Trước buổi ra mắt một ngày, ba Giản và Giản Tuyết Ngưng cùng nhau về Bắc Kinh thăm mộ của mẹ cô. Vì ngày ra mắt trùng với ngày giỗ chính của mẹ cô nên từ sớm cô đã chuẩn bị cúng kiếng đầy đủ, sau đó mới cùng mọi người sửa soạn. Chỉ với một chiếc đầm trắng kèm lối trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ khiến cô xinh đẹp rạng rời, mà ai ngắm nhìn đều sẽ có thiện cảm.

“Đẹp lắm đấy, Tiểu Ngưng.”

“Cảm ơn mọi người.”

Chị chị em em không ngừng cảm thán nhau thì Đinh Nhất Hoằng bên ngoài gõ cửa thông báo …

“Gia đình của Vương Diệc Thần đến rồi nha.”

Tại cổng nhà họ Giản, ba mẹ Vương có phần choáng ngợp khi trông thấy cơ ngơi của gia tộc …

“Thần à, đây là nhà của … Tiểu Ngưng à?”

Mẹ Vương đặt câu hỏi lắp bắp khiến ba Vương và Vương Diệc Thần bật cười …

“Mẹ. Chỉ là nhà chính của ông cố Tiểu Ngưng thôi, cô ấy và con đều có nhà riêng ở Bắc Kinh nhưng mà phía gia đình muốn chung vui nên mới gặp ở đây ạ.”

“Đúng đó. Thần đã từng chia sẻ với chúng ta rồi không phải sao? Thân phận của Tiểu Ngưng có phần đặc thù nên bà đừng áp lực quá.”

Cùng lúc đó, ba Giản và Giản Trữ Luân chững chạc bước ra tiếp đón …

“Anh chị xui gia, chào mừng chào mừng. Tôi là ba của Tiểu Ngưng, mời hai vị vào nhà nhé.”

“Vâng.”

Ba mẹ Vương đồng thanh chung và theo chân ba Giản vào nhà, vừa tới phòng khách thì Giản Tuyết Ngưng đang từ bậc thang xuống. Bản thân Vương Diệc Thần khi trông thấy cô của hiện tại rất khác xa khiến anh như bị hớp hồn, hai mắt không ngừng mở to…

“Anh sao vậy? Lạ lắm à?”

“Không. Ngược lại, rất đẹp.//"

Giản Tuyết Ngưng cốc nhẹ vào tóc mái của Vương Diệc Thần và nắm tay nhau qua gặp người lớn, khi đã ổn định chỗ ngồi thì ba Giản bắt đầu giới thiệu …

“Chào hai anh chị, tôi xin giới thiệu một chút. Đây là ông cố của Tiểu Ngưng cùng họ hàng cô dì chú bác, anh em họ của Tiểu Ngưng nhé.”

“Xin chào mọi người.//”

Ba mẹ Vương và phía gia đình của Giản Tuyết Ngưng chào hỏi lẫn nhau, tiếp đó là ba Vương lên tiếng.

“Hôm nay, tôi và mẹ của Thần đến đây gặp gỡ gia đình nhằm một phần là ra mắt với cả nhà và phần còn lại là hỏi cưới cho tụi nhỏ. Thần và Tiểu Ngưng bên nhau đã được một thời gian và chúng tôi cũng rất quý Tiểu Ngưng nên tôi và mẹ Thần thay mặt xin phép cho hai đứa nhỏ có thể trở thành người một nhà.”

“Vâng. Dĩ nhiên gia đình chúng tôi vốn đã có ý như thế, và có lẽ Tiểu Ngưng cũng không từ chối.”

Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng nắm chặt bàn tay hơn mà nhìn nhau đầy hạnh phúc, hai bên gia đình trong buổi nói chuyện khá là vui vẻ.

“Bữa ăn đã được chuẩn bị xong, mời ông bà xui gia tương lai cùng ở lại nhé.!”

“Vâng. Thật là vinh dự của chúng tôi, cảm ơn gia đình nhiều.//”

Bàn ăn gia đình được chia ra làm hai, một bên dành cho người lớn bình yên và một bên là dành cho nhóm trẻ nhốn nháo.

“Đúng rồi. Tháng sau là sinh nhật của Tiểu Ngưng, hay là chúng ta cùng nhau đi nghỉ mát không?”

“Tại sao sinh nhật của chị phải đi nghỉ mát hả?”

Giản Hân Hân đề xuất ý kiến nhưng lại bị Giản Tuyết Ngưng bật ngược lại khiến cả bàn cười khéo.

“Nhưng mà ý kiến của Hân Hân khá ổn đấy.”

Vương Diệc Thần bất ngờ tán thành khiến Giản Tuyết Ngưng và cả bàn ngỡ ngàng …

“Lịch trình của anh bận rộn mà, không cần nghe theo em ấy đâu.”

“Không sao. Ngày sinh nhật của em, anh đã có dự định nghỉ phép mà.”

Vương Diệc Thần dịu dàng an ủi để Giản Tuyết Ngưng yên tâm, một ngày ra mắt kết thúc trọn vẹn. Ba Giản đã nhờ tài xế riêng đưa ba mẹ Vương Diệc Thần ra sân bay về Hà Nam nên mọi người tạm biệt nhau trong hân hoan, nhưng quan trọng là chờ cặp đôi chính nhắn nhủ với nhau …

“Khi đưa ba mẹ về Hà Nam rồi thì anh còn lịch trình rạng sáng, có gì anh sẽ nhắn cho em sau khi xong nhé.//”

“Oh. Em biết rồi.”

Cả nhà đang không chú ý thì Vương Diệc Thần liền nhanh nhảu đặt lên trán Giản Tuyết Ngưng một nụ hôn nhẹ nhàng …

“Yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

Giản Tuyết Ngưng chờ cả nhà Vương Diệc Thần rời đi, cô vẫn chưa muốn vào nhà …

“Lúc nãy, ba mẹ Thần và cậu ta có xin phép gửi gắm mẹ con rồi nên chắc là bà ấy sẽ rất là tán thành đấy.”

“Vậy ạ?”

Giản Tuyết Ngưng cười nhẹ trước lời nói đùa của ba Giản nhưng trong lòng cô hiểu rõ rằng mẹ của cô nhất định sẽ rất yêu quý Vương Diệc Thần như chính cô vậy.

“[Mẹ à, con tin rằng mẹ cũng chấp nhận Thần và gia đình anh ấy. Đúng không ạ?]”

Vương Diệc Thần chờ đợi chuyến bay với ba mẹ nhưng bàn tay không ngừng lướt điện thoại tìm kiếm khiến mẹ Vương chú ý …

“Thần. Ba mẹ tự đợi máy bay được rồi, con có việc thì hãy đi đi.//”

“Dạ không. Tháng sau là sinh nhật của Tiểu Ngưng, con muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho cô ấy và song song đó chính thức cầu hôn luôn ạ.”

Ba mẹ Vương hớn hở với kế hoạch của Vương Diệc Thần và nhiệt liệt ủng hộ …

“Thần. Tiểu Ngưng là một cô gái tốt, nhất định đừng để vụt mất đấy.//”

“Ba yên tâm. Ngoài cô ấy, con sẽ không lấy ai khác đâu.”

Ba Vương tỏ ra khá hài lòng và cùng mẹ Vương vào check – in sân bay về Hà Nam. Sáng hôm sau, Giản Tuyết Ngưng không có tiết học nên cô dành một ngày cho Tiểu Lam …

“Hôm nay chị đưa Tiểu Lam đi học sao ạ?”

“Đúng rồi đấy, em vui không?”

Nét mặt của Tiểu Lam vô cùng tươi rối và cùng Giản Tuyết Ngưng đến trường. Khi đến nơi, cô giao Tiểu Lam lại cho giáo viên chủ nhiệm và ra ngoài ngồi quán cà phê gần đó. Trong lúc chờ đợi, cô tiếp tục học bài và làm việc trên laptop riêng thì vô tình nghe thấy thanh âm quát lớn từ đâu đó …

“Này, cô làm vỡ chén đĩa này là lần thứ mấy rồi hả?”

“Xin lỗi. Tôi không tái phạm nữa đâu, mong quản lý tha lỗi.”

Ánh mắt của Giản Tuyết Ngưng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh kia, trông thấy một hình bóng quen thuộc mà không ai khác chính là Hạ Nguyệt Lệ …

“Là cô ta? Tiểu thư Hạ gia lại sa sút đến vậy sao?”

Hạ Nguyệt Lệ ra ngoài phục vụ theo lời quản lý, lại bắt gặp Giản Tuyết Ngưng ở đây khiến cô xấu hổ và cố ý ngoảnh mặt chỗ khác. Tầm gần trưa nghỉ ngơi, quản lý yêu cầu Hạ Nguyệt Lệ tiếp một khách hàng mà vị đó là người cô muốn tránh nhất lúc này …

“Chào. Cô sợ tôi làm gì cô à?”

Hạ Nguyệt Lệ của bây giờ không còn là tiểu thư khuê các nữa nên có phần ngập ngừng. Sau khi tập đoàn Hạ thị bị mua lại thì ba mẹ của cô cũng ly hôn, mẹ thì bỏ đi không một lời còn ba thì ngồi chờ sau song sắt.

“Cô … tìm tôi là muốn trả thù cho hai anh em kia?”

Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ khác mang trà bánh đến bàn của Giản Tuyết Ngưng …

“Cô cho rằng tôi sẽ làm vậy?”

Tuy Hạ Nguyệt Lệ không phải không tin tưởng nhưng bản chất của sự việc khiến nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào …

“Cô vẫn chưa ăn gì đúng không? Mau ăn chút bánh ngọt đi, tôi mời.”

Sự lương thiện từ Giản Tuyết Ngưng khiến Hạ Nguyệt Lệ vừa e dè vừa ngạc nhiên, nhưng đúng là bụng cô đang rất đói nên cô nói lời cảm ơn và bắt đầu ăn bánh.

“[Hình như anh nghe nói ba mẹ cô ta đã ly hôn rồi. Hạ tổng đó đang được điều tra không thể bảo lãnh, còn mẹ cô ta thì bỏ đi cùng tình trẻ nên cô ta của bây giờ một thân một mình đấy.]”

Giản Tuyết Ngưng hồi tưởng lại đối thoại với Giản Trữ Luân về tình hình của Hạ Nguyệt Lệ khiến cô bắt đầu nổi lên lòng thương hại đối với người đối diện.

“Cảm ơn cô mời bánh, tôi biết lúc trước ba tôi và tôi từng làm nhiều việc không đúng nên quả báo thật sự đã đến với gia đình tôi. Tôi không mong sẽ được cô tha thứ, nhưng lúc này đây tôi rất biết ơn cô vì đã không tính toán chuyện xưa.”

“Tương lai cô có dự định gì không?”

Hạ Nguyệt Lệ trầm tư một lúc lâu đồng thời lắc đầu thay cho câu trả lời, cô đứng dậy gật đầu tạ ơn và trở lại làm việc. Nhìn thấy cô tiều tụy khiến Giản Tuyết Ngưng nảy lên một suy nghĩ, và có thể sẽ không được đồng tình từ những người liên quan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện