Cố Tây Châu thấy Tư Dư còn cầm theo một chiếc ô trong tay, kì quái hỏi: "Anh cầm ô làm gì?"
"Vì nó sẽ có ích."
Cố Tây Châu rẽ vào góc đường, nhìn thấy một dãy nhà cấp bốn, ước chừng có mười mấy gian, bên dãy phố còn lại là một tòa nhà bốn tầng người dân tự sửa sang, cũng được chia thành những phòng đơn nhỏ cho thuê.
Có điều hình như tầm này không có người, Cố Tây Châu đảo mắt nhìn một lượt, xung quanh đây nhà nào cũng đóng cửa, hắn định đi gõ cửa nhưng Tư Dư ngăn lại, nói: "Em gõ cửa cũng vô dụng, chắc chắn là không có ai đâu."
Cố Tây Châu nói: "Vì sao?"
"Những người sống ở quanh khu này đều là người nơi khác đến làm công, mùa hè ở Ninh Khánh là mùa mưa, ngày mưa không thể đi làm, nhưng ngày hôm nay nắng to, nhà nào cũng đang bận bịu ở công trường, đương nhiên là không có ai ở nhà rồi." Tư Dư giải thích.
Cố Tây Châu vừa đi vừa nhìn đồng hồ, lúc này mới hơn 3h chiều, hắn đâu thể cứ thế mà đi đến công trường với nhà xưởng tìm người nắm rõ tình hình.
"Chậc, thế thì phải đợi đến lúc nào chứ."
"Không cần gấp gáp, nhiều nhất là 1h nữa những người đó sẽ trở về." Tư Dư nói.
Cố Tây Châu quay đầu nhìn anh, đúng lúc này, đột nhiên một giọt nước rơi vào má hắn.
Tí tách. Trong nháy mắt, mặt đường mù mịt, không khí đầy mùi bụi đất, Cố Tây Châu đang định chạy về chỗ xe đang đỗ thì một chiếc ô xuất hiên trên đầu hắn, "Anh đã sớm biết là trời sắp mưa rồi à?"
Tư Dư một tay cầm ô, nhẹ giọng nói: "Buổi sáng lúc lái xe đưa em đi, chương trình radio có phát tin dự báo thời tiết, nói có mưa to đến rất to."
"Sao em không nghe thấy nhỉ?" Cố Tây Châu nhướng mày nói.
"Em ngủ mất rồi."
Hai người dựa sát vào nhau, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tư Dư cứ như đang mơn trớn nơi màng nhĩ, làm tai hắn không khỏi có chút ngứa ngáy, Cố Tây Châu bất đắc dĩ liếc anh một cái, hai người sóng vai đi dưới ô quay trở về.
Mưa to như trút, mưa quất vào người còn hơi rát, từng vũng nước đọng lõng bõng trên mặt đường đất, một giọt mưa rơi xuống, nháy mắt liền vỡ tung thành bọt nước, bắn tung tóe làm cả người đều kín nước bùn.
Mấy cậu hình cảnh vội vội vàng vàng chui vào xe cảnh sát, dùng giấy thấm nước trên người, không nhịn được oán giận, nói:
"Thời tiết quái quỷ gì không biết, nói mưa liền mưa, lại còn to ơi là to? "Móa nó chứ, hôm nay đúng là không hợp để ra đường, chưa đi được bao xa đã gặp phải cơn mưa to cỡ này."
"Ớ, Cố đội không ở trên xe!"
Không biết là ai đang bĩu môi lải nhải, mãi đến lúc này mọi người mới phát hiện trên ghế phụ thiếu mất một người, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Cố Tây Châu, nhìn sang chiếc siêu xe Bentley kế bên, bên trong xe cũng không có ai, lão Quách lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Cố Tây Châu ——
"Cố đội, anh ở đâu vậy? Trời mưa rồi, bọn em đều quay lại xe hết cả!"
Cố Tây Châu liếc nhìn nước mưa chảy xuôi xuống từ mái nhà, dội xuống hàng hiên như mở vòi nước máy, trả lời: "Tôi trú nhờ tạm trong một hộ gia đình, đợi mưa tạnh thì điều tra tiếp."
Mọi người đều nghe thấy lời Cố Tây Châu truyền ra từ trong di động, quay ra nhìn nhau, sao bọn họ không gặp được hộ gia đình tốt bụng như thế? Còn phải dầm mưa chạy về!
Ở cửa một nhà dân, người đàn ông ngũ quan anh tuấn sắc sảo đang thu gọn chiếc ô trong tay lại, đứng dựa vào góc tường, xoay người cảm ơn chủ nhà.
"Cảm ơn ông đã cho chúng cháu vào tránh mưa nhờ." Tư Dư nói rất to, bởi vì ông lão có chút nghễnh ngãng, vốn dĩ ban nãy bọn họ đã định quay về xe, nhưng ông cụ này lại mở cửa nhiệt tình mời bọn họ vào trú mưa, bọn họ đúng là may mắn lắm mới gặp được cụ ông tốt bụng này, nếu không cho dù có về được đến nơi thì cơn mưa lớn nhường này cũng sẽ làm cho ống quần họ ướt cả.
"Cảm ơn ông nhiều ạ."
"Không có gì, không có gì, không cần phải khách khí với ông già như ta!" Ông cụ cười, nói: "Từ sau khi bạn già nhà ta ra đi, con trai con gái ta cũng đều vào nội thành sống, một mình ta ở đây cũng buồn, gặp được mấy người trẻ tuổi các cháu, ta vui còn không hết ấy chứ."
Cố Tây Châu cười, vừa nhìn ra ngoài vừa hỏi ông cụ: "Ông à, cháu muốn hỏi một chút chuyện, khu này có đứa trẻ nào đi lạc không ạ?"
Cụ ông lắc đầu, "Cái này ta không biết, ta không hay ra ngoài, cậu trai trẻ à, cháu hỏi cái này làm gì?"
Cố Tây Châu lấy thẻ cảnh sát trong túi ra, giải thích: "Cháu là cảnh sát đến đây điều tra."
"À," Cụ ông gật gù cái đầu già cỗi, nói: "Kỳ thật ta cũng không rõ, người khu này đều là công nhân nông dân lên thành phố làm thuê, không thì cũng là nông dân địa phương, ta chưa từng nghe nói có bọn buôn người đâu."
"Không phải là buôn người đâu ạ, mà là chúng cháu hoài nghi khu này có đứa trẻ đi lạc, nhưng lại không nhận được báo án, cho nên mới đến đây xem sao."
Cụ ông mở đôi mắt vẩn đục, tựa hồ có chút kỳ quái, "Nào có đứa trẻ nào đi lạc mà cha mẹ lại không báo án? Xem chừng đứa trẻ đó không phải người chỗ chúng ta rồi."
"Chúng cháu cũng cảm thấy kỳ quái."
Cụ ông còn nói thêm: "Có điều khu này đều là công nhân nông dân lên thành phố làm thuê, không nhiều người mang theo đứa nhỏ, nếu thật sự là đứa trẻ chỗ chúng ta, hẳn là dễ tìm thôi.
"Cháu xem, ta sửa cái nhà 4 tầng này, trong số 23 hộ chỉ có hai nhà có trẻ con, các nhà khác chỉ có hai vợ chồng đưa nhau lên thành phố làm thuê, con cái đều để lại ở quê nhà cả, aizz, cũng phải nói là tại đi học ở trên thành phố quá phiền toái."
Cụ ông kể lể đôi câu, Cố Tây Châu chỉ có thể cảm thán ông lão quả thật đã quá cô quạnh, cứ nói mãi không ngừng, mưa cũng chưa tạnh, Cố Tây Châu thấy có người lục tục dầm mưa trở về, tốp năm tốp ba cùng nhau đi.
Chỗ cụ ông cho Cố Tây Châu và Tư Dư trú mưa nhờ là nơi nhất định phải đi qua nếu muốn lên tầng, mở cửa là có thể thấy người đi lên tầng đi ngang qua bên cạnh, mối quan hệ của ông cụ với mọi người có vẻ rất tốt, không ít người đi ngang qua cửa còn chào hỏi ông từ xa.
Đại khái hơn ba mươi phút sau, trận mưa to bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại, Cố Tây Châu và Tư Dư cảm ơn ông lão xong, lúc này mới nhanh chóng rời đi, đi đến cầu thang ngay cách vách, dựa vào những gì vừa hỏi được, đi tìm nhà có trẻ nhỏ để hỏi xem có đứa bé nào mất tích hay không.
"Chưa từng nghe nói có nhà ai mất con cả, có khi nào các đồng chí đây tìm nhầm chỗ rồi không?" Người đàn ông chất phác có làn da ngăm đen gãi đầu trả lời.
"Cả khu này đều không có đứa trẻ nào đi lạc?" Cố Tây Châu hỏi lại một lần nữa.
"Không có, khu này toàn người làm thuê, tuy rằng không thân, nhưng đều gặp nhau ở công trường, nếu thực sự có chuyện nhà nào đó không tìm thấy con thì đã truyền đi khắp cả công trường rồi."
Người đàn ông chất phác bổ sung: "Đứa nhỏ nhà tôi hôm nay là tự tôi đưa đến trường học, chắc chắn không lạc."
......
Dò hỏi mấy hộ, những người thuê nhà chỗ ông cụ này đều không ai nghe nói có nhà nào lạc mất con, lần này khiến cho Cố Tây Châu hành động khó khăn.
Người khả nghi kia khẳng định là người khu này, nếu không cũng sẽ không biến mất ở quanh đây, nhưng nếu như nói khu này không có đứa trẻ nào đi lạc, vậy chỉ có thể phát thông báo để cho bố mẹ đứa trẻ đến nhận thi thể.
Nghĩ đến đây, Cố Tây Châu liền có chút đau đầu.
Thăm hỏi tốn rất nhiều thời gian, vèo cái đã đến 6h tối, Cố Tây Châu thấy một đoàn người mặc đồng phục, từng nhóm từng nhóm trở về từ phía xa.
Cố Tây Châu không thể không đi hỏi thăm một lần nữa, hắn đi đến gõ cửa một nhà, một người đàn ông trung niên nhỏ gầy ra mở cửa, trải qua những năm tháng nhọc nhằn, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt hắn, trong nhà chất đủ loại rác rưởi mang từ bên ngoài về, còn có một mùi hôi thối không nói nên lời.
"Cậu, cậu tìm ai?" Ánh mắt người đàn ông nhỏ gầy có chút rụt rè sợ hãi, nhỏ giọng hỏi, rõ ràng là sợ người lạ.
"Xin chào, tôi là cảnh sát, tôi tìm anh có một số việc muốn hỏi." Trong lúc nói những lời này, Cố Tây Châu chú ý tới cả người tên đàn ông nhỏ gầy này đột nhiên run rẩy một chút, trong lòng nhịn không được vẽ một dấu chấm hỏi, người này có vẻ cực kì sợ cảnh sát, là nỗi sợ xuất phát từ sự sợ hãi đối với nghề nghiệp này, hay là bởi vì cái gì khác?
"Cậu, cậu nói đi." Người đàn ông nhỏ gầy gật đầu.
Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Tôi vừa hỏi hàng xóm của anh rồi, nhà anh có trẻ nhỏ, con anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Một đứa ba tuổi, một đứa tám tuổi."
Ba tuổi!
Tuổi tác này phù hợp với tuổi của thi thể đứa trẻ mà bọn họ phát hiện ra, Cố Tây Châu nhanh nhạy hỏi: "Tôi vừa mới liếc qua, không thấy mấy đứa nhỏ nhà anh đâu nhỉ, đi học chưa về ư?"
Người đàn ông nhỏ gầy lắc đầu: "Đứa nhỏ theo vợ tôi về quê, đứa lớn vẫn còn ở trường học."
Cố Tây Châu nghe vậy, "Đứa nhỏ là con trai sao?"
"Đúng, làm sao vậy?"
"Vậy...... Gần đây anh có liên hệ với vợ mình không? Hiện giờ bọn họ đang ở quê sao?"
"Đương nhiên! Đương nhiên tôi có liên hệ với cô ấy chứ, mấy ngày hôm trước vừa về đến quê còn gọi cho tôi mà," Người đàn ông nhỏ gầy cảnh giác nhìn về phía Cố Tây Châu, tựa hồ có chút nghi hoặc, "Cậu hỏi cái này làm cái gì?"
"À, không có gì, chỉ là muốn xác định một chút xem khu này có đứa trẻ đi lạc không."
Người đàn ông nhỏ gầy: "Không có đâu, tôi chưa từng nghe ai nói hết."
"Tốt, cảm ơn anh."
Chào người đàn ông nhỏ gầy kia xong, Cố Tây Châu gặp được một vài đồng nghiệp, hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Không có, xung quanh đây không có đứa trẻ nào đi lạc cả."
"Nếu hung thủ thực sự ở nơi này, chúng ta lăn lộn một vòng như vậy, khẳng định sẽ cảnh giác," Cố Tây Châu nghĩ rồi phân công, "Như này, bây giờ các cậu đi thông báo cho công an địa phương, bảo bọn họ lập tức triển khai tổng điều tra dân cư một lần nữa, ghi chép lại tất cả cư dân cư trú tại khu vực này vào hồ sơ, đồng thời liên hệ các chủ trọ ở đây để bọn họ lưu ý xem có người nào chuẩn bị hoặc có ý định dừng thuê không."
Mọi người nhận mệnh lệnh xong, từng người lập tức đi chấp hành mệnh lệnh, Cố Tây Châu quay đầu lại thấy Tư Dư đang nhìn hắn, liền tiến đến nói: "Hôm nay em vẫn còn phải bận nữa, anh vẫn nên về nhà trước đi."
"Không sao." Tuy rằng vừa mới mưa một trận, nhưng thời tiết vẫn rất oi, không biết Tư Dư tìm được tờ giấy trắng ở đâu, phe phẩy làm quạt.
Cố Tây Châu buồn cười liếc anh một cái, đang muốn nói Tư Dư làm gì mà không lên xe mở điều hòa, tầm mắt hắn đảo qua tờ giấy trắng kia, đột ngột dừng lại, bắt lấy tờ giấy trắng trong tay Tư Dư, lông mày nhíu thành chữ xuyên 川!
Phông chữ đen trắng được in trên tờ giấy trắng, tạo thành một tờ truyền đơn, Cố Tây Châu vừa liếc mắt đã thấy nội dung trong đó chính là tuyên truyền tà đạo, đồng thời chính giữa truyền đơn là một kí hiệu cổ quái, mà kí hiệu này vừa hay chính là kí hiệu trên cánh tay đứa trẻ đã chết kia!
Cố Tây Châu trừng mắt nhìn Tư Dư, gấp giọng hỏi: "Từ đâu ra?"
Tư Dư chỉ chỉ dãy nhà ở xa xa, chớp mắt nói với Cố Tây Châu: "Vừa nãy nóng quá, tùy tiện rút một tờ giấy trong đống phế liệu dưới lầu."
"Vì nó sẽ có ích."
Cố Tây Châu rẽ vào góc đường, nhìn thấy một dãy nhà cấp bốn, ước chừng có mười mấy gian, bên dãy phố còn lại là một tòa nhà bốn tầng người dân tự sửa sang, cũng được chia thành những phòng đơn nhỏ cho thuê.
Có điều hình như tầm này không có người, Cố Tây Châu đảo mắt nhìn một lượt, xung quanh đây nhà nào cũng đóng cửa, hắn định đi gõ cửa nhưng Tư Dư ngăn lại, nói: "Em gõ cửa cũng vô dụng, chắc chắn là không có ai đâu."
Cố Tây Châu nói: "Vì sao?"
"Những người sống ở quanh khu này đều là người nơi khác đến làm công, mùa hè ở Ninh Khánh là mùa mưa, ngày mưa không thể đi làm, nhưng ngày hôm nay nắng to, nhà nào cũng đang bận bịu ở công trường, đương nhiên là không có ai ở nhà rồi." Tư Dư giải thích.
Cố Tây Châu vừa đi vừa nhìn đồng hồ, lúc này mới hơn 3h chiều, hắn đâu thể cứ thế mà đi đến công trường với nhà xưởng tìm người nắm rõ tình hình.
"Chậc, thế thì phải đợi đến lúc nào chứ."
"Không cần gấp gáp, nhiều nhất là 1h nữa những người đó sẽ trở về." Tư Dư nói.
Cố Tây Châu quay đầu nhìn anh, đúng lúc này, đột nhiên một giọt nước rơi vào má hắn.
Tí tách. Trong nháy mắt, mặt đường mù mịt, không khí đầy mùi bụi đất, Cố Tây Châu đang định chạy về chỗ xe đang đỗ thì một chiếc ô xuất hiên trên đầu hắn, "Anh đã sớm biết là trời sắp mưa rồi à?"
Tư Dư một tay cầm ô, nhẹ giọng nói: "Buổi sáng lúc lái xe đưa em đi, chương trình radio có phát tin dự báo thời tiết, nói có mưa to đến rất to."
"Sao em không nghe thấy nhỉ?" Cố Tây Châu nhướng mày nói.
"Em ngủ mất rồi."
Hai người dựa sát vào nhau, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tư Dư cứ như đang mơn trớn nơi màng nhĩ, làm tai hắn không khỏi có chút ngứa ngáy, Cố Tây Châu bất đắc dĩ liếc anh một cái, hai người sóng vai đi dưới ô quay trở về.
Mưa to như trút, mưa quất vào người còn hơi rát, từng vũng nước đọng lõng bõng trên mặt đường đất, một giọt mưa rơi xuống, nháy mắt liền vỡ tung thành bọt nước, bắn tung tóe làm cả người đều kín nước bùn.
Mấy cậu hình cảnh vội vội vàng vàng chui vào xe cảnh sát, dùng giấy thấm nước trên người, không nhịn được oán giận, nói:
"Thời tiết quái quỷ gì không biết, nói mưa liền mưa, lại còn to ơi là to? "Móa nó chứ, hôm nay đúng là không hợp để ra đường, chưa đi được bao xa đã gặp phải cơn mưa to cỡ này."
"Ớ, Cố đội không ở trên xe!"
Không biết là ai đang bĩu môi lải nhải, mãi đến lúc này mọi người mới phát hiện trên ghế phụ thiếu mất một người, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Cố Tây Châu, nhìn sang chiếc siêu xe Bentley kế bên, bên trong xe cũng không có ai, lão Quách lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Cố Tây Châu ——
"Cố đội, anh ở đâu vậy? Trời mưa rồi, bọn em đều quay lại xe hết cả!"
Cố Tây Châu liếc nhìn nước mưa chảy xuôi xuống từ mái nhà, dội xuống hàng hiên như mở vòi nước máy, trả lời: "Tôi trú nhờ tạm trong một hộ gia đình, đợi mưa tạnh thì điều tra tiếp."
Mọi người đều nghe thấy lời Cố Tây Châu truyền ra từ trong di động, quay ra nhìn nhau, sao bọn họ không gặp được hộ gia đình tốt bụng như thế? Còn phải dầm mưa chạy về!
Ở cửa một nhà dân, người đàn ông ngũ quan anh tuấn sắc sảo đang thu gọn chiếc ô trong tay lại, đứng dựa vào góc tường, xoay người cảm ơn chủ nhà.
"Cảm ơn ông đã cho chúng cháu vào tránh mưa nhờ." Tư Dư nói rất to, bởi vì ông lão có chút nghễnh ngãng, vốn dĩ ban nãy bọn họ đã định quay về xe, nhưng ông cụ này lại mở cửa nhiệt tình mời bọn họ vào trú mưa, bọn họ đúng là may mắn lắm mới gặp được cụ ông tốt bụng này, nếu không cho dù có về được đến nơi thì cơn mưa lớn nhường này cũng sẽ làm cho ống quần họ ướt cả.
"Cảm ơn ông nhiều ạ."
"Không có gì, không có gì, không cần phải khách khí với ông già như ta!" Ông cụ cười, nói: "Từ sau khi bạn già nhà ta ra đi, con trai con gái ta cũng đều vào nội thành sống, một mình ta ở đây cũng buồn, gặp được mấy người trẻ tuổi các cháu, ta vui còn không hết ấy chứ."
Cố Tây Châu cười, vừa nhìn ra ngoài vừa hỏi ông cụ: "Ông à, cháu muốn hỏi một chút chuyện, khu này có đứa trẻ nào đi lạc không ạ?"
Cụ ông lắc đầu, "Cái này ta không biết, ta không hay ra ngoài, cậu trai trẻ à, cháu hỏi cái này làm gì?"
Cố Tây Châu lấy thẻ cảnh sát trong túi ra, giải thích: "Cháu là cảnh sát đến đây điều tra."
"À," Cụ ông gật gù cái đầu già cỗi, nói: "Kỳ thật ta cũng không rõ, người khu này đều là công nhân nông dân lên thành phố làm thuê, không thì cũng là nông dân địa phương, ta chưa từng nghe nói có bọn buôn người đâu."
"Không phải là buôn người đâu ạ, mà là chúng cháu hoài nghi khu này có đứa trẻ đi lạc, nhưng lại không nhận được báo án, cho nên mới đến đây xem sao."
Cụ ông mở đôi mắt vẩn đục, tựa hồ có chút kỳ quái, "Nào có đứa trẻ nào đi lạc mà cha mẹ lại không báo án? Xem chừng đứa trẻ đó không phải người chỗ chúng ta rồi."
"Chúng cháu cũng cảm thấy kỳ quái."
Cụ ông còn nói thêm: "Có điều khu này đều là công nhân nông dân lên thành phố làm thuê, không nhiều người mang theo đứa nhỏ, nếu thật sự là đứa trẻ chỗ chúng ta, hẳn là dễ tìm thôi.
"Cháu xem, ta sửa cái nhà 4 tầng này, trong số 23 hộ chỉ có hai nhà có trẻ con, các nhà khác chỉ có hai vợ chồng đưa nhau lên thành phố làm thuê, con cái đều để lại ở quê nhà cả, aizz, cũng phải nói là tại đi học ở trên thành phố quá phiền toái."
Cụ ông kể lể đôi câu, Cố Tây Châu chỉ có thể cảm thán ông lão quả thật đã quá cô quạnh, cứ nói mãi không ngừng, mưa cũng chưa tạnh, Cố Tây Châu thấy có người lục tục dầm mưa trở về, tốp năm tốp ba cùng nhau đi.
Chỗ cụ ông cho Cố Tây Châu và Tư Dư trú mưa nhờ là nơi nhất định phải đi qua nếu muốn lên tầng, mở cửa là có thể thấy người đi lên tầng đi ngang qua bên cạnh, mối quan hệ của ông cụ với mọi người có vẻ rất tốt, không ít người đi ngang qua cửa còn chào hỏi ông từ xa.
Đại khái hơn ba mươi phút sau, trận mưa to bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại, Cố Tây Châu và Tư Dư cảm ơn ông lão xong, lúc này mới nhanh chóng rời đi, đi đến cầu thang ngay cách vách, dựa vào những gì vừa hỏi được, đi tìm nhà có trẻ nhỏ để hỏi xem có đứa bé nào mất tích hay không.
"Chưa từng nghe nói có nhà ai mất con cả, có khi nào các đồng chí đây tìm nhầm chỗ rồi không?" Người đàn ông chất phác có làn da ngăm đen gãi đầu trả lời.
"Cả khu này đều không có đứa trẻ nào đi lạc?" Cố Tây Châu hỏi lại một lần nữa.
"Không có, khu này toàn người làm thuê, tuy rằng không thân, nhưng đều gặp nhau ở công trường, nếu thực sự có chuyện nhà nào đó không tìm thấy con thì đã truyền đi khắp cả công trường rồi."
Người đàn ông chất phác bổ sung: "Đứa nhỏ nhà tôi hôm nay là tự tôi đưa đến trường học, chắc chắn không lạc."
......
Dò hỏi mấy hộ, những người thuê nhà chỗ ông cụ này đều không ai nghe nói có nhà nào lạc mất con, lần này khiến cho Cố Tây Châu hành động khó khăn.
Người khả nghi kia khẳng định là người khu này, nếu không cũng sẽ không biến mất ở quanh đây, nhưng nếu như nói khu này không có đứa trẻ nào đi lạc, vậy chỉ có thể phát thông báo để cho bố mẹ đứa trẻ đến nhận thi thể.
Nghĩ đến đây, Cố Tây Châu liền có chút đau đầu.
Thăm hỏi tốn rất nhiều thời gian, vèo cái đã đến 6h tối, Cố Tây Châu thấy một đoàn người mặc đồng phục, từng nhóm từng nhóm trở về từ phía xa.
Cố Tây Châu không thể không đi hỏi thăm một lần nữa, hắn đi đến gõ cửa một nhà, một người đàn ông trung niên nhỏ gầy ra mở cửa, trải qua những năm tháng nhọc nhằn, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt hắn, trong nhà chất đủ loại rác rưởi mang từ bên ngoài về, còn có một mùi hôi thối không nói nên lời.
"Cậu, cậu tìm ai?" Ánh mắt người đàn ông nhỏ gầy có chút rụt rè sợ hãi, nhỏ giọng hỏi, rõ ràng là sợ người lạ.
"Xin chào, tôi là cảnh sát, tôi tìm anh có một số việc muốn hỏi." Trong lúc nói những lời này, Cố Tây Châu chú ý tới cả người tên đàn ông nhỏ gầy này đột nhiên run rẩy một chút, trong lòng nhịn không được vẽ một dấu chấm hỏi, người này có vẻ cực kì sợ cảnh sát, là nỗi sợ xuất phát từ sự sợ hãi đối với nghề nghiệp này, hay là bởi vì cái gì khác?
"Cậu, cậu nói đi." Người đàn ông nhỏ gầy gật đầu.
Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Tôi vừa hỏi hàng xóm của anh rồi, nhà anh có trẻ nhỏ, con anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Một đứa ba tuổi, một đứa tám tuổi."
Ba tuổi!
Tuổi tác này phù hợp với tuổi của thi thể đứa trẻ mà bọn họ phát hiện ra, Cố Tây Châu nhanh nhạy hỏi: "Tôi vừa mới liếc qua, không thấy mấy đứa nhỏ nhà anh đâu nhỉ, đi học chưa về ư?"
Người đàn ông nhỏ gầy lắc đầu: "Đứa nhỏ theo vợ tôi về quê, đứa lớn vẫn còn ở trường học."
Cố Tây Châu nghe vậy, "Đứa nhỏ là con trai sao?"
"Đúng, làm sao vậy?"
"Vậy...... Gần đây anh có liên hệ với vợ mình không? Hiện giờ bọn họ đang ở quê sao?"
"Đương nhiên! Đương nhiên tôi có liên hệ với cô ấy chứ, mấy ngày hôm trước vừa về đến quê còn gọi cho tôi mà," Người đàn ông nhỏ gầy cảnh giác nhìn về phía Cố Tây Châu, tựa hồ có chút nghi hoặc, "Cậu hỏi cái này làm cái gì?"
"À, không có gì, chỉ là muốn xác định một chút xem khu này có đứa trẻ đi lạc không."
Người đàn ông nhỏ gầy: "Không có đâu, tôi chưa từng nghe ai nói hết."
"Tốt, cảm ơn anh."
Chào người đàn ông nhỏ gầy kia xong, Cố Tây Châu gặp được một vài đồng nghiệp, hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Không có, xung quanh đây không có đứa trẻ nào đi lạc cả."
"Nếu hung thủ thực sự ở nơi này, chúng ta lăn lộn một vòng như vậy, khẳng định sẽ cảnh giác," Cố Tây Châu nghĩ rồi phân công, "Như này, bây giờ các cậu đi thông báo cho công an địa phương, bảo bọn họ lập tức triển khai tổng điều tra dân cư một lần nữa, ghi chép lại tất cả cư dân cư trú tại khu vực này vào hồ sơ, đồng thời liên hệ các chủ trọ ở đây để bọn họ lưu ý xem có người nào chuẩn bị hoặc có ý định dừng thuê không."
Mọi người nhận mệnh lệnh xong, từng người lập tức đi chấp hành mệnh lệnh, Cố Tây Châu quay đầu lại thấy Tư Dư đang nhìn hắn, liền tiến đến nói: "Hôm nay em vẫn còn phải bận nữa, anh vẫn nên về nhà trước đi."
"Không sao." Tuy rằng vừa mới mưa một trận, nhưng thời tiết vẫn rất oi, không biết Tư Dư tìm được tờ giấy trắng ở đâu, phe phẩy làm quạt.
Cố Tây Châu buồn cười liếc anh một cái, đang muốn nói Tư Dư làm gì mà không lên xe mở điều hòa, tầm mắt hắn đảo qua tờ giấy trắng kia, đột ngột dừng lại, bắt lấy tờ giấy trắng trong tay Tư Dư, lông mày nhíu thành chữ xuyên 川!
Phông chữ đen trắng được in trên tờ giấy trắng, tạo thành một tờ truyền đơn, Cố Tây Châu vừa liếc mắt đã thấy nội dung trong đó chính là tuyên truyền tà đạo, đồng thời chính giữa truyền đơn là một kí hiệu cổ quái, mà kí hiệu này vừa hay chính là kí hiệu trên cánh tay đứa trẻ đã chết kia!
Cố Tây Châu trừng mắt nhìn Tư Dư, gấp giọng hỏi: "Từ đâu ra?"
Tư Dư chỉ chỉ dãy nhà ở xa xa, chớp mắt nói với Cố Tây Châu: "Vừa nãy nóng quá, tùy tiện rút một tờ giấy trong đống phế liệu dưới lầu."
Danh sách chương