Phải nói ra những lời này, trong lòng Phùng Kiêu như đang rỉ máu. Chính anh đã từng nói, dù cảnh khuyển hay huấn luyện viên đều là huyết mạch của anh.

Chắc chắn không đành lòng đưa đi.

Sau khi vụ án kết thúc, tình hình cũng không quá khẩn trương, phân cục quyết định hào phóng cho ba người một ngày nghỉ. Đương nhiên cũng không phải là một ngày nghỉ tự do thoải mái, nghe nói cách đây vài dặm có một công viên dành cho thú cưng, phân cục đã chi một khoản tiền khổng lồ để mua hai vé.

Không thể không nói, nuôi thú cưng ở trong thành phố không hề dễ dàng, không phải lúc nào cũng có thể mang thú cưng ra ngoài, có lúc còn bị người ta coi thường.

Công viên cho thú cưng có diện tích lớn, bên trong có đủ các loại trò chơi giải trí để thú cưng có thể thỏa thích vui đùa, không phải lo lắng sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Kiều Thất Tịch chán ghét cầm tấm vé trên tay, ý gì đây, đây là coi cậu như vật nuôi trong nhà? Công viên dành cho thú cưng ư, càng nghĩ càng thấy bực mình.

Thế nhưng bên trên tấm vé còn ghi nhảy dù, phiêu lưu, trông có vẻ rất thú vị, cậu liền sủa một tiếng đồng ý: "Được được, lúc nào đi? Huấn luyện viên nói mau đi!"

Trứng Trứng đột nhiên ầm ĩ như husky làm huấn luyện viên đang đọc hướng dẫn cũng bị náo loạn tới đau đầu, đành phải nhờ một đứa khác ổn trọng hơn giúp đỡ: "Bình An mang em mày ra chỗ khác chơi đi."

Otis không có nghĩa vụ giúp huấn luyện viên kiểm soát tình hình, nhưng vì nhiều nguyên nhân, hắn vẫn quay lại cắn vòng cổ của Alexander lôi ra ngoài dạy dỗ: "Đồ đần, nếu muốn nhanh ra ngoài chơi thì đừng làm phiền y."

Hành động của con người vốn đã chậm chạp, bị Alexander quấy rầy lại càng chậm hơn.

Kiều Thất Tịch hiểu chứ, cậu cũng không phải kích động thật, chỉ muốn quấy rầy huấn luyện viên một chút thôi.

"Chờ đã, anh gọi em là đồ đần?!"

Otis ngứa da sao! Kiều Thất Tịch phồng má lên chuẩn bị giận dỗi, tình yêu phai nhạt rồi đúng không? Trước đây toàn gọi cậu là bé đáng yêu.

"Em giận rồi?"

Otis nghi hoặc híp mắt, không phải em nói đây là biệt danh ngọt ngào bất đắc dĩ sao?

Alexander đã từng gọi hắn như vậy, nhưng phản ứng hiện tại của đối phương lại khiến hắn nghi hoặc: "Chẳng nhẽ anh nhớ nhầm?"

Có chuyện này ư?

Kiều Thất Tịch chột dạ trừng mắt nhìn hắn: "Không, không sai."

Sau khi lừa gạt ở xã hội loài người quá nhiều, đáng buồn là cậu đều quên mình đã lừa gạt những gì.

Ngu Thiệu thấy hướng dẫn vẫn có ích. Trong công viên giải trí, phụ huynh nên tự chuẩn bị đồ chơi, nếu không chỉ có thể mua tại chỗ. Ai cũng biết mua bên trong nhất định đắt cắt cổ.

Huấn luyện viên thô bạo tùy tiện tìm một túi nhựa, là loại hay dùng trong siêu thị, xếp 1 túi đồ chơi. Lúc đầu y không định mang nhiều lắm vì y cho rằng Trứng Trứng sẽ mê muội đến mất trí.

Nhưng nghĩ lại, sinh hoạt hằng ngày của cảnh khuyển ngoài công việc chỉ có công việc, chơi một chút thì đã sao?

Xếp thêm!

Thế là xếp thành 1 túi to!

Kiều Thất Tịch ngậm túi nhựa lên xe, vô cùng ghét bỏ. Mặc dù cậu không quan trọng tiểu tiết nhưng cũng quá cẩu thả rồi.

Teddy* nhà người ta đều mang một cái túi xách, bọn cậu không có túi xách tinh xảo cũng không sao, thế nhưng cũng phải lấy một cái túi vải dày đi.

*Teddy: chó poodle

Cậu lại không nghĩ rằng, teddy đi công viên đề là để gặp gỡ bạn mới, phụ huynh mới, thi thoảng lại đi cọ ống quần người khác, mà bọn họ đi công viên giải trí lại đi thẳng đến trò không ai chơi.

Đây là lần đầu tiên Otis nhìn thấy nhiều chó như vậy, mà teddy còn để lại ấn tượng cực lớn trong lòng hắn. Con chó nhỏ tràn đầy tinh lực này khiến hắn nghĩ tới mấy con cá heo không có tiết tháo ở dưới đại dương, gần như đối với ai cũng có thể hào hứng ở phương diện kia.

Otis trước nay sẽ không khinh bỉ ai, hắn không có tâm tình như vậy, nhưng nếu teddy hoặc cá heo dám đến gần, hắn sẽ không khách khí.

Khi còn là cá voi sát thủ, một đuôi của hắn có thể hất bay cá heo. Hiện tại hắn đang là chó lai sói, hắn nhìn chằm chằm teddy đang ngo ngoe: Một cắn là bay một đầu nha.

Teddy run rẩy, lập tức nhanh chân chạy đi.

Bên trong công viên giải trí còn có khu vực tìm bạn đời. Phụ huynh mang theo thú cưng của mình vào đó tìm kiếm đối tượng.

Thậm chí một số còn giao phối giữa ban ngày ban mặt.

Kiều Thất Tịch liếc nhìn liền quay đi ngay lập tức. Không phải cậu ngại, là một tài xế kinh nghiệm đầy mình, xấu hổ là điều không thể, chỉ là có điểm không được tự nhiên.

Nếu cậu là người thì không sao, nhưng hiện giờ cậu lại là một thành viên của tụi chó, loại chuyện này còn có thể xảy ra trên người cậu vào một ngày nào đó.

Nghĩ tới đây, khóe mắt liền liếc sang bên cạnh, quả nhiên thấy bạn đời của mình rất có hứng thú. Đúng vậy, đây là lần đầu Otis thấy loài chó giao phối, trước đây chưa từng nhìn thấy ở trong căn cứ chó cảnh sát.

Đối phương liền nhanh chóng chuyển ánh mắt lên người cậu. Khỏi cần nói cũng biết hắn đang nghĩ gì.

Kiều Thất Tịch vội vàng làm bộ không hiểu. Xin lỗi, em mới không cùng anh làm loại chuyện kinh khủng như vậy.

Huấn luyện viên cũng không phải là dân nhảy dù chuyên nghiệp, nhưng trong cuộc sống quân đội thường xuyên có huấn luyện nhảy dù, còn không ít người đã vận dụng nó vào nhiệm vụ.

Vị khách này làm công tác chuẩn bị còn chuyên nghiệp hơn so với nhân viên công tác. Họ sửng sốt trong giây lát rồi chợt nhận ra đối phương có thể là một fan đam mê nhảy dù, khó trách lại thành thạo như thế.

Sau đó, anh ta nhìn thấy người fan đó nghiêm túc giảng về nhảy dù một cách chi tiết cho hai con chó lai sói.

Nhân viên công tác che miệng cười, chà, đây đều là bệnh của tất cả phụ huynh đi, không có bất ngờ.

Kỳ lạ là hai con sói giống như có thể nghe hiểu, hướng dẫn phức tạp như vậy mà có thể làm từng cái một, trông không giống như lần đầu phối hợp nhảy dù.

Ai nói không phải lần đầu tiên?

Thực tế đây chính là lần đầu tiên đấy!

Kiều Thất Tịch trăm triệu lần không ngờ tới, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một ngày cuối cùng vẫn là đi huấn luyện.

Không biết huấn luyện viên nghĩ gì khi dùng nội dung nhảy dù cho chó huấn luyện bọn cậu, dù chơi rất vui nhưng Kiều Thất Tịch vẫn cảm thấy hơi mất mát.

Động vật của xã hội danh xứng với thực.

Lúc nhảy dù, Kiều Thất Tịch treo người nằm ngang phía trước huấn luyện viên, Otis ở phía sau, cả hai đều mang kính bảo hộ để bảo vệ mắt khỏi gió.

Hai con chó lai sói này vốn nên sợ độ cao lại say sưa nhìn ngắm bốn phía. Vô cùng hưởng thụ khoái cảm lơ lửng trong không trung.

Huấn luyện viên kinh nghiệm đầy mình khống chế tốc độ và phương hướng hạ cánh, bọn họ xuyên qua hẻm núi đi tới bãi cỏ rộng lớn thích hợp hạ cánh, toàn bộ hành trình chưa đến mười phút.

Thấy bọn cậu có vẻ rất thích thú, huấn luyện viên liền đưa hai người cậu đi thêm lần nữa.

Tóm lại, không phí công mua vé. Đi chơi một ngày so với huấn luyện bình thường còn mệt hơn.

Thế nhưng rất vui. Kiều Thất Tịch còn nghĩ kêu huấn luyện viên mang mình đi chơi vào thứ bảy, chủ nhật. Về phần vé vào cửa đắt đỏ, đây không phải là điều một con chó nên quan tâm.

Có chuyện đột nhiên xảy ra nên ngày nghỉ của bọn họ không được như ý muốn. Cấp trên phát lệnh triệu tập, có một nhiệm vụ quan trọng bọn họ phải tham gia.

Về phần chi tiết nhiệm vụ thì lại không rõ. Dù sao có thể phát lệnh triệu tập hẳn không phải là việc nhỏ.

Ngu Thiệu nhận được tin tức về nhiệm vụ, lập tức thu dọn hành lý của bản thân và của cảnh khuyển, chuẩn bị tập trung tại sở công an tỉnh.

Phùng Kiêu ở trong phòng, vẻ mặt áy náy, cầm quả bóng tennis của Kiều Thất Tịch rồi thở dài như thể anh thấy rất có lỗi khi để Ngu Thiệu tham gia vào nhiệm vụ lần này.

"Mời anh đến làm việc ở đây, vốn là muốn anh sống những tháng ngày bình an. Ai biết anh thể chất đặc biệt, mỗi ngày đều gặp phải phiền phức" Làm anh đi theo cũng nơm nớp lo sợ.

"Đây không tính là phiền phức, cục trưởng Phùng" vừa nói huấn luyện viên vừa nhàn nhã cởi áo ra, để lộ tấm lưng vạm vỡ rắn chắc bị che kín bởi các vết sẹo. Đây đều là những vết sẹo do những nhiệm vụ trong quá khứ để lại, mỗi một lần đều vô cùng nguy hiểm.

Ngu Thiệu vừa thay quần áo thích hợp để ra ngoài, vừa nói với Phùng Kiêu "Chỉ là đi truy bắt tội phạm mà thôi, so với những nhiệm vụ nguy hiểm trước đây quả thực không đáng để nhắc tới, anh tưởng chú phải biết rõ chứ?"

Phùng Kiêu nghẹn họng: ...

Đúng vậy, lý trí anh biết, nhưng lại không khống chế nổi tình cảm, anh hận không thể thay đối phương ra chiến trường.

"Vậy anh cẩn thận một chút."

"Ừm" Huấn luyện viên đi qua vỗ vai vị cấp trên trẻ tuổi.

Buổi chiều thứ bảy, một người hai chó và các nhân viên chi viện tập hợp. Sĩ quan chỉ huy từ tiền tuyến trở về bố trí nhiệm vụ cho họ.

Tại phòng họp Kiều Thất Tịch và Otis ở cạnh huấn luyện viên chăm chú nghe đối phương nói chuyện.

Gần đây một băng nhóm tội phạm bị cảnh sát tỉnh truy nã trong bảy năm đã có dấu vết xuất hiện ở vùng núi Thần Nông Giá. Trong bảy năm qua băng nhóm này buôn bán phụ nữ, trẻ em, ép giao dịch, tống tiền, cho vay nặng lãi và những hành vi phạm tội đáng ghê tởm khác.

Một tuần trước cảnh sát đã đụng độ trực tiếp băng nhóm này, phần lớn tội phạm bị bắt giữ, duy chỉ có một số kẻ bỏ trốn lại đều là những tên đầu sỏ có thực lực, tuyệt đối cẩn thận khi đối đầu với bọn chúng.

"Hiện bọn tội phạm đã trốn vào rừng nguyên sinh, điều này khiến chúng ta khá đau đầu. Thứ nhất, môi trường rừng nguyên sinh rất nguy hiểm, cảnh sát chúng ta rất khó hành động. Thứ hai tội phạm thân thủ không kém, lại còn mang vũ khí bên người. Đến lúc đó địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta tương đối nguy hiểm..."

Tối thứ sáu, đội chi viện xuất phát trong đêm, ngồi lên xe ngựa đi tới vùng núi Thần Nông Giá.

Chúng nhân viên cảnh sát vũ trang đầy đủ ngồi yên tĩnh, Ngu Thiệu vỗ đầu hai con chó: "Nằm xuống ngủ một giấc, sau khi hừng đông là bắt đầu làm việc."

Bình An cùng Trứng Trứng được huấn luyện thực địa tương đối ít, huấn luyện viên có hơi lo lắng bọn chúng không thích nghi được với khí hậu.

Nhân viên cảnh sát bên cạnh nghe thấy liền cười: "Trên xe ồn thế này, làm sao chúng nó ngủ được."

Kiều Thất Tịch nhìn lại, quả nhiên toàn bộ cảnh khuyển đều rất có tinh thần ngồi xổm, lỗ tai vểnh lên. Trên xe quả thực rất ồn nhưng cũng không phải hoàn toàn là không ngủ được, Kiều Thất Tịch vùi đầu vào trong ngực Otis, hai tai áp chặt chẽ vào.

Khụ khụ ... Dù sao bản thân có thể ngủ ngon là được.

Ngủ đến khi trời tờ mờ sáng, một trận xóc nảy đánh thức tất cả cảnh khuyển, từ đây trở đi là đoạn đường gập ghềnh.

Qua một thời gian rung lắc, đoàn xe đi tới một ngôi làng nhỏ nằm bên biên giới vùng núi Thần Nông Giá.

Lúc trước băng nhóm tội phạm chiếm đóng ở đây, trong làng vẫn còn vết tích của các cuộc giao tranh.

Nhân viên cảnh sát cùng cảnh khuyển dừng chân ăn một bữa cơm rồi đeo lên trang bị, lương thực, chuẩn bị lên núi.

Trước khi lên núi, tất cả cảnh khuyển đều được ngửi đồ vật mà tội phạm đã từng tiếp xúc qua.

Mùa này trên núi lúc nào cũng mưa, sau khi nước mưa cọ rửa qua mùi lưu lại trong không khí nhạt đi rất nhiều. Rất nhiều cảnh khuyển bất lực, không ngửi được mùi của bọn tội phạm.

Đương nhiên, vì không để các huấn luyện viên thất vọng, bọn chúng sẽ kiên trì cố gắng tìm kiếm mùi hương ở trên núi.

Kiều Thất Tịch và Otis cùng một đội lên núi, ngoại trừ huấn luyện viên còn có thêm hai viên cảnh sát bên cạnh.

Bọn họ thuận lợi đi đúng hướng, thậm chí còn đi cả đường tắt.

Đường đi trong rừng nguyên sinh không bằng phẳng, cây cối um tùm, cảnh sát đi lại rất khó khăn, nhiều lúc bị ngã khiến người lấm lem bùn đất.

Rất nhanh mồ hôi đầm đìa, họ bắt đầu thở dốc và không theo kịp tốc độ của cảnh khuyển.

Điều này khiến Otis hơi không thoải mái. Quá chậm.

Nếu có thể, hắn hi vọng có thể bỏ lại con người tự mình hành động.

Nhưng theo quy tắc, hắn không thể vứt bỏ đám người này, cho nên chỉ có thể kiềm chế bản thân, bình tĩnh chờ đợi thời cơ.

Kiều Thất Tịch cảm nhận được sự không kiên nhẫn của Otis. Khi dựng trại vào ban đêm, cậu cố ý cọ cọ mặt của đối phương biểu thị an ủi.

Được bé đáng yêu ôm ấp yêu thương Otis vô cùng vui vẻ. Thân mật một hồi, hắn nói: "Những người này quá chậm, với tốc độ này căn bản không thể đuổi kịp tội phạm."

"Cũng không đến nỗi, chỉ là quá trình chậm hơn một chút."

Kiều Thất Tịch đã từng là một con người, cậu biết rất rõ giới hạn của con người ở đâu, biểu hiện của các nhân viên cảnh sát hôm nay đã rất không tệ. Chỉ là không thể so với bọn cậu.

Không sai, sau một ngày đi bộ trong núi, chân của các nhân viên cảnh sát bị mài mòn da, khớp xương đau nhức. Lúc nghỉ ngơi tất cả đều phải bôi thuốc, thoa rượu thuốc cho nhau.

Tình huống tốt nhất là Ngu Thiệu.

Là một người có kinh nghiệm phong phú, y không bị rừng rậm nguyên sinh tổn thương, trước mắt vẫn là toàn thân hoàn hảo không chút tổn hại.

Trong tất cả cảnh khuyển, tình huống tốt nhất cũng là Kiều Thất Tịch và Otis. Bọn cậu thong dong bình tĩnh khiến huấn luyện viên phải để ý. Chẳng lẽ đây chính là tài năng thiên bẩm sao?

Hai con chó có dòng máu của sói hoang, cho dù bình thường chúng giả vờ ngoan ngoãn thì huấn luyện viên rất rõ rằng chúng không hề ngoan như bề ngoài.

Phát hiện huấn luyện viên đang nhìn mình, Otis không chút sợ hãi nghênh đón. Trong đêm tối, đôi mắt của hắn phát sáng khiến người ta rùng mình.

Ngu Thiệu hiển nhiên không sợ, chẳng qua anh cảm thấy đôi mắt này rất thông minh.

Tìm thấy thịt bò khô trong túi, huấn luyện viên liền ném mọt thanh tới.

Otis ngẩng đầu tiếp được, sau đó một mực ngậm trong miệng không ăn.

Biết nó đang suy nghĩ gì, huấn luyện viên trầm thấp cười một tiếng trong bóng đêm. Cũng bởi vì con chó lai sói này có một mặt nhu tình nên huấn luyện viên chưa bao giờ sợ nó.

Trong nháy mắt, nhóm cảnh sát đã tìm kiếm trong núi hai ngày liên tục. Hành trình với cường độ cao khiến tất cả mọi người đều kiệt sức, không chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, phản ứng của hai con chó lai sói đột nhiên trở nên hưng phấn. Chúng dùng hành động của mình để nói với huấn luyện viên rằng tội phạm đang ở rất gần.

Mọi người giữ vững tinh thần, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo cảnh khuyển đang chạy phía trước, nhưng con đường của họ nhanh chóng bị chặn bởi một dòng sông chảy xiết.

Không thể qua bờ bên kia dễ dàng trừ khi bơi qua.

"Gâu gâu!" Phát hiện mọi người dừng lại, cảnh khuyển sốt ruột kêu to, dường như bọn tội phạm đang ở đối diện sông.

Đương nhiên Kiều Thất Tịch chính là đứa sủa to, mặc dù cậu không ngửi thấy mùi tội phạm, nhưng cậu tin tưởng vào phán đoán của Otis.

"Như vậy đi, để cảnh khuyển đi trước." Ngu Thiệu tin tưởng chó của mình, không nói một lời cởi dây xích.

Hai con chó lai sói được giải thoát, lập tức nhảy xuống nước bơi sang bờ bên kia.

Kiều Thất Tịch vừa bơi vừa hỏi: "Otis, anh đánh hơi được tội phạm ư? Ở đâu? sao em không ngửi thấy được?"

Mặc dù nói ra điều này thật mất mặt, nhưng họ đang làm một nhiệm vụ nghiêm túc, không thể xem nhẹ.

"Không."

Otis trả lời: "Hẳn là còn rất xa, chẳng qua nếu như một mực hành động cùng con người thì sẽ càng xa hơn."

Kiều Thất Tịch trợn tròn mắt: "???"

"Ý gì đây?"

"Bọn họ sẽ kéo chân chúng ta, cho nên ta cần tự do hành động."

Otis leo lên bờ, trực tiếp nói với bé đáng yêu chậm hiểu, nhân tiện nhắc nhở: "Mau đuổi theo, nếu không anh sẽ vứt bỏ em như những nhân loại kia."

Kiều Thất Tịch hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Anh coi em như cây thương mà dùng?"

Hắn còn nói rằng sẽ vứt bỏ cậu như vứt bỏ con người. Thẳng nam cặn bã, hắn có biết "vứt bỏ cậu" còn có ý nghĩa khác không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện