Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng được gia đình chuyển đến một bệnh viên tư nhân lớn tại Thượng Hải thuộc quản lý của gia tộc. Cô vừa làm xét nghiệm về đôi chân để đưa ra kết quả khả quan nhất, và bên cạnh vẫn có Vương Diệc Thần đi cùng …
“Thần. Nếu như, em nói nếu như nhé. Nếu như em thật sự không thể trở lại trượt băng được thì có lẽ sẽ quay về trường hoàn thành luận văn tốt nghiệp đang bảo lưu, anh thấy thế nào?”
“Hmm. Chuyên ngành em học là gì?”
Giản Tuyết Ngưng hít một hơi thật sâu rồi mới nặng nhọc trả lời …
“Chính trị - kinh doanh, kế toán thương mại và ngoại giao.”
“Nhiều vậy sao?”
Vương Diệc Thần vô cùng bất ngờ trước năng lực học tập của Giản Tuyết Ngưng …
“Lúc thi tốt nghiệp em chỉ vô tình đỗ cả ba ngành đó thôi. ^^!”
“Nếu em đã quyết định thì anh sẽ không có ý kiến, hoàn toàn ủng hộ em.”
Giản Tuyết Ngưng cười tươi khiến Vương Diệc Thần không nhịn được mà nựng nhẹ hai gò má của cô, nhưng mà thời gian chờ đợi kết quả lại khá lâu. Bác sĩ chẩn trị lại ưu tiên người nhà và người quen khiến cả hai xếp hàng mãi vẫn chưa tới lượt.
“Dường như hai vợ chồng kia tới sau chúng ta, vậy sao lại được gọi vào trước rồi?”
Vương Diệc Thần có phần khó hiểu muốn đứng dậy hỏi lý do thì lại bị Giản Tuyết Ngưng ngăn lại …
“Không sao đâu. Cứ chờ một lúc đã, có lẽ kết quả của em không nhanh bằng người khác.”
Cả hai tiếp tục chờ đợi, lúc này viện trưởng vừa về đến bệnh viện liền được trợ lý báo cáo lại tình hình.
“Viện trưởng, có một người đến bệnh viện chúng ta.”
“Cô nói gì vậy? Bệnh viện là nơi khám chữa bệnh thì đương nhiên sẽ có nhiều người đến rồi.”
Cô trợ lý có hơi lo lắng nên nhanh chóng hồi đáp …
“Nhưng mà người này họ Giản.”
“Hả?”
Cô trợ lý đưa ra hồ sơ đăng ký khám bệnh có in tên và hình của Giản Tuyết Ngưng rồi giải thích …
“Tôi lại không tra được tên người này trong danh sách khách hàng VIP nên mới phải nói với anh.”
“Giản Tuyết Ngưng? Đại tiểu thư?”
Chỉ có viện trưởng mới nắm được hết tên các thành viên trong gia tộc nhà họ Giản nên lập tức nhận ra ngay …
“Cô ấy hiện đang ở khoa nào?”
“Khoa nội cơ xương khớp.”
Viện trưởng và trợ lý nhanh chóng đến gặp Giản Tuyết Ngưng, lúc này cả hai vẫn còn đang chờ đợi.
“Để anh đi hỏi, em đợi anh.”
Vương Diệc Thần lịch sự gõ cửa thì nhân viên điều dưỡng mở cửa xuất hiện …
“Có việc gì không?”
“Chúng tôi đang chờ kết quả, không biết đã tới lượt chưa?”
Nhân viên điều dưỡng nhìn vào cách ăn mặc giản dị của cả hai mà gắt gỏng …
“Xếp hàng đi, khi nào tới lượt sẽ gọi.”
“Nhưng mà chúng tôi đợi cũng lâu rồi, nhờ chị kiểm tra lại giúp.”
Nhân viên điều dưỡng càng thêm khó chịu mà quát lớn …
“Bệnh viện này ai mà không gấp, anh không thấy người khám thì đông mà bác sĩ chỉ có một à? Mau quay lại xếp hàng chờ số đi.”
Nhân viên điều dưỡng nói xong thì liền đóng cửa khiến nhiều người bàn tán, nên Vương Diệc Thần trở lại ghế ngồi mà thì thầm to nhỏ …
“Không phải chỗ này là bệnh viện của nhà em sao? Họ không nhận ra em à?”
“Tên của em vốn rất ít được nhắc đến trong công việc của gia tộc, gần đây em mới tạm thời xử lý nên họ không biết cũng phải thôi.”
Bất thình lình từ đâu truyền đến các bước chân vội vã của viện trưởng và trợ lý tìm đến khoa nội, vừa trông thấy Giản Tuyết Ngưng thì viện trưởng lật đật chào hỏi …
“Tiểu thư, tôi là viện trưởng của bệnh viện. Sao cô đến mà không đăng ký khám theo diện đặc biệt khiến chúng tôi không kịp nghênh đón rồi?”
“Chào viện trưởng. Tôi chỉ đến kiểm tra bình thường thôi, không cần phải đặc biệt quá đâu.”
Cô trợ lý như hiểu ý liền gõ cửa phòng và gặp lại nhân viên điều dưỡng …
“Trợ lý Viên, sao cô lại xuống khoa nội rồi?”
Nghe thanh âm nhắc đến trợ lý Viên thì bác sĩ chủ trị khoa liền ra ngoài xem tình hình …
“Trợ lý Viên? Viện trưởng? Sao hôm nay hai người lại ghé khoa nội thế?”
“Bác sĩ Nhan, vị khách hàng này khi nào mới đến lượt?”
Bác sĩ Nhan quay sang nhân viên điều dưỡng với ý nhờ kiểm tra …
“Vâng. Còn 4 5 bệnh nhân nữa mới đến lượt, thưa viện trưởng.”
“Mau nhanh chóng thu xếp ưu tiên khám cho cô ấy, nhanh lên.!”
Nhân viên điều dưỡng lo lắng cùng bác sĩ Nhan hối hả theo lệnh, trợ lý Viên xin phép các bệnh nhân khác đang chờ …
“Xin lỗi các vị bệnh nhân, vị khách hàng này là bệnh nhân quan trọng của bệnh viện. Mong được các vị cho phép để cô ấy khám trước, được không?”
“Không sao đâu, chúng tôi đều hiểu. Tôi thấy cô gái này đã đợi một tiếng hơn rồi, mau đưa cô ấy vào khám trước đi.”
Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần lịch sự cảm ơn các bệnh nhân khác và đẩy xe vào phòng, theo sau là viện trưởng và trợ lý Viên nhìn bác sĩ Nhan thông báo chẩn bệnh …
“Xin chào, kết quả của cô đã có rồi. Không khác xa mấy với báo cáo ở bệnh viện trước, đích thực là chân của cô vẫn chưa thể trở lại trượt băng được.”
Giản Tuyết Ngưng sớm đã đoán được kết quả nên không hẳn là thất vọng …
“Tôi có thể mượn phiếu kết quả được không?”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng cầm lấy phiếu xem lại ngày giờ được in thì phát hiện thời gian in chính là vào một tiếng trước rồi trả lại bác sĩ Nhan …
“Nếu cô cố gắng kết hợp cùng vật lý trị liệu thì có thể đi lại nhanh thôi, chỉ có hoạt động mạnh là chưa được.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Giản Tuyết Ngưng ra hiệu để Vương Diệc Thần đẩy xe ra về nhưng nhẹ nhàng để lại một câu …
“Viện trưởng. Nhờ anh báo bộ phận nhân sự tuyển người mới cho khoa nội này được rồi đấy, cả bác sĩ và nhân viên.”
“Vâng. Tôi hiểu rồi, tiểu thư.//”
Bác sĩ Nhan và nhân viên điều dưỡng vốn chưa hiểu ý của Giản Tuyết Ngưng nên nhìn cô đi xa rồi quay sang hỏi ngay viện trưởng …
“Viện trưởng. Cô ấy là ai vậy? Tôi làm sai chuyện gì mà đuổi việc tôi?”
“Cô ấy họ Giản thì anh nghĩ cô ấy là ai …”
Cổ đông lớn nhất của bệnh viện thuộc về gia đình nhà họ Giản nên khi các nhân viên vào thực tập đều được thông tin về các thành viên cần hỗ trợ khám đặc biệt, tuy nhiên Giản Tuyết Ngưng lại là cái tên ngoài viện trưởng ra thì không ai nghĩ đến nên vô tình vừa rồi đã khiến cho bác sĩ và nhân viên kia đắc tội đến người không nên gây chuyện nhất.
“Thần. Nếu như, em nói nếu như nhé. Nếu như em thật sự không thể trở lại trượt băng được thì có lẽ sẽ quay về trường hoàn thành luận văn tốt nghiệp đang bảo lưu, anh thấy thế nào?”
“Hmm. Chuyên ngành em học là gì?”
Giản Tuyết Ngưng hít một hơi thật sâu rồi mới nặng nhọc trả lời …
“Chính trị - kinh doanh, kế toán thương mại và ngoại giao.”
“Nhiều vậy sao?”
Vương Diệc Thần vô cùng bất ngờ trước năng lực học tập của Giản Tuyết Ngưng …
“Lúc thi tốt nghiệp em chỉ vô tình đỗ cả ba ngành đó thôi. ^^!”
“Nếu em đã quyết định thì anh sẽ không có ý kiến, hoàn toàn ủng hộ em.”
Giản Tuyết Ngưng cười tươi khiến Vương Diệc Thần không nhịn được mà nựng nhẹ hai gò má của cô, nhưng mà thời gian chờ đợi kết quả lại khá lâu. Bác sĩ chẩn trị lại ưu tiên người nhà và người quen khiến cả hai xếp hàng mãi vẫn chưa tới lượt.
“Dường như hai vợ chồng kia tới sau chúng ta, vậy sao lại được gọi vào trước rồi?”
Vương Diệc Thần có phần khó hiểu muốn đứng dậy hỏi lý do thì lại bị Giản Tuyết Ngưng ngăn lại …
“Không sao đâu. Cứ chờ một lúc đã, có lẽ kết quả của em không nhanh bằng người khác.”
Cả hai tiếp tục chờ đợi, lúc này viện trưởng vừa về đến bệnh viện liền được trợ lý báo cáo lại tình hình.
“Viện trưởng, có một người đến bệnh viện chúng ta.”
“Cô nói gì vậy? Bệnh viện là nơi khám chữa bệnh thì đương nhiên sẽ có nhiều người đến rồi.”
Cô trợ lý có hơi lo lắng nên nhanh chóng hồi đáp …
“Nhưng mà người này họ Giản.”
“Hả?”
Cô trợ lý đưa ra hồ sơ đăng ký khám bệnh có in tên và hình của Giản Tuyết Ngưng rồi giải thích …
“Tôi lại không tra được tên người này trong danh sách khách hàng VIP nên mới phải nói với anh.”
“Giản Tuyết Ngưng? Đại tiểu thư?”
Chỉ có viện trưởng mới nắm được hết tên các thành viên trong gia tộc nhà họ Giản nên lập tức nhận ra ngay …
“Cô ấy hiện đang ở khoa nào?”
“Khoa nội cơ xương khớp.”
Viện trưởng và trợ lý nhanh chóng đến gặp Giản Tuyết Ngưng, lúc này cả hai vẫn còn đang chờ đợi.
“Để anh đi hỏi, em đợi anh.”
Vương Diệc Thần lịch sự gõ cửa thì nhân viên điều dưỡng mở cửa xuất hiện …
“Có việc gì không?”
“Chúng tôi đang chờ kết quả, không biết đã tới lượt chưa?”
Nhân viên điều dưỡng nhìn vào cách ăn mặc giản dị của cả hai mà gắt gỏng …
“Xếp hàng đi, khi nào tới lượt sẽ gọi.”
“Nhưng mà chúng tôi đợi cũng lâu rồi, nhờ chị kiểm tra lại giúp.”
Nhân viên điều dưỡng càng thêm khó chịu mà quát lớn …
“Bệnh viện này ai mà không gấp, anh không thấy người khám thì đông mà bác sĩ chỉ có một à? Mau quay lại xếp hàng chờ số đi.”
Nhân viên điều dưỡng nói xong thì liền đóng cửa khiến nhiều người bàn tán, nên Vương Diệc Thần trở lại ghế ngồi mà thì thầm to nhỏ …
“Không phải chỗ này là bệnh viện của nhà em sao? Họ không nhận ra em à?”
“Tên của em vốn rất ít được nhắc đến trong công việc của gia tộc, gần đây em mới tạm thời xử lý nên họ không biết cũng phải thôi.”
Bất thình lình từ đâu truyền đến các bước chân vội vã của viện trưởng và trợ lý tìm đến khoa nội, vừa trông thấy Giản Tuyết Ngưng thì viện trưởng lật đật chào hỏi …
“Tiểu thư, tôi là viện trưởng của bệnh viện. Sao cô đến mà không đăng ký khám theo diện đặc biệt khiến chúng tôi không kịp nghênh đón rồi?”
“Chào viện trưởng. Tôi chỉ đến kiểm tra bình thường thôi, không cần phải đặc biệt quá đâu.”
Cô trợ lý như hiểu ý liền gõ cửa phòng và gặp lại nhân viên điều dưỡng …
“Trợ lý Viên, sao cô lại xuống khoa nội rồi?”
Nghe thanh âm nhắc đến trợ lý Viên thì bác sĩ chủ trị khoa liền ra ngoài xem tình hình …
“Trợ lý Viên? Viện trưởng? Sao hôm nay hai người lại ghé khoa nội thế?”
“Bác sĩ Nhan, vị khách hàng này khi nào mới đến lượt?”
Bác sĩ Nhan quay sang nhân viên điều dưỡng với ý nhờ kiểm tra …
“Vâng. Còn 4 5 bệnh nhân nữa mới đến lượt, thưa viện trưởng.”
“Mau nhanh chóng thu xếp ưu tiên khám cho cô ấy, nhanh lên.!”
Nhân viên điều dưỡng lo lắng cùng bác sĩ Nhan hối hả theo lệnh, trợ lý Viên xin phép các bệnh nhân khác đang chờ …
“Xin lỗi các vị bệnh nhân, vị khách hàng này là bệnh nhân quan trọng của bệnh viện. Mong được các vị cho phép để cô ấy khám trước, được không?”
“Không sao đâu, chúng tôi đều hiểu. Tôi thấy cô gái này đã đợi một tiếng hơn rồi, mau đưa cô ấy vào khám trước đi.”
Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần lịch sự cảm ơn các bệnh nhân khác và đẩy xe vào phòng, theo sau là viện trưởng và trợ lý Viên nhìn bác sĩ Nhan thông báo chẩn bệnh …
“Xin chào, kết quả của cô đã có rồi. Không khác xa mấy với báo cáo ở bệnh viện trước, đích thực là chân của cô vẫn chưa thể trở lại trượt băng được.”
Giản Tuyết Ngưng sớm đã đoán được kết quả nên không hẳn là thất vọng …
“Tôi có thể mượn phiếu kết quả được không?”
“Vâng.”
Giản Tuyết Ngưng cầm lấy phiếu xem lại ngày giờ được in thì phát hiện thời gian in chính là vào một tiếng trước rồi trả lại bác sĩ Nhan …
“Nếu cô cố gắng kết hợp cùng vật lý trị liệu thì có thể đi lại nhanh thôi, chỉ có hoạt động mạnh là chưa được.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Giản Tuyết Ngưng ra hiệu để Vương Diệc Thần đẩy xe ra về nhưng nhẹ nhàng để lại một câu …
“Viện trưởng. Nhờ anh báo bộ phận nhân sự tuyển người mới cho khoa nội này được rồi đấy, cả bác sĩ và nhân viên.”
“Vâng. Tôi hiểu rồi, tiểu thư.//”
Bác sĩ Nhan và nhân viên điều dưỡng vốn chưa hiểu ý của Giản Tuyết Ngưng nên nhìn cô đi xa rồi quay sang hỏi ngay viện trưởng …
“Viện trưởng. Cô ấy là ai vậy? Tôi làm sai chuyện gì mà đuổi việc tôi?”
“Cô ấy họ Giản thì anh nghĩ cô ấy là ai …”
Cổ đông lớn nhất của bệnh viện thuộc về gia đình nhà họ Giản nên khi các nhân viên vào thực tập đều được thông tin về các thành viên cần hỗ trợ khám đặc biệt, tuy nhiên Giản Tuyết Ngưng lại là cái tên ngoài viện trưởng ra thì không ai nghĩ đến nên vô tình vừa rồi đã khiến cho bác sĩ và nhân viên kia đắc tội đến người không nên gây chuyện nhất.
Danh sách chương