Vô Phương (tam)
Thích Ẩn ngồi trên bè trúc, chống đầu nhìn biển mây đang cuồn cuộn lui về phương xa.

Phù Lam ôm Miêu gia cùng với thanh kiếm sắt sứt mẻ ngồi phía trước hắn, đằng sau là một đống hành lý chất thành núi, cao chừng nửa người hắn, bên trong chứa chăn đệm gối của hắn và ca hắn, quần áo giày dép, còn có cái tổ của mèo đen bằng vải nhung.

Đồ quá nhiều, rương hòm chứa không hết, vì Phù Lam tới Vô Phương còn phải nấu cơm, nên cho hắn cõng cái nồi.

Phù Lam đeo một cái giỏ tre, Miêu gia nán lại ở Phượng Hoàn Sơn mấy tháng, béo đến mức thiên nộ nhân oán, giờ Phù Lam ôm nó không nổi nữa, đành phải đan một cái giỏ tre cõng nó.

Hai huynh đệ bọn họ, một đứa cõng nồi đứa kia cõng giỏ, rất giống hán tử thôn quê bước ra từ khe núi, đầu óc không được bình thường cho lắm.

Hôm nay mười hai tháng chạp, bọn họ đúng giờ xuất phát.

Thanh Minh dẫn đầu, chúng đệ tử Phượng Hoàn Sơn lót tót theo sau.

Thanh Thức đứng ở Tư Quá Nhai vẫy khăn với bọn họ, lải nhải dặn dò bọn họ tới Vô Phương Sơn đừng gây chuyện, chớ dẫm hư hoa cỏ, phá hoại đồ đạc, bởi vì Phượng Hoàn nghèo rớt mồng tơi, không bồi thường nổi.

Càng không được ẩu đả đồng môn, làm sư trưởng tức giận, bởi vì Phượng Hoàn địa vị hèn mọn, cái lưng này chống không có vững.

Trước khi đi, Thanh Thức còn tiện tay vẽ một cái phù lên mặt Thích Ẩn, dịch dung cho hắn, miễn cho người ta nhận ra cái gương mặt cực kỳ giống Thích Thận Vi này.

Mới đầu Thích Ẩn thấy có bè trúc để ngồi, còn cảm thấy vui vẻ.

Rương hòm nhiều như vậy, túi càn khôn cũng đâu chứa hết được.

Cho đến một canh giờ trước hắn thấy vài chiếc thuyền buồm màu trắng đuổi theo phía sau, lướt mây mà đi, một đám nam nữ tụ tập ở đuôi thuyền, chỉ vào bọn họ trong biển mây mà cười to:
“Nhìn kìa, là đám quỷ nghèo Phượng Hoàn Sơn! Bọn họ ngồi trên cái gì đó? Bè trúc hả? Ha ha ha ha!”
Lưu Bạch chèo bè trúc lại gần, nói: “Thói đời ngày nay đến lạ, đám tiên môn ngày càng xa xỉ, đặc biệt là bọn Vô Phương Sơn kia, lúc nào cũng mặc bạch y, khoác áo bào trắng.

Ngươi tính xem, đống lụa trắng này bao nhiêu tiền nhỉ?”
Thật ra, nếu có điều kiện, Thích Ẩn tình nguyện thông đồng làm bậy với đám mị tục này.

Lưu Bạch lại nói: “Lần này la thiên luận đạo các đại tiên môn sẽ phái đệ tử đến, đến lúc đó có rất nhiều tiên tử xinh đẹp, sư đệ có suy nghĩ gì không?”
Phù Lam và Thích Ẩn đồng loạt ngoan ngoãn lắc đầu.

Phù Lam lắc đầu là bởi vì tiểu tử này tâm tính như hoà thượng, thế nhân trong mắt y chỉ có đệ đệ và những kẻ không phải đệ đệ.


Còn Thích Ẩn là vì đã chịu tổn thương quá nhiều, tâm sớm đã như tro tàn, hạ quyết tâm lòng mang chúng sinh không dấn thân vào chốn hồng trần.

“Ai nha, đừng vội từ chối chứ.” Lưu Bạch làm ra vẻ thấu hiểu sự đời, “Sư huynh nhắc nhở hai ngươi trước, nếu muốn bắt chuyện với cô nương mình ái mộ, nhất định phải hỏi thăm lai lịch của nàng, tuyệt đối không được động vào Chung Cổ Sơn.”
“Tại sao?” Thích Ẩn hỏi.

Lưu Bạch nâng cằm Vân Tri, “Tất cả là do đại sư huynh, hại chúng ta kết thù với Chung Cổ Sơn.

Lần trước la thiên luận đạo, đại sư huynh dụ dỗ tiểu sư muội Chung Cổ Sơn bọn họ, dắt người ta ngự kiếm hóng gió, còn ở Tư Quá Nhai Vô Phương thả đèn Khổng Minh.

Nhưng mà thả sai chỗ, lúc rơi xuống suýt nữa thiêu rụi học xá, vì chuyện này mà đại sư huynh đã lĩnh một trăm roi trong giới đường.”
“Roi quất vào đâu?”
“Lòng bàn tay phải của sư huynh.”
Thích Ẩn đỡ trán.

*Nhắc cho ai không nhớ thì Vân Tri bị đứt cánh tay phải, hiện đang xài tay sắt nhé.

“Tiểu cô nương kia không biết sư huynh lươn lẹo, cảm động muốn chết,” Lưu Bạch nói, “Luận đạo kết thúc, lúc chúng ta quay về núi, nàng đuổi theo, sống chết đòi theo chúng ta về Phượng Hoàn.

Ta nói Phượng Hoàn nghèo lắm, trong núi kham khổ.

Nàng nói, nguyện cùng đại sư huynh gặm một chiếc cổ vịt.”
Thích Ẩn không nói gì, bây giờ hắn ghê tởm nhất là mấy tiểu tình nhân như thế.

“Ngươi đoán đại sư huynh chúng ta nói thế nào?” Lưu Bạch vuốt mặt, lật sang bộ dạng chính nhân quân tử, “Đại sư huynh nói, muội hiểu lầm rồi, ta chỉ xem muội là muội muội ruột.”
Lưu manh! Hay cho một tên lưu manh! Thích Ẩn bội phục sát đất.

Cẩu tặc Vân Tri kia, trình độ kiếm thuật không biết thế nào, nhưng lừa con gái nhà lành thì giỏi nhất.

Lưu Bạch chèo bè trúc đi rồi, Thích Ẩn quay đầu lại nhìn ca hắn, Phù Lam nhìn biển mây, thấy là biết không nghe gì cả.

Gia hỏa này đối với Thanh Thức ê ê a a đọc kinh không có hứng thú, đối Lưu Bạch bát quái cũng không chút để tâm.

Tựa như giữa trời đất này, không có bất cứ thứ gì có thể làm mặt hồ yên ả trong lòng y gợn chút sóng cả.

Thích Ẩn chọc chọc Phù Lam, nói: “Ca, ngươi có từng nghĩ về thân thế của ngươi không?”
Phù Lam sửng sốt, nói: “Có nghĩ.”
“Tên ngốc không nhớ là ai vứt y ở Ba Sơn, lúc y bắt đầu có ký ức đã sống ở thần điện rồi.” Mèo đen nằm trong lòng Phù Lam mở miệng, “Sau lão phu nghĩ nghĩ, có lẽ thân thế tên ngốc có liên quan đến thần điện.

Khi mới rời Nam Cương, chúng ta đi khắp nơi tìm kiếm thần tích, đi qua di tích Vân Mộng, cũng từng đến An Dương Ân Khư…… Nhưng không thu hoạch được gì cả.”
Mấy cái đó đều là thần tích ở nơi khác, đương nhiên là không tra được gì rồi.

Thích Ẩn nói: “Ta có ý này, các ngươi nghe thử.

Ca, ta cảm thấy ngươi là con riêng của đại thần Bạch Lộc.

Các ngươi nghĩ xem, ngươi lớn lên ở Ba Sơn, nhưng Ba Sơn nơi này vây quanh bởi sương trắng ăn thịt người, người bên ngoài căn bản không vào được.

Vậy chỉ có một khả năng, ngươi được sinh ra ở trong đấy.

Bên trong Ba Sơn thần điện ngoại trừ ngươi ra còn ai nữa, đương nhiên là thần Bạch Lộc.”
Phù Lam yên lặng lắng nghe.

“Có thể là thần Bạch Lộc hạ phàm, đem lòng yêu một chàng thư sinh tuấn tú, hai người tình chàng ý thiếp châu thai ám kết.

Phàm nhân đều già đi, sau này thư sinh không còn nữa, một mình thần quay về Ba Sơn sinh hạ ngươi.

Lại bởi vì một biến cố nào đó mà chúng ta không biết, mẹ ngươi không thể ở bên cạnh ngươi nữa, đành phải rời đi, để lại ngươi một mình chờ đợi ở thần điện.

Ngươi không phải người không phải yêu cũng không phải ma, lang huynh nói khí tức của ngươi vô cùng kỳ quái.

Đương nhiên rồi, ngươi là bán thần, tất nhiên bọn họ chưa từng ngửi qua khí tức của thần.” Thích Ẩn quang quác một hồi, cuối cùng nói, “Ca, có phải vô cùng thuyết phục không?”
Phù Lam không hề suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không có.”
Thích Ẩn: “……”
Chạng vạng, bọn họ tới trấn Cẩm Khê dưới chân núi Vô Phương, trấn này không lớn, tổng cộng chỉ có hai dãy phố, từ trên cao nhìn xuống, bị kẹp giữa núi non trùng điệp, tựa như một hai khối gỗ màu sắc rực rỡ đánh rơi giữa khe núi.

Vọng về phía nam, Diệt Độ Phong Vô Phương lơ lửng giữa không trung, ngọn núi kia có hình tam giác ngược, lạc giữa biển mây, đàn hạc bay lượn xung quanh, ánh sáng lấp lánh của kết giới trên vòm trời loáng thoáng hiện ra.

Bốn phía Diệt Độ Phong đều có xiềng xích thông xuống mặt đất, Lưu Bạch nói xiềng xích kia dẫn đến Tứ Phương, cấm địa trấn yêu của Vô Phương Sơn, bên dưới Diệt Độ Phong, vây quanh cấm địa Tứ Phương là Băng Hải Thiên Uyên, bốn mùa kết băng, rơi vào cửu tử vô sinh.

“Bọn họ nói, Băng Hải Thiên Uyên còn gọi là Kiếm Chủng.” Lưu Bạch nói.

“Vì sao? Các tiền bối Vô Phương lúc qua đời đều táng ở đó sao?” Thích Ẩn hỏi.

“Cũng không phải,” Lưu Bạch nói, “Nghe nói đệ tử Vô Phương tu tập thuật ngự kiếm thường xuyên thường không cẩn thận rơi vào Thiên Uyên, kiếm hủy nhân vong, nên mới gọi là ‘ Kiếm Chủng ’.”

Thích Ẩn không rét mà run, “Gạt người đúng không.”
“Đùa thôi, xem ngươi tin thật kìa.” Lưu Bạch cười ha ha.

Thanh Minh nói trước tiên nghỉ chân ở trấn Cẩm Khê, ngày mai đến Vô Phương.

Các đại tiên môn đều phái đệ tử đến, mấy ngày này trấn vô cùng náo nhiệt.

Cũng không biết là ai tạo bầu không khí, kiếm tiên phải mặc bạch y, cõng bạch kiếm.

Rảo bước tiến vào miếu thờ, áo trắng tung bay khắp nơi trên đường, kiếm quang lấp lánh.

Đám người Phượng Hoàn Sơn từ đầu đến chân chấp vá lổ chổ bước vào đám đông, rất giống một đám gà rừng lạc giữa đàn tiên hạc.

Màn đêm buông xuống, hai bên phố treo dãy đèn lồng đỏ thắm, giọt nước mưa trượt khỏi mái hiên rơi xuống đất, lấp lánh chợt loé lên rồi vụt tắt.

Năm nay đông người, trên đường ồn ào náo nhiệt.

Bọn họ nói Vô Phương Sơn giới luật nghiêm ngặt, đệ tử thanh tâm quả dục không ăn không uống, trấn Cẩm Khê ít khi nào đông vui như vậy.

Ven đường trồng rất nhiều cây hoa lê, dưới gốc cây đầy các sạp hàng quán, vớt cá vàng, nặn tượng bột, thổi kẹo đường hình con khỉ, bán bột chu sa…… Mèo đen lẽo đẽo theo đám Tang Nhược ăn chực, hai người Thích Ẩn Phù Lam cùng nhau đi dạo.

Thích Ẩn một tay xách rượu, tay kia bị Phù Lam lôi kéo.

Gia hỏa này nắm rất chặt, Thích Ẩn giật giật tay, nói: “Ca, đừng nắm chặt như thế.”
Phù Lam nói: “Ngươi sẽ lạc đường.”
Thích Ẩn đành chịu, có lẽ là thói quen lúc còn nhỏ, gia hỏa này vẫn còn coi hắn như trẻ con, vừa đến chỗ đông người liền nắm chặt không buông.

Vừa quay đầu sang, liếc mắt thấy sòng bạc, bên dưới hoa đăng treo bảng hiệu chữ vàng, có hai tên côn đồ đứng giữ cửa như hung thần ác sát.

Thích Ẩn lớn từng tuổi này, còn chưa từng vào phường tam giáo cửu lưu, nhất thời lung lay.

“Ca,” Thích Ẩn hất cằm về phía sòng bạc, “Vất vả mới tới đây một chuyến, chi bằng chúng ta vào đấy trải sự đời?”
Phù Lam ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hiệu, nói: “Không được.”
“Tại sao?”
“A Phù đã nói, không được cho ngươi học thói xấu.

Nếu ngươi vào sòng bạc, lập tức chặt tay ngươi.

Nếu ngươi đi kỹ viện, lập tức phế chân ngươi, cái chân thứ ba cũng phế luôn.” Phù Lam nói, hoang mang nhíu nhíu mày, “Chân thứ ba là chân nào? Phàm nhân không phải chỉ có hai chân thôi sao?”
Thích Ẩn cạn lời, nói: “Nếu như ta cứ muốn vào, ngươi sẽ phế ta ư?”
Phù Lam ngây người.

Tên ngốc này…… Thích Ẩn lắc đầu cười.

Tiểu tử Phù Lam này bình thường vẻ mặt không có cảm xúc gì, thỉnh thoảng hơi ngốc một chút, nhìn rất đáng yêu.

Ánh đèn đêm trên phố hắt lên mặt y, Thích Ẩn nhìn bộ dạng ngốc ngốc ấy, bỗng nhiên trong lòng nảy lên một cái.

Cũng không biết tại sao, có lẽ là uống nhiều rượu rồi, Thích Ẩn ma xui quỷ khiến mà nhéo nhéo má y, nói: “Ca, ngươi đáng yêu như vậy, có tin ta cắn ngươi không?”
Nói xong Thích Ẩn lập tức hối hận, lời này giống như trêu hoa ghẹo nguyệt, muốn không đứng đắn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Thích Ẩn đỏ mặt, Phù Lam lại không có phản ứng gì, im lặng nhìn hắn.

Chắc là gia hoả này nghe không hiểu rồi? Thích Ẩn nghĩ, gãi gãi đầu, định phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

Bỗng nhiên Phù Lam cúi đầu, đôi môi ấm áp tới gần, dấu răng vừa cứng rắn vừa ướt át in lên cổ hắn.

Thế giới dường như tĩnh lặng trong chốc lát, đột nhiên Thích Ẩn trợn mắt, một đoá hoa lê trắng tuyết lẳng lặng rơi xuống trước mặt hắn.

Thích Ẩn như bị dẫm phải đuôi, rụt cổ lui về phía sau, nói: “Ca, ngươi làm gì đó!”
Phù Lam nghiêng đầu nhìn hắn, đồng tử đen lay láy phảng chiếu bóng dáng ngọn đèn, “Tiểu Ẩn đáng yêu, cắn ngươi.”
Ngọn đèn lờ mờ, trên phố đông như trẩy hội, hai người im lặng nhìn nhau, vẫn không nhúc nhích.

Chắc là gia hoả này hiểu nhầm ý Thích Ẩn, cho rằng đáng yêu thì sẽ cắn một cái.

Thích Ẩn trầm mặc một hồi, đành sờ sờ đầu Phù Lam, nói: “Ca, sau này không được cắn ta.

Nếu ngươi còn cắn ta nữa, ta sẽ……”
Ta sẽ động tâm đó…… Thích Ẩn nghĩ nghĩ.

Phù Lam nghi ngờ nhìn hắn.

Thích Ẩn thở dài, nói tiếp: “Ta sẽ tức giận.”
Phù Lam mất mát gật đầu, rũ mi, cảm giác rầu rầu.


Bỗng nhiên phía trước ồn ào một trận, dòng người sôi nổi, chen chúc xô đẩy nhau nghiêng ngả hai bên, Thích Ẩn và Phù Lam bị ép chặt, người dính vào một cây lê.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, mặt Thích Ẩn ngốc ngốc, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể nắm chặt tay Phù Lam, tránh cho tiểu tử này bị người ta đẩy đi đâu mất.

Một luồng kiếm quang rét buốt hiện ra trên bầu trời, hệt như một vết dao cắt trên mí mắt.

Người đạp kiếm bay quá nhanh, Thích Ẩn chỉ kịp nhìn một cái bóng lướt qua, bạch y lạnh lẽo, tựa như giọt sương trắng trên hoa mai, ẩn trong núi tuyết.

Đám đông hét lên như bị ma nhập, Thích Ẩn nghe thấy có người lớn tiếng kêu: “Tiểu Thích đạo trưởng!”
Thích Ẩn sửng sốt, Tiểu Thích đạo trưởng? Lẽ nào là Diêu Tiểu Sơn? Tên kia lợi hại thế, mới đến Vô Phương không bao lâu, đã đạt đỉnh cao danh vọng rồi?
Không lâu sau, một chiếc xe tù nhân chậm rãi lăn bánh trên phố, đám người lại hô hào ầm ĩ: “Trư yêu Phù Lam tới! Mau nhìn xem, trư yêu Phù Lam tới!”
“Trư yêu Phù Lam?” Thích Ẩn và Phù Lam hai mặt nhìn nhau.

Rất nhanh bọn họ đã biết đáp án, xe tù nhân càng lúc càng gần, hai bên xe đều có bạch y nhân đeo kiếm cưỡi ngựa tháp tùng.

Bên trong xe tù là một con yêu quái cường tráng, mình người đầu heo, đầu bù tóc rối, mấy cái răng nanh thô ráp nhô ra khỏi miệng, loáng thoáng còn thấy máu dính trên đó.

Cuối cùng xe tù đến trước mặt Thích Ẩn, trư yêu thở phì phò, đôi mắt như chim ưng giương lên dưới mái đầu bù xù, vừa lúc đối diện với Phù Lam.

Đột nhiên trư yêu chấn động, điên cuồng bạo nộ, gào rống rung chuyển xe tù nhân.

Mọi người cả kinh, lo sợ lui về phía sau, lập tức bạch y nhân điềm tĩnh bấm tay niệm thần chú, phù chú khắc trên xe tù chợt loé lên, trư yêu thét một tiếng, ngay lập tức ngừng bạo nộ, không hề nhúc nhích.

“Ca, ngươi biết nó?” Thích Ẩn túm lấy tay áo Phù Lam hỏi.

Phù Lam gật gật đầu, “Nó là tộc trưởng tộc trư yêu, Chu Minh Tàng.”
“Sao nó lại giả mạo ngươi?”
Phù Lam chỉ nhíu mày, không đáp.

“Vậy…” Thích Ẩn gãi gãi đầu, “Chúng ta có cứu nó không? Dù sao cũng là tộc trưởng chỗ ngươi, có tính là thuộc hạ ngươi không?”
Phù Lam nhăn mày, nói: “Không tính, rất phiền, không cứu.”
Thích Ẩn bị thái độ quyết đoán của y doạ ngây người, mặt Phù Lam không hề biến sắc, vẻ mặt lãnh đạm như nước sôi để nguội, tựa như y không ra tay là lẽ thường tình.

Gia hỏa này thật sự là yêu ma cộng chủ sao? Cho đến giờ Thích Ẩn vẫn chưa tin thân phận của ca hắn, đám yêu ma kia mù rồi mới đầu quân dưới trướng y.

“Rốt cuộc cũng bắt được tên ma đầu này,” Có người lòng đầy căm phẫn nói, “Đại ma đầu này dẫn yêu binh đến giết người cướp của, phóng hoả hãm hiếp, không chuyện ác nào không làm.

Mấy hôm trước nó đến thôn Lưu Gia bên ngoài thành Hành Châu, đồ sát toàn thôn, còn thả heo người ta nuôi chạy mất, báo hại thịt heo tăng giá, giờ ta muốn ăn cũng không được!”
“Ai nói gì chứ hả?” Có người hận nói, “Nhờ có tiểu Thích đạo trưởng, nghe nói y bày kiếm trận ở ngoại thành Hành Châu, bắt sống Phù Lam.

Vấn Tuyết kiếm vừa xuất, quả nhiên không yêu quái nào không hàng, không ma nào không tru!”
“Nói thừa! Tiểu Thích đạo trưởng chính là được Nguyên Vi trưởng lão chân truyền, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của sư phụ, hiện giờ thiên hạ ai mà không coi y như Đạo Tiêu nhân gian, là mẫu mực của chúng ta!”
Thích Ẩn thò đầu qua, nói: “Xin hỏi vị tiểu Thích đạo trưởng này là nhi tử của Nguyên Vi trưởng lão, Thích Ẩn?”
Mắt người nọ trợn trắng, nói: “Thích Ẩn cái gì, tên phế vật Thích Ẩn kia làm gì có cửa so sánh với tiểu Thích đạo trưởng?”
Thích Ẩn sửng sốt.

“Ngươi là thôn phu không tu đạo, không biết chuyện này à?” Người nọ đánh giá Thích Ẩn từ trên xuống dưới một lát, nói, “Phế vật Thích Ẩn kia chịu không nổi khổ tu ở Vô Phương, tháng trước xách đuôi đào tẩu khỏi núi mất rồi.”
Đào tẩu!? Thích Ẩn trừng mắt.

“Tiểu Thích đạo trưởng mà chúng ta nhắc tới chính là thủ đồ Vô Phương tiếng tăm lừng lẫy, đệ tử thân truyền duy nhất của Nguyên Vi trưởng lão,” người nọ nói, “Thích Linh Xu!”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu chuẩn xuất phát, con nhà người ta lên sân khấu.

Loại như này, tương lai nhất định sẽ bị nam chủ của chúng ta hung hăng chà đạp, chém cho sấp mặt.

Thích Linh Xu: A.

Dương Tố:…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện