Gặp lại nhau sau một thời gian dài, hai người rề rà ở cửa một lúc lâu.
Tầm mắt Tống Ngưỡng dịch chuyển xuống người Lý Tầm.
Cậu cực kỳ ít khi thấy Lý Tầm mặc áo sơ mi, đặc biệt là theo phong cách đen trầm lắng thế này, đây vẫn là lần đầu tiên.
Có lẽ do quá nóng, hai cúc dưới cổ áo nhọn được cởi ra, lộ ra phần xương ngực hơi gồ lên.
Dây lưng đen ôm chặt đường cong thắt lưng, thân dưới là quần tây cùng màu.
Cánh tay và cặp chân được vải vóc ôm trọn vừa vặn, thoạt nhìn vừa cân đối vừa cao lớn, trên cổ tay anh còn đang vắt một chiếc áo khoác ngoài.
“Sao anh ăn mặc nghiêm túc quá vậy?” Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm vào chiếc khóa kim loại trên thắt lưng của anh.
Trước khi đến, Lý Tầm đã cố ý chưng diện theo lời giới thiệu của các thương hiệu trên tạp chí và sách báo dành cho nam giới, còn xịt một chút nước hoa nam.
Nhìn thấy vẻ mặt Tống Ngưỡng, anh cũng cúi đầu quan sát bản thân mình, do dự hỏi: “Sao thế? Không đẹp à?”
“Đẹp! Đương nhiên là đẹp rồi! Anh mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Không mặc càng đẹp hơn.
Tống Ngưỡng hân hoan mời crush vào trong phòng: “Anh đến lúc nào vậy? Đã đặt khách sạn chưa?”
“Ừ, anh nghe Ngô Gia Niên nói bọn em ở đây nên cũng đặt luôn ở đây rồi.” Lý Tầm chỉ lên tầng trên: “Ở tầng ba.”
“Thế thì tốt quá!” Tống Ngưỡng ôm cốc mỳ ngửi một cái, đảo lên vài lần rồi nhét hai miếng lớn vào miệng.
Lý Tầm ngồi bên cạnh nhìn cậu, “Chẳng phải em nói bị nôn trên máy bay nên không thấy ngon miệng sao?”
Tống Ngưỡng nuốt đầy đồ ăn trong miệng xuống, cười tít cả mắt lại, “Nhìn thấy anh là lại thấy đói rồi.”
“Anh còn có hiệu quả thế sao? Thế chẳng phải có anh ở đây là chữa được bệnh kén ăn à?”
“Chỉ có hiệu quả với em thôi.”
Lý Tầm cười ngả người ra đằng sau, hai tay dang rộng, đầu gối mở ra, không có chút hình tượng nào ngồi phịch xuống giường cậu.
Sau đó anh nhấc chân đạp lên mép giường, sử dụng gót chân và eo xoay người đến giữa giường, mãi đến khi đầu đặt trên gối rồi mới thôi.
Tóc anh đã hoàn toàn rối tung, một góc áo sơ mi tuột ra khỏi quần, khí chất nhã nhặn lãng tử lúc vừa mới vào cửa đã tiêu tán hơn một nửa, bộc lộ bản chất bất kham của một vận động viên.
Thực sự là thoải mái.
Lý Tầm nghiêng người, bàn tay chống quai hàm, hai đầu gối hơi cong, dùng tư thế cực kỳ lẳng lơ nhìn chòng chọc sườn mặt của Tống Ngưỡng, ngón tay trỏ cố tình móc vào một nút buộc trang trí rủ xuống từ áo phông của cậu và xoắn nó lại.
“Bữa tối em chỉ ăn mỳ thôi à?”
Tống Ngưỡng “Ừm” một tiếng, nhìn thẳng chứ không nhìn anh, nhấp một ngụm nước mỳ nóng: “Hết cách rồi, đồ bên này đắt quá, Bồ tệ(*) của em đều đổi từ chỗ huấn luyện viên trưởng, em sợ không đủ tiêu.”
(*) Hay còn gọi là Pataca, đơn vị tiền tệ được lưu hành hợp pháp tại Ma Cao, thường ký hiệu là MOP$.
Hai người đều nghĩ, đúng là nói chuyện trực tiếp với nhau khác hẳn.
Lý Tầm không thể làm gì khác ngoài hạ cánh tư tưởng lãng mạn trở về hiện thực, đứng dậy nói: “Em còn muốn ăn gì không? Anh mua giúp em.”
“Không cần không cần!” Tống Ngưỡng vội vàng vươn tay kéo anh lại, “Em ăn cái này là đủ no rồi.”
Trong miệng Tống Ngưỡng nhét đầy thức ăn và nước canh nên căng phồng, từ góc độ Lý Tầm nhìn sang cực kỳ giống cậu bé bút chì Shin.
Anh không nhịn được móc điện thoại ra chụp ảnh.
Tống Ngưỡng nghe thấy tiếng máy ảnh chớp, dùng ánh mắt hỏi: “Anh chụp gì đấy?”
Lý Tầm ra sức biện minh, học thái độ thà chết chứ không chịu thừa nhận của Tống Ngưỡng: “Không cẩn thận chụp màn hình thôi.”
Tống Ngưỡng không tin một chút nào, chìa tay ra nói: “Anh đưa em xem thử.”
Lý Tầm khóa màn hình rụt tay lại, động tác giấu giếm của anh càng khiến Tống Ngưỡng bùng nổ sự tự tin, cậu vỗ đùi trách móc: “Anh chụp em chứ gì?”
“Em quản được anh à?” Lý Tầm xoay người, lăn tới góc tường kiểm tra album ảnh, khóe miệng cong lên.
Tống Ngưỡng ăn xong thì đánh răng chuẩn bị đi ngủ, nhưng bạn cùng phòng của cậu vẫn còn chưa về.
Cậu lấy điện thoại ra, lầu bầu gửi tin nhắn.
“Cũng không biết lão Ngô đi đâu rồi, giờ này vẫn chưa về.”
Lý Tầm cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tối nay cậu ta ngủ chỗ khác rồi.”
“Hả?” Tống Ngưỡng đang ngất ngây vì niềm vui tới quá bất ngờ, sững sờ vài giây, “Vì sao?”
“Không biết nữa.” Lý Tầm lược bớt các thủ đoạn dụ dỗ uy hiếp của mình, hời hợt nói: “Có lẽ cảm thấy ở một mình một phòng thoải mái hơn.”
“Ồ.”
Anh tắm xong mới đến, cho nên chỉ cần quay lưng về phía Tống Ngưỡng thay quần áo khác là được.
Hai người chui về ổ chăn mỗi bên giường, cách một lối đi nhỏ hẹp nhìn nhau, tán dóc mấy chuyện trong nhà.
Lý Tầm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, tắt đèn bàn rồi thay bằng đèn ngủ: “Nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai anh gọi em.”
Tống Ngưỡng ngoan ngoãn đáp: “Được ạ.”
Vị trí homestay nằm ở địa phương khá hẻo lánh, gần bãi biển, xa rời nhịp sống hối hả của thành phố, màn đêm thăm thẳm tĩnh lặng đến lạ.
Hít thở một hơi còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua những ngọn cây, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, lọc qua lớp cửa kính dày nặng trở nên văng vẳng dễ ru ngủ.
Giỏ mây trên bàn tỏa ra mùi thơm hoa nhài thoang thoảng.
Lý Tầm mệt rã rời.
Khép mắt lại còn chưa được vài phút, chỉ nghe thấy tiếng gọi “Thầy ơi” nhẹ tênh từ phía đối diện.
Trước đây cũng đã từng xảy ra tình huống như vậy, bình thường toàn là nửa đêm Tống Ngưỡng đi vệ sinh hoặc khát nước gọi thăm dò.
Nếu anh đáp lại, Tống Ngưỡng sẽ tự nhiên xuống giường, sau khi quay lại sẽ tán nhảm với anh cho đến khi nào buồn ngủ mới thôi.
Nếu là những khoảng thời gian khác, Lý Tầm sẽ đáp lại ngay, nhưng sáng mai phải tham gia thi đấu, Tống Ngưỡng nhất định phải bảo đảm giấc ngủ.
Anh không thể làm gì khác là giả vờ không nghe thấy.
Đúng như dự đoán, một giây sau anh nghe thấy động tĩnh Tống Ngưỡng vén chăn xuống giường, cho dù quỹ đạo di chuyển của tay chân có chậm lại gấp năm lần, Lý Tầm vẫn có thể nhận ra được động tác của cậu.
Đi dép, rón ra rón rén như mèo đi ra ngoài…
Không đúng.
Không ra ngoài.
Lý Tầm đang buồn bực thì một bóng đen đã bao trùm xuống người anh, che khuất hết ánh sáng tỏa ra từ đèn ngủ.
Phản ứng đầu tiên của Lý Tầm là tưởng Tống Ngưỡng muốn mượn dây sạc điện thoại của anh, do vậy anh lựa chọn tiếp tục giả vờ ngủ.
Thế nhưng chờ rõ lâu mà bên cạnh vẫn rất yên tĩnh, Tống Ngưỡng mãi vẫn không thấy có động tác nào khác, cứ duy trì tư thế khom người, lẳng lặng nhìn anh.
Trong đầu Lý Tầm chợt tưởng tượng ra, cảm giác nếu bây giờ mà có máy chụp được cảnh tượng này, chỉ sợ phải dùng từ quỷ dị để hình dung.
Người giả vờ ngủ vốn đã chột dạ, anh bị nhìn chằm chằm khiến toàn thân sợ hãi, sắp hít thở không thông.
Đang định mở mắt, Lý Tầm cảm giác bóng đen di chuyển, ngay sau đó có thứ gì đó nhẹ nhàng mổ lên trán anh một cái.
Một giây sau khi nhận ra ý đồ xấu thực hiện được thuận lợi, có vẻ như Tống Ngưỡng đã kiềm chế lắm rồi nhưng vẫn không nhịn được bật ra tiếng cười trộm, mãi vẫn không thể dừng được.
Lý Tầm chợt nhận ra tình hình hiện tại như thế nào, bị sự nhiệt tình của Tống Ngưỡng ảnh hưởng tới cảm xúc, suýt chút nữa anh cũng bật cười thành tiếng, nhưng mà vẫn phải nhịn đến khó chịu, răng hàm cắn chặt.
Không lâu sau, Tống Ngưỡng lại đánh bạo hôn một cái không nhẹ không nặng lên má anh.
Lý Tầm vẫn thở nhẹ, không có động thái gì đáp trả, chỉ có điều tay nắm chặt trong chăn đã túa ra mồ hôi.
Sự sung sướng khi đạt được mục đích kích thích bản tính tham lam của loài người, Tống Ngưỡng không muốn dừng lại một chút nào, thừa thắng xông lên, chuyển sang hôn lên mí mắt, sống mũi và vành tai anh, còn rất lẽ thẳng khí hùng tìm cớ cho bản thân.
Trước đó cậu đã bị Lý Tầm chiếm hời quá lớn ở sân bay rồi, hơn một trăm ngày qua cũng nên thu lại chút lãi.
Với lại chẳng ai biết chuyện này, mà không ai biết nghĩa là không ai hôn ai hết đúng không? Tất cả chỉ là những suy nghĩ hạ lưu vô liêm sỉ mà thôi.
Gần như những bộ phận cơ bản phơi bày dưới ngọn đèn đều được cậu hôn lên rồi.
Trừ môi.
Có lẽ do gan không đủ lớn.
Lý Tầm nổi ý đồ xấu suy nghĩ: Nếu biết Tống Ngưỡng thèm khát đến mức này thì hôm Double 11(*) anh đã tích trữ một đống đồ dùng kế hoạch hóa gia đình rồi.
(*) Ngày 11 tháng 11 là một ngày lễ mua sắm phổ biến với người trẻ Trung Quốc nhằm tôn vinh niềm tự hào là người độc thân.
Do vướng lịch thi đấu ngày hôm sau nên Tống Ngưỡng chiếm hời xong rồi về ngủ luôn, trong giấc mơ của cậu hiện lên chốn hoang vu ngập tràn hương đồng cỏ nội.
Cậu và Lý Tầm biến thân thành một con hổ Siberia và một con sư tử, anh đuổi em em đuổi anh trên đồng cỏ bao la không thấy ranh giới, quấn quýt yêu thương, không biết xấu hổ lăn qua lăn lại.
Chẳng bao lâu sau, hổ Siberia mang thai nhóc con của sư tử, cái bụng của nó càng ngày càng to ra, ngực cũng căng lên.
Lý Tầm với bộ lông bờm trên đầu giơ bộ móng vuốt vừa dày vừa nặng của mình đặt lên bụng Tống Ngưỡng, vuốt ve chán chê: “Anh còn tưởng em chỉ béo lên thôi, không ngờ em lại có bé con của anh.”
“Em cũng không ngờ mình còn chức năng này…”
Ngô Gia Niên nhận được thông báo “đổi chỗ” đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy cậu nhóc cùng phòng đang nhếch miệng, vẻ mặt ngây ngốc như vừa trúng số, cứ hí hửng cười đến là vui vẻ.
Anh vỗ lên mặt Tống Ngưỡng, thúc giục: “Ê, dậy đi!”
Tống Ngưỡng bị anh ta đánh thức, theo bản năng sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, mở mắt ra đã hỏi: “Huấn luyện viên đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Đi đâu cơ?”
Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại ra muốn xem thử Lý Tầm có nhắn tin gì không, chỉ nghe thấy Ngô Gia Niên nói: “Đi ăn sáng cùng với huấn luyện viên trưởng rồi, cậu cũng mau lên đi.”
“Vâng.”
Tống Ngưỡng đứng dậy thay quần áo, để ý thấy dây sạc điện thoại và áo khoác của Lý Tầm vẫn còn ở trong phòng, cậu mừng thầm.
Homestay cung cấp bữa sáng miễn phí, trên chiếc bàn dài bày những khay thức ăn tự phục vụ.
Bánh đồng tiền, bánh tart trứng Bồ Đào Nha, bánh cuốn Quảng Đông, cá tuyết muối chiên, bánh mỳ kẹp thịt.
Bên cạnh nhà bếp có một cửa sổ hình bán nguyệt đang mở, cung cấp cháo cua và mỳ hoành thánh.
Đúng là thực đơn phong phú ngoài dự kiến.
Lý Tầm ngồi ở vị trí dựa vào tường, tầm mắt anh va phải Tống Ngưỡng rồi lại nhìn lướt qua ghế dựa trống không bên cạnh, không nói năng gì cả.
Tống Ngưỡng liền ngoan ngoãn di chuyển qua, lấy một chiếc bánh tart trứng, đè viền giấy bạc xuống rồi há to miệng nhét vào.
Bề ngoài vỏ bánh giòn xốp, bên trong mềm mịn, vị giác ấn tượng với hương vị mới mẻ khiến vẻ mặt cậu tỏ ra kinh ngạc: “Quả nhiên không giống với bánh trứng của KFC.”
Lý Tầm để ý cái bánh tart cuối cùng trong khay đã bị Vu Thận Vi lấy đi, bèn đặt cái của mình vào đĩa của Tống Ngưỡng, nói: “Ăn giúp anh đi, anh ăn no rồi.”
“Cảm ơn anh…” Tống Ngưỡng giải quyết nhanh gọn cái bánh chỉ bằng vài phát cắn, sau đó lại xin dì chủ nhà một bát mỳ sợi không thịt.
Nơi này gần với nhà thi đấu, giá cả phải chăng, là homestay có điều kiện tốt nhất, cho nên trừ đội bọn họ ra thì còn có cả đội nước ngoài.
Sở dĩ có thể nhìn một cái rồi nhận ra ngay là vì trên tay mỗi người đều vác theo vali cung tên.
Ngồi đối diện Tống Ngưỡng là hai người đàn ông Hàn Quốc, da phơi nắng đen nhẻm nên chưa đoán được tuổi tác ngay.
Bọn họ chỉ vào đồ ăn trên bàn bô bô một lúc lâu, sau đó “cạch” một tiếng, đặt vali lên mặt bàn rồi đứng dậy đi tới trước cửa sổ lấy cháo cua.
Tất cả các đĩa ăn bằng nhựa trên bàn đều bị bật tung vì chấn động, cái bánh tart Vu Thận Vi đang ăn dở còn rớt thẳng vào trong canh.
Lý Tầm và Tống Ngưỡng hết sức ăn ý trao đổi ánh mắt không còn gì để nói.
Huấn luyện viên trưởng nhỏ giọng, dùng giọng địa phương Nam Thành nói: “Cái cậu áo trắng là Ahn JiMoo.”
Những đội viên nghe hiểu liền đảo ánh mắt nhìn sang.
Dáng người Ahn JiMoo cao gần bằng anh, trông khoảng 1m85, hình thể to cao, thậm chí cánh tay có thể dùng từ cường tráng để hình dung.
Mới chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi mà vóc dáng cậu trai này đã có sự chênh lệch to lớn so với lứa tuổi.
Ngô Gia Niên nhìn chằm chằm Ahn JiMoo một lúc, véo lên cánh tay Lý Tầm, nói: “Lát nữa anh nhìn mà xem, ánh mắt Ahn JiMoo giống y hệt anh.”
Vẻ mặt Lý Tầm ghét bỏ: “Tôi không nhìn đâu.”
Những người quan tâm tới tin tức thể thao chắc chắn đều biết, trong một vài giải đấu đẳng cấp thế giới, đội tuyển Hàn Quốc thường xuyên làm vài hành động quấy nhiễu đối thủ, thậm chí là những hành động vi phạm quy định gây tổn thương cho người khác.
Do những hiện tượng bất công và phi lý này, lại thêm đây là hạng mục bắn cung, đội Hàn Quốc thống trị nhiều năm như vậy, thái độ của nhiều người có phần mâu thuẫn với vận động viên đến từ xứ sở kim chi.
Người đến càng ngày càng đông, nhà ăn trở nên ồn ào, đội tuyển Hàn Quốc còn chưa đến đông đủ thành viên, đoàn người đã đứng dậy đi ra ngoài.
Bầu không khí ngập tràn hương thơm của đồ ăn sáng.
Lý Tầm đi theo Tống Ngưỡng, xuyên qua sân ngoài trồng đầy thực vật xanh mơn mởn.
Anh quen với tất cả mọi người của đội tỉnh Nam Thành, vì thế liền quá giang xe luôn.
Trong xe, anh và Tống Ngưỡng không e dè gì nữa ngồi cùng nhau.
Chiếc xe khách mười một chỗ rung chuyển chạy về hướng Tây, từng dãy kiến trúc theo phong cách Bồ Đào Nha lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Tống Ngưỡng có chút tiếc nuối, cậu quên không mang theo máy ảnh rồi.
Người bên cạnh chọt cánh tay cậu, Tống Ngưỡng quay đầu sang, Lý Tầm không biết lấy từ đâu ra hai khối thạch mini, được đóng gói trong túi giấy nhỏ, không giống loại mà trước đây cậu từng ăn.
Một cái in hình quả dứa, một cái in hình quả đào.
Lý Tầm hỏi: “Em chọn đi.”
Tống Ngưỡng chần chừ chưa quyết định được: “Cái nào em cũng muốn.”
“Vậy của em tất.”
“Còn anh thì sao?”
“Trong vali của anh còn nhiều lắm, nhét không vừa túi nữa nên mang theo mấy cái bên người.”
Tống Ngưỡng cười ha ha, nhét hai bên quai hàm một vị một ít, còn rất vô lương tâm nhét túi giấy vào trong túi quần Lý Tầm.
Hành động thèm đòn như vậy, nếu ở ký túc xá bị phát hiện thì kiểu gì cũng bị nện một trận.
Tống Ngưỡng còn nhét túi rác có sẵn vào trong cổ, sau lưng đè gắt gao lên ghế dựa, nhưng Lý Tầm không làm gì cả, chỉ hỏi cậu vị thế nào.
“Ăn ngon lắm.” Tống Ngưỡng gỡ bỏ phòng bị, luồn tay vào trong áo gãi gãi cái bụng, than ngắn thở dài: “Sáng nay em vừa ăn bao nhiêu thứ rồi, no chết đi được.” Vừa mới nói xong đã ợ một cái no nê.
Lý Tầm cười đến nỗi vai run lên, vỗ lên bụng cậu một cái: “Nhìn từ bên cạnh trông em như bà bầu ấy.”
Tống Ngưỡng nhớ đến con sư tử lông bờm đầy đầu trong giấc mơ, nhịn cười nói: “Đêm hôm qua em nằm mơ, mơ thấy anh.”
“Trùng hợp quá.” Lý Tầm nhướng mày, “Anh cũng mơ thấy em.”
Ánh mắt Tống Ngưỡng sáng lên, “Anh mơ gì về em?”
Trước hay sau vị trí ngồi đều có người, Lý Tầm nghiêng người kề sát lên tai cậu, hạ thấp giọng bịa chuyện: “Anh mơ thấy em biến thành mèo con đến liếm mặt anh.”
Hơi thở nóng ấm phả vào tai khiến toàn thân Tống Ngưỡng tê dại, cậu nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Những hành vi nghịch ngợm lưu manh tối hôm qua nhảy ra trong đầu, cậu không dám nghĩ nữa mà xoay mặt sang phía cửa sổ, hồi lâu mới tìm được câu để đáp lại, còn trách móc người ta: “Sao anh lại mơ thấy giấc mơ kỳ quái như thế?”
“Không biết nữa.” Lý Tầm cười nói: “Đêm nay anh sẽ mơ tiếp để hỏi chú mèo con ấy xem rốt cuộc có chuyện gì thế?”.
Tầm mắt Tống Ngưỡng dịch chuyển xuống người Lý Tầm.
Cậu cực kỳ ít khi thấy Lý Tầm mặc áo sơ mi, đặc biệt là theo phong cách đen trầm lắng thế này, đây vẫn là lần đầu tiên.
Có lẽ do quá nóng, hai cúc dưới cổ áo nhọn được cởi ra, lộ ra phần xương ngực hơi gồ lên.
Dây lưng đen ôm chặt đường cong thắt lưng, thân dưới là quần tây cùng màu.
Cánh tay và cặp chân được vải vóc ôm trọn vừa vặn, thoạt nhìn vừa cân đối vừa cao lớn, trên cổ tay anh còn đang vắt một chiếc áo khoác ngoài.
“Sao anh ăn mặc nghiêm túc quá vậy?” Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm vào chiếc khóa kim loại trên thắt lưng của anh.
Trước khi đến, Lý Tầm đã cố ý chưng diện theo lời giới thiệu của các thương hiệu trên tạp chí và sách báo dành cho nam giới, còn xịt một chút nước hoa nam.
Nhìn thấy vẻ mặt Tống Ngưỡng, anh cũng cúi đầu quan sát bản thân mình, do dự hỏi: “Sao thế? Không đẹp à?”
“Đẹp! Đương nhiên là đẹp rồi! Anh mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Không mặc càng đẹp hơn.
Tống Ngưỡng hân hoan mời crush vào trong phòng: “Anh đến lúc nào vậy? Đã đặt khách sạn chưa?”
“Ừ, anh nghe Ngô Gia Niên nói bọn em ở đây nên cũng đặt luôn ở đây rồi.” Lý Tầm chỉ lên tầng trên: “Ở tầng ba.”
“Thế thì tốt quá!” Tống Ngưỡng ôm cốc mỳ ngửi một cái, đảo lên vài lần rồi nhét hai miếng lớn vào miệng.
Lý Tầm ngồi bên cạnh nhìn cậu, “Chẳng phải em nói bị nôn trên máy bay nên không thấy ngon miệng sao?”
Tống Ngưỡng nuốt đầy đồ ăn trong miệng xuống, cười tít cả mắt lại, “Nhìn thấy anh là lại thấy đói rồi.”
“Anh còn có hiệu quả thế sao? Thế chẳng phải có anh ở đây là chữa được bệnh kén ăn à?”
“Chỉ có hiệu quả với em thôi.”
Lý Tầm cười ngả người ra đằng sau, hai tay dang rộng, đầu gối mở ra, không có chút hình tượng nào ngồi phịch xuống giường cậu.
Sau đó anh nhấc chân đạp lên mép giường, sử dụng gót chân và eo xoay người đến giữa giường, mãi đến khi đầu đặt trên gối rồi mới thôi.
Tóc anh đã hoàn toàn rối tung, một góc áo sơ mi tuột ra khỏi quần, khí chất nhã nhặn lãng tử lúc vừa mới vào cửa đã tiêu tán hơn một nửa, bộc lộ bản chất bất kham của một vận động viên.
Thực sự là thoải mái.
Lý Tầm nghiêng người, bàn tay chống quai hàm, hai đầu gối hơi cong, dùng tư thế cực kỳ lẳng lơ nhìn chòng chọc sườn mặt của Tống Ngưỡng, ngón tay trỏ cố tình móc vào một nút buộc trang trí rủ xuống từ áo phông của cậu và xoắn nó lại.
“Bữa tối em chỉ ăn mỳ thôi à?”
Tống Ngưỡng “Ừm” một tiếng, nhìn thẳng chứ không nhìn anh, nhấp một ngụm nước mỳ nóng: “Hết cách rồi, đồ bên này đắt quá, Bồ tệ(*) của em đều đổi từ chỗ huấn luyện viên trưởng, em sợ không đủ tiêu.”
(*) Hay còn gọi là Pataca, đơn vị tiền tệ được lưu hành hợp pháp tại Ma Cao, thường ký hiệu là MOP$.
Hai người đều nghĩ, đúng là nói chuyện trực tiếp với nhau khác hẳn.
Lý Tầm không thể làm gì khác ngoài hạ cánh tư tưởng lãng mạn trở về hiện thực, đứng dậy nói: “Em còn muốn ăn gì không? Anh mua giúp em.”
“Không cần không cần!” Tống Ngưỡng vội vàng vươn tay kéo anh lại, “Em ăn cái này là đủ no rồi.”
Trong miệng Tống Ngưỡng nhét đầy thức ăn và nước canh nên căng phồng, từ góc độ Lý Tầm nhìn sang cực kỳ giống cậu bé bút chì Shin.
Anh không nhịn được móc điện thoại ra chụp ảnh.
Tống Ngưỡng nghe thấy tiếng máy ảnh chớp, dùng ánh mắt hỏi: “Anh chụp gì đấy?”
Lý Tầm ra sức biện minh, học thái độ thà chết chứ không chịu thừa nhận của Tống Ngưỡng: “Không cẩn thận chụp màn hình thôi.”
Tống Ngưỡng không tin một chút nào, chìa tay ra nói: “Anh đưa em xem thử.”
Lý Tầm khóa màn hình rụt tay lại, động tác giấu giếm của anh càng khiến Tống Ngưỡng bùng nổ sự tự tin, cậu vỗ đùi trách móc: “Anh chụp em chứ gì?”
“Em quản được anh à?” Lý Tầm xoay người, lăn tới góc tường kiểm tra album ảnh, khóe miệng cong lên.
Tống Ngưỡng ăn xong thì đánh răng chuẩn bị đi ngủ, nhưng bạn cùng phòng của cậu vẫn còn chưa về.
Cậu lấy điện thoại ra, lầu bầu gửi tin nhắn.
“Cũng không biết lão Ngô đi đâu rồi, giờ này vẫn chưa về.”
Lý Tầm cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tối nay cậu ta ngủ chỗ khác rồi.”
“Hả?” Tống Ngưỡng đang ngất ngây vì niềm vui tới quá bất ngờ, sững sờ vài giây, “Vì sao?”
“Không biết nữa.” Lý Tầm lược bớt các thủ đoạn dụ dỗ uy hiếp của mình, hời hợt nói: “Có lẽ cảm thấy ở một mình một phòng thoải mái hơn.”
“Ồ.”
Anh tắm xong mới đến, cho nên chỉ cần quay lưng về phía Tống Ngưỡng thay quần áo khác là được.
Hai người chui về ổ chăn mỗi bên giường, cách một lối đi nhỏ hẹp nhìn nhau, tán dóc mấy chuyện trong nhà.
Lý Tầm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, tắt đèn bàn rồi thay bằng đèn ngủ: “Nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai anh gọi em.”
Tống Ngưỡng ngoan ngoãn đáp: “Được ạ.”
Vị trí homestay nằm ở địa phương khá hẻo lánh, gần bãi biển, xa rời nhịp sống hối hả của thành phố, màn đêm thăm thẳm tĩnh lặng đến lạ.
Hít thở một hơi còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua những ngọn cây, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, lọc qua lớp cửa kính dày nặng trở nên văng vẳng dễ ru ngủ.
Giỏ mây trên bàn tỏa ra mùi thơm hoa nhài thoang thoảng.
Lý Tầm mệt rã rời.
Khép mắt lại còn chưa được vài phút, chỉ nghe thấy tiếng gọi “Thầy ơi” nhẹ tênh từ phía đối diện.
Trước đây cũng đã từng xảy ra tình huống như vậy, bình thường toàn là nửa đêm Tống Ngưỡng đi vệ sinh hoặc khát nước gọi thăm dò.
Nếu anh đáp lại, Tống Ngưỡng sẽ tự nhiên xuống giường, sau khi quay lại sẽ tán nhảm với anh cho đến khi nào buồn ngủ mới thôi.
Nếu là những khoảng thời gian khác, Lý Tầm sẽ đáp lại ngay, nhưng sáng mai phải tham gia thi đấu, Tống Ngưỡng nhất định phải bảo đảm giấc ngủ.
Anh không thể làm gì khác là giả vờ không nghe thấy.
Đúng như dự đoán, một giây sau anh nghe thấy động tĩnh Tống Ngưỡng vén chăn xuống giường, cho dù quỹ đạo di chuyển của tay chân có chậm lại gấp năm lần, Lý Tầm vẫn có thể nhận ra được động tác của cậu.
Đi dép, rón ra rón rén như mèo đi ra ngoài…
Không đúng.
Không ra ngoài.
Lý Tầm đang buồn bực thì một bóng đen đã bao trùm xuống người anh, che khuất hết ánh sáng tỏa ra từ đèn ngủ.
Phản ứng đầu tiên của Lý Tầm là tưởng Tống Ngưỡng muốn mượn dây sạc điện thoại của anh, do vậy anh lựa chọn tiếp tục giả vờ ngủ.
Thế nhưng chờ rõ lâu mà bên cạnh vẫn rất yên tĩnh, Tống Ngưỡng mãi vẫn không thấy có động tác nào khác, cứ duy trì tư thế khom người, lẳng lặng nhìn anh.
Trong đầu Lý Tầm chợt tưởng tượng ra, cảm giác nếu bây giờ mà có máy chụp được cảnh tượng này, chỉ sợ phải dùng từ quỷ dị để hình dung.
Người giả vờ ngủ vốn đã chột dạ, anh bị nhìn chằm chằm khiến toàn thân sợ hãi, sắp hít thở không thông.
Đang định mở mắt, Lý Tầm cảm giác bóng đen di chuyển, ngay sau đó có thứ gì đó nhẹ nhàng mổ lên trán anh một cái.
Một giây sau khi nhận ra ý đồ xấu thực hiện được thuận lợi, có vẻ như Tống Ngưỡng đã kiềm chế lắm rồi nhưng vẫn không nhịn được bật ra tiếng cười trộm, mãi vẫn không thể dừng được.
Lý Tầm chợt nhận ra tình hình hiện tại như thế nào, bị sự nhiệt tình của Tống Ngưỡng ảnh hưởng tới cảm xúc, suýt chút nữa anh cũng bật cười thành tiếng, nhưng mà vẫn phải nhịn đến khó chịu, răng hàm cắn chặt.
Không lâu sau, Tống Ngưỡng lại đánh bạo hôn một cái không nhẹ không nặng lên má anh.
Lý Tầm vẫn thở nhẹ, không có động thái gì đáp trả, chỉ có điều tay nắm chặt trong chăn đã túa ra mồ hôi.
Sự sung sướng khi đạt được mục đích kích thích bản tính tham lam của loài người, Tống Ngưỡng không muốn dừng lại một chút nào, thừa thắng xông lên, chuyển sang hôn lên mí mắt, sống mũi và vành tai anh, còn rất lẽ thẳng khí hùng tìm cớ cho bản thân.
Trước đó cậu đã bị Lý Tầm chiếm hời quá lớn ở sân bay rồi, hơn một trăm ngày qua cũng nên thu lại chút lãi.
Với lại chẳng ai biết chuyện này, mà không ai biết nghĩa là không ai hôn ai hết đúng không? Tất cả chỉ là những suy nghĩ hạ lưu vô liêm sỉ mà thôi.
Gần như những bộ phận cơ bản phơi bày dưới ngọn đèn đều được cậu hôn lên rồi.
Trừ môi.
Có lẽ do gan không đủ lớn.
Lý Tầm nổi ý đồ xấu suy nghĩ: Nếu biết Tống Ngưỡng thèm khát đến mức này thì hôm Double 11(*) anh đã tích trữ một đống đồ dùng kế hoạch hóa gia đình rồi.
(*) Ngày 11 tháng 11 là một ngày lễ mua sắm phổ biến với người trẻ Trung Quốc nhằm tôn vinh niềm tự hào là người độc thân.
Do vướng lịch thi đấu ngày hôm sau nên Tống Ngưỡng chiếm hời xong rồi về ngủ luôn, trong giấc mơ của cậu hiện lên chốn hoang vu ngập tràn hương đồng cỏ nội.
Cậu và Lý Tầm biến thân thành một con hổ Siberia và một con sư tử, anh đuổi em em đuổi anh trên đồng cỏ bao la không thấy ranh giới, quấn quýt yêu thương, không biết xấu hổ lăn qua lăn lại.
Chẳng bao lâu sau, hổ Siberia mang thai nhóc con của sư tử, cái bụng của nó càng ngày càng to ra, ngực cũng căng lên.
Lý Tầm với bộ lông bờm trên đầu giơ bộ móng vuốt vừa dày vừa nặng của mình đặt lên bụng Tống Ngưỡng, vuốt ve chán chê: “Anh còn tưởng em chỉ béo lên thôi, không ngờ em lại có bé con của anh.”
“Em cũng không ngờ mình còn chức năng này…”
Ngô Gia Niên nhận được thông báo “đổi chỗ” đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy cậu nhóc cùng phòng đang nhếch miệng, vẻ mặt ngây ngốc như vừa trúng số, cứ hí hửng cười đến là vui vẻ.
Anh vỗ lên mặt Tống Ngưỡng, thúc giục: “Ê, dậy đi!”
Tống Ngưỡng bị anh ta đánh thức, theo bản năng sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, mở mắt ra đã hỏi: “Huấn luyện viên đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Đi đâu cơ?”
Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại ra muốn xem thử Lý Tầm có nhắn tin gì không, chỉ nghe thấy Ngô Gia Niên nói: “Đi ăn sáng cùng với huấn luyện viên trưởng rồi, cậu cũng mau lên đi.”
“Vâng.”
Tống Ngưỡng đứng dậy thay quần áo, để ý thấy dây sạc điện thoại và áo khoác của Lý Tầm vẫn còn ở trong phòng, cậu mừng thầm.
Homestay cung cấp bữa sáng miễn phí, trên chiếc bàn dài bày những khay thức ăn tự phục vụ.
Bánh đồng tiền, bánh tart trứng Bồ Đào Nha, bánh cuốn Quảng Đông, cá tuyết muối chiên, bánh mỳ kẹp thịt.
Bên cạnh nhà bếp có một cửa sổ hình bán nguyệt đang mở, cung cấp cháo cua và mỳ hoành thánh.
Đúng là thực đơn phong phú ngoài dự kiến.
Lý Tầm ngồi ở vị trí dựa vào tường, tầm mắt anh va phải Tống Ngưỡng rồi lại nhìn lướt qua ghế dựa trống không bên cạnh, không nói năng gì cả.
Tống Ngưỡng liền ngoan ngoãn di chuyển qua, lấy một chiếc bánh tart trứng, đè viền giấy bạc xuống rồi há to miệng nhét vào.
Bề ngoài vỏ bánh giòn xốp, bên trong mềm mịn, vị giác ấn tượng với hương vị mới mẻ khiến vẻ mặt cậu tỏ ra kinh ngạc: “Quả nhiên không giống với bánh trứng của KFC.”
Lý Tầm để ý cái bánh tart cuối cùng trong khay đã bị Vu Thận Vi lấy đi, bèn đặt cái của mình vào đĩa của Tống Ngưỡng, nói: “Ăn giúp anh đi, anh ăn no rồi.”
“Cảm ơn anh…” Tống Ngưỡng giải quyết nhanh gọn cái bánh chỉ bằng vài phát cắn, sau đó lại xin dì chủ nhà một bát mỳ sợi không thịt.
Nơi này gần với nhà thi đấu, giá cả phải chăng, là homestay có điều kiện tốt nhất, cho nên trừ đội bọn họ ra thì còn có cả đội nước ngoài.
Sở dĩ có thể nhìn một cái rồi nhận ra ngay là vì trên tay mỗi người đều vác theo vali cung tên.
Ngồi đối diện Tống Ngưỡng là hai người đàn ông Hàn Quốc, da phơi nắng đen nhẻm nên chưa đoán được tuổi tác ngay.
Bọn họ chỉ vào đồ ăn trên bàn bô bô một lúc lâu, sau đó “cạch” một tiếng, đặt vali lên mặt bàn rồi đứng dậy đi tới trước cửa sổ lấy cháo cua.
Tất cả các đĩa ăn bằng nhựa trên bàn đều bị bật tung vì chấn động, cái bánh tart Vu Thận Vi đang ăn dở còn rớt thẳng vào trong canh.
Lý Tầm và Tống Ngưỡng hết sức ăn ý trao đổi ánh mắt không còn gì để nói.
Huấn luyện viên trưởng nhỏ giọng, dùng giọng địa phương Nam Thành nói: “Cái cậu áo trắng là Ahn JiMoo.”
Những đội viên nghe hiểu liền đảo ánh mắt nhìn sang.
Dáng người Ahn JiMoo cao gần bằng anh, trông khoảng 1m85, hình thể to cao, thậm chí cánh tay có thể dùng từ cường tráng để hình dung.
Mới chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi mà vóc dáng cậu trai này đã có sự chênh lệch to lớn so với lứa tuổi.
Ngô Gia Niên nhìn chằm chằm Ahn JiMoo một lúc, véo lên cánh tay Lý Tầm, nói: “Lát nữa anh nhìn mà xem, ánh mắt Ahn JiMoo giống y hệt anh.”
Vẻ mặt Lý Tầm ghét bỏ: “Tôi không nhìn đâu.”
Những người quan tâm tới tin tức thể thao chắc chắn đều biết, trong một vài giải đấu đẳng cấp thế giới, đội tuyển Hàn Quốc thường xuyên làm vài hành động quấy nhiễu đối thủ, thậm chí là những hành động vi phạm quy định gây tổn thương cho người khác.
Do những hiện tượng bất công và phi lý này, lại thêm đây là hạng mục bắn cung, đội Hàn Quốc thống trị nhiều năm như vậy, thái độ của nhiều người có phần mâu thuẫn với vận động viên đến từ xứ sở kim chi.
Người đến càng ngày càng đông, nhà ăn trở nên ồn ào, đội tuyển Hàn Quốc còn chưa đến đông đủ thành viên, đoàn người đã đứng dậy đi ra ngoài.
Bầu không khí ngập tràn hương thơm của đồ ăn sáng.
Lý Tầm đi theo Tống Ngưỡng, xuyên qua sân ngoài trồng đầy thực vật xanh mơn mởn.
Anh quen với tất cả mọi người của đội tỉnh Nam Thành, vì thế liền quá giang xe luôn.
Trong xe, anh và Tống Ngưỡng không e dè gì nữa ngồi cùng nhau.
Chiếc xe khách mười một chỗ rung chuyển chạy về hướng Tây, từng dãy kiến trúc theo phong cách Bồ Đào Nha lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Tống Ngưỡng có chút tiếc nuối, cậu quên không mang theo máy ảnh rồi.
Người bên cạnh chọt cánh tay cậu, Tống Ngưỡng quay đầu sang, Lý Tầm không biết lấy từ đâu ra hai khối thạch mini, được đóng gói trong túi giấy nhỏ, không giống loại mà trước đây cậu từng ăn.
Một cái in hình quả dứa, một cái in hình quả đào.
Lý Tầm hỏi: “Em chọn đi.”
Tống Ngưỡng chần chừ chưa quyết định được: “Cái nào em cũng muốn.”
“Vậy của em tất.”
“Còn anh thì sao?”
“Trong vali của anh còn nhiều lắm, nhét không vừa túi nữa nên mang theo mấy cái bên người.”
Tống Ngưỡng cười ha ha, nhét hai bên quai hàm một vị một ít, còn rất vô lương tâm nhét túi giấy vào trong túi quần Lý Tầm.
Hành động thèm đòn như vậy, nếu ở ký túc xá bị phát hiện thì kiểu gì cũng bị nện một trận.
Tống Ngưỡng còn nhét túi rác có sẵn vào trong cổ, sau lưng đè gắt gao lên ghế dựa, nhưng Lý Tầm không làm gì cả, chỉ hỏi cậu vị thế nào.
“Ăn ngon lắm.” Tống Ngưỡng gỡ bỏ phòng bị, luồn tay vào trong áo gãi gãi cái bụng, than ngắn thở dài: “Sáng nay em vừa ăn bao nhiêu thứ rồi, no chết đi được.” Vừa mới nói xong đã ợ một cái no nê.
Lý Tầm cười đến nỗi vai run lên, vỗ lên bụng cậu một cái: “Nhìn từ bên cạnh trông em như bà bầu ấy.”
Tống Ngưỡng nhớ đến con sư tử lông bờm đầy đầu trong giấc mơ, nhịn cười nói: “Đêm hôm qua em nằm mơ, mơ thấy anh.”
“Trùng hợp quá.” Lý Tầm nhướng mày, “Anh cũng mơ thấy em.”
Ánh mắt Tống Ngưỡng sáng lên, “Anh mơ gì về em?”
Trước hay sau vị trí ngồi đều có người, Lý Tầm nghiêng người kề sát lên tai cậu, hạ thấp giọng bịa chuyện: “Anh mơ thấy em biến thành mèo con đến liếm mặt anh.”
Hơi thở nóng ấm phả vào tai khiến toàn thân Tống Ngưỡng tê dại, cậu nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Những hành vi nghịch ngợm lưu manh tối hôm qua nhảy ra trong đầu, cậu không dám nghĩ nữa mà xoay mặt sang phía cửa sổ, hồi lâu mới tìm được câu để đáp lại, còn trách móc người ta: “Sao anh lại mơ thấy giấc mơ kỳ quái như thế?”
“Không biết nữa.” Lý Tầm cười nói: “Đêm nay anh sẽ mơ tiếp để hỏi chú mèo con ấy xem rốt cuộc có chuyện gì thế?”.
Danh sách chương