Giản Tuyết Ngưng được yêu cầu ở lại bệnh viện để theo dõi thêm tình hình sức khỏe nên ngày ngày cô vẫn chỉ ngồi tựa vào giường bệnh mà nhìn ngoài cửa sổ suy tư …
“[Về sau, mình nên làm gì đây?]”
Bất thình lình Vương Diệc Thần vội vã xông vào, không nói không rành nhào đến ôm lấy Giản Tuyết Ngưng khiến cô không khỏi giật mình …
“Thần, sao anh lại đột nhiên đến thế? Công việc thì sao?”
Vương Diệc Thần chỉ im lặng mà ôm Giản Tuyết Ngưng vào lòng, cô cũng biết anh đã nghe được kết quả nên cô chỉ nhẹ nhàng vỗ về phần lưng rộng mở của anh …
“Em không sao đâu.”
“Anh xin lỗi, không ở bên em những lúc em đau đớn nhất. Xin lỗi em.”
Vương Diệc Thần liên tục nói xin lỗi không ngừng với Giản Tuyết Ngưng, nhưng cả hai vẫn dịu dàng ôm lấy nhau một lúc rồi mới bắt đầu tâm sự …
“Chân của em thế nào rồi? Còn đau không?”
“Đã không sao rồi. Vài ngày nữa em tập vật lý trị liệu để đi lại bình thường được sớm nhất nhưng trượt băng thì …”
Nhắc đến trượt băng thì Giản Tuyết Ngưng khựng lại rồi hít một hơi thật sâu và tiêp tục lên tiếng …
“Trượt băng thì tạm thời dừng lại một thời gian thôi, xem như nghỉ dưỡng dài hạn.”
“Vậy những ngày tới anh sẽ ở lại với em.”
Giản Tuyết Ngưng không muốn bản thân là lý do làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Vương Diệc Thần…
“Anh đừng vì em mà để lỡ sự nghiệp của mình, em còn có ba và mọi người mà. Anh yên tâm.!”
“Bạn gái nằm viện mà anh không bên cạnh chăm sóc thì còn gì gọi là bạn trai, anh đã quyết định rồi. Công việc anh sẽ nói chị Linh hoãn lại vài ngày, đợi khi nào sức khỏe em ổn định thì anh sẽ trở lại.”
Vương Diệc Thần mạnh mẽ với quyết định của bản thân nên Giản Tuyết Ngưng thẹn thùng cười tươi …
“Cảm ơn anh và xin lỗi vì không thể xem được màn trình diễn của anh.”
“Về sau và mãi mãi, anh có thể biểu diễn riêng cho duy nhất một mình em.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu vui vẻ đồng ý, sau đó không biết tin tức từ đâu đã lan rộng trên weibo với tiêu đề Giản Tuyết Ngưng gặp tai nạn và từ giã sự nghiệp vận động viên trượt băng. Trình Khiết lập tức bàn bạc với ba Giản về hướng xử lý …
“Giản tổng. Ngài xem nên làm thế nào đây?”
Cả hai cùng nhau chìm vào suy nghĩ thì Trình Khiết tiếp tục lướt tin lại thấy weibo của Giản Tuyết Ngưng đã tự mình đăng bài thông báo …
“Giản tổng, Tiểu Ngưng đã đăng weibo xác nhận rồi.”
Nội dung vừa đăng đã đính chính mọi chuyện nghi ngờ và Giản Tuyết Ngưng không hối hận, nhưng lại mang đến cho toàn bộ người hâm mộ cảm động không siết rồi quay sang oán trách người đã gây ra tai nạn. Cảm nhận được nỗi buồn của cô nên Vương Diệc Thần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ủi an …
“Tiểu Ngưng…!”
“Ba.?”
Ba Giản và Trình Khiết cùng bước vào phòng bệnh, Vương Diệc Thần lễ phép chào hỏi …
“Em xin lỗi nha, chị Khiết. Việc weibo không thông báo cho chị trước.//”
“Là em giúp chị thì đúng hơn, chị sẽ đợi em trở lại sân băng.”
Những bạn bè thân thiết khác như Kim Yến Yến và Trương Vũ Chí đã đọc được tin tức liền sắp xếp đến bệnh viện ngay, còn ở Bắc Kinh như Reina và Quan Kính Khải cũng như vậy. Hai đối thủ ở Hàn Quốc và Nhật Bản là Jung Seo Yeon và Hanazawa Kazue vốn không tin chuyện này mà cố gắng đi Thượng Hải sớm nhất.
“Thể trạng của bệnh nhân đã hoàn toàn ổn định, khi nào muốn cô có thể tập vật lý trị liệu thêm để sớm ngày đi lại được nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Mọi người cùng cảm ơn vị bác sĩ trung niên vừa chẩn đoán xong thì nhanh chóng sang phòng bệnh khác, người vừa đi thì lại đến hai vị cảnh sát và tài xế đã gây ra tai nạn ngày đó …
“Giản tiểu thư. Chúng tôi tới để xin thông tin điều tra, mong cô hợp tác.”
Giản Tuyết Ngưng nhìn sang người tài xế đang rất run sợ kia, thoạt cho rằng cũng không thể bồi thường một số tiền lớn nên cô tốt bụng bỏ qua mọi chuyện.
“Hai vị cảnh sát vất vả rồi, tất cả chỉ là tai nạn thôi. Tôi cũng không sao rồi nên không cần bồi thường gì đâu.”
“Tiểu thư, xin cảm ơn. Cảm ơn cô nhiều.!”
Bản thân Giản Tuyết Ngưng đồng ý không truy xét nên hai vị cảnh sát cũng bỏ qua và cùng người tài xế rời đi thì trợ lý Doãn gọi điện cho ba Giản vì công việc …
“Ba, con không sao rồi. Ba cứ về xử lý công việc trước đi.”
“Được, vậy con gái ta giao lại cho cậu chăm sóc.”
Vương Diệc Thần lịch sự đáp lễ khiến Giản Tuyết Ngưng thầm tự hào …
“Vâng. Người cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.!”
Ba Giản hài lòng rời khỏi và để lại không gian cho cặp đôi, Vương Diệc Thần điềm đạm ngồi đối diện trên giường bệnh và nắm lấy bàn tay của cô …
“Sau này, em có dự định hay muốn làm gì không?”
“Em chưa biết. Ông cố thì vẫn một lòng muốn em về kế thừa gia tộc, nhưng mà em chưa suy nghĩ kỹ. Trước đây, để hoàn thành ước mơ của mẹ nên em một lòng học trượt băng vậy mà bây giờ nghĩ lại …”
Giản Tuyết Ngưng vẫn đau lòng về trượt băng mà vừa kể vừa thở dài …
“Em đã từng gặp mẹ trong cơn mơ lúc đang còn hôn mê sâu, mẹ hỏi rằng em có thật sự yêu thích môn trượt băng này không? Lúc đó, em lại ngập ngừng không trả lời được và đã từng có nhiều suy nghĩ khác nhau …”
“Nói thật, anh rất thích được nhìn thấy hình dáng trên sân băng của em. Nếu em chọn nỗ lực phấn đấu để vượt qua thì anh sẽ là người ủng hộ đầu tiên.”
Suy nghĩ của Giản Tuyết Ngưng như tâm linh tương thông với Vương Diệc Thần nên anh hiểu được cô sẽ lựa chọn như thế nào và tôn trọng theo quyết định của cô. Dù được chẩn đoán sẽ không thể trở lại trượt băng nhưng y học bây giờ đã rất phát triển nên cô sẽ quyết tâm thử sức thêm một lần nữa vào bộ môn này vì mẹ cô và cũng xác định lại sự yêu thích của cô đối với sân băng mỹ lệ.
“[Về sau, mình nên làm gì đây?]”
Bất thình lình Vương Diệc Thần vội vã xông vào, không nói không rành nhào đến ôm lấy Giản Tuyết Ngưng khiến cô không khỏi giật mình …
“Thần, sao anh lại đột nhiên đến thế? Công việc thì sao?”
Vương Diệc Thần chỉ im lặng mà ôm Giản Tuyết Ngưng vào lòng, cô cũng biết anh đã nghe được kết quả nên cô chỉ nhẹ nhàng vỗ về phần lưng rộng mở của anh …
“Em không sao đâu.”
“Anh xin lỗi, không ở bên em những lúc em đau đớn nhất. Xin lỗi em.”
Vương Diệc Thần liên tục nói xin lỗi không ngừng với Giản Tuyết Ngưng, nhưng cả hai vẫn dịu dàng ôm lấy nhau một lúc rồi mới bắt đầu tâm sự …
“Chân của em thế nào rồi? Còn đau không?”
“Đã không sao rồi. Vài ngày nữa em tập vật lý trị liệu để đi lại bình thường được sớm nhất nhưng trượt băng thì …”
Nhắc đến trượt băng thì Giản Tuyết Ngưng khựng lại rồi hít một hơi thật sâu và tiêp tục lên tiếng …
“Trượt băng thì tạm thời dừng lại một thời gian thôi, xem như nghỉ dưỡng dài hạn.”
“Vậy những ngày tới anh sẽ ở lại với em.”
Giản Tuyết Ngưng không muốn bản thân là lý do làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Vương Diệc Thần…
“Anh đừng vì em mà để lỡ sự nghiệp của mình, em còn có ba và mọi người mà. Anh yên tâm.!”
“Bạn gái nằm viện mà anh không bên cạnh chăm sóc thì còn gì gọi là bạn trai, anh đã quyết định rồi. Công việc anh sẽ nói chị Linh hoãn lại vài ngày, đợi khi nào sức khỏe em ổn định thì anh sẽ trở lại.”
Vương Diệc Thần mạnh mẽ với quyết định của bản thân nên Giản Tuyết Ngưng thẹn thùng cười tươi …
“Cảm ơn anh và xin lỗi vì không thể xem được màn trình diễn của anh.”
“Về sau và mãi mãi, anh có thể biểu diễn riêng cho duy nhất một mình em.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu vui vẻ đồng ý, sau đó không biết tin tức từ đâu đã lan rộng trên weibo với tiêu đề Giản Tuyết Ngưng gặp tai nạn và từ giã sự nghiệp vận động viên trượt băng. Trình Khiết lập tức bàn bạc với ba Giản về hướng xử lý …
“Giản tổng. Ngài xem nên làm thế nào đây?”
Cả hai cùng nhau chìm vào suy nghĩ thì Trình Khiết tiếp tục lướt tin lại thấy weibo của Giản Tuyết Ngưng đã tự mình đăng bài thông báo …
“Giản tổng, Tiểu Ngưng đã đăng weibo xác nhận rồi.”
Nội dung vừa đăng đã đính chính mọi chuyện nghi ngờ và Giản Tuyết Ngưng không hối hận, nhưng lại mang đến cho toàn bộ người hâm mộ cảm động không siết rồi quay sang oán trách người đã gây ra tai nạn. Cảm nhận được nỗi buồn của cô nên Vương Diệc Thần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ủi an …
“Tiểu Ngưng…!”
“Ba.?”
Ba Giản và Trình Khiết cùng bước vào phòng bệnh, Vương Diệc Thần lễ phép chào hỏi …
“Em xin lỗi nha, chị Khiết. Việc weibo không thông báo cho chị trước.//”
“Là em giúp chị thì đúng hơn, chị sẽ đợi em trở lại sân băng.”
Những bạn bè thân thiết khác như Kim Yến Yến và Trương Vũ Chí đã đọc được tin tức liền sắp xếp đến bệnh viện ngay, còn ở Bắc Kinh như Reina và Quan Kính Khải cũng như vậy. Hai đối thủ ở Hàn Quốc và Nhật Bản là Jung Seo Yeon và Hanazawa Kazue vốn không tin chuyện này mà cố gắng đi Thượng Hải sớm nhất.
“Thể trạng của bệnh nhân đã hoàn toàn ổn định, khi nào muốn cô có thể tập vật lý trị liệu thêm để sớm ngày đi lại được nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Mọi người cùng cảm ơn vị bác sĩ trung niên vừa chẩn đoán xong thì nhanh chóng sang phòng bệnh khác, người vừa đi thì lại đến hai vị cảnh sát và tài xế đã gây ra tai nạn ngày đó …
“Giản tiểu thư. Chúng tôi tới để xin thông tin điều tra, mong cô hợp tác.”
Giản Tuyết Ngưng nhìn sang người tài xế đang rất run sợ kia, thoạt cho rằng cũng không thể bồi thường một số tiền lớn nên cô tốt bụng bỏ qua mọi chuyện.
“Hai vị cảnh sát vất vả rồi, tất cả chỉ là tai nạn thôi. Tôi cũng không sao rồi nên không cần bồi thường gì đâu.”
“Tiểu thư, xin cảm ơn. Cảm ơn cô nhiều.!”
Bản thân Giản Tuyết Ngưng đồng ý không truy xét nên hai vị cảnh sát cũng bỏ qua và cùng người tài xế rời đi thì trợ lý Doãn gọi điện cho ba Giản vì công việc …
“Ba, con không sao rồi. Ba cứ về xử lý công việc trước đi.”
“Được, vậy con gái ta giao lại cho cậu chăm sóc.”
Vương Diệc Thần lịch sự đáp lễ khiến Giản Tuyết Ngưng thầm tự hào …
“Vâng. Người cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.!”
Ba Giản hài lòng rời khỏi và để lại không gian cho cặp đôi, Vương Diệc Thần điềm đạm ngồi đối diện trên giường bệnh và nắm lấy bàn tay của cô …
“Sau này, em có dự định hay muốn làm gì không?”
“Em chưa biết. Ông cố thì vẫn một lòng muốn em về kế thừa gia tộc, nhưng mà em chưa suy nghĩ kỹ. Trước đây, để hoàn thành ước mơ của mẹ nên em một lòng học trượt băng vậy mà bây giờ nghĩ lại …”
Giản Tuyết Ngưng vẫn đau lòng về trượt băng mà vừa kể vừa thở dài …
“Em đã từng gặp mẹ trong cơn mơ lúc đang còn hôn mê sâu, mẹ hỏi rằng em có thật sự yêu thích môn trượt băng này không? Lúc đó, em lại ngập ngừng không trả lời được và đã từng có nhiều suy nghĩ khác nhau …”
“Nói thật, anh rất thích được nhìn thấy hình dáng trên sân băng của em. Nếu em chọn nỗ lực phấn đấu để vượt qua thì anh sẽ là người ủng hộ đầu tiên.”
Suy nghĩ của Giản Tuyết Ngưng như tâm linh tương thông với Vương Diệc Thần nên anh hiểu được cô sẽ lựa chọn như thế nào và tôn trọng theo quyết định của cô. Dù được chẩn đoán sẽ không thể trở lại trượt băng nhưng y học bây giờ đã rất phát triển nên cô sẽ quyết tâm thử sức thêm một lần nữa vào bộ môn này vì mẹ cô và cũng xác định lại sự yêu thích của cô đối với sân băng mỹ lệ.
Danh sách chương