Hạ thị gần như đã sát nhập với Giản thị nên tập đoàn đang được điều chỉnh lại tất cả công việc với sự điều hành của Giản Bảo Đăng và sự hỗ trợ từ Giản Trữ Luân …

“Em nói sao? Em muốn giúp đỡ Hạ Nguyệt Lệ?”

Giản Trữ Luân quát lớn qua điện thoại khiến tai nghe của Giản Tuyết Ngưng giật mình một phen …

“Này. Anh không nhỏ tiếng được hả?”

Bị phản ứng ngược lại nên Giản Trữ Luân im lặng hẳn, và Giản Bảo Đăng mượn điện thoại nói chuyện …

“Tiểu Ngưng. Cô thật sự muốn giúp cô ta sao?”

“Ồ anh cũng ở đó à?”

Giản Tuyết Ngưng nghe thấy giọng nói của Giản Bảo Đăng liền tiếp tục lời nói …

“Tôi đang có dự định đấy, anh và Trữ Luân cứ bàn với nhau đi. Vậy nhé.!”

Giản Tuyết Ngưng vội vã gác máy khiến hai người đàn ông thở dài cùng nhiều tâm trạng khác nhau …

“Tiểu Ngưng mà quyết định thì khó ai thay đổi lắm đấy, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng. Hạ Nguyệt Lệ đó dù gì cũng là em gái của cậu, không phải sao?”

Giản Bảo Đăng thẫn thờ trước lời khẳng định của Giản Trữ Luân, gần chiều Tiểu Lam được tan học nên Giản Tuyết Ngưng dẫn bé vào ăn chút bánh ngọt …

“Bánh ngon không?”

“Ngon lắm ạ.”

Hai chị em vui vẻ ăn bánh cùng nhau cho đến khi ra về, một hồi sau Hạ Nguyệt Lệ cũng tan ca thì nhận được quà nhỏ và ghi chú để lại từ Giản Tuyết Ngưng …

“[Phần bánh này cô hãy mang về nhà dùng đi nhé, còn nữa nếu cô thật lòng muốn hối cải thì tập đoàn vẫn còn một vị trí trống phù hợp với năng lực của cô. Cô có hứng thú thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào, Giản Tuyết Ngưng.]”

Hạ Nguyệt Lệ đọc tin nhắn mà không ngừng rơi lệ khiến nhân viên trong quán không hiểu lý do. Lúc này, Giản Tuyết Ngưng vừa cùng Tiểu Lam về đến nhà thì được Giản Minh hẹn nói chuyện …

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Ông chú nghe nói cháu định giúp đỡ Hạ Nguyệt Lệ?”

Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm một hồi mới lên tiếng trả lời …

“Vâng. Cháu nghĩ ông biết là cô ta vốn không có lỗi nhiều, người có lỗi là ba mẹ cô ta nên bây giờ mới phải trả giá thay họ.”

“Nhưng cháu có nghĩ trước đây cô ta đã làm nhiều điều quá đáng với Bảo Đăng và Bảo Ngọc? Ông nghĩ cháu nên xem thử ý kiến của hai đứa nó thế nào, tránh ảnh hưởng về sau.”

Giản Minh vì hai đứa con mà trao đổi riêng với Giản Tuyết Ngưng …

“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ hỏi họ trước. Ông chú yên tâm.//”

Vài ngày sau, Giản Bảo Đăng tìm đến cửa hàng trà bánh từ Giản Tuyết Ngưng nhằm gặp ai kia… Hạ Nguyệt Lệ bên trong đang tập trung công việc rửa chén dĩa của mình thì được nhân viên báo có người tìm, cô dọn dẹp để ra ngoài thì phát hiện người đang chờ là anh trai cùng cha khác mẹ.

“Xin lỗi quý khách, nhân viên Hạ của chúng tôi đang trong thời gian làm nên chưa thể ra gặp riêng. Cô ấy nhờ tôi nhắn lại hẹn anh vào ngày khác.”

Hạ Nguyệt Lệ nhất thời không muốn gặp nên nhờ nhân viên phản hồi lại Giản Bảo Đăng …

“Được. Cảm ơn cô.//”

Hạ Nguyệt Lệ bên trong trông thấy Giản Bảo Đăng đã rời đi nên cô thở phào rồi quay lại làm việc. Trời dần trở tối, cô tan ca về nhà thì chợt vọng lại thanh âm quen thuộc …

“Hạ Nguyệt Lệ.”

Hạ Nguyệt Lệ khựng lại bước đi với tâm trạng có phần lúng túng …

“Em trốn tôi?”

“Không có. Anh tìm tôi … là để trả thù à?”

Giản Bảo Đăng từ tốn đến trước mặt của Hạ Nguyệt Lệ nhưng cô lại cố ý tránh ánh nhìn đấy …

“Như này còn nói không phải?”

“Anh muốn nói gì cứ nói thẳng, nếu vì chuyện giúp đỡ của Giản tiểu thư thì tôi sẽ không nhận đâu nên anh có thể yên tâm.//”

Hạ Nguyệt Lệ vừa dứt lời thì nhanh chóng rời đi nhưng Giản Bảo Đăng dường như không cho phép…

“Anh trai chưa nói xong mà em gái đã muốn đi rồi sao?”

Hạ Nguyệt Lệ tiếp tục khựng lại bước đi mà ngỡ ngàng nhìn Giản Bảo Đăng …

“Trở lại Hạ thị làm việc đi, tôi đang thiếu một thư ký đây.//”

“Hở?”

Hạ Nguyệt Lệ vẫn tỏ ra không hiểu vì sao nhà họ Giản đều có tính tình khác người như vậy …

“Dù trước đây em có từng hành xử không đúng nhưng chuyện em là em gái của tụi này vẫn là sự thật không chối cãi được, với lại nếu Tiểu Ngưng đã quyết định đề xuất cho em đến làm việc thì cô ấy vốn đã tha thứ cho bản thân em rồi.”

“Chuyện này …”

Giản Bảo Đăng nhìn thấy Hạ Nguyệt Lệ chưa thể bỏ được sự lúng túng …

“Em cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý cho bản thân cơ hội thì hãy liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”

Sau khi nội dung đã được trao đổi thì Giản Bảo Đăng cũng đưa Hạ Nguyệt Lệ về nhà và anh không quên gửi tin nhắn đến Giản Tuyết Ngưng.

“Em ở đây?”

Giản Bảo Đăng lái xe đưa Hạ Nguyệt Lệ về đến trước cổng một khu chung cư vừa nhỏ vừa cũ…

“Uhm. Từ sau khi nhà bị tịch thu thì tôi thuê ở đây, tuy bên ngoài hơi cũ nhưng bên trong phòng vẫn sử dụng được.”

“Vậy à?”

Tính cách của Hạ Nguyệt Lệ đã thay đổi rất nhiều khiến Giản Tuyết Ngưng cũng thấy có vài phần ngạc nhiên …

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, đề nghị của anh và Giản tiểu thư tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

“Được. Chúc ngủ ngon.//”

Hạ Nguyệt Lệ lịch sự gật đầu chào tạm biệt rồi vào nhà, để lại một Giản Bảo Đăng đầy tâm trạng. Sáng hôm sau tại trường đại học, Giản Tuyết Ngưng đang đọc tài liệu thì màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là thanh tra Aiden nên đã không ngần ngại nghe máy …

“Tiểu Ngưng. Hạ tổng muốn xin gặp em một lần trước, em có sắp xếp được không?”

Giản Tuyết Ngưng ngừng lại việc đọc sách mà suy tư …

“Được. Trưa nay em không có tiết nên sẽ tranh thủ, tới nơi sẽ gọi cho anh.”

“OK.”

Giản Tuyết Ngưng đồng ý với cuộc gặp với Hạ tổng nên cô kiểm tra đồng hồ một lượt và chuẩn bị thu dọn đến nhà giam, trong khi đó không hiểu vì sao Giản Bảo Đăng lại nảy lên hứng thú với Hạ Nguyệt Lệ mà tiếp tục đến cửa hàng trà bánh. Anh cho rằng đây chỉ là sự quan tâm của anh trai đối với em gái, nhưng có lẽ sẽ không đơn giản như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện