Sáng sớm hôm sau, Tống Ngưỡng bị vòng tay trên cổ tay đánh thức.
Theo thói quen cậu sờ di động bên gối, sau đó phát hiện ra nó đã tự động tắt nguồn từ bao giờ.
Cậu không nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ loáng thoáng Lý Tầm nói anh đi vệ sinh, sau đó thì buồn ngủ không chịu nổi, cũng không chờ được anh quay lại.
Cậu liền sạc pin ngay cho điện thoại, mở WeChat thì thấy có chấm đỏ nhỏ.
Là tin nhắn Lý Tầm gửi———Em dậy chưa? Tống Ngưỡng bật cười.
Mọi người đều biết, một câu hỏi trông có vẻ không có ý nghĩa gì như thế này cũng có thể dịch sang là———Anh nhớ em lắm.
Không ngờ Lý Tầm còn nóng ruột hơn cậu, chắc tối qua anh ngủ không ngon rồi.
Tống Ngưỡng còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai thế?” Cậu vừa chạy vừa hỏi.
Ngô Gia Niên: “Anh.”
Tống Ngưỡng dụi đôi mắt mơ màng đi mở cửa: “Sao thế ạ?”
“Không có gì, cậu dậy là được rồi.” Ngô Gia Niên đứng ở cửa chứ không vào, nhỏ giọng thầm thì: “Trời vừa sáng anh Tầm đã gọi cho anh, nói di động của cậu hết pin, đồng hồ báo thức không kêu được, bảo anh qua gọi cậu dậy… Khó hiểu thế, sao ổng biết điện thoại của cậu hết pin nhỉ?”
Hóa ra là như vậy.
Tống Ngưỡng vừa ngạc nhiên vừa chột dạ: “Em cũng không rõ lắm, chắc chắc chắc, chắc là anh ấy không gọi được cho em.”
Ngô Gia Niên cười, dùng giọng điệu quái dị bắt chước theo cậu: “Chắc chắc chắc, chắc là không gọi được…” Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nheo mắt lại, nói: “Hai người chắc chắn có vấn đề.”
Thật ra Tống Ngưỡng cũng hi vọng thật sự có vấn đề, đáng tiếc là quan hệ của cậu và Lý Tầm còn trong hơn cả canh đậu phụ cải thìa ở căng tin.
Nhiệm vụ huấn luyện ở trụ sở tỉnh nặng nề hơn rất nhiều so với ở trường, ngoại trừ khoảng thời gian nghỉ trưa và sau mười giờ tối, gần như bọn họ không có thời gian lên mạng.
Lý Tầm ở đội Bắc Kinh, mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ, mà trong đội còn có quy định nghiêm ngặt, vận động viên chuyên nghiệp không được tự ý ra ngoài.
Kết quả là mãi đến khi Tống Ngưỡng khai giảng, nguyện vọng được đi du lịch cùng Lý Tầm vẫn không thể hoàn thành, đừng nói là lời thề son sắt “lần sau nhất định” ở sân bay.
Thậm chí cậu còn chẳng chạm được vào cái bóng của Lý Tầm.
Mùa thu là giai đoạn cao điểm của Đại hội thể thao các tỉnh thành phố.
Lý Tầm vừa mới về đơn vị không lâu đã phải đi thi đấu để tìm lại cảm giác, cũng phải ghi điểm trên bảng xếp hạng thế giới, giống như những người nổi tiếng nhận show diễn, chạy khắp nơi trên thế giới.
Đầu tháng chín ở Thành Đô, cuối tháng thì bay đến Hồng Kông, đến tháng mười thì lại bay đến Berlin ở Đức tham gia thi đấu thế giới.
Tần suất nhắn tin trên WeChat của hai người càng ngày càng giảm, đôi khi nhắn một câu chúc ngủ ngon cũng không có.
Chỉ có điều là người cùng ngành, cũng là chồng tương lai, Tống Ngưỡng vẫn rất hiểu và thông cảm cho Lý Tầm.
Cậu biết rõ khi thi đấu bận rộn biết bao nhiêu, huấn luyện mệt mỏi tới mức nào, vì vậy rất ít khi gửi tin nhắn quấy rầy Lý Tầm, cũng không muốn anh bị phân tâm vì bất cứ chuyện gì.
Đối với chuyện yêu đương kiểu này, cậu cũng dần dần thay đổi tâm trạng.
Nhớ vợ thì không thể cứ ngồi yên chờ người ta đi xuống từ trên cao, cậu cũng phải học cách lội ngược dòng nước.
Giữa tháng mười một, khắp mọi nơi đã chuyển sang mùa đông, nhiệt độ giảm mạnh, gió lạnh thấu xương.
Đến ngày nghỉ, bạn bè đều làm tổ trong phòng không muốn ra ngoài, chỉ có ở khu vực huấn luyện là vẫn ầm ĩ.
Mọi người ngồi vây chung một chỗ, thảo luận về việc tổ chức Giải bắn cung trong nhà mở rộng vào tuần tới.
Huấn luyện viên trưởng mở tài liệu trong tay ra: “Mấy ngày gần đây tôi đã tra cứu thử rồi, năm ngoái có tổng cộng 17 quốc gia tham dự thi đấu, có gần 500 tuyển thủ tham gia.
Năm nay được tổ chức ở Macao(*), thời tiết cũng đến đúng lúc quá, tôi nghĩ sẽ có ít vận động viên tham gia hơn…”
(*) Sự kiện có thật vào năm 2019.
Tuy nói là thi đấu cấp thế giới nhưng so với Giải vô địch thế giới, World Cup hay Thế vận hội Olympic thì vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Giải đấu này phần lớn là những người mới chơi có ít kinh nghiệm thi đấu, tham gia trải nghiệm để tìm cảm giác, còn đâu rất ít lão tướng tham gia.
Huấn luyện viên Lưu nói: “Năm ngoái có xuất hiện một chú ngựa ô đến từ Hàn Quốc, Ahn JiMoo 18 tuổi, đánh bại Austin là vận động viên vô địch giải IWS.”
Tống Ngưỡng nhỏ giọng “Wow” một tiếng.
Austin là vận động viên người Mỹ đã thắng Lý Tầm trong World Cup Tour cách đây vài năm.
Nếu như cậu nhớ không nhầm thì năm nay Austin cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, kinh nghiệm thi đấu chắc chắn rất phong phú, ấy vậy mà lại bị một chú lính mới thành niên đánh bại…
Không thể phủ nhận, Hàn Quốc vẫn có sức mạnh thống trị tuyệt đối đối với hạng mục bắn cung, giống như bóng bàn của nước ta.
Tống Ngưỡng nhớ mang máng hồi trước học Lý Tầm có nói, gần như vận động viên của Hàn Quốc đều được bắt đầu học bắn cung từ khi còn nhỏ.
Chỉ riêng điểm này thôi, vận động viên nước chúng ta đã rớt xa lại phía sau.
Huấn luyện viên Lưu nói: “Năm nay vốn dĩ có tổ chức Thế vận hội Trẻ(*), nhưng tuổi của Ahn JiMoo đã quá rồi nên không đến lượt, nếu không tôi đoán cậu ta có thể lại tham gia lần nữa.”
(*) Hay còn gọi là Olympic Trẻ, dành cho vận động viên có lứa tuổi 14 đến 18, sự kiện thể thao quy mô quốc tế được tổ chức 4 năm/lần.
Ngón tay Tống Ngưỡng đẩy nắp bút ra rồi lại đóng về, cậu cau mày.
Ngô Gia Niên ngó sang nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên của cậu không cần phải tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cứ thả lỏng ra là tốt nhất.
Dù sao thì cũng không cần dựa vào thứ hạng.”
Tống Ngưỡng: “Không dựa vào thứ hạng thì dựa vào cái gì?”
Ngô Gia Niên hơi nhếch miệng, đối diện với gương mặt ngập tràn ý chí chiến đấu, ánh mắt sắc bén của Tống Ngưỡng thì nuốt ngược xuống hai chữ “kinh nghiệm” còn đang mắc ở đầu lưỡi.
“Nói chung đừng quá căng thẳng là được.”
“Vâng.”
Giấy thông hành đến Hồng Kông đã được xử lý xong xuôi từ một tháng trước, ba ngày sau khi mở cuộc họp, đội ngũ lên đường.
Lần tranh tài này, Đại học T chỉ có Vu Thận Vi và Tống Ngưỡng tham gia cùng nhau, đại diện cho đội tỉnh Nam Thành.
Ngô Gia Niên mắc sai lầm khi thi đấu tuyển chọn, là thành viên dự bị.
Do kinh phí hạn chế, huấn luyện viên trưởng phải săn vé máy bay giá rẻ.
Thời gian cất cánh dự kiến là ba giờ chiều, sáu giờ sẽ đến sân bay Macao.
Thế nhưng do ảnh hưởng của thời tiết, chuyến bay vẫn đến trễ.
Mọi người đứng ngồi không yên ở đại sảnh sân bay, chỉ lo bỏ lỡ trận đấu sáng mai.
Vu Thận Vi oán giận nói: “Tại sao không đặt phòng trước một ngày?”
Còn có thể vì cái gì nữa?
Vì nghèo chứ sao.
Ủy ban thi đấu chỉ chi trả chi phí ăn ở trong thời gian thi đấu, vượt quá là phải tự gánh lấy.
Một đêm ở Macao đủ để mua được thêm mấy bộ trang bị mới xịn xò.
Bảy giờ tối, thông tin khởi hành chuyến bay cuối cùng cũng vang lên trên đài phát thanh, mọi người không tiếp tục than thở nữa, lần lượt lên máy bay.
Nhưng lên máy bay rồi, Tống Ngưỡng mới biết cái gì gọi là thật sự như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than.
Cabin của chuyến bay giá rẻ khá nhỏ, chỗ ngồi san sát nhau, còn không thể điều chỉnh được chỗ dựa lưng.
Tống Ngưỡng chân dài, đầu gối đè thẳng lên tựa lưng của ghế trước.
Đáng sợ nhất là phần dựa lưng của ghế ngồi gần như vuông góc 90 độ, người lùn thì còn có thể nhoài người ra cái bàn nhỏ phía trước chợp mắt một lúc.
Nhưng với vóc dáng của cậu, muốn ngủ cũng chỉ có thể ngồi im như xác ướp, bắp thịt hoàn toàn không thả lỏng ra được, thật sự còn mệt hơn ngồi trên tàu cao tốc.
Trên đường, máy bay gặp phải nhiễu động không khí, con quái vật khổng lồ trở nên nhỏ bé vô cùng giữa không gian bao la tối tăm của trời đất, hai cánh rung lên giống như con bướm đang vỗ cánh.
Tống Ngưỡng bị xóc đến hoa mắt váng đầu, trong bụng trào lên dịch chua, từng giây trôi qua đều như đang hành hạ.
Không lâu sau, phía sau vang lên tiếng nôn mửa và tiếng trẻ con khóc lóc.
Cậu đỡ lưng ghế dựa, cắn răng kìm nén, nhưng lúc máy bay nghiêng ngả lên cao, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được nữa, xé túi rác ra nôn mửa dữ dội.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRUMtruye n.м E ~
Huấn luyện viên ngồi phía sau nghe thấy động tĩnh, rướn cổ lên, đẩy khe hở ghế dựa ra hỏi: “Không sao chứ? Có cần giấy không?”
Tống Ngưỡng đáp một tiếng, nhưng đến khi cậu với tay ra muốn cầm thì dịch chua lại trào lên cuồn cuộn.
Lúc này cậu cảm giác một nửa chỗ cơm tối còn sót trong bụng cũng phun sạch ra ngoài.
Hành khách ngồi bên cạnh cậu cầm giúp khăn giấy.
Cậu đau khổ ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt trắng bệch, hai cánh tay đều đang phát run.
Nghe thấy loa phát thanh thông báo sắp hạ cánh, cậu có cảm giác tai qua nạn khỏi.
Xuống máy bay đã hơn 10 giờ đêm, xe thuê chở đoàn người tiến về homestay.
Mùa đông ở Macao giống như mùa xuân ở Nam Thành, khá ấm áp, bầu trời đêm điểm xuyết vài ngôi sao.
Tống Ngưỡng ỉu xìu nằm nhoài lên cửa kính xe hé nửa hứng gió, cảm giác khó chịu trong dạ dày đã biến mất, nhưng nôn thốc nôn tháo một trận trên máy bay khiến cậu vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Cậu tiện tay chụp một bức ảnh đường phố rồi gửi cho vị nào đó trên WeChat, trên đường còn không quên than phiền hết thảy cho anh biết.
[Tống Ngưỡng: Em nôn hết cơm tối ra rồi.]
[Lý Tầm: Vuốt lông.]
[Tống Ngưỡng: Lúc đó máy bay rung ghê lắm, em còn tưởng em ngỏm luôn ở đấy.]
[Lý Tầm: Tai họa thường sống dai ngàn năm(*).]
(*) Ý là người tốt thường chết sớm, còn những cái ác thì lại tồn tại quá lâu.
[Tống Ngưỡng: Vậy nếu em chết thật thì anh có buồn không?]
[Lý Tầm: Em nói xem? Em bị sốt anh đã khó chịu lắm rồi.]
Tống Ngưỡng ngây ngốc mỉm cười.
[Tống Ngưỡng: Khó chịu thế nào? Anh sẽ khóc à?]
Cậu chưa từng thấy Lý Tầm khóc vì bất cứ chuyện gì, cũng rất khó tưởng tượng nổi.
Một lát sau, điện thoại rung rung.
[Lý Tầm: Giống như mất đi người nhà vậy.]
Tống Ngưỡng véo mũi một cái.
Trong khoang xe tối đen như mực, chỉ có màn hình hắt lên ánh sáng rọi vào đôi mắt lấp lánh của cậu.
[Tống Ngưỡng: Bây giờ anh đang làm gì thế?]
[Lý Tầm: Vừa mới tắm xong, chuẩn bị ngủ.]
[Tống Ngưỡng: Vâng, vậy anh nghỉ sớm chút đi.
Ôm một cái.gif]
[Lý Tầm: Ôm một cái.gif]
Xe đến homestay thì đã rất khuya, đoàn người đều đói lả, đặt hành lý xuống ra ngoài kiếm đồ ăn.
Nơi bọn họ đặt chỗ hơi vắng vẻ, phải đi bộ nửa cây số mới thấy có những tòa nhà dân cư xung quanh, chỉ có một cửa hàng tiện lợi rất nhỏ đang sáng đèn.
Hơn nữa việc làm ăn của nơi này có vẻ không có lộc lắm, một vài kệ hàng trong góc đã bị phủ một lớp bụi mỏng, mặt hàng cũng không phong phú.
Tống Ngưỡng chọn mấy lốc sữa chua còn hạn sử dụng mới, nước trái cây và mỳ tôm, quay đầu lại thì phát hiện Ngô Gia Niên vẫn còn nghịch di động.
“Sao anh không chọn, đang nhắn tin với bạn gái à?” Cậu hỏi.
Còn chưa kịp thấy rõ đối phương nhắn tin với ai, Ngô Gia Niên đã khóa màn hình lại.
Tống Ngưỡng nhỏ giọng tặc lưỡi một cái.
Giá cả hàng hóa ở Macao vẫn khá cao so với sinh viên, mọi người chỉ mua một ít thực phẩm lót dạ nhanh rồi quay về.
Tống Ngưỡng và Ngô Gia Niên chung phòng, giữa hai chiếc giường chật hẹp chừa ra một lối đi nhỏ rộng một mét, quả thật giống hệt như hồi ở chung nhà với Lý Tầm.
Cậu lại không thể kiểm soát được nhớ nhung Lý Tầm, nhớ mỗi sáng được chạy bộ cùng anh, nhớ bữa ăn khuya anh nấu cho cậu, nhớ mùi hương dễ chịu trên người anh.
Cậu tính toán thử, đến hôm nay là đã 115 ngày cậu không được gặp Lý Tầm rồi.
Cứ theo đà này, bọn họ sẽ thành cặp Ngưu Lang Chức Nữ tiếp theo mất.
Cậu thở dài, bóc một hộp mỳ ăn liền ra, tranh thủ lúc đun nước nóng đi tắm.
Đến khi cậu ra khỏi phòng tắm thì phát hiện ra không thấy Ngô Gia Niên đâu.
Cậu cứ tưởng Ngô Gia Niên đi nhờ vệ sinh ở phòng khác nên không nghĩ nhiều, ngồi ở mép giường đợi mỳ chín.
Khoảng nửa phút sau, có người gõ cửa, nhịp gõ chầm chậm mà mạnh mẽ.
“Ra đây…” Tống Ngưỡng từ từ xỏ dép rồi đi ra cửa, trong nháy mắt cửa phòng mở ra, đôi mắt cậu cũng mở to theo.
Mùi hương cơ thể quen thuộc phả vào mặt, cậu mừng như điên nhào ngay vào lồng ngực đối phương, niềm vui đến bất ngờ khiến giọng cậu mang theo chút nghẹn ngào: “Sao anh lại tới đây? Đến còn không báo cho em một tiếng.”
Một tuần trước Lý Tầm nghe nói Tống Ngưỡng phải đến Macao nên đã lên kế hoạch trước.
Anh đặt vé máy bay cùng một ngày với bọn Tống Ngưỡng, cuối cùng cũng phong trần mệt mỏi tới nơi, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc cũng hơi rối.
Anh khẽ hôn lên những sợi tóc non tơ của Tống Ngưỡng, cười nói: “Muốn tạo bất ngờ cho em.”.
Theo thói quen cậu sờ di động bên gối, sau đó phát hiện ra nó đã tự động tắt nguồn từ bao giờ.
Cậu không nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ loáng thoáng Lý Tầm nói anh đi vệ sinh, sau đó thì buồn ngủ không chịu nổi, cũng không chờ được anh quay lại.
Cậu liền sạc pin ngay cho điện thoại, mở WeChat thì thấy có chấm đỏ nhỏ.
Là tin nhắn Lý Tầm gửi———Em dậy chưa? Tống Ngưỡng bật cười.
Mọi người đều biết, một câu hỏi trông có vẻ không có ý nghĩa gì như thế này cũng có thể dịch sang là———Anh nhớ em lắm.
Không ngờ Lý Tầm còn nóng ruột hơn cậu, chắc tối qua anh ngủ không ngon rồi.
Tống Ngưỡng còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai thế?” Cậu vừa chạy vừa hỏi.
Ngô Gia Niên: “Anh.”
Tống Ngưỡng dụi đôi mắt mơ màng đi mở cửa: “Sao thế ạ?”
“Không có gì, cậu dậy là được rồi.” Ngô Gia Niên đứng ở cửa chứ không vào, nhỏ giọng thầm thì: “Trời vừa sáng anh Tầm đã gọi cho anh, nói di động của cậu hết pin, đồng hồ báo thức không kêu được, bảo anh qua gọi cậu dậy… Khó hiểu thế, sao ổng biết điện thoại của cậu hết pin nhỉ?”
Hóa ra là như vậy.
Tống Ngưỡng vừa ngạc nhiên vừa chột dạ: “Em cũng không rõ lắm, chắc chắc chắc, chắc là anh ấy không gọi được cho em.”
Ngô Gia Niên cười, dùng giọng điệu quái dị bắt chước theo cậu: “Chắc chắc chắc, chắc là không gọi được…” Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nheo mắt lại, nói: “Hai người chắc chắn có vấn đề.”
Thật ra Tống Ngưỡng cũng hi vọng thật sự có vấn đề, đáng tiếc là quan hệ của cậu và Lý Tầm còn trong hơn cả canh đậu phụ cải thìa ở căng tin.
Nhiệm vụ huấn luyện ở trụ sở tỉnh nặng nề hơn rất nhiều so với ở trường, ngoại trừ khoảng thời gian nghỉ trưa và sau mười giờ tối, gần như bọn họ không có thời gian lên mạng.
Lý Tầm ở đội Bắc Kinh, mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ, mà trong đội còn có quy định nghiêm ngặt, vận động viên chuyên nghiệp không được tự ý ra ngoài.
Kết quả là mãi đến khi Tống Ngưỡng khai giảng, nguyện vọng được đi du lịch cùng Lý Tầm vẫn không thể hoàn thành, đừng nói là lời thề son sắt “lần sau nhất định” ở sân bay.
Thậm chí cậu còn chẳng chạm được vào cái bóng của Lý Tầm.
Mùa thu là giai đoạn cao điểm của Đại hội thể thao các tỉnh thành phố.
Lý Tầm vừa mới về đơn vị không lâu đã phải đi thi đấu để tìm lại cảm giác, cũng phải ghi điểm trên bảng xếp hạng thế giới, giống như những người nổi tiếng nhận show diễn, chạy khắp nơi trên thế giới.
Đầu tháng chín ở Thành Đô, cuối tháng thì bay đến Hồng Kông, đến tháng mười thì lại bay đến Berlin ở Đức tham gia thi đấu thế giới.
Tần suất nhắn tin trên WeChat của hai người càng ngày càng giảm, đôi khi nhắn một câu chúc ngủ ngon cũng không có.
Chỉ có điều là người cùng ngành, cũng là chồng tương lai, Tống Ngưỡng vẫn rất hiểu và thông cảm cho Lý Tầm.
Cậu biết rõ khi thi đấu bận rộn biết bao nhiêu, huấn luyện mệt mỏi tới mức nào, vì vậy rất ít khi gửi tin nhắn quấy rầy Lý Tầm, cũng không muốn anh bị phân tâm vì bất cứ chuyện gì.
Đối với chuyện yêu đương kiểu này, cậu cũng dần dần thay đổi tâm trạng.
Nhớ vợ thì không thể cứ ngồi yên chờ người ta đi xuống từ trên cao, cậu cũng phải học cách lội ngược dòng nước.
Giữa tháng mười một, khắp mọi nơi đã chuyển sang mùa đông, nhiệt độ giảm mạnh, gió lạnh thấu xương.
Đến ngày nghỉ, bạn bè đều làm tổ trong phòng không muốn ra ngoài, chỉ có ở khu vực huấn luyện là vẫn ầm ĩ.
Mọi người ngồi vây chung một chỗ, thảo luận về việc tổ chức Giải bắn cung trong nhà mở rộng vào tuần tới.
Huấn luyện viên trưởng mở tài liệu trong tay ra: “Mấy ngày gần đây tôi đã tra cứu thử rồi, năm ngoái có tổng cộng 17 quốc gia tham dự thi đấu, có gần 500 tuyển thủ tham gia.
Năm nay được tổ chức ở Macao(*), thời tiết cũng đến đúng lúc quá, tôi nghĩ sẽ có ít vận động viên tham gia hơn…”
(*) Sự kiện có thật vào năm 2019.
Tuy nói là thi đấu cấp thế giới nhưng so với Giải vô địch thế giới, World Cup hay Thế vận hội Olympic thì vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Giải đấu này phần lớn là những người mới chơi có ít kinh nghiệm thi đấu, tham gia trải nghiệm để tìm cảm giác, còn đâu rất ít lão tướng tham gia.
Huấn luyện viên Lưu nói: “Năm ngoái có xuất hiện một chú ngựa ô đến từ Hàn Quốc, Ahn JiMoo 18 tuổi, đánh bại Austin là vận động viên vô địch giải IWS.”
Tống Ngưỡng nhỏ giọng “Wow” một tiếng.
Austin là vận động viên người Mỹ đã thắng Lý Tầm trong World Cup Tour cách đây vài năm.
Nếu như cậu nhớ không nhầm thì năm nay Austin cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, kinh nghiệm thi đấu chắc chắn rất phong phú, ấy vậy mà lại bị một chú lính mới thành niên đánh bại…
Không thể phủ nhận, Hàn Quốc vẫn có sức mạnh thống trị tuyệt đối đối với hạng mục bắn cung, giống như bóng bàn của nước ta.
Tống Ngưỡng nhớ mang máng hồi trước học Lý Tầm có nói, gần như vận động viên của Hàn Quốc đều được bắt đầu học bắn cung từ khi còn nhỏ.
Chỉ riêng điểm này thôi, vận động viên nước chúng ta đã rớt xa lại phía sau.
Huấn luyện viên Lưu nói: “Năm nay vốn dĩ có tổ chức Thế vận hội Trẻ(*), nhưng tuổi của Ahn JiMoo đã quá rồi nên không đến lượt, nếu không tôi đoán cậu ta có thể lại tham gia lần nữa.”
(*) Hay còn gọi là Olympic Trẻ, dành cho vận động viên có lứa tuổi 14 đến 18, sự kiện thể thao quy mô quốc tế được tổ chức 4 năm/lần.
Ngón tay Tống Ngưỡng đẩy nắp bút ra rồi lại đóng về, cậu cau mày.
Ngô Gia Niên ngó sang nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên của cậu không cần phải tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cứ thả lỏng ra là tốt nhất.
Dù sao thì cũng không cần dựa vào thứ hạng.”
Tống Ngưỡng: “Không dựa vào thứ hạng thì dựa vào cái gì?”
Ngô Gia Niên hơi nhếch miệng, đối diện với gương mặt ngập tràn ý chí chiến đấu, ánh mắt sắc bén của Tống Ngưỡng thì nuốt ngược xuống hai chữ “kinh nghiệm” còn đang mắc ở đầu lưỡi.
“Nói chung đừng quá căng thẳng là được.”
“Vâng.”
Giấy thông hành đến Hồng Kông đã được xử lý xong xuôi từ một tháng trước, ba ngày sau khi mở cuộc họp, đội ngũ lên đường.
Lần tranh tài này, Đại học T chỉ có Vu Thận Vi và Tống Ngưỡng tham gia cùng nhau, đại diện cho đội tỉnh Nam Thành.
Ngô Gia Niên mắc sai lầm khi thi đấu tuyển chọn, là thành viên dự bị.
Do kinh phí hạn chế, huấn luyện viên trưởng phải săn vé máy bay giá rẻ.
Thời gian cất cánh dự kiến là ba giờ chiều, sáu giờ sẽ đến sân bay Macao.
Thế nhưng do ảnh hưởng của thời tiết, chuyến bay vẫn đến trễ.
Mọi người đứng ngồi không yên ở đại sảnh sân bay, chỉ lo bỏ lỡ trận đấu sáng mai.
Vu Thận Vi oán giận nói: “Tại sao không đặt phòng trước một ngày?”
Còn có thể vì cái gì nữa?
Vì nghèo chứ sao.
Ủy ban thi đấu chỉ chi trả chi phí ăn ở trong thời gian thi đấu, vượt quá là phải tự gánh lấy.
Một đêm ở Macao đủ để mua được thêm mấy bộ trang bị mới xịn xò.
Bảy giờ tối, thông tin khởi hành chuyến bay cuối cùng cũng vang lên trên đài phát thanh, mọi người không tiếp tục than thở nữa, lần lượt lên máy bay.
Nhưng lên máy bay rồi, Tống Ngưỡng mới biết cái gì gọi là thật sự như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than.
Cabin của chuyến bay giá rẻ khá nhỏ, chỗ ngồi san sát nhau, còn không thể điều chỉnh được chỗ dựa lưng.
Tống Ngưỡng chân dài, đầu gối đè thẳng lên tựa lưng của ghế trước.
Đáng sợ nhất là phần dựa lưng của ghế ngồi gần như vuông góc 90 độ, người lùn thì còn có thể nhoài người ra cái bàn nhỏ phía trước chợp mắt một lúc.
Nhưng với vóc dáng của cậu, muốn ngủ cũng chỉ có thể ngồi im như xác ướp, bắp thịt hoàn toàn không thả lỏng ra được, thật sự còn mệt hơn ngồi trên tàu cao tốc.
Trên đường, máy bay gặp phải nhiễu động không khí, con quái vật khổng lồ trở nên nhỏ bé vô cùng giữa không gian bao la tối tăm của trời đất, hai cánh rung lên giống như con bướm đang vỗ cánh.
Tống Ngưỡng bị xóc đến hoa mắt váng đầu, trong bụng trào lên dịch chua, từng giây trôi qua đều như đang hành hạ.
Không lâu sau, phía sau vang lên tiếng nôn mửa và tiếng trẻ con khóc lóc.
Cậu đỡ lưng ghế dựa, cắn răng kìm nén, nhưng lúc máy bay nghiêng ngả lên cao, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được nữa, xé túi rác ra nôn mửa dữ dội.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRUMtruye n.м E ~
Huấn luyện viên ngồi phía sau nghe thấy động tĩnh, rướn cổ lên, đẩy khe hở ghế dựa ra hỏi: “Không sao chứ? Có cần giấy không?”
Tống Ngưỡng đáp một tiếng, nhưng đến khi cậu với tay ra muốn cầm thì dịch chua lại trào lên cuồn cuộn.
Lúc này cậu cảm giác một nửa chỗ cơm tối còn sót trong bụng cũng phun sạch ra ngoài.
Hành khách ngồi bên cạnh cậu cầm giúp khăn giấy.
Cậu đau khổ ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt trắng bệch, hai cánh tay đều đang phát run.
Nghe thấy loa phát thanh thông báo sắp hạ cánh, cậu có cảm giác tai qua nạn khỏi.
Xuống máy bay đã hơn 10 giờ đêm, xe thuê chở đoàn người tiến về homestay.
Mùa đông ở Macao giống như mùa xuân ở Nam Thành, khá ấm áp, bầu trời đêm điểm xuyết vài ngôi sao.
Tống Ngưỡng ỉu xìu nằm nhoài lên cửa kính xe hé nửa hứng gió, cảm giác khó chịu trong dạ dày đã biến mất, nhưng nôn thốc nôn tháo một trận trên máy bay khiến cậu vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Cậu tiện tay chụp một bức ảnh đường phố rồi gửi cho vị nào đó trên WeChat, trên đường còn không quên than phiền hết thảy cho anh biết.
[Tống Ngưỡng: Em nôn hết cơm tối ra rồi.]
[Lý Tầm: Vuốt lông.]
[Tống Ngưỡng: Lúc đó máy bay rung ghê lắm, em còn tưởng em ngỏm luôn ở đấy.]
[Lý Tầm: Tai họa thường sống dai ngàn năm(*).]
(*) Ý là người tốt thường chết sớm, còn những cái ác thì lại tồn tại quá lâu.
[Tống Ngưỡng: Vậy nếu em chết thật thì anh có buồn không?]
[Lý Tầm: Em nói xem? Em bị sốt anh đã khó chịu lắm rồi.]
Tống Ngưỡng ngây ngốc mỉm cười.
[Tống Ngưỡng: Khó chịu thế nào? Anh sẽ khóc à?]
Cậu chưa từng thấy Lý Tầm khóc vì bất cứ chuyện gì, cũng rất khó tưởng tượng nổi.
Một lát sau, điện thoại rung rung.
[Lý Tầm: Giống như mất đi người nhà vậy.]
Tống Ngưỡng véo mũi một cái.
Trong khoang xe tối đen như mực, chỉ có màn hình hắt lên ánh sáng rọi vào đôi mắt lấp lánh của cậu.
[Tống Ngưỡng: Bây giờ anh đang làm gì thế?]
[Lý Tầm: Vừa mới tắm xong, chuẩn bị ngủ.]
[Tống Ngưỡng: Vâng, vậy anh nghỉ sớm chút đi.
Ôm một cái.gif]
[Lý Tầm: Ôm một cái.gif]
Xe đến homestay thì đã rất khuya, đoàn người đều đói lả, đặt hành lý xuống ra ngoài kiếm đồ ăn.
Nơi bọn họ đặt chỗ hơi vắng vẻ, phải đi bộ nửa cây số mới thấy có những tòa nhà dân cư xung quanh, chỉ có một cửa hàng tiện lợi rất nhỏ đang sáng đèn.
Hơn nữa việc làm ăn của nơi này có vẻ không có lộc lắm, một vài kệ hàng trong góc đã bị phủ một lớp bụi mỏng, mặt hàng cũng không phong phú.
Tống Ngưỡng chọn mấy lốc sữa chua còn hạn sử dụng mới, nước trái cây và mỳ tôm, quay đầu lại thì phát hiện Ngô Gia Niên vẫn còn nghịch di động.
“Sao anh không chọn, đang nhắn tin với bạn gái à?” Cậu hỏi.
Còn chưa kịp thấy rõ đối phương nhắn tin với ai, Ngô Gia Niên đã khóa màn hình lại.
Tống Ngưỡng nhỏ giọng tặc lưỡi một cái.
Giá cả hàng hóa ở Macao vẫn khá cao so với sinh viên, mọi người chỉ mua một ít thực phẩm lót dạ nhanh rồi quay về.
Tống Ngưỡng và Ngô Gia Niên chung phòng, giữa hai chiếc giường chật hẹp chừa ra một lối đi nhỏ rộng một mét, quả thật giống hệt như hồi ở chung nhà với Lý Tầm.
Cậu lại không thể kiểm soát được nhớ nhung Lý Tầm, nhớ mỗi sáng được chạy bộ cùng anh, nhớ bữa ăn khuya anh nấu cho cậu, nhớ mùi hương dễ chịu trên người anh.
Cậu tính toán thử, đến hôm nay là đã 115 ngày cậu không được gặp Lý Tầm rồi.
Cứ theo đà này, bọn họ sẽ thành cặp Ngưu Lang Chức Nữ tiếp theo mất.
Cậu thở dài, bóc một hộp mỳ ăn liền ra, tranh thủ lúc đun nước nóng đi tắm.
Đến khi cậu ra khỏi phòng tắm thì phát hiện ra không thấy Ngô Gia Niên đâu.
Cậu cứ tưởng Ngô Gia Niên đi nhờ vệ sinh ở phòng khác nên không nghĩ nhiều, ngồi ở mép giường đợi mỳ chín.
Khoảng nửa phút sau, có người gõ cửa, nhịp gõ chầm chậm mà mạnh mẽ.
“Ra đây…” Tống Ngưỡng từ từ xỏ dép rồi đi ra cửa, trong nháy mắt cửa phòng mở ra, đôi mắt cậu cũng mở to theo.
Mùi hương cơ thể quen thuộc phả vào mặt, cậu mừng như điên nhào ngay vào lồng ngực đối phương, niềm vui đến bất ngờ khiến giọng cậu mang theo chút nghẹn ngào: “Sao anh lại tới đây? Đến còn không báo cho em một tiếng.”
Một tuần trước Lý Tầm nghe nói Tống Ngưỡng phải đến Macao nên đã lên kế hoạch trước.
Anh đặt vé máy bay cùng một ngày với bọn Tống Ngưỡng, cuối cùng cũng phong trần mệt mỏi tới nơi, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc cũng hơi rối.
Anh khẽ hôn lên những sợi tóc non tơ của Tống Ngưỡng, cười nói: “Muốn tạo bất ngờ cho em.”.
Danh sách chương