「Phu phu đối bái.」
***
Ngày lành tháng tốt đã đến, trời vừa hửng sáng những tia nắng đầu tiên vui mừng nhảy nhót trên tán lá.
Thập Nhất Vương thành thân, là chuyện vui của cả kinh thành. Khắp nơi ngập tràn trong sắc đỏ, người người đổ ra đường lớn, hân hoan ngóng chờ, tấp nập như trẩy hội.
Vương phủ bận rộn, hoàng cung vội vàng, ngay cả hoàng thành cũng rôm rả cười nói.
Chỉ có một nơi cực kì yên ắng, như rời xa hết thảy xô bồ.
Hoa Viện.
Sau bức bình phong, thiếu niên ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước bốc lên, quấn quýt vờn quanh trong không khí.
Một hàng cung nhân nối đuôi nhau đi vào rồi lại đi ra, trên tay mỗi người đều bê một khay sắt. Trên khay đặt y phục, giày thêu, mũ đội đầu và trang sức các loại.
Bọn họ đi lại rất nhẹ nhàng, đặt khay sắt lên giá gỗ, rồi lại rời đi có quy luật. Tuyệt nhiên không ai nói một lời, cũng không nhìn ngang ngó dọc.
Chờ cung nhân tất cả rời đi, thiếu niên mới ra khỏi bồn tắm, với tay kéo áo choàng khoác lên người, tùy tiện buộc hờ dây eo. Cổ áo choàng lỏng lẻo muốn rơi khỏi bờ vai, để lộ ra lồng ngực trắng trẻo còn vương một mảnh ướt át.
Y đến bên giá gỗ, trước tiên nhấc y phục lên xem. Hình dáng của trang phục hoàn toàn triển lộ khiến y không kìm được ngạc nhiên, không ngờ lại giống y hệt y phục thường ngày của y.
Chỉ là, vẫn có khác biệt nhất định. Một là màu sắc đỏ thắm phù hợp với ngày trọng đại, hai là váy được thay thế bằng quần, ba là hình ảnh phượng hoàng bay múa thêu bằng chỉ vàng trên áo.
Trang phục truyền thống của Bắc Nguyên trong ngày trọng đại rất tỉ mỉ và cầu kì, hơn nữa kiểu dáng không phải như thế này. Nhưng Hoàng Phủ Thương Dung biết y chỉ thích kiểu dáng y phục của chính y, dụng tâm làm y vừa ý, xúc động không thôi.
Lúc Mộc Miên xuất hiện, thấy bộ đồ cưới trên người y, đôi con ngươi cũng muốn rơi khỏi hốc mắt.
Nàng bất giác bật thốt lên một câu: "Khốn kiếp!"
Ngay cả lúc không ở cạnh nhau, bọn họ cũng có thể làm cho người khác tức chết vì ghen tị. Hừ, chết rồi cũng không hết tức!
Ngân Khuynh nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện chẳng ngạc nhiên, nhưng thấy nàng mặc trang phục của cung nhân, ánh mắt đầy dò hỏi: [Ngươi làm gì đấy Miên?]
Mộc Miên nhe răng cười: "Trông ta có giống bọn họ không?"
Ý nàng là giống cung nhân không ấy? Ngân Khuynh gật đầu, chỉ là bộ đồ trên người nàng...
"Đừng nghĩ bậy, ta lấy ở trong kho quần áo, không phải lột xuống trên người họ đâu!" Đoạn nàng vuốt tóc lẩm bẩm: "Bà đây không biến thái như thế!"
Ngân Khuynh: "…"
Mộc Miên đi qua đi lại, ngắm nhìn bộ đồ của y, liên tục xuýt xoa: "Đẹp quá Khuynh ơi! Làm tâm hồn già nua này của ta cũng thổn thức. Ghen tị thế nhờ! Aaaa...bạn tâm giao của ta ơi, sao ngươi lại sa vào tình ái chứ? Ài, thằng nhóc mặt đơ thật có phúc!"
Ngân Khuynh lắc đầu, hơi hơi bất lực với nàng. Y ngồi vào bàn tự mình trang điểm, tuy nói là trang điểm, nhưng y vốn đã đẹp lắm rồi, mím thêm một chút son là xong thôi.
Mộc Miên nói: "Khuynh này, ta vấn tóc cho ngươi nhé?"
Ngân Khuynh nghe thế ngạc nhiên, Mộc Miên chỉ cần nhìn vẻ mặt ấy là biết y không tin tưởng nàng. Thế nên nàng phải chúng minh thực lực mới được!
"Đừng có nhìn ta như thế! Dẫu sao bà đây cũng từng có một thời là thiếu nữ vạn người mê, chuyện vấn tóc không ai rành hơn ta đâu!" Mộc Miên nói là làm, lời chưa nói xong người đã đến gần thiếu niên, cầm lấy lược bắt đầu chải tóc: "Sẵn sàng chưa mỹ nhân? Hôm nay ta sẽ khiến cho tất cả mọi người không thể quên được vẻ đẹp của ngươi. Hừm, nhất là thằng nhóc mặt đơ kia!"
Ngân Khuynh: "…"
.
Thằng nhóc mặt đơ ở một nơi khác: "…" Hắt xì!
Hoàng Phủ Thương Dung cảm thấy cực kì hồi hộp, có thể là từ lúc nhận biết được mọi chuyện, hắn chưa từng hồi hộp như lúc này. Đến mức ngồi không yên, đứng cũng thấy chông chênh.
Thời Giang: "Gia! Người ngồi xuống đi được không? Ngân Khuynh công tử phải chuẩn bị không ít, làm sao mà nhanh được."
Đi qua đi lại muốn lún ba tầng đất rồi, người có thôi đi không? Hoàng Phủ Thương Dung: "Ngươi thì biết cái gì? Ta sốt rột, đứng yên một chỗ buồn bực lắm!"
Hắn đã nói rồi, Khuynh Khuynh của hắn bình thường đã đẹp như thế, mặc bộ đồ kia là xong rồi, cần gì phải chuẩn bị lâu như thế?
Hừ, thủ tục rườm rà này là do kẻ nào đề ra, lôi gã tới đây, bản vương muốn quyết đấu!
Thời Giang hít sâu một hơi, nói lí lẽ: "Gia! Người cứ không ngừng nghĩ về Ngân Khuynh công tử như thế, y ở trong đó cũng sẽ nóng lòng. Chẳng may trong lúc chuẩn bị, y nóng lòng mà vội vàng rồi bị thương thì sao? Người nghe thuộc hạ nói, đừng nhắc y nữa!"
Cứng không ăn thì mềm cũng phải nuốt, Thời Giang nói liền luôn một hơi muốn tắt cả thở, rốt cuộc mới thấy Hoàng Phủ Thương Dung nghe lọt vào tai.
Nam nhân vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi, gật đầu bảo: "Ngươi nói thật có lí. Ta vẫn nên đi vào xem thì hơn!"
Hắn nói, chân đã không chờ mà bước vội vào trong.
"…" Thời Giang suýt thì không thở được, vội vàng đuổi theo.
Gia! Người nghiêm túc à? Người thật sự hiểu lời ta nói sao?
***
Ngày lành tháng tốt đã đến, trời vừa hửng sáng những tia nắng đầu tiên vui mừng nhảy nhót trên tán lá.
Thập Nhất Vương thành thân, là chuyện vui của cả kinh thành. Khắp nơi ngập tràn trong sắc đỏ, người người đổ ra đường lớn, hân hoan ngóng chờ, tấp nập như trẩy hội.
Vương phủ bận rộn, hoàng cung vội vàng, ngay cả hoàng thành cũng rôm rả cười nói.
Chỉ có một nơi cực kì yên ắng, như rời xa hết thảy xô bồ.
Hoa Viện.
Sau bức bình phong, thiếu niên ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước bốc lên, quấn quýt vờn quanh trong không khí.
Một hàng cung nhân nối đuôi nhau đi vào rồi lại đi ra, trên tay mỗi người đều bê một khay sắt. Trên khay đặt y phục, giày thêu, mũ đội đầu và trang sức các loại.
Bọn họ đi lại rất nhẹ nhàng, đặt khay sắt lên giá gỗ, rồi lại rời đi có quy luật. Tuyệt nhiên không ai nói một lời, cũng không nhìn ngang ngó dọc.
Chờ cung nhân tất cả rời đi, thiếu niên mới ra khỏi bồn tắm, với tay kéo áo choàng khoác lên người, tùy tiện buộc hờ dây eo. Cổ áo choàng lỏng lẻo muốn rơi khỏi bờ vai, để lộ ra lồng ngực trắng trẻo còn vương một mảnh ướt át.
Y đến bên giá gỗ, trước tiên nhấc y phục lên xem. Hình dáng của trang phục hoàn toàn triển lộ khiến y không kìm được ngạc nhiên, không ngờ lại giống y hệt y phục thường ngày của y.
Chỉ là, vẫn có khác biệt nhất định. Một là màu sắc đỏ thắm phù hợp với ngày trọng đại, hai là váy được thay thế bằng quần, ba là hình ảnh phượng hoàng bay múa thêu bằng chỉ vàng trên áo.
Trang phục truyền thống của Bắc Nguyên trong ngày trọng đại rất tỉ mỉ và cầu kì, hơn nữa kiểu dáng không phải như thế này. Nhưng Hoàng Phủ Thương Dung biết y chỉ thích kiểu dáng y phục của chính y, dụng tâm làm y vừa ý, xúc động không thôi.
Lúc Mộc Miên xuất hiện, thấy bộ đồ cưới trên người y, đôi con ngươi cũng muốn rơi khỏi hốc mắt.
Nàng bất giác bật thốt lên một câu: "Khốn kiếp!"
Ngay cả lúc không ở cạnh nhau, bọn họ cũng có thể làm cho người khác tức chết vì ghen tị. Hừ, chết rồi cũng không hết tức!
Ngân Khuynh nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện chẳng ngạc nhiên, nhưng thấy nàng mặc trang phục của cung nhân, ánh mắt đầy dò hỏi: [Ngươi làm gì đấy Miên?]
Mộc Miên nhe răng cười: "Trông ta có giống bọn họ không?"
Ý nàng là giống cung nhân không ấy? Ngân Khuynh gật đầu, chỉ là bộ đồ trên người nàng...
"Đừng nghĩ bậy, ta lấy ở trong kho quần áo, không phải lột xuống trên người họ đâu!" Đoạn nàng vuốt tóc lẩm bẩm: "Bà đây không biến thái như thế!"
Ngân Khuynh: "…"
Mộc Miên đi qua đi lại, ngắm nhìn bộ đồ của y, liên tục xuýt xoa: "Đẹp quá Khuynh ơi! Làm tâm hồn già nua này của ta cũng thổn thức. Ghen tị thế nhờ! Aaaa...bạn tâm giao của ta ơi, sao ngươi lại sa vào tình ái chứ? Ài, thằng nhóc mặt đơ thật có phúc!"
Ngân Khuynh lắc đầu, hơi hơi bất lực với nàng. Y ngồi vào bàn tự mình trang điểm, tuy nói là trang điểm, nhưng y vốn đã đẹp lắm rồi, mím thêm một chút son là xong thôi.
Mộc Miên nói: "Khuynh này, ta vấn tóc cho ngươi nhé?"
Ngân Khuynh nghe thế ngạc nhiên, Mộc Miên chỉ cần nhìn vẻ mặt ấy là biết y không tin tưởng nàng. Thế nên nàng phải chúng minh thực lực mới được!
"Đừng có nhìn ta như thế! Dẫu sao bà đây cũng từng có một thời là thiếu nữ vạn người mê, chuyện vấn tóc không ai rành hơn ta đâu!" Mộc Miên nói là làm, lời chưa nói xong người đã đến gần thiếu niên, cầm lấy lược bắt đầu chải tóc: "Sẵn sàng chưa mỹ nhân? Hôm nay ta sẽ khiến cho tất cả mọi người không thể quên được vẻ đẹp của ngươi. Hừm, nhất là thằng nhóc mặt đơ kia!"
Ngân Khuynh: "…"
.
Thằng nhóc mặt đơ ở một nơi khác: "…" Hắt xì!
Hoàng Phủ Thương Dung cảm thấy cực kì hồi hộp, có thể là từ lúc nhận biết được mọi chuyện, hắn chưa từng hồi hộp như lúc này. Đến mức ngồi không yên, đứng cũng thấy chông chênh.
Thời Giang: "Gia! Người ngồi xuống đi được không? Ngân Khuynh công tử phải chuẩn bị không ít, làm sao mà nhanh được."
Đi qua đi lại muốn lún ba tầng đất rồi, người có thôi đi không? Hoàng Phủ Thương Dung: "Ngươi thì biết cái gì? Ta sốt rột, đứng yên một chỗ buồn bực lắm!"
Hắn đã nói rồi, Khuynh Khuynh của hắn bình thường đã đẹp như thế, mặc bộ đồ kia là xong rồi, cần gì phải chuẩn bị lâu như thế?
Hừ, thủ tục rườm rà này là do kẻ nào đề ra, lôi gã tới đây, bản vương muốn quyết đấu!
Thời Giang hít sâu một hơi, nói lí lẽ: "Gia! Người cứ không ngừng nghĩ về Ngân Khuynh công tử như thế, y ở trong đó cũng sẽ nóng lòng. Chẳng may trong lúc chuẩn bị, y nóng lòng mà vội vàng rồi bị thương thì sao? Người nghe thuộc hạ nói, đừng nhắc y nữa!"
Cứng không ăn thì mềm cũng phải nuốt, Thời Giang nói liền luôn một hơi muốn tắt cả thở, rốt cuộc mới thấy Hoàng Phủ Thương Dung nghe lọt vào tai.
Nam nhân vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi, gật đầu bảo: "Ngươi nói thật có lí. Ta vẫn nên đi vào xem thì hơn!"
Hắn nói, chân đã không chờ mà bước vội vào trong.
"…" Thời Giang suýt thì không thở được, vội vàng đuổi theo.
Gia! Người nghiêm túc à? Người thật sự hiểu lời ta nói sao?
Danh sách chương