Chương 59. Nghe lời tiên sinh

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Ngụy Tử Hư ra khỏi phòng Lưu Tỉnh, nhẹ nhàng giúp gã đóng cửa lại.

May mà phòng hắn và Lưu Tỉnh gần nhau, dáng vẻ chật vật này sẽ không bị những người khác phát hiện. Hắn đi dưới ánh đèn âm u quay về phòng, toàn bộ biệt thự đều chìm trong yên lặng. Bành Dân Tắc từng lo lắng hành lang phía tây chỉ có hắn và Lưu Tỉnh, nói với hắn nếu xảy ra chuyện gì nhất định phải lập tức gọi anh. Thực tế thì hoàn toàn tương phản, người cần giúp không phải Ngụy Tử Hư, mà là Lưu Tỉnh kìa.

Hắn vào phòng, khóa kỹ cửa, việc đầu tiên chính là cởi quần, gấp ba lần, nhét vào thùng rác.

Ngụy Tử Hư bị thương cũng không tính là quá nặng, nhưng tuyệt đối không nhẹ. Trước khi rời khỏi hắn đã tỉ mỉ thu dọn gian phòng của Lưu Tỉnh, đồ đạc đã cất, thảm trải sàn cũng quét tước sạch sẽ, cởi đôi bốt da trên người thi thể cất vào tủ giày, cuối cùng còn nhẹ nhàng đắp chăn cho gã. Chờ hắn làm xong hết thảy những việc này, áo ngoài đã bị máu thấm ướt, hắn chỉ có thể không ngừng vén vạt áo lên, dùng những chỗ còn sạch sẽ để thấm máu, đề phòng máu chảy ra sàn.

Hắn đi vào phòng tắm, hoodie bê bết máu dính ướt trên người. Cả hai tay hắn đều bị thương, chỉ đành cắn răng lột áo ra từ đỉnh đầu. Trong gương nửa thân trên Ngụy Tử Hư đỏ thẫm màu máu, giống như mới lột một lớp da, cực kỳ kinh khủng.

Hắn đối diện với gương, dùng kéo cắt băng vải, mở ra từng vòng. Vết thương vốn đã kết vảy, vừa rồi lại bị Lưu Tỉnh bạo lực xé rách, Ngụy Tử Hư vừa kéo băng xuống, lớp da non mới lên cũng bị xé theo. Dù có thay băng mới cũng rất khó cầm máu, Ngụy Tử Hư luôn tay tự quấn băng rồi lại tháo ra, lặp đi lặp lại. Áo hoodie thay ra và đống băng vải dính máu chất đầy trong túi nylon, Ngụy Tử Hư định chờ tới sau nửa đêm thì mang ra ngoài xử lý.

Mất máu quá nhiều, hắn dần cảm thấy đầu váng mắt hoa, đành ngồi xuống nắp bồn cầu nghỉ ngơi. Ánh sáng từ đèn chân không trong phòng tắm khô khốc, mỗi lần hắn cố hết sức mở mắt, trước mắt lại hiện lên từng mảng xanh đen mờ ảo. Băng vải thấm máu chất trong góc tường đã cao bằng hai bàn tay, Ngụy Tử Hư không khỏi nghĩ, còn không bằng tha một cái chậu để bên cạnh hứng máu, có khi còn đỡ tốn công hơn nhiều.

Tay phải bị bỏng nghiêm trọng, đã không còn cảm giác mát mẻ từ thuốc trị bỏng nữa, mơ hồ nhói đau từng cơn. Từ sớm hắn đã phát hiện thứ thuốc kích dục kia được xếp gần thuốc trị bỏng, thế nên lúc nhìn thấy vết bỏng trên người Bành Dân Tắc, mới không ngừng nói muốn tìm thuốc cho anh. Nhưng Bành Dân Tắc nhất quyết không chịu, Ngụy Tử Hư không có cơ hội tung ra mồi nhử trước mặt Lưu Tỉnh. Hắn đành phải bày trò dùng lò nướng làm bánh Scone, tự làm bỏng chính mình, cuối cùng cũng coi như có đầy đủ lý do lắm miệng nhắc đến thứ đó trước mặt Lưu Tỉnh. Trong hoàn cảnh ngột ngạt của Death Show, Ngụy Tử Hư tin rằng Lưu Tỉnh sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm thú vui, kết quả đúng như hắn dự liệu.

So với tay trái bị thương, để tay phải bị bỏng quả là một lựa chọn sáng suốt.

Ngụy Tử Hư lật tay trái lại, từ trong lòng bàn tay xé đi mảnh vỡ rubik màu trắng, ném vào trong đống vải băng.

Vũ khí của hắn khá đặc biệt, mới nhìn rất khó liên tưởng đến, vậy nên ngày đầu tiên là dễ đắc thủ nhất. Nhưng đến khi mọi người đều đã có phòng bị, thứ đạo cụ nhỏ đặc thù này sẽ trở nên rất khả nghi. Nó có thể khống chế phương thức chết, thời gian tử vong, cực kỳ mê hoặc. Nhưng đồng thời khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chính là nhất định phải tiếp xúc trực tiếp với da thịt.

Lâm Sơn Chi dùng găng tay tơ tằm chạm vào Chu Du, gián tiếp lan truyền tác dụng, vậy nên nói cô ta giết Chu Du cũng chẳng phải hoàn toàn sai.

Đáng tiếc sau khi bị Lạc Hợp phá vỡ, nó đã mất đi công năng điều khiển từ xa, Ngụy Tử Hư không thể không mạo hiểm tiếp xúc với Lưu Tỉnh, mấu chốt là trong điều kiện không phát sinh xung đột với Lưu Tỉnh, trực tiếp đụng vào da thịt gã. Vì vậy Ngụy Tử Hư tận lực phối hợp với ham mê của Lưu Tỉnh, chờ cơ hội hạ thủ, mặc dù cuối cùng nơi đụng vào có chút sai lệch so với tưởng tượng của hắn.

Lòng bàn tay hắn hướng lên trên, bấm ngón tay, nhẹ nhàng nắm vào, mỗi khớp xương đều truyền đến đau đớn kịch liệt. Lưu Tỉnh tàn bạo một cách khác thường, hắn không rõ vì sao Hàn Hiểu Na có thể nhẫn nhịn lâu đến vậy. Ngụy Tử Hư không quen thuộc cái giới hai chữ kia (SM), nhưng cũng có vài người bạn trong đó, nghe nói chủ nô càng giống như một loại quan hệ hợp tác hơn, tùy theo nhu cầu mỗi bên, sẽ không can thiệp đến sinh hoạt cá nhân, đương nhiên cũng không tồn tại tình cảm chân chính. Hắn nhìn thấy những vết thương trên người Hàn Hiểu Na, rõ ràng là vết tích của dây thừng play, hơn nữa cô ta nói năng quá thận trọng, không giống quan hệ tình nhân bình thường.

Ngụy Tử Hư tuy không rõ, nhưng cũng biết đạo cụ SM đều được thiết kế đặc thù, bề ngoài đáng sợ, thực tế sẽ không để lại vết thương nghiêm trọng như vậy. Hàn Hiểu Na nhịn gã, cũng không hẳn do bản thân cô ta là M.

Từ đầu Ngụy Tử Hư đã biết Lục Dư là Sói. Buổi tối thứ hai anh ta hãm hại Ngụy Tử Hư, khiến hắn hoài nghi liệu Lục Dư có phải Sói Trắng, chính là loại vai trò chỉ có giết hết tất cả những người khác trừ bản thân mới được tính là chiến thắng. Vậy nên hắn bỏ qua Lục Dư đi tìm Tiêu Hàn Khinh hợp tác. Nhưng đến buổi tối thứ năm Lục Dư yểm trợ Lưu Tỉnh, dựng nên hiện trường ẩu đả giả. Lưu Tỉnh tự nhận là Tiên Tri ở cùng một phe với Sói, Hàn Hiểu Na tin tưởng Lưu Tỉnh đến mức có thể cùng gã ở chung một phòng, bởi những vết thương trên người cô ta đều rất mới. Ba người đó là một phe, Hàn Hiểu Na là Phù Thủy, vậy Lưu Tỉnh chỉ có thể là Cupid.

Khi bọn họ lựa chọn độc chết Lục Dư, có vẻ quy tắc "Tình nhân" ở đây có chút khác biệt so với trò chơi trên bàn. Theo lệ thường, "Tình nhân" là đồng sinh cộng tử. Ngụy Tử Hư không tưởng tượng nổi, rốt cuộc phải là thứ tình cảm mù quáng đến mức nào, mới có thể khiến Hàn Hiểu Na tin tưởng Lưu Tỉnh bất chấp như vậy, ngay đến tính mạng của mình cũng không quan tâm mà trực tiếp giết chết Lục Dư.

Tay trái bị thương nghiêm trọng, khớp xương sai vị trí, không chừng có vài nơi đã gãy. Gãy xương ngón tay là khó xử lý nhất trong các loại gãy xương, nếu không có bác sĩ chuyên nghiệp bó thạch cao cố định cho hắn, sẽ rất khó khôi phục lại như ban đầu. Hiện tại Ngụy Tử Hư tay trái gãy xương, tay phải bị bỏng, trước ngực không ngừng xuất huyết, những nơi khác bị thương cùng vết bỏng thuốc trên eo đồng thời phát tác, cảm giác đau đớn không đồng nhất, chỗ ít chỗ nhiều. Đau đớn giúp hắn duy trì tỉnh táo, nhưng trong lòng lại thờ ơ.

Bằng thân thủ của hắn, vốn dĩ không nên chịu đựng nhiều thương tổn như vậy.

Hy sinh thân thể để đạt được mục đích, Ngụy Tử Hư đã tập mãi thành quen, chỉ cần còn dùng được, hắn sẽ lập tức chuyển sang tập trung vào mục tiêu tiếp theo. Hắn chưa từng nghĩ tới tương lai lâu dài, hắn dùng những mục tiêu liên tiếp để dẫn dắt chính mình, giả bộ như bản thân đã tìm được phương hướng, sẽ không đứng một chỗ mê man. Những người có vấn đề tâm lý nghiêm trọng thường sẽ kèm theo cả khuynh hướng tự hủy hoại. Ngụy Tử Hư thì không chủ động tự làm hại bản thân, hắn chỉ thờ ơ.

Nhưng ít nhất hiện tại có một vấn đề hắn cần nghĩ cách giải quyết.

Ngụy Tử Hư ngồi thật lâu trên nắp bồn cầu, máu dần ngưng chảy. Hắn đổi tư thế, khuỷu tay chống lên đùi, nghiêng người về phía trước nhìn xuống mặt đất. Nhiệt độ trong phòng rất ổn định, không sợ lạnh, toàn thân hắn chằng chịt vết thương, cũng không có tâm tư tắm rửa thay quần áo, chỉ mặc một cái boxer.

Mà túp lều dựng thẳng giữa hai chân vẫn cứ ương ngạnh đến tận bây giờ.

Không hổ là thuốc cấm. Thực ra Ngụy Tử Hư đã từng dùng qua thuốc kích dục, nhưng công hiệu của thứ "Nụ hôn của ác ma" này quả thật có hơi quá, cũng không biết Director thó được từ nguồn nào. Hắn vạch quần, cậu em bừng bừng sức sống bật thẳng ra ngoài, hoàn toàn không có vẻ gì là mỏi mệt. Có lẽ không chỉ do tác dụng của thuốc, Ngụy Tử Hư suy nghĩ một hồi, từ lúc điều tra Death Shiw đến nay hắn quả thật đã vất vả quá độ, cũng lâu rồi chưa giải quyết.

Hắn cởi quần lót, dùng bàn tay phải đã bị bọc thành bánh chưng nắm lấy, máy móc ma sát lên xuống, muốn thử xem có thể tự mình dập lửa hay không.

Cảm giác băng gạc ma sát qua lại mặt ngoài rất kỳ lạ, gợi lên từng tia từng tia khoái cảm mềm nhũn, Ngụy Tử Hư tăng nhanh động tác, cứng nhắc tê dại tựa như đang chấp hành một nhiệm vụ. Sau hai mươi phút, hắn mệt mỏi dừng lại thở dốc.

Bao nhiêu năm rồi hắn đâu có quay tay, cũng do không thiếu người làm, đã sớm quên mất bí quyết rồi. Ngụy Tử Hư ảo não vuốt tóc.

Nếu không, thử tưởng tượng đến Bành Dân Tắc xem?

Ngụy Tử Hư một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, ngồi nghiêm chỉnh, một tay đỡ lấy. Cần cổ tráng kiện của Bành Dân Tắc, cổ áo bị cơ hình thang đẩy cao, lồng ngực căng chặt tạo thành khe giữa sâu hoắm, rãnh cơ bụng, đường V-cut, hai bên đùi rắn chắc cùng mu bàn chân nổi đầy gân xanh, tuy rằng chưa có cơ hội cởi quần anh để trực tiếp ra trận trải nghiệm, nhưng thước tấc của thứ kia khiến Ngụy Tử Hư cực kỳ hài lòng. Ngụy Tử Hư thở gấp, trên tay dùng lực, cảm giác lớp da ngoài đã bị hắn ma sát đến sắp bốc lửa rồi, vậy mà vẫn không có dấu hiệu muốn bắn ra.

Ngược lại vết thương dưới băng gạc đã rịn ra một lượng lớn dịch thể.

Ngụy Tử Hư cười khổ ngừng tay, hắn cũng có lúc bi thảm như vậy sao, chỉ có thể ảo tưởng đến một người đàn ông đến giờ vẫn chưa chạm được mà xuất tinh.

Còn đối tượng được Ngụy Tử Hư mơ tưởng đến, Bành Dân Tắc, buổi tối của anh trôi qua chẳng hề kích thích được như hắn.

Phòng của anh lớn hơn nhiều so với Ngụy Tử Hư, một nửa dùng để xếp đống thiết bị tập thể hình, ngoài việc do sở thích cá nhân, còn một mục đích khác là để che giấu khu vực treo màn hình.

Chếch bên trong máy chạy bộ còn thừa ra một khu vực trống chừng ba mét vuông, trên trần gắn tám cái máy chiếu xếp theo hình chữ thập và đường chéo. Thân phận của tất cả những người còn sống anh đã kiểm tra xong, sau này không cần dùng đến hệ thống của Tiên Tri nữa. Hình ảnh có thể chiếu đi chiếu lại vô số lần, nhưng Bành Dân Tắc cuối cùng cũng không có đủ dũng khí để chiếu lại thân phận của hắn. Nửa thân trên còn lưu lại dấu vết Ngụy Tử Hư dây dưa, anh như bị mê hoặc mà không đi tẩy rửa.

Nếu như không thể giải quyết Ngụy Tử Hư trên bàn thẩm phán, nhất định sẽ bị hắn phát hiện, rồi mất mạng ngay trong đêm. Sói giết người dễ dàng, nhưng muốn một đường thắng đến cuối cùng lại không đơn giản như vậy. Càng về cuối trò chơi, số người chơi càng giảm dần, hơn thua một phiếu thôi cũng có thể quyết định sinh tử. Ngụy Tử Hư cần nhất chính là một người kiên định đứng về phe hắn, muốn sống sót dưới tay Ngụy Tử Hư, biện pháp duy nhất là khiến cho hắn tin tưởng Bành Dân Tắc chính là loại người như vậy.

Bành Dân Tắc không giỏi ngụy trang như Ngụy Tử Hư, giá mà anh có thể bịa ra một lý do để tự lừa gạt chính mình tại sao trong thẩm phán hôm nay không bỏ phiếu cho hắn. Anh chỉ có thể lạc quan một cách mù quáng mà cho rằng, nếu anh bỏ phiếu Ngụy Tử Hư, thân phận Tiên Tri của anh sẽ bị lộ, đến ngày mai phe thứ ba nhất định sẽ bỏ phiếu xử tử anh. Vậy nên anh bỏ quyền, vĩnh viễn không tiết lộ thân phận. Khi ngón tay anh dừng trước ảnh chân dung của Ngụy Tử Hư, bi thương không giấu nổi khiến anh ngạt thở. Chỉ cần lén lút bỏ cho hắn một phiếu là được, Ngụy Tử Hư nào có thần thông quảng đại đến thế. Ngụy Tử Hư sống sót sẽ chỉ càng giết thêm nhiều người hơn. Bành Dân Tắc tự nói với chính mình anh đang làm chuyện đúng đắn, nhưng ngón tay lại tựa như thoát khỏi sự khống chế của não bộ, không cách nào nhúc nhích. Sao anh có thể nhẫn tâm nhìn Ngụy Tử Hư đau đớn mà chết đi.

Bành Dân Tắc tắt đèn, trước khi tới buổi tối cuối cùng anh vẫn có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, bởi Ngụy Tử Hư còn cần anh cùng bỏ phiếu xử tử kẻ khác.

Nhưng còn, buổi tối cuối cùng thì sao?

Bành Dân Tắc sờ lên eo, nơi Ngụy Tử Hư lưu lại dấu hôn kia.

Lời yêu hắn nói khó phân thật giả, nhưng thái độ với việc này ngược lại rất rõ ràng. Có lẽ thứ Ngụy Tử Hư mong muốn chẳng qua là như vậy, nếu thỏa mãn hắn, có phải sẽ nhìn được nhiều phần chân thật hơn của hắn không? Nếu như Bành Dân Tắc biểu hiện không tệ, liệu có một cơ hội nhỏ nhoi nào đó sẽ được hắn yêu thích?

Bành Dân Tắc không biết.

Ngụy Tử Hư dễ dàng khiến anh trầm mê, Ngụy Tử Hư rất am hiểu điều đó. Thế nhưng muốn tranh thủ một chút yêu thích của Ngụy Tử Hư, Bành Dân Tắc hoàn toàn chẳng có chút lòng tin nào.

Xào xạc.

Tán cây ngoài cửa sổ theo gió đêm lay động, vui sướng tự đắc. Âm thanh đều đặn có quy luật vang vọng khiến Bành Dân Tắc từ bỏ suy nghĩ những chuyện phiền lòng. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng treo chếch về phía bắc, những thân cây dựng thẳng im lìm. Cảnh đêm giữa rừng cây yên tĩnh như vậy, khá giống khu nghĩa địa phía sau làng anh.

Tại nơi đó anh đã túc trực bên linh cữu bà nội suốt một đêm, vậy nên ấn tượng rất sâu sắc.

Nhưng anh không nhớ liệu mình có khóc hay không, anh chỉ biết tối hôm đó anh đã hiểu rõ một chuyện, bà nội không phải hải yêu, hải yêu sẽ không chết vì bệnh xơ gan khi còn chưa đến sáu mươi tuổi. Bà gạt anh, gọi chút mánh khóe qua mắt là ma pháp, dùng tiếng ca có chứa ma lực dỗ anh ngủ qua vô số buổi tối.

Lúc trời hơi hửng sáng, có một cơn mưa nhỏ hạ xuống. Mưa càng lúc càng lớn, tóc anh ẩm ướt dán vào trên trán.

"Về đi thôi."

Bành Dân Tắc ngẩng đầu, một chiếc ô đen chặn lại một nửa bầu trời âm u. Đằng sau anh là một người đàn ông măc áo khoác lông cừu màu đen, chính là chiếc áo ông hay mặc khi ngồi trên bãi cỏ kể chuyện cho đám trẻ con. Ông không có quan hệ thân thích với bà nội anh, nhưng vẫn trịnh trọng cài bên ngực trái một đóa hoa trắng. Đây không phải phong tục đưa tang trong thôn, ở nơi này mọi người sẽ mặc áo tang màu trắng, vậy nên đó chắc hẳn là tập tục ở cố hương của ông.

"Tiên sinh, sao người lại tới đây?" Bành Dân Tắc vội vàng đứng lên.

Tiên sinh gật đầu, giương ô, khi đó Bành Dân Tắc mười sáu tuổi, vậy mà đã cao hơn ông. "Đứa bé này, đêm khuya một mình ra ngoài không an toàn, ta chờ con cùng về."

Thì ra tiên sinh vẫn luôn đứng cách đó không xa chờ anh. Nhưng Bành Dân Tắc không biết phải về đâu, người thân duy nhất của anh lúc này đã nằm dưới lòng đất rồi.

Tiên sinh nhìn thấu lo lắng của anh, ông vẫn luôn rất am hiểu quan sát người khác, vì vậy liền đề nghị: "Hè năm nay con sẽ lên cấp ba, có muốn đến thành phố đi học không?"

"Dạ?" Thiếu niên nhìn ông, lộ vẻ mờ mịt.

"Ta tìm được một công việc." Tiên sinh nói. "Nếu có thể, ta hy vọng con sẽ đi cùng ta."

"Công việc?" Bành Dân Tắc không hiểu. "Không phải tiên sinh đang dạy học ở trường tiểu học sao? Con nghĩ người rất thích nơi này."

"Ta rất thích, nhưng ta lại càng yêu thích công việc kia hơn." Tiên sinh nói, khẽ nở một nụ cười. Mái tóc xoăn màu nâu vàng của ông được cắt tỉa gọn gàng, dài đến ngang tai, đôi mắt màu lam tỏa sáng tựa như ánh mặt trời ngoài biển, khi mỉm cười tạo thành một đường vòng cung, hàng mi cong cong như vầng trăng lưỡi liềm sau cồn cát.

Rõ ràng thoạt nhìn là một người đàn ông dịu dàng như vậy.

"Chuyện này, có chút đột ngột... Con chưa từng lên thành phố, hơn nữa bạn bè của con cũng đều ở nơi này..." Bành Dân Tắc do dự nói.

Tiên sinh lẳng lặng lắng nghe, động viên anh: "Con sẽ quen thôi."

"Nhưng..." Anh còn muốn phản bác.

"Ta đi rồi, sẽ không còn ai chăm sóc con nữa." Tiên sinh che ô cho anh, chậm rãi nắm tay anh rời khỏi nghĩa địa. "Ta chờ đến bây giờ, chính là vì muốn mang con theo cùng."

"Nghe lời ta."

"Dân Tắc."

Ngày thứ tám, kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện