“Ninh Ninh, làm giám đốc như em cũng sung sướng thật đấy.” Hình Lẫm nói đặt cả đóng túi giấy lớn nhỏ sang một bên ấn cô nằm xuống sofa.
Giản Ninh mỉm cười chống tay trước ngực anh giữ khoảng cách. “Thư ký Hình, ở đây là phòng làm việc. Anh nên tém tém lại một chút thì hơn.”
“Có thư ký đẹp trai làm việc không công còn được chăm sóc mọi phương diện, Giản tổng không phải được hời rồi sao? Vừa hay đúng với ý định ban đầu.”
Giản Ninh liền mím môi cười đẩy anh ra đứng dậy chỉnh chủ quần áo gọn gàng. “Giờ đổi ý rồi, phiền anh thư ký nhỏ giải quyết hết chồng tài liệu này cho em, đến bữa trưa còn chưa xong thì không cần ăn cơm nữa.” Bàn tay nhỏ phá phách níu chiếc caravat của anh rõ vẻ đắc chí.
“Bóc lọt thế à? Ăn em được không?” Hình Lẫm nói khóe môi cong lên.
“Lưu manh.” Giản Ninh hai má ửng hồng, luống cuống trở về bàn làm việc.
Hình Chính Quân cùng trợ lý ghé mắt qua thấy cả hai chăm chỉ làm việc vui vẻ, ông cảm thấy vô cùng vừa ý.
Còn phía Hình Vỹ bị Hình Lẫm cho ăn đòn đến nay vẫn còn phải nằm trong bệnh viện.
Giản Ninh có nói thế nào Hình Lẫm cũng không chịu đến bệnh viện thăm Hình Vỹ với cô. Nên cô đành đi một mình.
Dạo gần đây Giản Ninh không biết bị gì ăn uống gì cũng không thấy ngon, cô nghĩ mình đau dạ dày vì dạo trước bận bịu ăn uống không đều độ, sẵn tiện hôm nay đến bệnh viện cô bắt số khám xem thế nào.
Ngồi ngoài băng ghế chờ, Giản Ninh liền phòng má cười khi nhận được tin nhắn của Hình Lẫm. “Bà xã về chưa anh đến rước?”
Hình Lẫm trước giờ rất ít khi nhắn tin cho cô, bình thường anh chỉ gọi hoặc là trực tiếp tới.
Tuy lúc sáng Giản Ninh đến cùng a Chân nhưng vì là thăm bệnh, không biết khi nào sẽ về nên cô bảo anh ta về trước.
“Số 13, Giản Ninh.” Cô nhân viên y tế mở cửa ra gọi to.
“Ông xã lo làm việc đi, em tự về được rồi.” Giản Ninh vội trả tin lại cho Hình Lẫm rồi vào phòng khám.
Giản Ninh ngồi trên xe taxi, nhìn vào mẫu giấy nhỏ trên tay mà cô bất giác sờ xuống chiếc bụng nhỏ, đinh ninh nhớ lại lời bác sĩ nói với cô mà trong lòng có chút suy tư. Vừa vui lại vừa lo.
“Chúc mừng cô, thai đã được bốn tuần tuổi đang phát triển bình thường. Những chịu chứng khó chịu hay chán ăn cô đang gặp phải sẽ tự hết theo giai đoạn của thai kỳ nên cô không cần phải lo lắng quá, cứ uống thuốc bổ sung vitamin đúng theo toa… Cố gắng nghỉ ngơi nhiều tránh những thực phẩm có tính hàn..”
“Bé con à. Mẹ không chắc là ba sẽ thích con.” Cô suy tới nghĩ lui, vẫn là phải nói cho anh biết sẽ tốt hơn dù gì bé con trong bụng cũng là con anh.
..
Tập đoàn Hình thị.
"Cho hỏi, Hình Lẫm có ở đây không?" Một cô gái xinh đẹp trên tay còn dẫn theo đứa bé trai tầm năm tuổi đến bàn tiếp tân hỏi.
Cô nhân viên nhìn cô gái ánh mắt rơi xuống đứa bé khựng lại vài giây.
"Cô tìm Hình nhị gia?"
Cô gái nở nụ cười, vì cô ta cũng không chắc người mình muốn tìm có phải là Hình nhị gia hay không? Cô nhân viên chưa trả lời thì đã nhìn thấy Hình Lẫm từ trong thang máy đi ra, theo sau anh là Tống Chí Kình, Lý Hiểu còn có cả trợ lý Thư.
Hình Lẫm vừa đi vừa dặn dò công việc cho họ.
"Cậu về được rồi, bảo họ tối gặp."
"Vâng!" Lý Hiểu cúi chào nhanh chân rời đi.
Giản Ninh vừa bước xuống xe, cô muốn lập tức nói cho Hình Lẫm biết chuyện cô mang thai. Bước chân cô bỗng khựng lại khi thấy một cô gái chạy tới ôm chầm lấy Hình Lẫm, sóng mũi cay đôi mắt phím hồng khi ánh mắt cô rơi xuống đứa bé trai bên cạnh.
...
....
Bàn tay run rẩy theo phản xạ sờ xuống chiếc bụng nhỏ, mà hai hàng nước mắt chảy dài nhớ lại người con gái trong ảnh mà hôm đó Phương tiểu Noãn đã cho cô xem. Chính là cô gái đó..
Tuy đã dặn lòng cố gắng không để ý đến tất cả, tuyệt đối tin tưởng anh, nhưng...
"Ba!"
Hình Lẫm bất động vài giây, nhìn xuống đứa bé.
Cả sảnh người đều há hốc mồm ngơ ngác, đây lại là tình huống gì? Có phải là kết quả của những mối tình phong lưu. Trong đầu ai cũng hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
"Này nhóc, không nên gọi bừa." Hình Lẫm không mặn không nhạt nói gỡ tay cô gái ra khỏi người mình.
"Lẫm, em nhớ anh lắm." Hạ tiểu Nhu nói rồi lại bước tới ôm anh, nhưng Hình Lẫm liền tránh đi cố giữ khoảng cách với cô ta.
Hạ tiểu Nhu nhìn xuống đứa bé mà trong lòng không khỏi mất mát.
"Ba, ba không cần con và mẹ sao?" Đứa bé nói níu chân anh.
Hình Lẫm thở dài, ngồi xổm xuống đối diện đứa bé.
"Cháu tên gì?"
"Tiểu Minh ạ!"
"Ngoan lắm. Nhưng chú không phải ba của cháu, cũng không muốn..." Hình Lẫm không mặn không nhạt nói lại không nói hết.
Tống Chí Kình và trợ lý Thư liền nhìn nhau nuốt một ngụm nước bọt. Đây là tình hình gì vậy trời? Nhìn vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh khi đứa bé gọi mình là ba, cũng không có chút biểu cảm dư thừa nào giống như chuyện không liên quan đến mình. Trong khi họ kích động muốn chết.
Đứa bé nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hình Lẫm liền lui bước núp sau lưng mẹ.
"Lẫm, anh đừng làm nó sợ. Chúng ta nói chuyện đi'."
Giản Ninh mỉm cười chống tay trước ngực anh giữ khoảng cách. “Thư ký Hình, ở đây là phòng làm việc. Anh nên tém tém lại một chút thì hơn.”
“Có thư ký đẹp trai làm việc không công còn được chăm sóc mọi phương diện, Giản tổng không phải được hời rồi sao? Vừa hay đúng với ý định ban đầu.”
Giản Ninh liền mím môi cười đẩy anh ra đứng dậy chỉnh chủ quần áo gọn gàng. “Giờ đổi ý rồi, phiền anh thư ký nhỏ giải quyết hết chồng tài liệu này cho em, đến bữa trưa còn chưa xong thì không cần ăn cơm nữa.” Bàn tay nhỏ phá phách níu chiếc caravat của anh rõ vẻ đắc chí.
“Bóc lọt thế à? Ăn em được không?” Hình Lẫm nói khóe môi cong lên.
“Lưu manh.” Giản Ninh hai má ửng hồng, luống cuống trở về bàn làm việc.
Hình Chính Quân cùng trợ lý ghé mắt qua thấy cả hai chăm chỉ làm việc vui vẻ, ông cảm thấy vô cùng vừa ý.
Còn phía Hình Vỹ bị Hình Lẫm cho ăn đòn đến nay vẫn còn phải nằm trong bệnh viện.
Giản Ninh có nói thế nào Hình Lẫm cũng không chịu đến bệnh viện thăm Hình Vỹ với cô. Nên cô đành đi một mình.
Dạo gần đây Giản Ninh không biết bị gì ăn uống gì cũng không thấy ngon, cô nghĩ mình đau dạ dày vì dạo trước bận bịu ăn uống không đều độ, sẵn tiện hôm nay đến bệnh viện cô bắt số khám xem thế nào.
Ngồi ngoài băng ghế chờ, Giản Ninh liền phòng má cười khi nhận được tin nhắn của Hình Lẫm. “Bà xã về chưa anh đến rước?”
Hình Lẫm trước giờ rất ít khi nhắn tin cho cô, bình thường anh chỉ gọi hoặc là trực tiếp tới.
Tuy lúc sáng Giản Ninh đến cùng a Chân nhưng vì là thăm bệnh, không biết khi nào sẽ về nên cô bảo anh ta về trước.
“Số 13, Giản Ninh.” Cô nhân viên y tế mở cửa ra gọi to.
“Ông xã lo làm việc đi, em tự về được rồi.” Giản Ninh vội trả tin lại cho Hình Lẫm rồi vào phòng khám.
Giản Ninh ngồi trên xe taxi, nhìn vào mẫu giấy nhỏ trên tay mà cô bất giác sờ xuống chiếc bụng nhỏ, đinh ninh nhớ lại lời bác sĩ nói với cô mà trong lòng có chút suy tư. Vừa vui lại vừa lo.
“Chúc mừng cô, thai đã được bốn tuần tuổi đang phát triển bình thường. Những chịu chứng khó chịu hay chán ăn cô đang gặp phải sẽ tự hết theo giai đoạn của thai kỳ nên cô không cần phải lo lắng quá, cứ uống thuốc bổ sung vitamin đúng theo toa… Cố gắng nghỉ ngơi nhiều tránh những thực phẩm có tính hàn..”
“Bé con à. Mẹ không chắc là ba sẽ thích con.” Cô suy tới nghĩ lui, vẫn là phải nói cho anh biết sẽ tốt hơn dù gì bé con trong bụng cũng là con anh.
..
Tập đoàn Hình thị.
"Cho hỏi, Hình Lẫm có ở đây không?" Một cô gái xinh đẹp trên tay còn dẫn theo đứa bé trai tầm năm tuổi đến bàn tiếp tân hỏi.
Cô nhân viên nhìn cô gái ánh mắt rơi xuống đứa bé khựng lại vài giây.
"Cô tìm Hình nhị gia?"
Cô gái nở nụ cười, vì cô ta cũng không chắc người mình muốn tìm có phải là Hình nhị gia hay không? Cô nhân viên chưa trả lời thì đã nhìn thấy Hình Lẫm từ trong thang máy đi ra, theo sau anh là Tống Chí Kình, Lý Hiểu còn có cả trợ lý Thư.
Hình Lẫm vừa đi vừa dặn dò công việc cho họ.
"Cậu về được rồi, bảo họ tối gặp."
"Vâng!" Lý Hiểu cúi chào nhanh chân rời đi.
Giản Ninh vừa bước xuống xe, cô muốn lập tức nói cho Hình Lẫm biết chuyện cô mang thai. Bước chân cô bỗng khựng lại khi thấy một cô gái chạy tới ôm chầm lấy Hình Lẫm, sóng mũi cay đôi mắt phím hồng khi ánh mắt cô rơi xuống đứa bé trai bên cạnh.
...
....
Bàn tay run rẩy theo phản xạ sờ xuống chiếc bụng nhỏ, mà hai hàng nước mắt chảy dài nhớ lại người con gái trong ảnh mà hôm đó Phương tiểu Noãn đã cho cô xem. Chính là cô gái đó..
Tuy đã dặn lòng cố gắng không để ý đến tất cả, tuyệt đối tin tưởng anh, nhưng...
"Ba!"
Hình Lẫm bất động vài giây, nhìn xuống đứa bé.
Cả sảnh người đều há hốc mồm ngơ ngác, đây lại là tình huống gì? Có phải là kết quả của những mối tình phong lưu. Trong đầu ai cũng hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
"Này nhóc, không nên gọi bừa." Hình Lẫm không mặn không nhạt nói gỡ tay cô gái ra khỏi người mình.
"Lẫm, em nhớ anh lắm." Hạ tiểu Nhu nói rồi lại bước tới ôm anh, nhưng Hình Lẫm liền tránh đi cố giữ khoảng cách với cô ta.
Hạ tiểu Nhu nhìn xuống đứa bé mà trong lòng không khỏi mất mát.
"Ba, ba không cần con và mẹ sao?" Đứa bé nói níu chân anh.
Hình Lẫm thở dài, ngồi xổm xuống đối diện đứa bé.
"Cháu tên gì?"
"Tiểu Minh ạ!"
"Ngoan lắm. Nhưng chú không phải ba của cháu, cũng không muốn..." Hình Lẫm không mặn không nhạt nói lại không nói hết.
Tống Chí Kình và trợ lý Thư liền nhìn nhau nuốt một ngụm nước bọt. Đây là tình hình gì vậy trời? Nhìn vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh khi đứa bé gọi mình là ba, cũng không có chút biểu cảm dư thừa nào giống như chuyện không liên quan đến mình. Trong khi họ kích động muốn chết.
Đứa bé nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hình Lẫm liền lui bước núp sau lưng mẹ.
"Lẫm, anh đừng làm nó sợ. Chúng ta nói chuyện đi'."
Danh sách chương