Giản Ninh về nhà với gương mặt thất thần, khiến thím Trương vô cùng lo lắng.
Mấy nay bà chủ đã ăn không ngon miệng giờ lại thế này thật khiến người khác lo lắng, ông chủ bảo bà phải chăm sóc thật tốt cho bà chủ nhưng thế này thì...
Giản Ninh nằm tựa lưng trên giường sờ chiếc bụng nhỏ nhớ đến lời của Hình Lẫm vừa rồi, lại nhớ đến lời của Phương tiểu Noãn mà nước mắt cứ rơi xuống.
"Giản Ninh, cô thật là tức cười. Cô nghĩ mình là ai mà muốn thay đổi Hình nhị gia. Với Hình nhị gia cô cũng chỉ là một công cụ vui chơi, cô nghĩ ngài ấy sẽ yêu cô thật sao."
Tất cả những bóng hồng bị anh đùa cợt chỉ là để chứng minh anh yêu cô gái đó sao? Giản Ninh nghĩ mà trái tim đau nhói. Cô không nghĩ bản thân mình lại trở nên yếu đuối như vậy, dù ngay từ đầu đã biết con người Hình Lẫm là như vậy máu lạnh vô tình.
"Mẹ đúng thiệt là ngây thơ, có lẽ ba con chỉ vì háo thắng. Ba không muốn thua cá cược với mẹ, nên mới.. dịu dàng để mẹ động lòng có phải không?"
"Có lẽ ba cũng không cần mẹ con mình. Nhìn ba người họ mới giống một gia đình thực thụ, nếu thứ hạnh phúc ảo đã không thuộc về mình..."
Giản Ninh càng nghĩ càng đau lòng cố kìm nén lau đi dòng nước mắt.
Đến chiều, thím Trương lên phòng gọi mãi không nghe bà chủ trả lời. Mở cửa ra chẳng thấy ai, nhìn tờ đơn ly đơn và tờ ghi chú nhỏ trên bàn bà ta run rẩy gọi cho Hình Lẫm.
..
Quán bar mr.Lay
"Lẫm, em thật sự biết lỗi rồi. Anh cho em một cơ hội để bù đắp đi có được không?" Hạ tiểu Nhu ghì cánh tay anh, thiếu điều sắp muốn quỳ.
Hình Lẫm không vội đáp lời, lắc nhẹ ly rượu trên tay uống một ngụm. "Cô muốn bù đắp cái gì?"
"Em sẽ mãi mãi ở lại ở bên cạnh anh, sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Em biết anh vẫn yêu em mà, nếu không tại sao anh lại như vậy. Em biết anh không yêu cô gái đó, em..."
"Tôi nghĩ cô cũng đề cao bản thân mình quá rồi đó."
"..." Hạ tiểu Nhu ngẩn người. "Lẫm..?''
"Đừng gọi nghe thân mật quá. Tôi chấp nhận đến đây nghe cô than thở, không phải để nối lại tình xưa. Mà vì con trai cô, bản thân cô làm mẹ thì nên dạy dỗ nó cho tốt."
Hạ tiểu Nhu có chút hoang mang không hiểu anh là có ý gì.
"Tôi thừa nhận năm đó tôi có chút rung động vì cô. Nhưng thế thì đã sao, là không ai có tư cách khiến Hình Lẫm tôi thay đổi, chứ không phải vì cô."
"Em thật sự rất yêu anh, chỉ là do em nông cạn, lỡ dại mới làm ra chuyện có lỗi với anh. Em.."
Một cuộc gọi đến cắt ngang cuộc nói chuyện không hề vui vẻ.
....
...
"Thím nói gì? Chậm lại."
(Lúc tôi lên gọi bà chủ dùng cơm thì không thấy đâu nữa, quần áo cũng.." Thím Trương chưa nói xong thì đã..
"Tút.. tút.. tút..."
Hình Lẫm liên tục gọi Giản Ninh đều từ chối.
"Hình nhị gia, có chuyện gì.. sao ạ?" Tống Chí Kình nói bước qua phía Hình Lẫm khi thấy gương mặt anh tối đen.
Hình Lẫm siết chiếc điện thoại trong tay, một phát đạp đổ chiếc bàn kính, làm mảnh vỡ văng tung tóe khiến ai cũng thót tim xanh mặt.
Hạ tiểu Nhu sợ đến run bần bật, hai chân nhũn ra, mặc mảnh vụn kính cấm vào tay vẫn ngồi lì một chỗ không đứng dậy nổi.
"Gọi Giản Nam." Hình Lẫm không mặn không nhạt nói.
Tống Chí Kình không dám chậm trễ liền ấn gọi đi, nhưng thật ra cũng không biết gọi để làm gì cũng không dám hỏi.
"A lô!"
"Ừm.."
Tống Chí Kình ậm ừ không biết phải hỏi gì, Hình Lẫm liền đớp lấy.
"Ninh Ninh có đến tìm anh không?"
"Không có, sao vậy?" Giản Nam vừa dứt lời bên kia đầu dây đã...
"Tút.. tút.. tút..."
Giản Nam không hiểu chuyện gì, gọi cho Giản Ninh lại không liên lạc được. Trong lòng không khỏi hoang mang, gấp rút chạy khỏi văn phòng.
..
Vừa kết thúc cuộc gọi, Hình Lẫm liền điều động tất cả nhân lực đi tìm, nội trong đêm nay nhất định phải tìm được Giản Ninh cho anh, còn anh như phát điên tìm kiếm những nơi cô thường lui tới vẫn không gặp lại vội vã về nhà.
Nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn mà Hình Lẫm tức đến không thở nổi xé ra thành từng mảnh vụn, đập phá hết mọi thứ trong phòng. Anh không biết tại sao Giản Ninh lại làm như vậy, rõ ràng cả hai đang rất hạnh phúc.
Hình Lẫm ngồi xuống giường chống tay lên chân mình xoa xoa thái dương, vô tình nhìn thấy mẫu giấy siêu âm dưới chân.
Anh cầm lên mà bất giác gọi cho Tống Chí Kình.
Trong giới tìm người đào bới thông tin bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ không tin tưởng năng lực của mình giống như lúc này, chỉ mới có vài giờ mà cứ tựa như ngàn thế kỷ.
Thím Trương dưới sảnh vô cùng sợ hãi nhưng lại nhớ ra mẫu giấy ghi chú, hít thở sâu nghĩ bụng dù sợ thế nào bà cũng phải liều mạng mang lên.
“Ông chủ, bà chủ để lại cho ông chủ cái này, tôi sợ bay mất nên..”
Thím Trương chưa kịp nói hết Hình Lẫm đã lấy từ trong tay bà.
(Nội dung trong mẫu giấy ghi chú: Em nghĩ anh không cần phải phí sức dỗ dành để tán đổ em nữa đâu, cá cược giữa hai chúng ta em đã thua rồi, lý ra nên giữ lời hứa. Nhưng.. em thật sự không tài nào làm được. Em xin lỗi anh Hình Lẫm!)
“Ngốc ơi là ngốc!” Hình Lẫm nắm chặt mẫu giấy trong tay lại nhìn vào mẫu giấy siêu âm.
Lúc này Tống Chí Kình cũng vừa gửi đến mấy đoạn Video trong camera tìm được, Hình Lẫm xem xong liền vội vã chạy ra ngoài.
Thím Trương nhìn theo mà chấp tay cầu nguyện cho ông chủ tìm được bà chủ quay về, nhìn lại căn phòng bừa bộn mà bà rùng mình sợ hãi. Hình Lẫm phát điên thật sự rất đáng sợ.
Mấy nay bà chủ đã ăn không ngon miệng giờ lại thế này thật khiến người khác lo lắng, ông chủ bảo bà phải chăm sóc thật tốt cho bà chủ nhưng thế này thì...
Giản Ninh nằm tựa lưng trên giường sờ chiếc bụng nhỏ nhớ đến lời của Hình Lẫm vừa rồi, lại nhớ đến lời của Phương tiểu Noãn mà nước mắt cứ rơi xuống.
"Giản Ninh, cô thật là tức cười. Cô nghĩ mình là ai mà muốn thay đổi Hình nhị gia. Với Hình nhị gia cô cũng chỉ là một công cụ vui chơi, cô nghĩ ngài ấy sẽ yêu cô thật sao."
Tất cả những bóng hồng bị anh đùa cợt chỉ là để chứng minh anh yêu cô gái đó sao? Giản Ninh nghĩ mà trái tim đau nhói. Cô không nghĩ bản thân mình lại trở nên yếu đuối như vậy, dù ngay từ đầu đã biết con người Hình Lẫm là như vậy máu lạnh vô tình.
"Mẹ đúng thiệt là ngây thơ, có lẽ ba con chỉ vì háo thắng. Ba không muốn thua cá cược với mẹ, nên mới.. dịu dàng để mẹ động lòng có phải không?"
"Có lẽ ba cũng không cần mẹ con mình. Nhìn ba người họ mới giống một gia đình thực thụ, nếu thứ hạnh phúc ảo đã không thuộc về mình..."
Giản Ninh càng nghĩ càng đau lòng cố kìm nén lau đi dòng nước mắt.
Đến chiều, thím Trương lên phòng gọi mãi không nghe bà chủ trả lời. Mở cửa ra chẳng thấy ai, nhìn tờ đơn ly đơn và tờ ghi chú nhỏ trên bàn bà ta run rẩy gọi cho Hình Lẫm.
..
Quán bar mr.Lay
"Lẫm, em thật sự biết lỗi rồi. Anh cho em một cơ hội để bù đắp đi có được không?" Hạ tiểu Nhu ghì cánh tay anh, thiếu điều sắp muốn quỳ.
Hình Lẫm không vội đáp lời, lắc nhẹ ly rượu trên tay uống một ngụm. "Cô muốn bù đắp cái gì?"
"Em sẽ mãi mãi ở lại ở bên cạnh anh, sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Em biết anh vẫn yêu em mà, nếu không tại sao anh lại như vậy. Em biết anh không yêu cô gái đó, em..."
"Tôi nghĩ cô cũng đề cao bản thân mình quá rồi đó."
"..." Hạ tiểu Nhu ngẩn người. "Lẫm..?''
"Đừng gọi nghe thân mật quá. Tôi chấp nhận đến đây nghe cô than thở, không phải để nối lại tình xưa. Mà vì con trai cô, bản thân cô làm mẹ thì nên dạy dỗ nó cho tốt."
Hạ tiểu Nhu có chút hoang mang không hiểu anh là có ý gì.
"Tôi thừa nhận năm đó tôi có chút rung động vì cô. Nhưng thế thì đã sao, là không ai có tư cách khiến Hình Lẫm tôi thay đổi, chứ không phải vì cô."
"Em thật sự rất yêu anh, chỉ là do em nông cạn, lỡ dại mới làm ra chuyện có lỗi với anh. Em.."
Một cuộc gọi đến cắt ngang cuộc nói chuyện không hề vui vẻ.
....
...
"Thím nói gì? Chậm lại."
(Lúc tôi lên gọi bà chủ dùng cơm thì không thấy đâu nữa, quần áo cũng.." Thím Trương chưa nói xong thì đã..
"Tút.. tút.. tút..."
Hình Lẫm liên tục gọi Giản Ninh đều từ chối.
"Hình nhị gia, có chuyện gì.. sao ạ?" Tống Chí Kình nói bước qua phía Hình Lẫm khi thấy gương mặt anh tối đen.
Hình Lẫm siết chiếc điện thoại trong tay, một phát đạp đổ chiếc bàn kính, làm mảnh vỡ văng tung tóe khiến ai cũng thót tim xanh mặt.
Hạ tiểu Nhu sợ đến run bần bật, hai chân nhũn ra, mặc mảnh vụn kính cấm vào tay vẫn ngồi lì một chỗ không đứng dậy nổi.
"Gọi Giản Nam." Hình Lẫm không mặn không nhạt nói.
Tống Chí Kình không dám chậm trễ liền ấn gọi đi, nhưng thật ra cũng không biết gọi để làm gì cũng không dám hỏi.
"A lô!"
"Ừm.."
Tống Chí Kình ậm ừ không biết phải hỏi gì, Hình Lẫm liền đớp lấy.
"Ninh Ninh có đến tìm anh không?"
"Không có, sao vậy?" Giản Nam vừa dứt lời bên kia đầu dây đã...
"Tút.. tút.. tút..."
Giản Nam không hiểu chuyện gì, gọi cho Giản Ninh lại không liên lạc được. Trong lòng không khỏi hoang mang, gấp rút chạy khỏi văn phòng.
..
Vừa kết thúc cuộc gọi, Hình Lẫm liền điều động tất cả nhân lực đi tìm, nội trong đêm nay nhất định phải tìm được Giản Ninh cho anh, còn anh như phát điên tìm kiếm những nơi cô thường lui tới vẫn không gặp lại vội vã về nhà.
Nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn mà Hình Lẫm tức đến không thở nổi xé ra thành từng mảnh vụn, đập phá hết mọi thứ trong phòng. Anh không biết tại sao Giản Ninh lại làm như vậy, rõ ràng cả hai đang rất hạnh phúc.
Hình Lẫm ngồi xuống giường chống tay lên chân mình xoa xoa thái dương, vô tình nhìn thấy mẫu giấy siêu âm dưới chân.
Anh cầm lên mà bất giác gọi cho Tống Chí Kình.
Trong giới tìm người đào bới thông tin bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ không tin tưởng năng lực của mình giống như lúc này, chỉ mới có vài giờ mà cứ tựa như ngàn thế kỷ.
Thím Trương dưới sảnh vô cùng sợ hãi nhưng lại nhớ ra mẫu giấy ghi chú, hít thở sâu nghĩ bụng dù sợ thế nào bà cũng phải liều mạng mang lên.
“Ông chủ, bà chủ để lại cho ông chủ cái này, tôi sợ bay mất nên..”
Thím Trương chưa kịp nói hết Hình Lẫm đã lấy từ trong tay bà.
(Nội dung trong mẫu giấy ghi chú: Em nghĩ anh không cần phải phí sức dỗ dành để tán đổ em nữa đâu, cá cược giữa hai chúng ta em đã thua rồi, lý ra nên giữ lời hứa. Nhưng.. em thật sự không tài nào làm được. Em xin lỗi anh Hình Lẫm!)
“Ngốc ơi là ngốc!” Hình Lẫm nắm chặt mẫu giấy trong tay lại nhìn vào mẫu giấy siêu âm.
Lúc này Tống Chí Kình cũng vừa gửi đến mấy đoạn Video trong camera tìm được, Hình Lẫm xem xong liền vội vã chạy ra ngoài.
Thím Trương nhìn theo mà chấp tay cầu nguyện cho ông chủ tìm được bà chủ quay về, nhìn lại căn phòng bừa bộn mà bà rùng mình sợ hãi. Hình Lẫm phát điên thật sự rất đáng sợ.
Danh sách chương