Otis đương nhiên không biết "bỏ rơi cậu" còn có ý nghĩa khác. Dù hắn giống miếng bọt biển, tích cực hấp thu tri thức của nhân loại, nhưng phải thừa nhận rằng văn học Trung Quốc rất phong phú và uyên thâm. Cùng là một chữ nhưng có nhiều nghĩa khác nhau. Cho dù có là người Trung Quốc chính thống cũng không nhất định biết hết tất cả huống chi là Otis đến từ thế giới động vật. Hắn có thể nghe hiểu và biểu đạt là đã rất nghịch thiên.

Dùng những từ ngữ mới học được chỉ để thúc giục bé đáng yêu tăng tốc chứ không hề có ý nghĩ muốn vứt bỏ đối phương. Otis chỉ muốn nhìn bộ dáng gấu nhỏ nhe nanh múa vuốt mà thôi.

Đúng là có hơi xấu xa, nhưng ai bảo bộ dáng "nhe nanh múa vuốt" của gấu nhỏ có thể làm hắn sinh ra cảm giác vui vẻ chứ.

"Otis! Anh không biết vứt bỏ em có nghĩa là gì sao?"

Kiều Thất Tịch bơi không hề chậm, chỉ là vừa rồi có chút thất thần. Bởi vì cậu đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng, thế mà lại hỏi ra được một bí mật lớn.

Thân hình gầy gò của Trứng Trứng từ dưới nước ngoi lên, nhưng bờ quá trơn, chân sau của cậu trượt một cái lại ngã xuống nước.

Giờ phút này Kiều Thất Tịch rất xấu hổ, phản ứng đầu tiên chính là quay lại nhìn mọi người bên kia bờ. Chắc mọi người không nhìn thấy đâu? Được rồi, chỉ cần cậu không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ.

Vừa quay lại đã chạm mặt với Otis. Tên khốn này còn hỏi: "Cần anh giúp không?"

"Giúp cái đầu chó nhà anh ý!"

Nhưng đôi mắt màu hổ phách của đối phương thật dễ nhìn. Dù cho đã ở cùng nhau gần trăm năm vẫn không khỏi làm Kiều Thất Tịch thi thoảng u mê, tim đập rộn ràng.

Quá tam ba bận, Kiều Thất Tịch nhảy lên lần nữa, gọn gàng leo lên bờ. Đồng thời vẩy lông, vung ướt người đối tượng cặn bã.

Otis lùi về sau một bước, liếm liếm môi, giống như vui vẻ chịu đựng. Bộ dáng tốt tính như thế, rất khó tưởng tượng hắn có thể nói những lời cặn bã như vậy.

Kiều Thất Tịch liền nghĩ: Otis ngu ngốc có trình độ tiếng Trung quá kém, cậu không nên so đo với hắn.

Hừ, nhưng vẫn phải nói rõ ràng.

"Otis, vừa nãy anh nói "Bỏ rơi em" không chỉ có nghĩa là bỏ em lại mà còn có nghĩa là chia tay với em."

Vì để cho đối phương hiểu "chia tay" nghĩa là gì, Kiều Thất Tịch trừng mắt giải thích cặn kẽ: "Chia tay chính là về sau anh không còn gặp lại em được nữa, em sẽ tìm bạn trai mới rồi người đó sẽ thay anh yêu thương em."

Nói xong một lèo, không ngoài dự đoán thấy Otis sửng sốt. Kiều Thất Tịch liền thoải mái. Sau đó quay người chạy thẳng vào rừng nguyên sinh.

Mà Otis thì lại rơi vào viễn cảnh "sau chia tay" do Alexander thêu dệt nên. Nhân viên cảnh sát ở bờ bên kia không hiểu sao hắn lại đứng đực bên bờ? Có chuyện gì hả?

Bị phản ứng của Otis chọc cười, Kiều Thất Tịch vui vẻ chạy chậm trong rừng.

Vật cản nằm ngang trên mặt đất bị cậu coi như không có gì và nhẹ nhàng nhảy qua.

Những cổ thụ trăm năm có thể được nhìn thấy ở khắp mọi, bộ rễ cứng cáp phát triển đến không thể tách rời khỏi mặt đất. Tán cây tươi tốt có thể bao trùm cả bầu trời giúp động vật và những tên tội phạm chạy trốn ẩn thân.

Kiều Thất Tịch nhảy lên một gốc cây lớn, suy nghĩ xem tiếp theo nên đi đâu thì một bóng người từ phía sau lao tới. Khí thế vô cùng lạnh lùng nhưng cậu đứng đó mà không hề sợ hãi.

Bởi vì cậu biết Otis sẽ nắm bắt khoảng cách. Đối phương tuyệt đối sẽ không để cho cậu bị thương.

Kiều Thất Tịch đoán đúng. Otis khí thế hung hăng lúc đến gần bạn đời liền giảm tốc độ.

Dường như hắn vô cùng ảo não, nghiêng đầu cắn lỗ tai Kiều Thất Tịch, biểu thị: "Không chia tay, vĩnh viễn không."

Otis không thể chấp nhận thế giới "sau khi chia tay", hắn và gấu nhỏ không nên như vậy.

Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, Kiều Thất Tịch đương nhiên không làm khó đối phương: "Ừm, được rồi."

Kỳ thật trong lòng cậu âm thầm mừng rỡ, sau này anh còn dám tùy tiện uy hiếp em sao!

Sau khi bình tĩnh lại, Kiều Thất Tịch nhìn xung quanh, trưng cầu ý kiến từ bạn trai: "Chúng ta nên đi con đường nào?"

Otis tùy ý liếc nhìn, đi trước dẫn đầu: "Đường này."

Phải thừa nhận rằng trực giác động vật của hắn mạnh hơn nhiều so với Kiều Thất Tịch hay thay đổi giữa chừng.

Sau khi hai con sói biến mất ở bờ sông đối diện, xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nước chảy xiết.

Mấy viên cảnh sát vừa nãy thở không ra hơi đang tính toán làm cách nào để qua sông. Trước mắt lựa chọn duy nhất là bơi qua. Nhưng dòng chảy quá xiết, kỹ năng bơi lội của bọn họ không bằng cảnh khuyển, lại còn cõng đồ trên lưng, không tiện chút nào.

Sau khi nhìn chằm chằm bờ đối diện một lúc, Ngu Thiệu mơ hồ cảm thấy hai con sói cố ý muốn thoát khỏi mình và nhân viên cảnh sát?

Chắc là ảo giác mà thôi...

Hắn dứt khoát quyết định: "Trước tiên chúng ta cắm trại ở chỗ này, chờ trực thăng thả thuyền kayak."

*Thuyền kayak: Một loại thuyền dùng trong thi đấu thể thao môn chèo thuyền. Thường có 1 đến 2 chỗ ngồi, nhỏ gọn. Khá giống cano nhưng phải chèo bằng mái chèo.

Trên đường đi huấn luyện viên biểu hiện trầm ổn và tỉnh táo khiến mọi người có xu hướng nghe y. Có một viên cảnh sát lo lắng hỏi: "Cảnh khuyển không sao chứ?"

Đã có hai con chó cảnh sát hy sinh trước đó. Sự việc còn rõ mồn một trước mắt, bọn hắn không thể không lo lắng.

"Đừng lo lắng, Bình An và Trứng Trứng rất lợi hại, chúng khác với những chó cảnh sát thông thường." Mặc dù Ngu Thiệu cũng cũng lo lắng, nhưng y chắc chắn chó của của mình rất lợi hại.

"Lúc trước hai tụi nó đã đối phó với tên đồ tể giết người dưới hầm, cắn người đến không thể nhận ra, tôi ở bên cạnh như đồ thừa."

Súng và dùi cui đều vô dụng. Nếu không có y ở đó, Ngu Thiệu tin rằng hai con sói vẫn có thể hạ gục tên đồ tể.

"Quả nhiên là chó lai sói Tiệp Khắc, không gì có thể so được." Mọi người nghe xong đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Họ đợi ở đây cho đến khi mặt trời lặn, trấn an người khác nhưng trong lòng huấn luyện viên bồn chồn không thôi, y đưa mắt nhìn qua bờ bên kia thầm thở dài.

Bình An và Trứng Trứng có thực sự lợi hại như vậy không?

Có thể một mình đối phó với bọn tội phạm cầm súng...

Điều đáng lo ngại hơn vào lúc này là chúng nó không có thức ăn.

Trong khu rừng rậm bên kia sông, ánh sáng càng thêm âm u sau khi mặt trời lặn. Đây là hoàn cảnh khiến con người sợ hãi, nhưng lại là nơi mà chó sói chiếm thế thượng phong.

Đôi mắt của chúng có thể nhìn xung quanh một cách dễ dàng. Ngay cả một con vật nhỏ cũng không thể trốn thoát...

Ngoại trừ thị giác, bọn chúng còn có thính giác nhạy bén, càng nghịch thiên chính là khứu giác. Chỉ cần tìm được dấu chân phạm nhân chưa bị mưa rửa sạch, là hành tung của đối phương liền lộ rõ.

Động vật của xã hội nỗ lực làm việc 955* trong ngày ngáp một cái rồi nói với bạn trai: "Otis, em đói, chúng ta nghỉ ngơi trước đi."

*995: Giống văn hóa làm việc 996, cái này là làm từ 9h sáng đến 5h chiều, làm 5 ngày/tuần.

Otis nuông chiều gấu nhỏ, không chút do dự kết thúc công việc: "Được."

Hắn đã lâu không sinh tồn ở nơi hoang dã, trong lòng hơi hoài niệm, thậm chí còn rất mong chờ. Hắn nhìn quanh một vòng, hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"

Otis đối với khu rừng này không quen thuộc, cũng không biết nơi này có gì ăn.

Lời này cũng hỏi cho được...

Kiều Thất Tịch xấu hổ nói: "Ở đây không có nhiều động vật như anh tưởng, đương nhiên là có cái gì ăn cái đấy."

Có thể ăn đủ no là tốt rồi, còn kén chọn.

Quả thực, dọc đường đi Otis không thấy có nhiều dấu vết của động vật, nơi này không giống với thảo nguyên rộng lớn kia.

Đến nỗi hắn phải nghi hoặc: "Động vật ăn thịt ở đây sinh sống kiểu gì?"

Sống nổi sao?

Rất khó, còn phải đề phòng mấy tên thợ săn, nhưng ở đây có một khu bảo tồn thiên nhiên, động vật có thể sống trong đó và con người sẽ giúp chúng nếu có bất kỳ khó khăn nào.

Kiều Thất Tịch nhớ rõ là như vậy, trước đây khi đi du lịch cậu đã nghe nói qua.

Hoàn cảnh lúc này một màu đen sì u ám lại có chút ẩm ướt. Dưới chân là một tầng dày đặc lá cây mục nát, khắp rừng rậm truyền đến tiếng thú kêu kỳ quái, phần lớn là chim chóc.

Đang di chuyển bỗng hai mắt Kiều Thất Tịch sáng lên: Nhìn kìa Otis, dưới gốc cây có một bụi nấm rất đẹp.

"Không ăn được."

Dường như lo lắng gấu nhỏ sẽ vô tư ăn nấm, Otis vội vàng kéo cậu đi.

Trên thực tế, Kiều Thất Tịch đã sai, có rất nhiều động vật ở núi Thần Nông Giá, chẳng hạn như hổ, gấu, báo và lợn rừng. Bình thường thợ săn cũng không tùy tiện đi vào.

Cũng rất dễ bị lạc đường. Hàng năm đều có người mất tích hoặc tử vong ở đây. Sau khi vào thì không bao giờ ra nữa, hơn nữa phần lớn đều đã chết.

Hoặc là họ bị lạc và không thể sống sót, hoặc họ bị cắn chết và bị độc cho đến chết.

Các nhân viên cảnh sát đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây, dưới chân núi luôn có người túc trực nên không sợ lạc.

Đương nhiên, cảnh khuyển không có vấn đề này, nó có thể theo mùi hương tìm đường trở về.

Điều đáng nói là hai con sói chưa bao giờ để lại mùi hương của riêng chúng kể từ khi lên bờ.

Một mặt họ tự tin có thể theo trí nhớ trở lại dưới chân núi, mặt khác lại lo lắng bị bại lộ hành tung, đương nhiên không sợ con người phát hiện, bọn họ là sợ thú dữ trong rừng nguyên sinh.

Bản thân Otis đang tìm kiếm thức ăn bằng mùi của những động vật khác để lại, hắn hiện tại không đứng ở trên đỉnh chuỗi thức ăn, hắn cũng sợ những con thú khác sẽ tìm thấy mình và Alexander bằng mùi hương.

Họ ngửi thấy mùi của một con báo và một động vật nguy hiểm họ mèo khác, Otis không biết là con gì, nhưng Kiều Thất Tịch biết: Đó có thể là một con hổ.

Một con mèo to có thể sánh ngang với sư tử.

"Cẩn thận một chút."

Otis thận trọng nói. Một trong những nguyên nhân khiến anh không lựa chọn quay trở lại tự nhiên là vì anh cảm thấy mình quá yếu đuối.

Một khi gặp phải đối thủ mạnh hơn, anh không chắc chắn 100% rằng mình có thể bảo vệ an toàn cho Alexander.

Con mồi luôn xuất hiện một cách bất ngờ, bóng dáng của một con hoẵng lướt qua ngay giữa rừng, Otis lập tức đuổi theo.

Là linh dương sao?

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy con mồi như vậy, nhất định phải biết nó như nào mới có thể đi săn được.

"Là hươu xạ có sức bật kinh người, nhưng thể lực nó rất yếu, anh nên chú ý duy trì thể lực của bản thân."

Kiều Thất Tịch cũng không giải thích tại sao mình biết nhiều như vậy. Dù sao ăn cơm quan trọng hơn.

Dường như họ đều bỏ qua một điều, tại sao con hươu xạ này lại vô duyên vô cớ chạy nhanh như vậy?

Có thứ gì đuổi theo phía sau?

Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc đi săn, cậu và Otis không phải là những động vật ăn thịt duy nhất trong khu rừng này.

Nhưng nói thế nào nhỉ, mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình, Kiều Thất Tịch thực sự không ngại chiến đấu với những con thú trong Thần Nông Giá.

Chính là điên cuồng như vậy.

Có thứ đuổi theo, nhưng đuổi tới một đoạn nhất định nó ngửi thấy một khí tức nguy hiểm bất thường. Vì chỉ có một mình nên nó quyết định từ bỏ con mồi.

Trên thực tế, địa vị của sói trong rừng không cao, nhưng chúng thường xuất hiện theo nhóm, bình thường thú dữ cũng rất ít khi khiêu khích chúng.

Đây là lần đầu tiên hắn giết con mồi sau khi biến thành chó sói, Otis cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Với hắn mùi vị và nhiệt độ quen thuộc của máu cũng là một trong những lý do hắn bỏ mặc con người.

Sau một thời gian ngắn giải phóng bản năng, Otis nằm xuống bên cạnh con mồi, híp mắt thở.

Nhìn giống chó ngốc vô cùng...

Máu hươu xạ có mùi rất nồng, còn được gọi là hươu xạ kashmir, hươu xạ rừng, nghe nói một số bộ phận trên cơ thể có thể làm hương liệu.

Ăn cũng ngon, hai con sói đã lâu không được thưởng thức bữa tiệc hoang dã, đôi mắt xanh rực ăn uống thả cửa trong vùng núi sâu mà không ai biết.

Alexander thầm nghĩ: "Nếu huấn luyện viên nhìn thấy một mặt khác của chúng ta, liệu y có khai trừ cảnh tịch* của họ ngay trong đêm không?"

*Giống quốc tịch: kiểu để thể hiện thân phận cảnh sát.

Ừ, cho nên tốt nhất là đừng để ai biết.

Sau khi ăn no nê, mang theo máu tươi bên miệng, hai con chó lai sói bắt đầu tăng ca.

Con người không di chuyển thuận lợi vào ban đêm, bọn họ sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn nếu con người ở yên một chỗ. Vì vậy họ không có ý định lãng phí thời gian để nghỉ ngơi.

Sau khi tính toán, đám tội phạm đó vào rừng đã một thời gian, nhất định có người bị thương, nói không chừng còn có người bị nhiễm trùng vết thương, trúng độc v.v...

Có thể nói Kiều Thất Tịch suy đoán rất đúng, đám người đó không phải là những tay già đời sinh hoạt trong vùng núi sâu, bọn chúng không thể nào bình yên vô sự sinh tồn tiếp.

Có năm tên tội phạm tiến vào rừng, trong đó có một tên bị ngã gãy chân ngay khi vừa bước vào. Xương cẳng chân của hắn bị gãy, lúc đầu đồng bọn còn muốn cõng hắn đi, về sau nghe thấy tiếng máy bay trực thay bay ở trên không thì biết cảnh sát lại tới tìm bọn chúng, có người liền nghĩ không muốn gánh thêm phiền phức.

Tên tội phạm bị thương kia tỉnh dậy trong giấc ngủ, không ngạc nhiên khi thấy mình bị đồng bạn bỏ rơi, vây quanh hắn là hai con sói mắt xanh.

Sói hoang... trong núi?

Thấy tên tội phạm sợ hãi nhìn mình, Kiều Thất Tịch rất hợp tác nhe nanh rồi gầm gừ mấy tiếng trầm thấp từ cổ họng.

"Á..."

Sâu trong núi, tiếng thét chói tai của một con người không đủ để gây nên động tĩnh lớn.

Kiều Thất Tịch và Otis lạnh lùng liếc nhìn tên tội phạm tè ra quần, đối với hắn căn bản không có tí hứng thú nào.

Loại người thối tha này nên để hắn chết ở đây.

Trong lòng Kiều Thất Tịch không chút gợn sóng. Nếu tên tội phạm này đủ may mắn bị cảnh sát phát hiện, coi như hắn mạng lớn.

Tốt nhất là không được tìm thấy, sau đó coi như hắn "mất tích" ~

Hai con sói đi theo đoàn người đã rời đi không lâu, càng ngày càng đi sâu vào trong rừng nguyên sinh, đồng thời bắt đầu mong chờ màn đêm buông xuống.

Ba nhân viên cảnh sát đợi thuyền tới, đã thành công lên được bờ đối diện, nhưng dường như họ đã mất liên lạc với hai con cảnh khuyển, mặc cho Ngu Thiệu thổi còi thế nào, hai con sói cũng không quay lại.

Trong tình huống bình thường, cảnh khuyển sẽ không bỏ qua tiếng gọi của người huấn luyện, trừ khi có sự cố xảy ra, nhưng trong lòng Ngu Thiệu biết rằng sói của mình không phải xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, chúng chỉ đơn giản là không tuân theo mệnh lệnh mà thôi...

Huấn luyện viên âm thầm đá vào gốc cây, phiền muộn trong lòng.

Ngay cả khi hai con sói không vâng lời, y cũng không còn cách nào, chẳng lẽ bỏ mặc chúng không nuôi?

Nuôi lớn như thế rồi, y không nỡ, huống chi chúng là Phùng Kiêu đưa cho.

Coi như gặp rắc rối, có bao nhiêu nồi y cũng phải cõng một cách cam tâm tình nguyện.

Bốn tên tội phạm còn lại đều là dân lành nghề, trên người đều có dao và súng, khi màn đêm buông xuống, chúng dừng lại nghỉ ngơi và ăn uống.

Có vẻ như bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng khi chạy trốn vào trong núi, trang bị trên người sẽ giúp chúng chống đỡ được một thời gian.

Để đề phòng dã thú, chúng đốt lửa ngoài trời, đa số dã thú luôn sợ lửa, sói cũng sợ, hễ thấy lửa là chúng sẽ tránh xa.

Otis và Kiều Thất Tịch không hề sợ hãi, họ trốn trong bóng tối và quan sát bốn tên tội phạm, và họ thực sự nhìn thấy điều gì đó.

Tục ngữ có câu, tâm sinh tướng, bốn tên tội phạm làm nhiều chuyện xấu này đều không phải là người tốt, trong đó tên nhất định đã giết người, giữa hai lông mày tà khí cũng không thể giấu được.

Trực giác của động vật thường rất chính xác, Kiều Thất Tịch không có cảm giác này khi đối mặt với đồ tể, điều này đủ để cho thấy bốn tên tội phạm kia ác độc đến mức nào.

"Tim đập nhanh quá, em đang sợ sao?"

Otis nhìn thẳng vào tên tội phạm, nhưng trong lời nói lại mang đầy tính chọc ghẹo ~ đối tác của mình – cảnh sát gấu nhỏ.

"Là hưng phấn, ok?"

Trứng Trứng không muốn mặt mũi sao, nó tuyệt đối không thừa nhận rằng bản thân nhát gan.

***

Tác giả có lời muốn nói

^ω^

Cảnh sát gấu nhỏ: Otis, chúng ta nên đợi mệnh lệnh.

Otis: Anh chính là mệnh lệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện