợ lý Doãn chuẩn bị phi cơ riêng đi Thượng Hải nhanh nhất, thông tin tai nạn nhanh chóng truyền đến Giản Trữ Luân đang cùng Tôn Ý Phương ăn tối …

“Dạ? Tiểu Ngưng gặp tai nạn? Vâng, con đến ngay …”

“Tuyết Ngưng gặp tai nạn?”

Giản Trữ Luân và Tôn Ý Phương cùng nhau đến ngay bệnh viện trước, nhạc hội của HuaTian vẫn đang diễn ra trong khi Vương Diệc Thần chưa thể liên lạc được với Giản Tuyết Ngưng. Tại bệnh viện, Giản Trữ Luân cùng Tôn Ý Phương đang đợi kết quả cấp cứu thì Đinh Nhất Hoằng vừa nghe tin cũng đã hối hả chạy đến …

“Anh. Tiểu Ngưng sao rồi?”

“Vẫn còn trong phòng cấp cứu …”

Thời gian cấp cứu kéo dài gần một tiếng khiến ai nấy đều lo lắng, các bác sĩ bên trong cũng đang áp lực không kém để kéo bệnh nhân đang gần cửa tử trở về. Một lát sau, ba Giản vừa tới với tâm trạng hốt hoảng không ngừng …

“Tiểu Ngưng sao rồi?”

Ba Giản vừa dứt lời thì đèn phòng cấp cứu đã tắt, các bác sĩ chữa trị ra ngoài thông báo tình hình …

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”

“Bệnh nhân đã qua nguy kịch, tuy nhiên đôi chân của cô ấy có khả năng sẽ không thể hoạt động mạnh như là trượt băng được nữa.”

Mọi người vô cùng hoang mang trước thông tin đau lòng từ vị bác sĩ trên …

“Ý bác sĩ là con gái tôi sẽ không thể …? Làm sao được chứ, con bé là vận động viên nếu không được trượt băng thì chẳng khác nào lấy đi sinh mạng thứ hai của nó …?”

“Tôi biết người nhà sẽ rất đau lòng, chúng tôi đã cố gắng phẫu thuật cho đôi chân cộng thêm kiên trì tập vật lý trị liệu thì việc đi lại sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian nhưng vết thương nào cũng sẽ đi với di chứng nên mong người nhà hãy cố gắng an ủi bệnh nhân.”

Ba Giản không thể tin được nếu Giản Tuyết Ngưng biết chuyện sẽ có phản ứng như thế nào, Giản Trữ Luân thay mặt cảm ơn bác sĩ và tìm cách thông tin cho Vương Diệc Thần. Nhạc hội ngày đầu tiên của HuaTian tại Thượng Hải diễn ra trong suôn sẻ và các nghệ sĩ chuẩn bị trở về, trong phòng chờ tẩy trang thì Vương Diệc Thần nhận được điện thoại từ số lạ nên bình tĩnh nghe máy …

“Là tôi, Giản Trữ Luân. Tiểu Ngưng gặp tai nạn đang ở bệnh viện Thượng Hải, cậu hãy sắp xếp thời gian đến đi.”

Vương Diệc Thần không ngần ngại mượn chìa khóa xe của quản lý Hùng mà lập tức đến bệnh viện. Tại phòng hồi sức, ba Giản miệt mài ngồi canh chừng bên ngoài chờ đợi Giản Tuyết Ngưng hồi tỉnh nhưng đối với tâm trí của cô lúc này thì như đang lạc vào một không gian khác. Trong không gian chỉ toàn một màu trắng, cô từ tốn bước đi đến phía trước vốn là một sân băng rộng lớn đang có hình bóng một người phụ nữ trượt băng với kỹ thuật đẹp hơn cô rất nhiều khiến cô không khỏi tò mò…

“Ai vậy?”

Giản Tuyết Ngưng lên tiếng hỏi chuyện người phụ nữ lạ kia thì bà quay lại nở một nụ cười quen thuộc đã khắc sâu vào lòng của cô …

“Mẹ. Là mẹ sao?”

Giản Tuyết Ngưng không khỏi xúc động mà chạy nhanh đến ôm bà vào lòng, dẫu biết có thể mọi chuyện chỉ là mơ nhưng đã có thể gặp lại mẹ thì dù có là mơ cô cũng chưa muốn tỉnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện