Chương 58. Sói và Cupid
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Lưu Tỉnh cứng rắn kéo Ngụy Tử Hư vào trong phòng mình, không giống như kiểu mời khách cho lắm.
"Anh làm gì ——" Ngụy Tử Hư chưa nói dứt câu, đã bị Lưu Tỉnh tóm hai tay bắt chéo sau lưng, thô bạo ấn lên cửa. Mặt hắn dán lên lớp gỗ lạnh lẽo, nửa câu nói sau bị nuốt về trong cổ họng, thay bằng một tiếng thở dốc ngột ngạt.
Vóc dáng của Lưu Tỉnh và Ngụy Tử Hư không chênh lệch lắm, gã còn nghĩ muốn áp chế Ngụy Tử Hư phải phí không ít sức, không ngờ Ngụy Tử Hư dễ dàng như vậy đã đi vào khuôn phép. Gã dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay Ngụy Tử Hư, nửa thân trên dán đến sau lưng hắn, có thể cảm nhận rõ ràng bắp thịt Ngụy Tử Hư bủn rủn, nhiệt độ tăng vọt so với gã. Gã vừa kề sát đến, Ngụy Tử Hư đã không tự chủ được mà khe khẽ run rẩy.
Có điều Lưu Tỉnh vốn dĩ thẳng tắp, tiếp xúc với đàn ông cứng không nổi, bất chợt nảy ra ý nghĩ đùa bỡn Ngụy Tử Hư thuần túy là vì làm nhục.
Lưu Tỉnh đè lên người Ngụy Tử Hư, ép hắn dịch chuyển sang trái. Chờ đến khi Ngụy Tử Hư cảm nhận được một vật nhô ra đụng vào thân dưới, mới hiểu được dụng ý của Lưu Tỉnh. Chốt cửa bằng kim loại bên trong, độ cao vừa vặn kẹt ở nơi bụng dưới. Lúc này Ngụy Tử Hư đã cứng rắn, vật kia yếu ớt giằng co với chốt cửa, bị nghiến đến dâng lên từng trận đau âm ỉ, Ngụy Tử Hư không nhịn được hít một hơi. "Shh, cút đi!"
Phản ứng chống cự của Ngụy Tử Hư càng làm dâng lên hưng phấn trong lòng Lưu Tỉnh. Gã ép chặt hơn, từ trong lỗ mũi bật ra tiếng cười khe khẽ, chốc chốc lại va chạm với cái mông Ngụy Tử Hư, khiến bộ phận phía trước không ngừng cọ sát vật cứng. Khoái cảm tê dại cùng đau đớn sắc bén khiến Ngụy Tử Hư phải nghiêng đầu há miệng thở dốc, vài giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống, để lại những vệt ướt trong suốt lấp lánh, nhẹ nhàng mà dâm mỹ.
Trong bóng tối, làn da của hắn trắng nõn tựa bạch ngọc, đôi gò má ửng đỏ, tình sắc đến không nói nên lời. Da dẻ Hàn Hiểu Na không tốt như vậy, nhìn sát vào chỉ thấy toàn cặn bột của phấn nền, còn có mùi son phấn nồng nặc khiến Lưu Tỉnh chán ghét. Nhưng trên người Ngụy Tử Hư không có phấn son trang điểm, chỉ có hương thơm tươi mát của những loại sữa tắm và bột giặt rất thông thường. Lúc hắn khó nhịn mà thở dốc, gân xanh trên cổ nổi lên thấy rõ, lớp da bên ngoài lại tinh khiết không tỳ vết.
Lưu Tỉnh nhịn không được, liếm một đường từ hầu kết Ngụy Tử Hư đến sau tai.
Lúc đầu lưỡi gã di chuyển qua, có thể cảm nhận rõ ràng Ngụy Tử Hư run lên từng đợt, phủ phục dưới thân gã mà văng tục.
Hoàn toàn khác với Hàn Hiểu Na cố gắng ra vẻ, Lưu Tỉnh biết Ngụy Tử Hư là thật sự chán ghét gã. Đây mới chính là hiệu quả mà gã theo đuổi.
Hô hấp Lưu Tỉnh trở nên dồn dập, hưng phấn và bạo ngược cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, gã không thể chờ thêm để thấy được bộ dáng thống khổ cầu xin của Ngụy Tử Hư. Gã tách hai tay Ngụy Tử Hư giương lên quá đỉnh đầu, lật người hắn lại, kề sát vào mặt hắn.
Gã nhìn Ngụy Tử Hư cố hết sức ra vẻ trấn định. "Lưu Tỉnh... Anh, tốt nhất nên tự biết mình đang làm gì."
"Biết chứ." Lưu Tỉnh híp mắt, áp sát Ngụy Tử Hư, hơi thở lẫn theo mùi thuốc lá phả lên mặt hắn. "Chính cậu mới không biết mình đang làm gì đi."
"Anh!" Ngụy Tử Hư tựa hồ rất khó duy trì tư thái thong dong ngày thường, bị Lưu Tỉnh đụng tới chỗ kia liền không ngừng đổ mồ hôi. Hắn hít thở sâu mấy lần, rốt cục cũng điều chỉnh thái độ mềm mỏng xuống, cất giọng trầm thấp: "Giúp tôi với, tôi khó chịu quá."
"Ha, đây là thái độ cầu xin người khác sao?" Lưu Tỉnh dùng ngữ điệu ngả ngớn. "Không bằng bây giờ cậu lớn tiếng chút đi, gọi Dân Tắc nhà cậu tới, để hắn nhìn tôi đè cậu trên sàn mà làm, còn cậu thì chảy nước ướt đẫm quần của tôi."
Ngụy Tử Hư có lẽ không ngờ một câu thuận mồm của Lưu Tỉnh cũng đạt đến đẳng cấp hạ lưu như vậy, mở to hai mắt, tức giận mắng: "Anh dám!"
"Không muốn thì nghe lời tôi."
Lưu Tỉnh dùng một tay chặn lại hai tay của Ngụy Tử Hư, còn cố ý dồn lực vào bàn tay bị bỏng của hắn, đau nhức khiến khóe miệng Ngụy Tử Hư co giật, Lưu Tỉnh nhìn mà hứng thú dạt dào. Trước đây gã không chơi đàn ông, chỉ từng nghe đồng nghiệp nói kiểu chơi này có một phong vị rất khác. Lưu Tỉnh quan sát khuôn mặt Ngụy Tử Hư, cảm thấy mới nhập môn lần đầu mà đã nhặt được cực phẩm, vận may quả thực không tồi.
Ngụy Tử Hư lúc này chỉ mặc một cái áo hoodie mỏng manh, Lưu Tỉnh không dài dòng vén thẳng vạt áo hắn lên. Toàn thân Ngụy Tử Hư trắng muốt, chính là kiểu trắng trẻo do được nuông chiều từ bé, nhưng Lưu Tỉnh cũng không ngờ hắn so với vẻ bề ngoài lại rắn chắc như vậy, cơ bụng nổi lên rõ ràng, hoàn toàn khác hẳn hình thể thon thả tinh tế của phụ nữ. Lần mò lên trên, lại bị một lớp băng vải thô ráp chặn lại làm mất hứng. Lưu Tỉnh nhớ Ngụy Tử Hư bị laser bắn xuyên, đến tận bây giờ vết thương vẫn phải băng bó. Nhưng gã chẳng quan tâm chuyện có làm rách vết thương của Ngụy Tử Hư hay không, thân thể này dính đầy máu tươi mới càng là thật xinh đẹp.
Đạo cụ vẫn bày đầy trên tủ đầu giường, Lưu Tỉnh nghĩ xem đầu tiên nên kẹp ngực hay nhỏ nến Ngụy Tử Hư, nếu không thì trực tiếp xỏ khuyên đi? Chờ ngày mai lúc Bành Dân Tắc đùa bỡn đầu vú hắn, nhìn thấy hai vòng khuyên bị gã xỏ qua, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Mà Ngụy Tử Hư nhân lúc Lưu Tỉnh đang lơ đãng, nhanh chóng rút tay trái nhằm về hướng gã. Lưu Tỉnh phản ứng thần tốc, một tay cản lại Ngụy Tử Hư, nhấc chân đá vào đầu gối hắn, Ngụy Tử Hư không phản ứng kịp, ngã sấp xuống đất.
Ngụy Tử Hư bị đạp ngã, đầu óc choáng váng, Lưu Tỉnh nhân lúc đó mang bốt da vào. "Ai cho mày đụng vào tao?" Gã vừa nói, nhấc chân đè lên tay trái Ngụy Tử Hư, đồng thời dồn toàn bộ trọng lượng nghiến xuống, di di nơi khớp xương.
"A a ——Ặc... A!" Ngụy Tử Hư không chịu nổi kêu lên thảm thiết, hắn cảm giác được xương ngón tay mình đã bị đè gãy.
Tiếng kêu của hắn mang lại cho Lưu Tỉnh cực độ sung sướng. Gã si mê bạo dâm, những lúc đối đãi với Hàn Hiểu Na đã hết sức thu liễm, dù sao trước đây đã từng có trường hợp chơi đến mất cả mạng, mà Hàn Hiểu Na hộ tịch thân phận đầy đủ, bị truy tra khá là phiền phức. Bạo dâm là một việc cần đến kỹ thuật, Lưu Tỉnh thường sẽ tiến hành theo thói quen, nhưng so với tình dục gã rõ ràng càng yêu thích trực tiếp ngược đãi hơn, bị đè nén lâu như vậy, rốt cuộc cũng được thỏa mãn trên người Ngụy Tử Hư.
Gã nhấc chân lên, ngón tay Ngụy Tử Hư đã biến thành đỏ tím, mất tự nhiên vặn vẹo. Mồ hôi hắn vã ra như tắm, đầu ngón tay giật giật, run rẩy mò về phía chân Lưu Tỉnh.
"Ha ha, mày thèm khát đến vậy sao?"
Lưu Tỉnh cười to, dùng mũi nhọn của bốt da đạp lên ngực Ngụy Tử Hư, căn bản không cho hắn cơ hội phản kích, mỗi lần hạ chân đều đạp trúng vết thương của hắn.
Ngụy Tử Hư cảm thấy trước ngực đau rát, vải băng dính nhớp, lại một lần nữa xuất huyết. May mà trước khi tới đã cuốn thêm mấy lớp băng, trong thời gian ngắn sẽ không rớt xuống thảm trải sàn, để lại dấu vết trong phòng Lưu Tỉnh. Ngụy Tử Hư dùng cánh tay che chắn trước ngực, cong người lại tựa như một con tôm, nỗ lực giảm bớt thương tổn phải nhận.
Tư thế phòng hộ buồn cười này rơi vào mắt Lưu Tỉnh, khiến gã nhớ lại khoảng thời gian mới bị bán, do tuổi tác quá nhỏ, không có quan hệ sẽ bị đám người lớn giẫm đạp giải sầu. Ngụy Tử Hư làm sao biết được mùi vị đó, có gia cảnh hậu thuẫn, hắn cùng lắm cũng chỉ buồn bực vì mấy vấn đề của con nhà giàu[1].
[1] Gốc là高大上, viết tắt của 高端、大气、上档次, tiếng Anh là LLL – Large, Luxury, Level up.
Lăng nhục một người đàn ông như vậy, khoái cảm mang lại khiến bất cứ kẻ tầm thường ở chót cùng xã hội nào như Lưu Tỉnh đều không thể kháng cự. Gã từ từ trầm mê trong thứ khoái cảm đó, thậm chí không phát giác một loạt trùng hợp từ vụ bỏ thuốc cho đến cuộc ghé thăm của Ngụy Tử Hư.
"Khụ khụ..." Ngụy Tử Hư ho khan, hắn hoài nghi nếu Lưu Tỉnh còn tiếp tục đá xuống như thế thì đến phổi của hắn cũng nát mất. "Đừng... Đừng đánh nữa. Tôi làm... Tôi muốn làm... Có thể nhẹ nhàng với tôi một chút được không?"
Nghe giọng điệu cầu xin của hắn, Lưu Tỉnh huýt sáo một cái, ngồi xổm xuống. "Muốn làm phải không? Nói từ sớm không được à."
Khắp người Ngụy Tử Hư toàn là thương tổn, không còn sức mà nhúc nhích, Lưu Tỉnh nắm cằm hắn, ra lệnh. "Gọi chủ nhân đi. Cầu xin chủ nhân chơi nát cái lỗ dâm đãng của em."
Ánh trăng chiếu rọi nửa bên sườn mặt gã, ngũ quan sắc bén mang theo biểu cảm vặn vẹo. Dù Ngụy Tử Hư không muốn thừa nhận, nhưng ngoại hình của Lưu Tỉnh quả thực rất anh tuấn, mà lời nói ra lại khiến hắn chỉ muốn ngã gục. Ngụy Tử Hư thậm chí còn thấy hơi buồn cười.
"Cái gì cơ? Tao nghe không rõ." Lưu Tỉnh nhìn môi Ngụy Tử Hư giật giật, không biết nói cái gì, khiến gã cảm thấy vô cùng khó chịu. Trong bóng tối có một đốm đỏ chợt lóe, Lưu Tỉnh liếc mắt, nhận ra là điếu thuốc vừa rồi tiện tay ném xuống đất, còn chưa tắt hẳn.
Đang lúc Ngụy Tử Hư nghĩ Lưu Tỉnh bỗng nhiên yên tĩnh, bên hông đột ngột truyền đến một cơn đau nhói. Lưu Tỉnh vê tàn thuốc, dí xuống eo Ngụy Tử Hư. "Có gọi không?"
"A ——!" Ngụy Tử Hư giãy dụa, tàn thuốc thiêu đốt da thịt, tỏa ra một mùi khét lẹt.
"Chủ, chủ nhân... Đau!" Ngụy Tử Hư cắn răng nói. "Chủ nhân, em sai rồi! Có thể sờ em một chút không, em muốn..."
Hắn co rúc trên mặt đất mà rên rỉ, khiến huyết mạch Lưu Tỉnh sôi trào. "Mẹ mày, nghĩ gì mà muốn tao làm cho mày vậy..."
Gã ném tàn thuốc đi, quỳ gối trước mặt Ngụy Tử Hư, vội vàng mở thắt lưng. Ngụy Tử Hư nghe thấy âm thanh kéo khóa, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen cứng ngắc. Lưu Tỉnh bắt lấy bàn tay trái đã gãy xương của Ngụy Tử Hư, bao lấy đồ vật của gã, thở hổn hển mà nói: "Tuốt cho tao."
Đụng vào rồi.
Ngụy Tử Hư không nhúc nhích, hắn vừa tao nhã vừa lễ phép cười cười với Lưu Tỉnh.
"Động đi, mày ngứa đòn à?" Lưu Tỉnh quát lên, vừa muốn giơ tay cho Ngụy Tử Hư một cái tát, lồng ngực đột nhiên căng cứng, cảm giác nghẹt thở nháy mắt ập đến.
"Khụ... Ặc..." Lưu Tỉnh bóp lấy cổ họng mình, thống khổ ngã nhào xuống đất. Bên cạnh gã, Ngụy Tử Hư chống khuỷu tay ngồi dậy, nhàn nhã nhìn gã. "Chủ nhân, ngài làm sao vậy?"
Lưu Tỉnh há to miệng hô hấp, nhưng chẳng khá hơn chút nào, thiếu dưỡng khí khiến đầu óc gã mê muội, trong tầm mắt càng lúc càng mờ đi hiện lên thân ảnh Ngụy Tử Hư, người đàn ông bị gã đánh đập đến thương tích đầy mình kia lúc này hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt. Gã dường như chạm đến một ít chân tướng, một ít chân tướng mà từ lâu gã đã phát hiện nhưng lại vô ý bỏ qua. Sợ hãi khiến gã không cách nào suy nghĩ thêm, gã ôm lấy cẳng chân Ngụy Tử Hư, khàn giọng cầu xin: "Tha cho tôi... Tha cho tôi..."
Ngụy Tử Hư nở một nụ cười thật lễ phép.
"Cái gì cơ? Tao nghe không rõ."
"Lưu Tỉnh, đánh tao sướng lắm phải không? Đừng khách khí, dù sao tao có thể sống đến tận bây giờ cũng nhờ có công của mày, đây là quà tạ lễ." Ngụy Tử Hư đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, dược hiệu chưa giải, hạ thân vẫn trướng đau như cũ. Trước đây hắn nghĩ thuốc nội tiết gì đó cũng chỉ là hạng xoàng thôi, giờ nhìn lại vẫn là xem thường hoóc-môn rồi. Bành Dân Tắc không phối hợp, hắn chỉ có thể về phòng tự nghĩ cách. "Tao vẫn luôn chú trọng việc trả lễ. Mày thích chơi trò chủ nô, hôm nay tao chơi với mày một trò thú vị mới mẻ hơn nhiều."
Hắn đi tới bên cạnh Lưu Tỉnh, cúi người xuống, thoải mái khiêng gã ném lên giường.
Lưu Tỉnh còn sót lại một hơi tàn, nắm lấy cánh tay Ngụy Tử Hư không buông. Ngụy Tử Hư trở tay tóm ngược lại tay gã, đè xuống hai bên cạnh đầu, sau đó cưỡi lên hông gã, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt tựa như có ánh trăng phản chiếu.
"Trò này tên là 'Sói và Cupid', thế nào, có phải vừa nghe đã thấy rất thú vị rồi không?"
"Khặc... A!" Thiếu oxy quá hai phút, tứ chi Lưu Tỉnh bắt đầu co giật. Ngụy Tử Hư dịu dàng đè gã lại, không cho gã phát ra tiếng động quá lớn. Hắn chậm rãi cúi đầu, kề sát bên tai Lưu Tỉnh, dùng âm thanh thì thầm tựa như tiếng tình nhân nỉ non với nhau.
"Mày thấy lạ vì tối thứ sáu tao không giết mày đúng không? Mày cho rằng tao sợ mày kiểm tra ra tao là Sói, nhất định sẽ tới giết người diệt khẩu, sau đó chờ Phủ Thủy cứu mày, đến hừng đông là có thể xác nhận thân phận của tao, phải vậy không?"
"Nhưng mà, tao chính là kiểu người cần kiệm liêm chính, vai Tiên Tri hữu ích như thế, sao tao nỡ lòng lãng phí được."
Ngụy Tử Hư còn lo Lưu Tỉnh không nghe được hắn nói, lại kề sát thêm mấy phân, đôi môi mềm mại lướt qua vành tai Lưu Tỉnh.
"Còn chuyện này làm tao hơi khó hiểu nữa, Hàn Hiểu Na đã hết 'thuốc giải'. Tối thứ tư tao đã giết cô ta một lần rồi, cô ta không nói cho mày biết sao?" Ngụy Tử Hư đồng tình thở dài. "Tình yêu của chúng mày, cũng chỉ đến thế mà thôi."
Biên độ co giật của Lưu Tỉnh từ từ trở lớn, nhưng không kéo dài lâu, cuối cùng dần dần suy yếu. Ngụy Tử Hư cầm cổ tay gã, tận hết chức trách mà giải thích cho gã: "Nghe nói trong giới chúng mày có một trò rất phổ biến, gọi là 'Lên đỉnh do ngạt thở'. Tao nghĩ, trực tiếp gây ngạt thở từ van tim so với trải nghiệm thông thường hẳn là sảng khoái hơn nhiều đi."
Nhưng Lưu Tỉnh đã không còn động tĩnh.
Ngụy Tử Hư ngồi thẳng người, hơi ngả về sau, khe mông đụng phải một thứ nửa mềm. Trong không khí tràn ra một mùi hương tanh tưởi, Ngụy Tử Hư cảm thấy không ổn lắm, cúi xuống nhìn, thấy thứ dịch thể dính nhơm nhớp đã thấm ướt quần hắn.
Ngụy Tử Hư cả kinh tột độ. "Hả?"
Hắn không cần nghĩ cũng biết thứ chất lỏng kia là gì.
Người ta nói S đều có tiềm chất biến thành M, cũng không phải không có cơ sở. Ngụy Tử Hư thấy hơi thẹn thùng, cười khổ ngẩng đầu lên, duỗi duỗi những ngón tay tím đỏ, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi của thi thể dưới thân.
"Thật là nghịch ngợm nha."