Vết máu bầm này không phải là vết tích mà tối qua hắn quá mạnh bạo gây ra.
Vết máu bầm lớn như vậy chính là do một vật nặng đập vào.
Từ màu máu ứ đọng, có thể biết được vết thương này đã có từ mấy ngày trước rồi.
Ánh mắt Tần Gia Ngôn nhìn thẳng vết máu bầm, mãi đến khi Tô Tình muốn thoát khỏi tay hắn lần nữa, hắn mới lấy lại được tinh thần, sau đó liên giơ tay lên kéo dây kéo trên váy của cô xuống, không để ý đến sự chống cự của cô, đẩy quần áo của cô ra, nhìn thân thể của cô.
Tối qua trong phòng ngủ không bật đèn, hắn lại kích tình nên chẳng để ý, hoàn toàn không nhìn đến thân thể của cô.
Ngày hôm nay lại nhìn thấy, hắn mới phát hiện trên tấm lưng trắng nõn của cô có một vết máu bầm lớn, còn là lúc nặng lúc nhẹ.
Tần Gia Ngôn nghĩ đến hai lần hắn nhìn thấy cô bị Lâm Mặc hành hạ, liền hiểu ra.
Những vết thương trên người cô đều là do chồng của cô ban cho.
Chồng của cô đối xử với cô như vậy, sao cô còn chưa ly hôn? Tần Gia Ngôn không biết rốt cuộc mình là đau lòng hay là tức giận, lý trí của hắn hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm những vết thương trên người cô một lúc lâu, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng đời!”
Hai chữ kia khiến cả người Tô Tình run lên, sau đó liền bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Đối mặt với ánh mắt của cô, Tần Gia Ngôn lại càng ác miệng hơn: “Muốn gả cho người có tiền, rốt cuộc thì sao, mỗi ngày đều bị đánh, đáng đời!”
Cô như không hiểu những lời hắn nói vậy, chẳng chớp mắt, nhìn hắn rất lâu, sau đó đôi con người đen kịt mới nhẹ nhàng run rẩy.
Hắn cho rằng cô sẽ khóc hoặc là tức giận, nhưng cảm xúc hoàn toàn chưa hiện ra trong đôi mắt kia, Tô Tình đã cúi đầu, trốn tầm mắt của hắn.
Cô yên tĩnh ngồi trước mặt hắn, hắn cho rằng cô đang âm thầm rơi lệ, nhưng ai ngờ sau năm phút, cô lại đẩy bàn tay đã buông lỏng của hắn ra, lui vế phía sau một bước, kéo dây kéo váy lên, cũng chẳng nói lời nào, liền rời đi.
Cửa bị mở ra, trong căn phòng to lớn chỉ còn lại mình hắn, hắn giống như bị hóa đá vậy, cứ ngồi im như vậy một lúc lâu.
....
Tô Tình rời đi chừng một tiếng, điện thoại của Tần Gia Ngôn đột nhiên reo lên.
Sau khi cúp máy, hắn không trở lại phòng ngủ mà đi đến công ty.
Cả một buổi chiều bận rộn, đến khi xong việc đã là 6 giờ tối.
Đêm nay không có xã giao, hắn nhận được điện thoại của mẹ gọi tới nói hắn về nhà anh rể ăn cơm, tuy rằng tâm tình khó chịu nhưng hắn cũng không muốn về nhà riêng của mình, vẫn đồng ý với bà.
Buổi tối lại ngủ ở nhà anh rể, sáng sớm ngày thứ hai hắn lại nhận được điện thoại của trợ lý, nói là cần phải đi công tác.
Tần Gia Ngôn không đến công ty mà đánh răng rửa mặt xong liền đi thẳng đến sân bay.
Hắn đi công tác năm ngày.
Xuống máy bay đã là tám giờ tối, tài xế đón hắn, hỏi: “Đi đâu ạ?”
Hắn ngồi phía sau xe nhìn chằm chằm thành phố Bắc Kinh một lúc lâu, nói: “Nhã Uyển.”
Hắn không thích người khác chạm vào đồ của mình, vì vậy không thích nhân viên quét dọn làm theo giờ đến dọn dẹp, hắn ăn chút gì trước, sau đó tắm rửa sạch sẽ mới ôm chăn mềm dra giường sạch đi đến bên giường, lúc tháo dra trải giường hắn mới nhìn thấy chỗ hôm trước Tô Tình nằm có một mảng đỏ hồng.
Vết máu bầm lớn như vậy chính là do một vật nặng đập vào.
Từ màu máu ứ đọng, có thể biết được vết thương này đã có từ mấy ngày trước rồi.
Ánh mắt Tần Gia Ngôn nhìn thẳng vết máu bầm, mãi đến khi Tô Tình muốn thoát khỏi tay hắn lần nữa, hắn mới lấy lại được tinh thần, sau đó liên giơ tay lên kéo dây kéo trên váy của cô xuống, không để ý đến sự chống cự của cô, đẩy quần áo của cô ra, nhìn thân thể của cô.
Tối qua trong phòng ngủ không bật đèn, hắn lại kích tình nên chẳng để ý, hoàn toàn không nhìn đến thân thể của cô.
Ngày hôm nay lại nhìn thấy, hắn mới phát hiện trên tấm lưng trắng nõn của cô có một vết máu bầm lớn, còn là lúc nặng lúc nhẹ.
Tần Gia Ngôn nghĩ đến hai lần hắn nhìn thấy cô bị Lâm Mặc hành hạ, liền hiểu ra.
Những vết thương trên người cô đều là do chồng của cô ban cho.
Chồng của cô đối xử với cô như vậy, sao cô còn chưa ly hôn? Tần Gia Ngôn không biết rốt cuộc mình là đau lòng hay là tức giận, lý trí của hắn hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm những vết thương trên người cô một lúc lâu, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng đời!”
Hai chữ kia khiến cả người Tô Tình run lên, sau đó liền bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Đối mặt với ánh mắt của cô, Tần Gia Ngôn lại càng ác miệng hơn: “Muốn gả cho người có tiền, rốt cuộc thì sao, mỗi ngày đều bị đánh, đáng đời!”
Cô như không hiểu những lời hắn nói vậy, chẳng chớp mắt, nhìn hắn rất lâu, sau đó đôi con người đen kịt mới nhẹ nhàng run rẩy.
Hắn cho rằng cô sẽ khóc hoặc là tức giận, nhưng cảm xúc hoàn toàn chưa hiện ra trong đôi mắt kia, Tô Tình đã cúi đầu, trốn tầm mắt của hắn.
Cô yên tĩnh ngồi trước mặt hắn, hắn cho rằng cô đang âm thầm rơi lệ, nhưng ai ngờ sau năm phút, cô lại đẩy bàn tay đã buông lỏng của hắn ra, lui vế phía sau một bước, kéo dây kéo váy lên, cũng chẳng nói lời nào, liền rời đi.
Cửa bị mở ra, trong căn phòng to lớn chỉ còn lại mình hắn, hắn giống như bị hóa đá vậy, cứ ngồi im như vậy một lúc lâu.
....
Tô Tình rời đi chừng một tiếng, điện thoại của Tần Gia Ngôn đột nhiên reo lên.
Sau khi cúp máy, hắn không trở lại phòng ngủ mà đi đến công ty.
Cả một buổi chiều bận rộn, đến khi xong việc đã là 6 giờ tối.
Đêm nay không có xã giao, hắn nhận được điện thoại của mẹ gọi tới nói hắn về nhà anh rể ăn cơm, tuy rằng tâm tình khó chịu nhưng hắn cũng không muốn về nhà riêng của mình, vẫn đồng ý với bà.
Buổi tối lại ngủ ở nhà anh rể, sáng sớm ngày thứ hai hắn lại nhận được điện thoại của trợ lý, nói là cần phải đi công tác.
Tần Gia Ngôn không đến công ty mà đánh răng rửa mặt xong liền đi thẳng đến sân bay.
Hắn đi công tác năm ngày.
Xuống máy bay đã là tám giờ tối, tài xế đón hắn, hỏi: “Đi đâu ạ?”
Hắn ngồi phía sau xe nhìn chằm chằm thành phố Bắc Kinh một lúc lâu, nói: “Nhã Uyển.”
Hắn không thích người khác chạm vào đồ của mình, vì vậy không thích nhân viên quét dọn làm theo giờ đến dọn dẹp, hắn ăn chút gì trước, sau đó tắm rửa sạch sẽ mới ôm chăn mềm dra giường sạch đi đến bên giường, lúc tháo dra trải giường hắn mới nhìn thấy chỗ hôm trước Tô Tình nằm có một mảng đỏ hồng.
Danh sách chương