Vương Diệc Thần đã đến bệnh viện thì lập tức bị nhiều người hâm mộ nhận ra nhưng anh mặc kệ và nhanh chóng tìm đến phòng chăm sóc đặc biệt của Giản Tuyết Ngưng …

“Đến rồi à?”

“Tiểu Ngưng, cô ấy sao rồi?”

Đinh Nhất Hoằng nói lại tình hình sức khỏe đến Vương Diệc Thần …

“Phẫu thuật đã thành công nhưng khả năng về sau sẽ không thể trượt băng được nữa, hiện còn hôn mê sâu.”

“[Tiểu Ngưng …]”

Trong không gian khác, mẹ Giản và Giản Tuyết Ngưng cùng nhau trượt băng trong vui vẻ. Kỹ thuật xoay vòng mà cô cố gắng tập luyện nay chớp mắt đã thực hiện được …

“Mẹ, mẹ thấy không? Kỹ thuật này con đã làm được rồi.!”

“Tiểu Ngưng giỏi lắm.”

Sau một hồi, hai mẹ con ngồi lại trò chuyện với nhau …

“Tiểu Ngưng, con thích trượt băng là vì mẹ hay vì bản thân con?”

“Con … con chỉ muốn thay mẹ hoàn thành tâm nguyện dang dở của mẹ thôi, mẹ giận con ạ?”

Mẹ Giản ân cần lắc đầu phủ nhận rồi tiếp tục lên tiếng …

“Nếu như không là vận động viên trượt băng thì con có dự định nào khác không? Dự định cho chính bản thân con đấy …”

“Con chưa nghĩ đến đó, gần đây con cũng có đặt ra câu hỏi như vậy rồi nhưng mà vẫn chưa biết nên làm gì.”

Mẹ Giản vẫn nhẹ nhàng vuốt đầu của Giản Tuyết Ngưng mà khuyên nhủ …

“Con là con gái duy nhất của ba mẹ nên mẹ mong rằng con sẽ hạnh phúc với những điều con đã chọn, đừng lo nghĩ cho mẹ nhiều quá mà quên mất bản thân mình muốn gì.”

Ngoài việc bị ép buộc kế thừa gia tộc thì Giản Tuyết Ngưng chưa biết bản thân muốn gì nhưng cô không muốn mẹ Giản lo lắng …

“Vâng. Con gái hiểu rồi ạ.//”

Cứ như vậy Giản Tuyết Ngưng tựa vào vai của mẹ Giản và thiếp đi, thời gian bên ngoài lại trôi qua một ngày mà cô vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại …

“Diệc Thần, cậu còn có lịch trình thì đi trước đi. Khi nào Tiểu Ngưng tỉnh lại tôi sẽ báo cậu ngay, đừng để ảnh hưởng công việc.”

“Vậy nhờ mọi người chăm sóc cô ấy giúp tôi.”

Vương Diệc Thần không nỡ rời nhưng vì lịch trình nên anh buộc phải tiếp tục công việc, bên trong không gian thì Giản Tuyết Ngưng ngủ cũng khá lâu liền từ từ mở mắt dần …

“Tiểu Ngưng, tới lúc con nên trở về rồi.!”

“Con không muốn xa mẹ, con nhớ mẹ lắm.//”

Mẹ Giản cười nhẹ và an ủi Giản Tuyết Ngưng …

“Mẹ cũng sẽ nhớ con nhưng mà ba con và anh chị em, những người bạn khác đều đang đợi con. Chẳng phải con còn một người đặc biệt nữa, không phải sao?”

Người đặc biệt được nhắc đến chính là Vương Diệc Thần nên Giản Tuyết Ngưng gật đầu đồng ý và trao cho mẹ Giản một cái ôm tạm biệt lần cuối. Kết thúc khoảng thời gian trong không gian thì cũng là lúc cô ở thời gian hiện tại có dấu hiệu tỉnh dậy, ba Giản bên cạnh không ngừng gọi tên con gái …

“Con gái, con tỉnh rồi. Thấy trong người còn khó chịu chỗ nào không?”

Giản Tuyết Ngưng dường như cảm nhận có gì đó không ổn với đôi chân của bản thân liền lên tiếng …

“Ba, chân của con … con không cử động được. Là sao vậy ạ?”

Ba Giản không biết nên lựa lời để giải thích với Giản Tuyết Ngưng vẫn đang hồn nhiên hỏi han …. Đọc tr𝘂𝔂ện tại ﹏ T 𝙍 𝘂 M T 𝙍 U 𝒀 e 𝑵.𝒱n ﹏

“Ba, ba nói đi. Chân con bị sao vậy ạ?”

“Bác sĩ nói vì di chứng của tai nạn đã khiến các khớp xương của con bị tổn thương nặng, về sau có thể sẽ không thể tiếp tục trượt băng được nữa.”

Giản Tuyết Ngưng nằm bất động với khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc, ba Giản muốn lên tiếng ủi an nhưng lại bị cô cất giọng trước …

“Ba, con đói rồi. Có thể mua ít đồ ăn cho con được không?”

“Được. Ba đi ngay.!”

Ba Giản vừa rời khỏi thì Giản Tuyết Ngưng bắt đầu khóc thành tiếng, nhìn vào đôi chân đang được băng bó mà trách móc bản thân. Cùng lúc đó, Trình Khiết vẫn đang ở hội thể thao làm thủ tục đăng ký cho mùa thi đấu sắp tới thì chợt lướt weibo đang đưa tin Giản Tuyết Ngưng gặp tai nạn liền nhanh chóng đến bệnh viện.

“[Mẹ, có phải mẹ cảm nhận được nên mới đến báo mộng cho con không?]”

Giản Tuyết Ngưng chìm vào suy nghĩ về khoảnh khắc đã gặp mẹ Giản thì ba Giản và ông cố Giản cùng bước vào phòng bệnh riêng …

“Tiểu Ngưng. Ông cố đến thăm con này.”

Giản Tuyết Ngưng lật đật lau đi nước mắt và nhìn ông cố Giản với vẻ mặt tươi cười …

“Ông cố, sao ông không ở nhà tịnh dưỡng đi ạ? Cháu nằm vài ngày là về nhà mà.”

“Ông không đợi được lúc đó đâu, con cảm thấy sao rồi? Có còn đau không?”

Giản Tuyết Ngưng lắc đầu biểu hiện không sao và được ba Giản chuẩn bị một ít cháo bồi bổ thì Trình Khiết đã tìm đến bệnh viện …

“Tiểu Ngưng …?!”

“Chị Khiết, sao chị lại tới đây rồi?”

Trình Khiết nhìn vào đôi chân đang bó bột của Giản Tuyết Ngưng mà không khỏi buồn lòng …

“Không sao đâu chị. Em ổn mà, à tạm thời có lẽ em không thể trượt băng tiếp được nữa nên mong chị xử lý giúp em những lịch thi đấu sắp tới nhé.”

“Chị xin lỗi, Tiểu Ngưng.”

Giản Tuyết Ngưng không muốn để không khí rơi vào nỗi buồn vì cô nên cô luôn cố gắng tỏ ra tích cực …

“Chị Khiết à, chị đâu có lỗi gì. Chỉ là tạm thời không trượt băng chứ đâu phải là mãi mãi, em sẽ cố gắng tập trị liệu và sẽ sớm trở lại thôi mà.”

“Tiểu Ngưng …”

Giản Tuyết Ngưng vẫn nở nụ cười vui vẻ để Trình Khiết yên lòng, sau đó mới xin phép rời đi để rút lại các thủ tục đăng ký.

“Tiểu Ngưng. Mọi người đang sắp xếp công việc, nhắn rằng sẽ đến thăm con sau đấy."

“Vậy ạ?”

Điện thoại của Giản Tuyết Ngưng đã bị hư vì tai nạn nên cô mượn của ba Giản mà gửi tin nhắn cho Vương Diệc Thần.

“[Là em, Tiểu Ngưng. Em đã không sao rồi nên anh không cần lo lắng, em mượn điện thoại của ba nhắn để anh không bị ảnh hưởng công việc. Khi nào trống lịch thì hẵng đến tìm em sau nhé.!]”

Vương Diệc Thần đang tại trường quay chụp ảnh cho bìa tạp chí tháng mới và được phép nghỉ ngơi vài phút thì anh đã đọc được tin nhắn từ Giản Tuyết Ngưng mà thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hoàn thành lịch trình sớm nhất để đến bên cô… //
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện