"Ừm....Được thôi, nhưng mà," Cố Tây Châu trầm ngâm một lát, dặn dò, "Anh đừng làm ảnh hưởng tới những người khác phá án nhé."

"Ừm," Tư Dư gật đầu nói với Cố Tây Châu: "Yên tâm, tôi sẽ đúng mực."

Cố Tây Châu không nói gì thêm, rẽ dòng người ra thành một con đường, hắn rảo bước, thấp giọng nói với những người đang vây xem: "Cảm phiền nhường đường một chút."

Cố Tây Châu bảo một người nhấc dải dây cảnh giới, chui vào, Tư Dư đi theo vào cùng hắn, mấy cảnh sát thấy Cố Tây Châu thì lập tức vây lại, hô: "Cố đội."

"Cố đội, cuối cùng anh cũng đến rồi."

Cố Tây Châu xua tay, sải bước đi đến hiện trường vụ án. Ở hiện trường vụ án, Hướng Nguyên đứng một bên, không thể tin được là sắc mặt lại có chút trắng bệch, Cố Tây Châu ngây người, cái tên Hướng Nguyên này đã từng nhìn thấy hằng hà sa số những thi thể hiếm lạ cổ quái rồi mà sắc mặt hắn còn trắng bệch thế kia, chẳng trách cậu cảnh sát vừa nãy gọi điện thoại cứ ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói rõ được tình trạng thi thể.

Hướng Nguyên ngày nào cũng thấy thi thể mà sắc mặt còn trắng thành như vậy.

Cố Tây Châu đảo mắt nhìn thi thể phủ vải trắng nằm trên mặt đất, bước nhanh đến trước mặt Hướng Nguyên, thấp giọng hỏi: "Tình huống như thế nào?"

"......" Hướng Nguyên nghẹn nước miếng, thấy Tư Dư đi theo Cố Tây Châu vào thì hơi nhíu mày, sắc mặt có chút trắng bệch, thuyết minh bước đầu thăm dò tình huống: "Nạn nhân là một đứa trẻ, trên người không có thứ gì có thể xác nhận thân phận, khoảng chừng hai tuổi, có một vết cắt hình chữ thập ở vị trí trái tim, tim đã bị móc mất."

Cố Tây Châu nghe thấy những lời này, cơ bắp phía sau lưng siết chặt, hắn tiếp tục câu chuyện, hỏi: "Tim bị móc mất?"

"Ừ." Hướng Nguyên gật đầu, trả lời vô cùng ngắn gọn, trầm mặc một lát mới tiếp tục nói, "....Trên cánh tay đứa trẻ còn có một vài vết cứa cổ quái, hẳn là hung thủ cố tình để lại, còn có mắt của đứa trẻ, cũng không thấy."

Nghe vậy, Cố Tây Châu bước nhanh qua đó, lật một góc vải trắng lên, thấy tử trạng của đứa bé, sắc mặt hắn cũng không tốt nổi, trên tay đứa trẻ có những vết cứa cổ quái, có vẻ như là một loại đánh dấu đặc thù, hai mắt cũng bị người ta móc mất, hốc mắt trống rỗng không ngừng rỉ máu.

Cố Tây Châu kìm nén sự khó chịu, đắp vải trắng lại rồi đứng lên, hắn hỏi: "Người phát hiện ra nạn nhân là ai?"

"Là một đôi tình nhân thuê nhà ở khu này." Cậu cảnh sát chỉ vào một nam một nữ đang đứng run bần bật ở goác xa xa, nói, "Chuẩn xác mà nói thì là mèo nhà bọn họ phát hiện...."

Cố Tây Châu nghe sơ lược tình hình xong, trầm mắt nhìn những người vây xem xung quanh, xoa xoa giữa chân mày, lại nhìn lướt qua toàn bộ đường xá, con đường này là đường lớn phía sau một khu phố nhỏ, có camera theo dõi hay không cũng khó mà nói được, có điều sau khi do dự một chút, hắn vẫn hỏi: "Xung quanh đây có camera theo dõi không?"

"Không có." Cảnh sát khu vực lắc đầu, hẳn là từ trước khi Cố Tây Châu tới, cảnh sát khu vực cũng đã tìm camera theo dõi.

Cố Tây Châu ừ một tiếng trầm thấp, hắn quay đầu nhìn về phía Hướng Nguyên bên cạnh, ý là muốn nghe thêm thông tin. Hướng Nguyên thấp giọng nói: "Trên người đứa trẻ chủ yếu là ban tử thi, thời gian tử vong khoảng 15 tiếng, hẳn là sau khi bị giết hại, một lúc sau mới ném vào thùng tác, tôi đoán là bị vứt ở đây vào khoảng rạng sáng, khoảng thời gian đó xung quanh đây không có nhiều người lắm, bằng không thì mở rộng phạm vi điều tra một chút xem sao?"

Cố Tây Châu gật đầu, nói: "Tạm thời chỉ có thể như vậy thôi, mọi người mang thi thể về sở, kiểm tra xem mấy ngày nay có thông báo mất tích nào không, để lại một vài người đi thăm dò xung quanh đây, xem có đứa trẻ nào mất tích không!"

"Rõ!"

Cố Tây Châu sắp xếp xong, mọi người lập tức ai làm việc nấy, hắn quay lại nói với Hướng Nguyên, "Nhanh chóng gửi kết quả khám nghiệm tử thi cho tôi!"

"Được." Hướng Nguyên đáp ứng.

Cố Tây Châu lập tức rời khỏi hiện trường vụ án, con đường nơi phát hiện thi thể là một cái hẻm nhỏ, rẽ trái là có thể đi ra con đường lớn dẫn ra khỏi thành phố, bên phải là khu chung cư, ở tầng một là một dãy hàng quán, không chừng những người này có thể thấy gì đó, Cố Tây Châu nghĩ vậy liền dứt khoát đi hỏi từng nhà xem có ai biết tình hình không.

Cố Tây Châu lấy thẻ cảnh sát ra, hỏi một chủ cửa hàng cách thùng rác gần nhất: "Xin chào, tôi là cảnh sát, có thể hỏi bác vài câu không?"

"Có, có thể."

Chủ cửa hàng là một phụ nữ trung niên, làn da ngăm đen, khuôn mặt có chút già nua, hai bên tóc mai đã hoa râm, vóc dáng thấp bé, chỉ khoảng chừng 1m5, mặc một chiếc áo sơ mi vải bông trắng đen cùng một chiếc quần rộng rãi thoải mái, hiển nhiên là bị thi thể thình lình xuất hiện làm cho hoảng sợ, cả người khẽ run.

Cố Tây Châu lướt qua tình hình bên trong cửa hàng rau củ, quầy kệ xếp kín nhà, trên đó chất đầy rau củ tươi mới, rõ ràng không có chỗ cho người ở, có điều Cố Tây Châu vẫn xác nhận lại một chút, hỏi: "Không có ai ở lại cửa hàng vào buổi tối à?"

"Không có." Người phụ nữ trung niên trả lời xong, ngồi trên ghế nhỏ, thân thể rụt vào bên trong, dường như không muốn bất cứ ai chú ý tới mình.

Người phụ nữ chỉ về phía trước rồi lại chỉ vào mình, nói: "Chúng tôi thuê nhà trong khu chung cư này, không ở trong cửa hàng, trong nhà có sáu miệng ăn, không ở nơi này được."

Cố Tây Châu ừ một tiếng, tiếp tục hỏi: "Chỗ bác bán rau, hẳn là buổi sáng đến rất sớm nhỉ, có thấy cái gì không?"

Người phụ nữ trầm tư chốc lát, có vẻ đang nghiêm túc tự ngẫm về câu hỏi của Cố Tây Châu, bà trả lời: "Sáng nay tầm 5h tôi đi ra chợ đầu mối, đường đi ra chợ đầu mối ngược hướng với cửa hàng, cho nên sáng nay không đi qua đây, có điều lúc vợ chồng tôi đi ra ngoài, có liếc về phía sau một cái, trên đường vắng tanh không một bóng người."

Không nhận được thông tin hữu ích gì từ người phụ nữ này, Cố Tây Châu nói lời cảm ơn, đang chuẩn bị rời đi thì bà lại nói, "Nếu đồng chí cảnh sát cần hỏi, hay là đến chỗ bảo vệ chung cư xem, không chừng bảo vệ có thấy đấy, chỉ cần có người ra vào khu chung cư, anh ta đều phải đứng lên mở cửa!"

Cố Tây Châu gật đầu, "Cảm ơn."

Cố Tây Châu hỏi những người khác, cũng không có được tin tức hữu dụng nào, trong tiểu khu không có đứa trẻ nào đi lạc, cả khu này cũng đều không có.

Cuối cùng Cố Tây Châu vẫn phải tìm đến chỗ người bảo vệ cổng khu mà người phụ nữ kia nói, giữa trưa, cả nhà người bảo vệ đang dùng bữa, là cá, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, xem ra tay nghề của nam chủ nhân không tồi.

Cố Tây Châu thầm nghĩ, hắn còn chưa đi vào, bảo vệ bắt gặp gương mặt xa lạ liền hô một tiếng: "Này, tới tìm ai?"

Cổng vào không cần dùng thẻ, Cố Tây Châu đi về phía trước, đến chỗ cái bàn lớn ngay cửa, lấy thẻ cảnh sát ra, nói: "Cách đây khoảng 200m xảy ra án mạng, tôi muốn hỏi một chút ở đây có thấy người nào khả nghi không."

Người đàn ông đầu trọc mặc áo cộc tay in hoa lắc đầu buông đũa trong tay, nói: "Không có, đêm qua cũng như bình thường thôi, nói thật là tôi cũng có nghe nói có người chết, tôi cũng rất sợ.

"Nghe nói đứa trẻ kia chết rất thảm, hình như là dáng vẻ không được bình thường?"

Người đàn ông đầu trọc thấp giọng hỏi một câu, có vẻ có chút tò mò.

Cố Tây Châu không trả lời câu hỏi của hắn, hỏi thăm một chút tình huống cơ bản, "Nơi này không có camera theo dõi sao?"

Người đàn ông đầu trọc sờ đầu, nói: "Không có đâu, họ cũng đã đề cập đến rồi đấy, nhưng vẫn chưa trang bị cho chúng tôi!"

Cố Tây Châu không tra được bất kì manh mối hữu dụng nào, đi ra khỏi cổng tiểu khu, Tư Dư vốn luôn đi theo sau Cố Tây Châu không nói một lời mở miệng đề nghị: "Ăn chút gì đó trước nhé?"

Cố Tây Châu liếc nhìn thời gian, đã sắp 1h rồi, hắn cũng có chút đói bụng, hôm nay đúng là kích thích đến không chịu được luôn đấy, mới bước ra khỏi thế giới nhiệm vụ đã gặp phải loại án tử này, tử trạng của đứa bé quá thảm, "Được, anh muốn ăn gì?"

Tư Dư rũ mắt, chỉ một quán ăn phía trước, "Nhà này luôn đi."

Cố Tây Châu quan sát bên trong tiệm, cổ quái nhìn Tư Dư, tiệm này...nhìn thật là dầu mỡ, cuối cùng hắn cũng không nói gì, vẫn đi theo Tư Dư vào.

Gọi hai bát mì, Cố Tây Châu cúi đầu chậm rãi ăn, hương vị tàm tạm, có cảm giác nhạt như nước ốc, ăn hai miếng, Cố Tây Châu buông đũa trong tay, lúc này thực sự không có lòng dạ nào mà ăn.

Hắn nhìn Tư Dư phía đối diện, phát hiện Tư Dư ăn vô cùng từ tốn, một lát sau, có hai người đàn ông đi từ cửa vào.

"Thằng cháu nào lại cào xước xe ông đây rồi, để ông đây biết được là thằng đần nào thì không xong với ông đâu." Người đàn ông cao lớn hùng hùng hồ hổ xông vào, nói với người bạn bên cạnh.

"Xì, có mà tìm, trong khu chung cư nhà ông đến cả cái camera còn chả có!" Người bạn của anh ta khinh bỉ nói, "Nói thật nhé, tố chất của người ở khu này đều chẳng ra làm sao, sao ông không đổi khu chung cư khác mà ở?"

Người đàn ông cao lớn bĩu một làu bàu: "Ở khu khác thì cũng phải có chỗ đỗ xe chứ! Xung quanh đây chỉ có khu chung cư này có thể đỗ xe thôi! "Mà ai bảo là không có camera nào? Xe tôi bị ba bốn lần rồi, tôi phải đặc biệt trang bị một cái camera lỗ kim chụp lén mua ở trên mạng, giấu ở trên cây trong tiểu khu! Lần này chắc chắn có thể bắt được thằng cháu kia!"

Người đàn ông cao lớn hùng hùng hổ hổ nói, hai người này nói chuyện cũng không hạ giọng, tất cả mọi người trong quán ăn đều nghe thấy rõ ràng, trong lòng Cố Tây Châu đột nhiên nhảy dựng, cổ quái nhìn về phía Tư Dư.

Tư Dư ngoáy lỗ tai, "Nhìn tôi làm gì? Mì này chẳng ngon gì cả, không muốn ăn nữa."

Cố Tây Châu: "......"

Tư Dư trực tiếp xem nhẹ Cố Tây Châu, chỉ vào người đàn ông cao lớn bên cạnh, nói, "Em không đi hỏi một chút sao?"

Cố Tây Châu suy nghĩ, cuối cùng vẫn đứng dậy đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, nói: "Làm phiền một chút, vừa nãy tôi có nghe anh đã giấu một chiếc camera lỗ kim?"

"Hả? Làm sao? Ông đây......" Người đàn ông cao lớn đột nhiên bị ngắt lời thì có chút không vui, có điều nhìn thấy Cố Tây Châu xong, bị ánh mắt của Cố Tây Châu dọa giật nảy mình, vốn định nói lời thô tục đành phải cắn răng đổi thành một câu ' có chuyện gì sao '.

Cố Tây Châu thấp giọng nói: "Chỗ các người nói chính là cái sân ngay cạnh đây?"

Người đàn ông cao lớn gật đầu: "Đúng vậy."

"Hôm nay có một người chết," Cố Tây Châu nói rồi lấy thẻ cảnh sát trong túi ra, liếc mắt nhìn người đàn ông, nói: "Camera lỗ kim mà anh lắp đặt có thể nhìn thấy tình hình ngoài cổng không?"

Nhìn thấy thẻ của Cố Tây Châu, sắc mặt người đàn ông khẽ biến, sáng nay bởi vì phát hiện ra xe lại bị người ta cào xước, từ sáng sớm hắn đã đưa xe đi sơn lại, cũng không biết chuyện có người chết, hắn suy nghĩ, nói: "Tôi theo dõi xe ở sân trong, không quay đến bên ngoài đâu."

Cố Tây Châu vừa định nói tiếp thì Tư Dư đi tới, thuận miệng nói: "Hiện tại tạm thời cũng không tìm thấy manh mối, bất luận khả năng nào cũng đều không thể buông tha."

"Ừ." Cố Tây Châu trực tiếp gật đầu.

Người đàn ông cao lớn do dự một chút, nói: "Vậy được thôi."

Cố Tây Châu đi theo người đàn ông đến tiểu khu gỡ camera, cắm nhờ nguồn điện ở cửa phòng bảo vệ, tìm mượn một cái máy tính, cùng nhau xem tình hình quay được đêm qua.

"Má nó, anh thế mà lại lắp cái thứ đồ chơi này trong khu chung cư, cái tên này!" Bảo vệ đầu trọc trừng mắt với người đàn ông cao lớn, hùng hùng hổ hổ nói một câu.

Vừa mở video ra, Cố Tây Châu tức khắc cảm thấy thất vọng, phương hướng thứ này quay rõ ràng là hướng vào trong tiểu khu, ba chiếc ô tô đặt song song ở cửa tiểu khu, ở giữa là xe của người đàn ông cao lớn.

Bọn họ nhìn chằm chằm video một lát, chừng 11h tối, một đứa trẻ xuất hiện, nó cầm thứ gì đó quệt lên xe người đàn ông, người đàn ông cao lớn tức giận mắng một tiếng: "Thằng nhãi con ngổ ngáo này phải tẩn cho một trận mới nên thân! Chắc chắn ó là người trong khu này!"

Bảo vệ liếc qua, nói: "Hình như là đứa trẻ ở tòa 2."

Người đàn ông cao lớn bĩu môi nói: "Đợi lát nữa tôi đi dán cái thông cáo, để bố mẹ nó tới tìm tôi nhận tội, hừ! Quá đáng giận!"

Cố Tây Châu không để ý lắm đến chuyện người đàn ông bắt được đứa bé trai kia, hắn lục tục xem tất cả những gì quay được trong đêm đó, cái camera này quay được mười mấy người ra vào tiểu khu, đối với tình huống bên ngoài thì không trợ giúp được gì.

Cố Tây Châu đang thất vọng, Tư Dư bên cạnh chỉ hình ảnh trong camera theo dõi, nói: "Rạng sáng 4:38:21 có người từ bên ngoài đi qua, người đó không ở trong khu chung cư này."

"Cái gì? Có người á, có thấy đâu!" Người đàn ông cao lớn nói.

Tư Dư nhẹ giọng nói: "Các người nhìn kính chiếu hậu của chiếc xe bên phải xem, vừa vặn đối diện với đèn ở cổng, mỗi lần có người đi ra ngoài khu chung cư liền che mất ánh đèn đường, lúc này kính chiếu hậu sẽ tối đi, lúc 4:38:21 cũng có một lần, nhưng thời gian đó không ai đi ra khỏi khu chung cư, ngoại trừ lúc đó ra, mãi cho đến hừng đông khi đèn đường tự động cắt điện thì không hề xuất hiện tình trạng đèn đường lập lòe, vậy lúc đó là có người đi ngang qua."

Cố Tây Châu lập tức tua ngược video về đoạn trước đó, nếu có thể xác định thời gian, chỉ cần điều video từ camera giám sát nào đó xung quanh trong cùng khoảng thời gian là có thể thu hẹp được khá nhiều, xem qua video theo dõi xong, quả thực hẳn là có người đi ngang qua......

Cố Tây Châu liếc nhìn Tư Dư, lấy điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp để bọn họ thu hẹp phạm vi điều tra.

"Móa nó, thế cũng được luôn?" Chủ video giám sát mê mang nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, thật sự không thể tưởng tượng được cấu tạo não của người này, chỉ có thể phát ra một tiếng cảm thán, "Khả năng quan sát này, trâu bò!"

Bởi vì video theo dõi này có giá trị tham khảo nhất định, Cố Tây Châu copy một bản mang đi, Cố Tây Châu lên xe xong, rũ mắt nhìn Tư Dư, nói: "Anh vẫn chưa định về sao?"

"Làm tài xế cho em, hôm nay em còn phải chạy qua chạy lại không ít nơi mà." Tư Dư điềm đạm nói.

"Hửm?" Cố Tây Châu nhướng mày.

Hơn 2h chiều, gió thổi vào người, nóng hầm hập, Cố Tây Châu nói chuyện với Tư Dư đôi câu trên đường đi, rất nhanh đã về đến cục cảnh sát.

Cố Tây Châu mới vừa về đến cửa cục cảnh sát liền thấy một đồng nghiệp đang điều tra trên tầng 2 nói vọng ra: "Cố đội! Tìm được một mục tiêu khả nghi trên camera giám sát!"

Nghe vậy, Cố Tây Châu chạy một mạch lên tầng 2, cậu cảnh sát hình sự mảng kĩ thuật vội vàng ôm máy tính đưa tới trước mặt Cố Tây Châu, nói với hắn "Cố đội anh xem, đây là những gì chúng ta điều tra được từ camera giám sát khu vực gần đó, trên đường Hoa Sen lúc 4:02:58 có một người đàn ông đi ngang qua, trong tay hắn cầm theo một cái túi nilon màu đen, trông như đang che giấu."

Cố Tây Châu tiến đến trước máy tính, cúi đầu xem nội dung trích xuất từ trong camera giám sát, đây là một người đàn ông mặc quần áo đen bình thường, bọc khăn trùm đầu che kín mặt, một tay xách theo một cái túi nilon đen lớn, tay cầm túi có chút tốn sức, đi đường thực vội vàng!

"Căn cứ theo video giám sát trên đường, điểm cuối cùng chúng ta có thể xác định được là ngoại thành......" Cậu hình cảnh nói, khoanh tròn một vị trí, nói, "Đại khái là đến gần xưởng lưu ly này thì biến mất."

Về xưởng lưu ly, chuẩn xác mà nói thì khu vực ngoại thành này không có nhà xưởng, xưởng lưu ly là tên gọi trước đây, hẳn là thập niên 80 có một nhà xưởng lưu ly mở ở đây, sau đó đã dọn đi rồi, nhưng vì thói quen nên người Ninh Khánh vẫn gọi khu này là xưởng lưu ly.

Cố Tây Châu: "Gần xưởng lưu ly có người nào trình báo mất tích không?"

"Không có."

Thấy đồng nghiệp lắc đầu, Cố Tây Châu nghĩ ngợi, suy xét một chút cuối cùng vẫn quyết định dẫn người đi một chuyến.

Lần này Cố Tây Châu không ngồi xe Tư Dư mà kêu mấy đồng nghiệp lái xe công vụ của cục cảnh sát, mọi người đều nhấm nháy nhau lát nữa sẽ hỏi chuyện này.

"Cố ca, xe của Tư tổng vẫn còn đi theo chúng ta." Vì trước đó từng cùng Tư Dư ăn cơm, vừa rồi ở cửa cũng nhìn thấy Tư Dư, cho nên cũng biết người lái xe là ai, thấp giọng nói với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu đang bố trí nhiệm vụ cho các hình cảnh thuộc cấp, hắn liếc qua kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, mặc kệ anh ấy."

"Tư tổng đi theo làm gì? Tìm Cố đội có việc sao?" Lão Quách hỏi.

Chiếc Bentley phía sau không nhanh không chậm, đi theo sau xe bọn họ không bao xa, Cố Tây Châu mơ hồ nói: "Ờ, có chút việc......"

Thấy Cố Tây Châu không muốn tiếp tục đề tài này, mọi người cũng không tiếp tục gặng hỏi chuyện gì xảy ra, cậu cảnh sát hình sự đang lái xe mở chỉ đường ra, nói: "Còn hai mươi phút là đến xưởng lưu ly!"

Lái xe một lát, cuối cùng Cố Tây Châu cũng thấy ba chữ xưởng lưu ly, xung quanh đều là ở của nông dân, tiền thuê phòng đơn cũng rẻ, không ít người từ nơi khác tới làm công đều ở đó, số ít còn lại là công nhân ở xưởng giày gần đó.

Rất nhiều người, lại còn tạp nham.

Vừa xuống xe, mọi người liền nghe theo sắp xếp của Cố Tây Châu, hai người một tổ, đi điều tra nghe ngóng, dò hỏi xem khu này có đứa trẻ nào bị lạc không, Cố Tây Châu đuổi hai người cuối cùng đi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc Bentley cũng dừng ở ven đường, hắn đi qua gõ gõ cửa sổ xe, cửa sổ nhanh chóng trượt xuống.

"Anh làm gì?" Cố Tây Châu hỏi.

"Chờ lát nữa đưa em về nhà."

"Hoàn toàn không cần thiết, anh cứ về nhà sớm nghỉ ngơi đi." Cố Tây Châu suy nghĩ, nói.

Tư Dư tắt máy xe, kéo tay nắm, vừa mở cửa xe vừa nói: "Có, tôi muốn ở bên cạnh em nhiều hơn một chút, hơn nữa dù sao tôi cũng chẳng có việc gì, coi như là chờ em, không được sao?"

Cố Tây Châu: "Thôi được rồi......" Anh sến sẩm, anh thắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện