「Động phòng hoa chúc.」
***
"Ơ?..."
"Gia ơi..."
"…"
Một đoàn người vội vàng đứng lại, cuống quýt xô vào nhau, lại không ai dám kêu lên.
Từng nghe một thoáng kinh hồng, một đời suy tư.
Từ nghe nhất kiến khuynh thành, nhất kiến khuynh tâm.
Từng nghe giai nhân trong mộng, vĩnh viễn tuyệt mỹ.
Hoàng Phủ Thương Dung đứng chôn chân trên mặt đất, ánh mắt thủy chung nhìn về một phía, không chớp lấy một lần. Trên khuôn mặt anh tuấn mang một vẻ kinh ngạc không nói thành lời, khóe môi vô thức mỉm cười.
Ở nơi tán cây che bóng, có người đang bước đến. Phượng hoàng sải cánh tung bay được tia nắng dát lên ánh vàng lung linh, sống động như thật. Mái tóc búi cao để rơi hai bên tóc mai, vừa dịu dàng vừa yêu kiều.
Mỹ nhân khẽ cong đôi môi đỏ hồng, đuôi mắt anh đào ánh lên sắc nhũ, giữa trán điểm năm cánh hoa tròn.
Mũ phượng đội đầu, hồng sắc may y, giày thêu hoa nở.
Rõ ràng vẫn là y, lại kinh diễm hơn thường ngày rất nhiều.
Cung nữ đỡ cánh tay tân nương, hai người chậm rãi đi từng bước. Mỗi một khoảnh khắc tựa như cả một đời người.
Hoàng Phủ Thương Dung tự thấy đại não trống không, theo bản năng thân thể giơ tay về phía trước, ý đồ đón lấy.
Mộc Miên: "…" Quả nhiên là vẻ mặt ngu muội này, bà đây đoán không sai, thằng nhóc mặt đơ này nhìn thấy Khuynh nhất định không bình tĩnh được!
"Vương gia!" Mộc Miên hành lễ xong, không đưa người cho hắn, mà nói: "Vương gia, theo quy củ trước khi làm lễ bái đường, tân lang không được gặp mặt tân nương!"
Rõ ràng là một cung nữ, nói chuyện như thế với vương gia là hết sức vô lễ, Hoàng Phủ Thương Dung nhướn mày, lại nghe nàng nói tiếp: "Nhưng vương gia đã vào rồi thì thôi, tân nương giao cho người đấy!"
"Ừ!" Hoàng Phủ Thương Dung nhận lấy bàn tay mềm của Ngân Khuynh từ tay cung nữ, không khỏi cảm thấy cung nữ này dường như không vừa ý hắn. Hắn tự hỏi, hắn và nàng cũng chẳng quen biết, làm sao vừa gặp mặt lại khó chịu như thế? Hơn nữa, bộ dạng của nàng cũng không giống cung nữ cho lắm, chính là phong cách của nàng ngang ngược phách lối hơn bọn họ rất nhiều.
Tuy không phải tất cả mọi người đều sợ hắn, nhưng hắn chưa từng gặp một cung nữ nào gan lớn như nàng. Nghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy có chuyện gì đó hơi lạ...
Ừm! Tay của Khuynh Khuynh thật mềm!
Thấy Mộc Miên làm có hơi quá, Ngân Khuynh đành phải quay đầu nhìn nàng: [Miên, kiềm chế chút đi, lộ thân phận bây giờ!]
Mộc Miên hừ lạnh: [Bà đây lại không sợ hắn!]
[…]
[Được rồi, được rồi! Nể mặt ngươi thôi nhé Khuynh.] Nàng cũng không muốn trong ngày trọng đại của Khuynh xảy ra chuyện không vui vẻ. Ài, nếu lộ thân phận ra, ảnh hưởng đến Khuynh cũng không tốt!
Tóm lại, là vì Khuynh thôi!
Hoàng Phủ Thương Dung mặc dù thấy bất thường, nhưng vì nắm được tay mềm của vợ, tạm thời não không hoạt động. Hắn nhìn y hai mắt thiếu điều nở hoa, lặp đi lặp lại cũng chỉ còn một câu khen: "Vợ! Em thật đẹp!"
Thời Giang và người làm: "…" Gia ơi, bình tĩnh chút! Ánh mắt ấy, đừng sáng chói như thế! Ôi, bọn họ đều không dám nói.
.
Nghi thức thành thân của Bắc Nguyên được xem là rườm rà bậc nhất khi so với các đế quốc khác. Nếu như thực hiện đầy đủ, phải mất đến ba ngày ba đêm.
Hoàng Phủ Thương Dung ngại nhất là những chuyện tua rua không cần thiết, sau khi đọc xong nghi thức thì đốt đi rồi. Hắn tự mình sửa lại một chút, cuối cùng đã rút ngắn đến chỉ còn hai cái, là rước dâu diễu hành và tam bái.
Còn động phòng, này là chuyện của hai người họ, họ muốn động thế nào thì động, ai quản được?
Ai dám quản đâu?
Lúc này, giờ lành đã đến, thời khắc bà mối vô tri dùng tông giọng cao đến tận tầng mây của bà để hét lên một câu khởi lễ. Con ngựa toàn thân trắng toát đồng điệu hí dài một khúc, mang trên lưng tân lang anh tuấn cười thân thiện chậm rãi xuất phát. Theo sau hắn, tân nương được đặt cách ngồi trên kiệu mềm tám người khiêng. Theo sau nữa là đoàn rước dâu đông như trẩy hội, ai nấy cũng đều vui vẻ.
Đoàn người xuất phát từ vương phủ, xuyên qua ba con phố lớn để đến hoàng cung. Dân chúng ở hoàng thành từ khắp nơi xếp hàng hai bên lối đi, đồng loạt cầm hoa chào đón.
Một người, là anh hùng của Bắc Nguyên, này thì không ai xa lạ gì, tuy vẫn rất yêu thích hắn nhưng họ sớm đã không còn nhiệt tình như trước. Cái họ mong chờ, là dung nhan của tân nương cơ.
Nhất là cách đây không lâu, có người nói y đẹp hơn quý phi nương nương đương triều.
Quý phi bọn họ đều biết, vẻ đẹp của nàng đã là tồn tại trên trời rồi. Nàng đẹp tới mức quốc gia bên cạnh cũng phải công nhận. Vậy thì, Ngân Khuynh còn có thể đẹp hơn nữa sao?
"…" Kết quả, là rất có thể!
Hèn gì tảng đá cằn cỗi của Bắc Nguyên là Thập Nhất Vương lại nhổ rễ lăn xuống núi.
Ngay cả Châu Hoa quận chúa không ngừng theo đuổi vương gia suốt mười năm, lại im hơi lặng tiếng bỏ cuộc.
Dung nhan này nha, xứng đáng!
***
"Ơ?..."
"Gia ơi..."
"…"
Một đoàn người vội vàng đứng lại, cuống quýt xô vào nhau, lại không ai dám kêu lên.
Từng nghe một thoáng kinh hồng, một đời suy tư.
Từ nghe nhất kiến khuynh thành, nhất kiến khuynh tâm.
Từng nghe giai nhân trong mộng, vĩnh viễn tuyệt mỹ.
Hoàng Phủ Thương Dung đứng chôn chân trên mặt đất, ánh mắt thủy chung nhìn về một phía, không chớp lấy một lần. Trên khuôn mặt anh tuấn mang một vẻ kinh ngạc không nói thành lời, khóe môi vô thức mỉm cười.
Ở nơi tán cây che bóng, có người đang bước đến. Phượng hoàng sải cánh tung bay được tia nắng dát lên ánh vàng lung linh, sống động như thật. Mái tóc búi cao để rơi hai bên tóc mai, vừa dịu dàng vừa yêu kiều.
Mỹ nhân khẽ cong đôi môi đỏ hồng, đuôi mắt anh đào ánh lên sắc nhũ, giữa trán điểm năm cánh hoa tròn.
Mũ phượng đội đầu, hồng sắc may y, giày thêu hoa nở.
Rõ ràng vẫn là y, lại kinh diễm hơn thường ngày rất nhiều.
Cung nữ đỡ cánh tay tân nương, hai người chậm rãi đi từng bước. Mỗi một khoảnh khắc tựa như cả một đời người.
Hoàng Phủ Thương Dung tự thấy đại não trống không, theo bản năng thân thể giơ tay về phía trước, ý đồ đón lấy.
Mộc Miên: "…" Quả nhiên là vẻ mặt ngu muội này, bà đây đoán không sai, thằng nhóc mặt đơ này nhìn thấy Khuynh nhất định không bình tĩnh được!
"Vương gia!" Mộc Miên hành lễ xong, không đưa người cho hắn, mà nói: "Vương gia, theo quy củ trước khi làm lễ bái đường, tân lang không được gặp mặt tân nương!"
Rõ ràng là một cung nữ, nói chuyện như thế với vương gia là hết sức vô lễ, Hoàng Phủ Thương Dung nhướn mày, lại nghe nàng nói tiếp: "Nhưng vương gia đã vào rồi thì thôi, tân nương giao cho người đấy!"
"Ừ!" Hoàng Phủ Thương Dung nhận lấy bàn tay mềm của Ngân Khuynh từ tay cung nữ, không khỏi cảm thấy cung nữ này dường như không vừa ý hắn. Hắn tự hỏi, hắn và nàng cũng chẳng quen biết, làm sao vừa gặp mặt lại khó chịu như thế? Hơn nữa, bộ dạng của nàng cũng không giống cung nữ cho lắm, chính là phong cách của nàng ngang ngược phách lối hơn bọn họ rất nhiều.
Tuy không phải tất cả mọi người đều sợ hắn, nhưng hắn chưa từng gặp một cung nữ nào gan lớn như nàng. Nghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy có chuyện gì đó hơi lạ...
Ừm! Tay của Khuynh Khuynh thật mềm!
Thấy Mộc Miên làm có hơi quá, Ngân Khuynh đành phải quay đầu nhìn nàng: [Miên, kiềm chế chút đi, lộ thân phận bây giờ!]
Mộc Miên hừ lạnh: [Bà đây lại không sợ hắn!]
[…]
[Được rồi, được rồi! Nể mặt ngươi thôi nhé Khuynh.] Nàng cũng không muốn trong ngày trọng đại của Khuynh xảy ra chuyện không vui vẻ. Ài, nếu lộ thân phận ra, ảnh hưởng đến Khuynh cũng không tốt!
Tóm lại, là vì Khuynh thôi!
Hoàng Phủ Thương Dung mặc dù thấy bất thường, nhưng vì nắm được tay mềm của vợ, tạm thời não không hoạt động. Hắn nhìn y hai mắt thiếu điều nở hoa, lặp đi lặp lại cũng chỉ còn một câu khen: "Vợ! Em thật đẹp!"
Thời Giang và người làm: "…" Gia ơi, bình tĩnh chút! Ánh mắt ấy, đừng sáng chói như thế! Ôi, bọn họ đều không dám nói.
.
Nghi thức thành thân của Bắc Nguyên được xem là rườm rà bậc nhất khi so với các đế quốc khác. Nếu như thực hiện đầy đủ, phải mất đến ba ngày ba đêm.
Hoàng Phủ Thương Dung ngại nhất là những chuyện tua rua không cần thiết, sau khi đọc xong nghi thức thì đốt đi rồi. Hắn tự mình sửa lại một chút, cuối cùng đã rút ngắn đến chỉ còn hai cái, là rước dâu diễu hành và tam bái.
Còn động phòng, này là chuyện của hai người họ, họ muốn động thế nào thì động, ai quản được?
Ai dám quản đâu?
Lúc này, giờ lành đã đến, thời khắc bà mối vô tri dùng tông giọng cao đến tận tầng mây của bà để hét lên một câu khởi lễ. Con ngựa toàn thân trắng toát đồng điệu hí dài một khúc, mang trên lưng tân lang anh tuấn cười thân thiện chậm rãi xuất phát. Theo sau hắn, tân nương được đặt cách ngồi trên kiệu mềm tám người khiêng. Theo sau nữa là đoàn rước dâu đông như trẩy hội, ai nấy cũng đều vui vẻ.
Đoàn người xuất phát từ vương phủ, xuyên qua ba con phố lớn để đến hoàng cung. Dân chúng ở hoàng thành từ khắp nơi xếp hàng hai bên lối đi, đồng loạt cầm hoa chào đón.
Một người, là anh hùng của Bắc Nguyên, này thì không ai xa lạ gì, tuy vẫn rất yêu thích hắn nhưng họ sớm đã không còn nhiệt tình như trước. Cái họ mong chờ, là dung nhan của tân nương cơ.
Nhất là cách đây không lâu, có người nói y đẹp hơn quý phi nương nương đương triều.
Quý phi bọn họ đều biết, vẻ đẹp của nàng đã là tồn tại trên trời rồi. Nàng đẹp tới mức quốc gia bên cạnh cũng phải công nhận. Vậy thì, Ngân Khuynh còn có thể đẹp hơn nữa sao?
"…" Kết quả, là rất có thể!
Hèn gì tảng đá cằn cỗi của Bắc Nguyên là Thập Nhất Vương lại nhổ rễ lăn xuống núi.
Ngay cả Châu Hoa quận chúa không ngừng theo đuổi vương gia suốt mười năm, lại im hơi lặng tiếng bỏ cuộc.
Dung nhan này nha, xứng đáng!
Danh sách chương