Tô Tình không chờ Tần Gia Ngôn nói gì mà quay người, muốn rời đi.

“Đúng lúc…” Tần Gia Ngôn vẫn luôn im lặng ngồi trên ghế salon bỗng nhiên nói.

Tô Tình vừa định bước đi, đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại.

Lần trước lúc kết thúc buổi xem mắt với Lâm Điềm Điềm, lúc cô ở trong nhà vệ sinh gọi hắn, chỉ dùng thân phận bạn cũ hỏi hắn hai câu, liền bị hắn trả lời khó nghe như vậy, mặc kệ tối qua đã xảy ra chuyện gì, cô nghĩ lời tiếp theo của hắn cũng chẳng dễ nghe gì...

“…Tôi cũng nghĩ giống như cô vậy đó, cũng không muốn chuyện tối qua thay đổi điều gì, chưa từng xảy ra chuyện gì, cô có thể nói như vậy khiến tôi rất yên tâm đó, dù sao tôi cũng không muốn có qua lại với một người…” Tần Gia Ngôn nghĩ đến câu nói kia của cô “anh cũng biết, tôi kết hôn rồi…” lời nói của hắn không nhịn được mà lại trở nên tàn nhẫn: “… đã có chồng.”

Thì ra hắn cũng nghĩ như vậy sao,… Tô Tình đau lòng, đầu ngón tay nắm chặt túi theo bản năng.

“Còn nữa, tối qua tôi uống nhiều rượu, cho nên say rồi, nếu như không say, tôi cũng sẽ không chạm vào cô đâu!”

Tô Tình cúi thấp đầu, không lên tiếng.

“Tôi không thích nợ ai điều gì, chuyện tối qua, cô ra điều kiện đi, cho dù là điều kiện gì tôi cũng sẽ chấp nhận, hy vọng sau khi thực hiện được điều kiện của cô, chúng ta có thể đường ai nấy đi.”

Điều kiện, hắn đang xem chuyện tối qua là một cuộc giao dịch trao đổi sao? Tô Tình cắn mọi, vì hắn không nói chuyện, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, không biết qua bao lâu, cô mới bình tĩnh lại, nói rất nhỏ: “Không cần, tôi sẽ quên chuyện tối qua.

Nói tới đây, Tô Tình lại bổ sung thêm một câu: “Tạm biệt!” sau đó liền bước về phía cửa.

Cô vừa đi chưa được hai bước, Tần Gia Ngôn ngồi trên ghế salon bỗng nhiên đứng phắt dậy, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô lại.

Sức  của hắn khá lớn khiến cô lảo đảo một hồi, cũng may cô không té xuống đất, cô đứng thẳng người lại một hồi, Tần Gia Ngôn liền lấy một tờ chi phiếu đưa đến trước mặt cô: “Cô không nghĩ ra vậy tôi gợi ý cho cô, không phải cô thích tiền lắm sao? tôi cho cô cái mà cô thích, tờ séc này tôi ký rồi, số tiền cô muốn bao nhiêu thì điền vào bấy nhiêu.

Lúc hắn nói những câu này, ngữ khí cũng không vui vẻ gì, mấy chữ “không phải cô thích tiền lắm sao” Tô Tình hoàn toàn có thể nghe thấy được sự mỉa mai trong lồi hỏi của hắn.

Tô Tình nhếch môi một hồi, không nhận tờ giấy trong tay hắn, chỉ dùng sức thoát khỏi tay của hắn, coi như hắn chưa từng nói câu kia, chẳng nhìn thấy tờ séc mà hắn đưa trước mặt cô, lần thứ hai đi về phía cửa, Tần Gia Ngôn liền nhanh chóng bắt lấy tay cô lần nữa, nhét chi phiếu vào trong túi áo của cô.

Sức của hắn khá mạnh, cổ áo có chút rộng, hắn mạnh như vậy lại kéo áo của cô thấp xuống rất nhiều, khiến ngực của cô lộ ra một chút, Tần Gia Ngôn nhìn bờ vai cô, có thể rõ ràng nhìn thấy một vết máu bầm lớn.

Hắn nhíu mày, một giây sau liền quay đầu nhìn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện