“Có lẽ hắn và mẹ hắn đối với Thích Thận Vi mà nói, là vết nhơ duy nhất trong suốt cả cuộc đời thanh cao của y, vừa khó chịu, vừa chói mắt.”
Vô Phương (nhị)
“Ta không đi Vô Phương.” Thích Ẩn nói.

Hắn ngồi trên ghế mây, tay bưng một ly trà đắng nóng hổi.

Thanh Minh và Vân Tri đứng cạnh cửa, nghe Thích Ẩn nói xong quay đầu lại nhìn, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Thanh Thức ngồi đầu, trên mặt vẫn là ý cười tủm tỉm.

Lão béo này vẫn luôn như vậy, mỗi khi cười đôi mắt híp thành vòng cung, khiến người ta không nắm bắt được tâm tư của lão.

Thanh Thức cười nói: “Vốn tưởng rằng ngươi sẽ đi, xem ra là ta tính sai.

Có thể hỏi lí do vì sao không?”
Thích Ẩn nhún vai, nói: “Chủ yếu là cảm thấy xấu hổ.

Biểu ca Diêu Tiểu Sơn giả mạo thân phận ta đến Vô Phương tu tiên, dù ta muốn đi, đối mặt với gã rất ngại.

Hơn nữa đám người Vô Phương Sơn kia……” Thích Ẩn di di mũi chân, “Mỗi lần nói về Thích Thận Vi, luôn nhắc đến mẹ ta, không này cũng nọ, ta không thích.”
“À……” Thanh Thức suy nghĩ sâu xa gật gật đầu, “Đúng là ta thiếu suy xét.”
“Sợ cái gì?” Vân Tri thò qua câu lấy cổ hắn, “Chúng ta vẽ cái phù dịch dung cho ngươi, cho dù có đi, Diêu Tiểu Sơn cũng không nhận ra ngươi.

Còn đám gia hoả Vô Phương kia, nếu ai dám nói xấu mẹ ngươi, sư huynh ngươi là người đầu tiên đánh nó.”
Thích Ẩn liếc hắn một cái, “Tự nhiên quan tâm đột xuất, không gian cũng ác.

Ngươi muốn làm gì?”
“Ai nha,” Vân Tri cười rộ lên, nhe hàm răng trắng đều, “Thực ra sư huynh vẫn luôn quan tâm ngươi mà.”
Thích Ẩn: “……”
Quỷ mới tin hắn.

“Vô Phương là đệ nhất đại phái nhân gian, vốn nghĩ rằng dù đồ nhi có chán ghét Nguyên Vi, cũng sẽ muốn đi xem mở mang tầm mắt.


Hiện tại xem ra, tiểu đồ nhi tâm lặng như nước, không chút gợn sóng, ngoài dự kiến của lão phu.” Thanh Thức lắc đầu cười nói, “Nhưng mà, tiểu đồ nhi cứ nghe lão phu nói xong rồi hẵng quyết định.” Thanh Thức vừa nhấc tay áo, “Đồng Nhất, lấy mệnh đăng tới đây.”
Một đồng tử cúi đầu đáp lời, đi vào buồng trong.

Mấy đồng tử khác đi đóng cửa sổ, buông rèm trúc xuống.

Trong phòng lập tức tối sầm xuống, Thích Ẩn nhìn không hiểu gì cả, không biết bọn họ đang làm gì.

Một lát sau, đồng tử kia ôm một trản đèn lưu ly từ buồn trong đi ra, đặt lên bàn trà bên cạnh Thanh Thức.

Đèn kia âm u, vô cùng kỳ quái, ngọn lửa đó có màu lam nhạt, như một quỷ hoả đến từ cõi âm ty.

Thoạt nhìn đèn rất cũ rồi, đĩa đèn bằng đồng đều đã gỉ sét, các hoa văn chạm trổ cũng dần mờ nhạt.

Thanh Thức nói: “Tiểu đồ nhi có biết đây là mệnh đăng của ai không?”
“……” Thích Ẩn nhìn Thanh Thức, thần sắc lão béo này chưa từng nghiêm túc như vậy, bỗng nhiên trong lòng Thích Ẩn dâng lên một suy đoán.

Không thể nào, không phải ông ta chết rồi sao? Chết lúc diệt trừ thuỷ quỷ.

Đôi môi Thích Ẩn có hơi khô khốc, thử thăm dò: “Là cha ta sao?”
“Là y.”
“Y còn sống?”
“Không biết,” Thanh Thức lắc đầu, “Ngọn đèn U Minh, bất sinh bất tử, chứng tỏ điềm xấu.

Khi còn trẻ ta với phụ thân ngươi kết bạn thâm nhập động yêu quái trảm yêu trừ ma.

Yêu huyệt hiểm hóc, có lúc đánh nhau bên trong sẽ bị lạc.

Vì để nắm được tình hình của đối phương, hai người bọn ta trích máu vào đèn, thắp mệnh đăng lên.

Như vậy, cho dù cách xa nhau ngàn dặm, cũng biết tính mạng bên kia có ổn không.” Hắn cúi đầu nhìn đèn, “Mồng tám tháng tư năm nay, ta ở trong núi tĩnh toạ, chợt thấy ánh đèn tối đi.

Không lâu sau, tin xấu của Nguyên Vi từ Vô Phương truyền đến.

Cùng lúc đó, cũng có một thứ viếng thăm giữa đêm khuya.”
“Thứ gì vậy?”
“Một lá thư chỉ đọc được khi thiêu nó,” Thanh Thức nói, “Trên đấy viết: Chớ để con ta rơi vào tay Vô Phương!”
Vân Tri nói tiếp nói: “Lá thư không đề tên ai cả, nhưng bằng hữu của sư phụ, lại có hài tử, ngoại trừ cha ngươi thì không còn ai khác.

Cho nên sư phụ lệnh cho ta đi ngay trong đêm, phải trước Vô Phương một bước, ta giả bộ nửa đường tình cờ gặp được, theo Chiêu Nhiễm xuống núi tìm ngươi, định giữa đường cướp ngươi đi.

May là tên đó không nhận ra ngươi, cho nên ta mới có thể quang minh chính đại dẫn ngươi đi.”
“Vô Phương nói cha ngươi là do diệt thuỷ quỷ nên bị trọng thương, không chữa mà chết,” Thanh Minh nói, “Nhưng cha ngươi là thiên tài kiếm thuật trăm năm khó gặp, có thể khống chế nghìn thanh phi kiếm cùng một lúc, Tái Bắc Lang Vương cũng bại dưới kiếm y, thuỷ quỷ Dĩnh Hà thì có bao nhiêu bản lĩnh? Hơn nữa cha ngươi đi Dĩnh Hà lúc đầu năm, cho đến tháng tư mới truyền tin người mất.

Vô Phương nói cái gì mà vết thương cũ tái phát, gì mà thương thế kéo dài bốn tháng, còn làm ngọn đèn tối đi, này còn không phải là lừa người sao?”
“Cho nên mọi người cho rằng, cha ta không phải chết vì diệt thuỷ quỷ?” Thích Ẩn hỏi.

Ba người đồng loạt gật đầu.

“Bất tử bất sinh có ý nghĩa gì?”
Thanh Minh gãi gãi cằm, nói: “Cái này chúng ta cũng không biết.

Mệnh đăng ánh lên màu sắc này, cũng là lần đầu tiên chúng ta thấy.”
“Vì muốn làm rõ việc này,” Thanh Thức vuốt râu nói, “Chúng ta phái Thanh Hòa sư thúc của ngươi mượn danh nghĩa đến quý các đọc sách để thâm nhập Vô Phương, âm thầm điều tra.”
“Vậy tra được cái gì rồi?”
Thanh Thức nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có.

Nhưng mà, hắn xem danh sách đệ tử nhập thất của Vô Phương, phát hiện có năm người mất tích.

Mà những người này mất tích cùng một ngày, ngay trước khi mệnh đăng tối lại, mồng năm tháng tư.”
“Người nghi ngờ việc bọn họ mất tích có liên quan đến cha ta sao?”
Thanh Thức gật đầu.

Tâm tình Thích Ẩn vô cùng phức tạp, nói: “Vậy các người tìm ta thì có ích lợi gì, tuy ta và y có duyên phụ tử, nhưng lại không có cảm ứng tâm linh, tâm hữu linh tê* gì gì đó.


Cho dù ta đi, cũng không tìm được y đâu.”
*Tâm hữu linh tê (心有灵犀): thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ trong lòng hai người có nhau thì sẽ tâm linh tương thông.

“Ngươi có thể,” Thanh Thức vỗ vỗ vai hắn, nói, “Tiểu Ẩn, trên đời này người có thể tìm được y, chỉ có ngươi.”
Hắn giơ tay, lấy một cái la bàn không biết móc từ đâu ra, kim la bàn cũng rỉ sét cả, không hề di chuyển.

Thanh Minh kéo cổ tay Thích Ẩn, vẽ một đường trong lòng bàn tay hắn, tức khắc cắt ra một vết máu trên ngón tay.

Thích Ẩn la oai oái: “Người làm gì đó!”
Máu chảy xuống dọc theo kẽ ngón tay, Thanh Thức dùng la bàn hứng máu của hắn, vậy mà phần rỉ sét lại tan ra, từ từ biến mất, kim la bàn chậm chạp xoay tròn, chỉ về hướng nam.

“Đây là……” Thích Ẩn trừng mắt nhìn la bàn kia.

“Huyết la bàn,” Thanh Minh nói, “Nếu có máu ở bên ngoài cơ thể không quá một canh giờ nhỏ vào la bàn, nó sẽ chỉ cho ngươi phương hướng của cha mẹ con cái ngươi ở đâu, dân gian thường sử dụng nó để tìm người thân.

Đắt lắm, năm mươi lượng bạc ròng mới có thể mua được một cái.”
“Vậy làm sao các người mua nổi?”
“Chúng ta không mua, đây là sư phụ ngươi tự mình chế ra.” Thanh Minh nói, “Đây không phải trọng điểm, mấu chốt là lệnh từ đã về cõi tiên, tiểu tử ngươi hẳn là cũng không đẻ được đứa con rơi nào đi? Cho nên chắc chắn là nó chỉ……”
Nhìn theo hướng kim đồng hồ, ánh mặt trời xuyên qua song cửa chiếu rọi trên mặt đất, bóng mây đung đưa ở bên trong.

Thích Ẩn lẩm bẩm nói: “Thích Thận Vi.”
Trong lòng hắn rất hụt hẫng, trước đây biết cái người gọi là phụ thân này đã chết, hắn vô cùng mê mang, nhưng cũng không quá đau khổ.

Giờ biết rằng có thể y còn sống, trong lòng hắn vẫn mê mang, nhưng cũng không hề vui vẻ.

Khi còn nhỏ hắn rất thông cảm cho Thích Thận Vi, đoán rằng Thích Thận Vi không tới tìm hắn hẳn là có nỗi khổ tâm gì đó.

Nhưng cho dù có là nỗi khổ tâm cảm động đất trời thế nào đi nữa, hắn cũng không có cách nào tha thứ cho mười tám năm này chẳng thèm nhìn mặt mẹ con hắn của Thích Thận Vi.

Cẩu kiếm tiên này đâu phải không biết…… Hắn còn có một đứa con.

Trước khi chết gửi gắm làm con mẹ gì? Thích Ẩn nghĩ, tỉnh ngộ trước lâm chung? Chuộc tội ư?
Hắn nhớ rằng Chiêu Nhiễm nói Thích Thận Vi từng thú tội trước sư môn, tự phạt tĩnh tọa.

Cái này chứng minh điều gì? Thích Ẩn rũ mi nghĩ nghĩ, có lẽ hắn và mẹ hắn đối với Thích Thận Vi mà nói, là vết nhơ duy nhất trong suốt cả cuộc đời thanh cao của y, vừa khó chịu, vừa chói mắt.

“Tiểu Ẩn này……” Thanh Thức kéo tay hắn, híp đôi mắt đậu xanh lại, nước mắt lưng tròng, “Dù gì cũng là một sinh mệnh, ngươi nghĩ kĩ lại xem?”
Thích Ẩn không đành lòng, ai, lão béo này nói đúng, chung quy cũng không thể để cho cẩu kiếm tiên kia chết không rõ nguyên nhân ở Vô Phương được.

Thích Ẩn buồn rầu nói: “Được rồi, ta đi!”
Lúc sắp ra khỏi cửa, Thanh Thức lấy một thanh trường kiếm đưa cho Thích Ẩn, “Đây là Quy Muội kiếm của Nguyên Vi, giao cho ngươi.”
Đó là một thanh kiếm rất nhẹ dài ba thước, Thích Ẩn có nghe qua thanh kiếm này, hình như là cái gì mà linh kiếm thượng cổ, là Thích Thận Vi moi ra từ trong bụng của một con đại yêu.

Từ đó Thích Thận Vi nổi danh bát phương, thợ rèn trấn Ngô Đường rèn mười thanh kiếm hết chín thanh đã đặt tên “Quy Muội”, rất nhiều thiếu niên dành dụm tiền bạc cho tới khi đủ tuổi mua một thanh đeo bên hông ra vẻ, coi Thích Thận Vi như tấm gương noi theo cả đời.

Tiểu hài nhi đùa giỡn trên đường cầm kiếm gỗ đào trong tay, mười thanh kiếm cũng hết chín thanh khắc tên “Quy Muội”.

Khi hắn còn nhỏ cũng từng có một thanh, hắn tự tước kiếm tự mình khắc chữ, sau đó thì bị Diêu Tiểu Sơn cướp đi.

Không ngờ rằng hiện tại, vậy mà hắn lại được cầm hàng thật trên tay.

Thích Ẩn nhận kiếm, rút kiếm khỏi vỏ, lại không thấy hào quang toả ra bốn phía như trong tưởng tượng, lạnh thấu xương như tuyết.

Hắn nhìn thân kiếm rỉ sét, màu sắc loang lổ, như khuôn mặt của một cụ già, như là mặt trời sắp lặn.

Đúng rồi, hắn nghe nói tiên kiếm lợi hại đều nhận chủ, Quy Muội rỉ sét khó hiểu, có lẽ là không nhận hắn đi.

Thích Ẩn nhún vai, sảng khoái thu kiếm, xoay người rời đi, lúc bước đến ngạch cửa liền dừng bước, quay đầu hỏi: “Các người đã sớm hạ quyết tâm muốn ta đi à? Nếu ta không đi thì sao?”
“Vậy đành phải đánh ngất ngươi, để Vân Tri vác ngươi tới Vô Phương.” Thanh Thức cười tủm tỉm đáp.

Thích Ẩn: “……”
Sao nói không ép buộc?
Nhìn theo Thích Ẩn bước xuống bậc thềm, biến mất trong làn sương nhàn nhạt, Vân Tri ôm cánh tay nói: “Quy Muội là thượng cổ linh kiếm, nếu chưa nhận chủ, cánh tay người chấp kiếm sẽ bị sương khí đóng băng, lúc trước ta chỉ mới cầm chuôi kiếm, sương hoa đã kết tới khuỷu tay, suýt nữa đã đông chết ta rồi.


Rõ ràng tiểu sư đệ đã cầm kiếm vững vàng, sao lại không hoá giải được rỉ sét?”
Thanh Thức cười khổ nói: “Không phải Quy Muội không cho nó giải, mà là bởi vì linh lực của đứa nhỏ này quá kém, không giải được.

Dù sao nó cũng là hài tử của Nguyên Vi, sao Quy Muội lại không nhận nó chứ? Người trẻ tuổi, vẫn là nên chăm chỉ tu luyện một chút.”
Một ngày trước khi xuất phát, Thích Ẩn đi Tư Quá Nhai.

Bóng đêm dày đặc, như mực nước mãi không tan ra được.

Hắn bò trên sườn núi gọi “Lang huynh”, sau đó thả người nhảy xuống.

Một cái bóng trắng chạy đến ở bên dưới, hắn gối tay lên đầu, đắm mình vào bộ lông xù mềm mại của Lang Vương.

“Tiểu tử thúi, ngươi cũng quá càn rỡ rồi đó, coi lão tử là cái gì? Tọa kỵ sao?” Lang Vương hùng hùng hổ hổ, “Nếu lão tử không tới, ngươi sớm đã biến thành đống thịt nát bấy rồi.”
“Không phải ngươi đã tới rồi sao?” Thích Ẩn lười biếng ngắm bầu trời, “Lang huynh, cuối năm Vô Phương la thiên luận đạo, ngày mai ta phải đi rồi.”
“Ngươi mà cũng luận đạo, thôi đi.

Đám đạo sĩ mũi trâu Vô Phương kia, tuy lúc nào cũng trưng bản mặt thối ra, nhưng thật sự rất có bản lĩnh.

Đám nhãi con Phượng Hoàn các ngươi ngoại trừ Vân Tri còn miễn cưỡng nhìn được, còn lại không xứng xách dép cho người ta nữa.

A, đúng rồi,” Lang Vương nói, “Để ca ca ngươi đi, ca ca ngươi là sát tinh trời sinh, để y đi, đám lão bất tử Vô Phương cũng phải nhân nhượng vài phần.”
“Ta đi là để mở mang tầm mắt, trở mình một cái ta đã quay lại rồi.” Thích Ẩn ngồi dậy, nói, “Lang huynh, lần này ta đi Vô Phương, nói không chừng sẽ gặp được người cha ma quỷ kia của ta, không biết là sống hay chết, ngươi có lời nào muốn nhắn nhủ không?”
“……” Lang Vương trầm mặc một lúc, con ngươi màu vàng kim lúc ẩn lúc hiện, hồi lâu, Thích Ẩn nghe y nói, “Lão tử từ biệt với người cha ma quỷ của ngươi, ước chừng cũng đã mười tám năm.

Mười tám năm trước một con sói già dưới trướng lão tử bắt được một cô nương.

Cô nương kia rất gầy, trên người không có nửa lạng thịt, nhưng nấu cơm ngon lắm.

Cha ngươi nhận uỷ thác mà đến, cùng lão tử đại chiến một trận.

Trận chiến ấy đánh đến trời đất tối tăm, lão tử bại hai chiêu, cả người đẫm máu.

Nhưng thời khắc cuối cùng, lúc lão tử đằng vân, đục lỗ nhìn thử, vừa vặn nhìn thấy cô nương kia tắm rửa ở khe núi.

Lão tử đá đít cha ngươi xuống khe núi nọ, ha ha ha, lão tử đánh không lại hắn, cô nương kia thì có thể, đánh cha ngươi vỡ đầu chảy máu.”
“Ngươi cũng đểu quá rồi đó.” Thích Ẩn cạn lời.

“Phàm nhân các ngươi có câu gì nhỉ? Binh bất yếm trá.

Ai bảo da mặt cha ngươi mỏng, nếu đổi lại là lão tử, lão tử không hề hoảng hốt, cứ việc thẳng lưng, đàn bà trần truồng, dám nói nhảm với lão tử à?” Lang Vương hừ một tiếng.

“Các ngươi chiến ở đâu?” Thích Ẩn hỏi.

“Ô Giang.”
“……” Thích Ẩn ngây người, cô nương mà tên này nhắc tới không phải là mẹ hắn chứ?
“Xa cách mười tám năm, lão tử sống từng tuổi này, thọ nguyên cũng sắp tận rồi.” Lang Vương đứng dậy, gió thổi qua tai, bộ lông tuyết trắng cuồn cuộn như cơn sóng, “Tiểu tử, nếu gặp cha ngươi, nói với y, ngày nào đó tương phùng nơi hoàng tuyền, ta nhất định sẽ cùng hắn đại chiến một trận!”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha, sắp đổi địa đồ.

Nam chủ cùi bắp của chúng ta rốt cuộc cũng có bước tiến mới..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện