"Anh nghĩ em sẽ tin chắc?" Cố Tây Châu vừa đi vừa nói, còn không quên trào phúng một câu, "Anh cho là em ngốc đấy à?"

Tư Dư lắc đầu, buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Thật sự chỉ là tùy tiện rút một tờ thôi."

......

Cố Tây Châu gọi các đồng nghiệp lại, đi đến dãy nhà mà Tư Dư nói, chai nước bỏ đi chất đầy dưới lầu, nhiều đến nỗi chỗ giấy bỏ đi mà Tư Dư nhắc đến chỉ có mỗi một bó ở sâu tít bên trong, một người phụ nữ trung niên bụng phệ đang xách bó giấy đó đi ra ngoài, từ xa Cố Tây Châu đã thấy phía trên cùng của chồng giấy đó là một tập truyền đơn.

Cố Tây Châu lấy thẻ cảnh sát ra, nói: "Nhờ chị một chút, xin hỏi truyền đơn này từ đâu ra?"

Người phụ nữ trung niên vừa thấy người đến là cảnh sát thì lập tức buông bó giấy trong tay xuống, nói: "Truyền đơn? À, thứ này tôi nhặt được trên đường!"

Người phụ nữ trung niên nói xong, có hai người mặc đồng phục nhà xưởng cũng vây lại xem, bởi vì thấy cảnh sát quay lại nên đều khá tò mò, ánh mắt nhìn đám người Cố Tây Châu đầy trông mong.

Cố Tây Châu liếc nhìn truyền đơn, trên đó tuyên truyền: Bạn có muốn thay đổi vận mệnh không? Cuộc sống cực khổ có phải đã làm bạn không tài nào chịu đựng nổi nữa, vận mệnh có thể....

Nội dung truyền đơn không có gì đặc biệt, chủ yếu tuyên truyền rằng gia nhập tổ chức này thì có thể thay đổi vận mệnh này nọ, truyền đơn chỉ có hai màu trắng đen nhìn qua trông có vẻ khá sơ sài, cũng làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái, giống như thứ đang cầm trong tay không phải là một tờ truyền đơn mà là một tấm di ảnh đen trắng vậy.

Xung quanh có một số người lục tục đến xem náo nhiệt, nhóm công nhân ban nãy đã về nhà đã sớm thay bộ quần áo lao động nhuốm đầy bùn đất, xỏ dép lê tò mò ngó ra, có vài người còn bưng bát cơm, vừa ăn vừa đứng bên cạnh.

Hỏi han kĩ càng tỉ mỉ xong, theo lời người phụ nữ, bọn họ biết được địa điểm phát truyền đơn lúc đó, còn có một người tốt giơ tay nói: "Chuyện này tôi biết! Hẳn là ba ngày trước, lúc đấy còn có người đến truyền đạo cơ! Giảng ngay ở ven đường, lúc tôi đi qua có nghe thấy một chút!"

"Đại khái là họ đã nói những gì?" Cố Tây Châu nghe vậy, hơi nhíu mày, trầm giọng nói, trực giác nói cho hắn biết đây là manh mối quan trọng!

Người đàn ông hóng chuyện nhớ lại, nói: "Tôi nhớ là tuyên truyền làm thế nào để thay đổi vận mệnh, vớ va vớ vẩn, trong đó có một phương pháp là quyên góp tiền cho tổ chức đó, vậy thì thần tiên sẽ phù hộ, tôi nói chứ, đây chả phải là lừa tiền sao?"

Cố Tây Châu hỏi lại: "Anh nói là một trong số đó? Còn có cái khác nữa sao?"

Người đàn ông cũng nhìn Cố Tây Châu, tiếp tục nói: "Cái khác còn làm tôi thấy ngu người hơn cơ, lúc ấy tôi nghe xong còn mắng hai câu chó má, người làm công khác đi cùng tôi cũng nói là quá chó má."

"Nói cái gì?" Cố Tây Châu hỏi.

"Ờm, tôi nhớ rõ là nói về hành động cũng có thể thay đổi vận mệnh, ba ngày liên tiếp giết một người thân thiết nhất với mình, sau đó vận may của họ có thể chuyển đến trên người mình, như vậy là có thể thay đổi vận mệnh... Linh ta linh tinh, anh nói xem, ai lại đi tin cái chuyện ma quỷ này chứ? Giờ mẹ nó là thời đại nào rồi, ai thèm tin!"

Người đàn ông oang oang nói như đang kể một câu chuyện đùa khôi hài, nhưng trái tim các vị hình cảnh lại nháy mắt như chìm vào đáy cốc.

Có lẽ bọn họ đã tìm được nguyên nhân không có ai báo án.

Cố Tây Châu đột nhiên nhớ tới người đàn ông nhỏ gầy ban nãy, anh ta nói vợ và đứa nhỏ đã về quê! Hắn nhớ rõ trong phòng người đàn ông đó có rất nhiều bìa cứng bỏ đi, hiển nhiên cũng là người đi nhặt nhạnh rác về bán, nhưng lúc ấy Cố Tây Châu không thấy truyền đơn giống thế này!

Hắn thầm mắng một câu, sau đó quay đầu nói với mấy cậu hình cảnh phía sau, "Đi, đi theo tôi!"

"Cố đội, làm sao vậy?"

Vẻ mặt mọi người lộ rõ vẻ nghi hoặc, Cố Tây Châu vội vàng chạy đến cửa nhà người đàn ông nhỏ gầy vừa rồi.

"Thình thình thình!"

"Thình thình thình!"

"Ai vậy?" Giọng nói bén nhọn truyền ra từ trong nhà, "Có việc gì?"

"Xin chào, cảm phiền anh mở cửa một chút." Cố Tây Châu đáp.

"Chậc...." Người đàn ông mở cửa, thấy Cố Tây Châu cùng một đống cảnh sát vây quanh, trán hắn đổ đầy mồ hôi, "Sao đồng chí cảnh sát lại tới nữa? Con tôi không đi lạc."

Cố Tây Châu nhìn hắn, nói: "Vậy phiền anh gọi điện cho vợ mình, xác nhận một chút đi."

"Xác nhận? Cái này không cần thiết!" Thái độ của người đàn ông gầy gò đột nhiên trở nên ngang ngạnh, "Tôi phải đi đón con tan học rồi, không nói chuyện với các người nữa."

Cố Tây Châu ngăn hắn lại, nói: "Cứ gọi một cuộc đi, có thể dùng di động của tôi."

Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, đẩy Cố Tây Châu ra, sửng cồ lên: "Mày có bệnh đúng khong, tao gọi cho vợ tao hay không thì liên quan mẹ gì đến mày hả?"

Cố Tây Châu nghiêm túc nói: "Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo rằng thân nhân của anh an toàn, anh cũng có thể nói số điện thoại cho tôi, tôi tự mình gọi! Rốt cuộc là bọn họ về quê, hay là đã xảy ra chuyện gì?"

"Mày..." Người đàn ông lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Được thôi, tao cho mày số điện thoại, tự mày đi mà gọi."

Người đàn ông đọc ra một chuỗi số, hằm hằm nói: "Đám cảnh sát chúng mày đúng là dở hơi, thật là, cứ hâm hâm dở dở chả hiểu kiểu gì?"

Cố Tây Châu ngắt lời hắn ta, nói: 'Chỉ là muốn gọi một cuộc điện thoại xác nhận con trai anh an toàn thôi... Anh đừng nóng giận."

Người đàn ông gầy gò bĩu môi, quay trở vào: "Tôi đi lấy chút đồ..."

Số điện thoại vừa nhận được là dãy số điện thoại bàn, Cố Tây Châu cũng không nghĩ nhiều, hắn mở di động ra, tiếng chuông chờ vang lên, nhưng nửa ngày cũng chẳng thấy ai nhấc máy, cuối cùng cuộc gọi tự ngắt, Cố Tây Châu đang muốn hỏi lại người đàn ông thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang lớn truyền đến từ đằng sau tòa nhà!

Rầm ——

Tiếng động lớn như vậy, là một vật nặng rơi xuống đất, đội hình cảnh dẫm lên mép cầu thang, trực tiếp nhảy từ tầng ba bên này sang nóc nhà đối diện, sau đó vòng ra quan sát phía sau dãy nhà kia, thấy người đàn ông té ngã chỏng gọng trên mặt đất đang kinh hoàng, một chân hắn ta dẫm hụt vào nơi gạch rỗng, rơi thẳng xuống, cả người đau đớn.

Cố Tây Châu không nói hai lời, tiến đến dùng còng tay còng hắn lại.

"Lách cách!"

Hai cánh tay người đàn ông bị còng phía sau lưng, hắn mắng mỏ: "Đcmm, mày bắt tao làm gì! Ông đây không phạm pháp!"

Cố Tây Châu nói: "Không phạm pháp thì anh nhảy cửa sổ làm gì?"

"Chúng mày chặn đường tao, tao phải đi đón con tao tan học!" Người đàn ông ngang ngạnh giải thích.

Cố Tây Châu đè hắn lại, nhướng mày nói: "Vậy thì cũng không cần phải trèo tường chứ? Hửm? Tôi đã nói rồi, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là tôi sẽ để cho anh đi ngay."

"Tao, tao vội đi đón con!"

Cố Tây Châu cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn ta, nói: "Được, anh muốn đón con đúng không, tôi sẽ lệnh cho cấp dưới của tôi đi đón giúp anh, ngày hôm nay bất kể thế nào anh cũng phải gọi được cuộc điện thoại này cho tôi!"

Người đàn ông nổi giận, mắng: "Mày con mẹ nó có bệnh à! Ông đây không gọi đấy mày làm gì được tao nào? ......"

Cố Tây Châu trực tiếp ngắt những lời thô tục của người đàn ông, "Quả thực là không làm gì được anh, chỉ cần kiểm định DNA một cái thôi là tôi có thể biết được quan hệ của anh với đứa trẻ kia."

"Mày ăn nói bậy cmn bạ gì, để một đứa trẻ con chết, rồi lại còn đổ vạ cho tao à?" Bộ mặt người đàn ông vô cùng dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu!

"Sao anh biết đứa trẻ kia đã chết? Toàn bộ quá trình chúng tôi đều chưa từng nói một lời nào là đứa trẻ đã chết, chỉ nói là tìm được một đứa trẻ, khả năng là người ở khu này." Cố Tây Châu hỏi.

"Ặc ——" Thân thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, hoàn toàn không giải thích được thêm một tiếng nào.

Cùng lúc đó, một vài vị cảnh sát hình sự còn ở lại trên lầu vô cùng vui mừng lao tới, nói: "Cố đội, tìm được túi nilon màu đen và khẩu trang màu đen ở trong nhà hắn!"

"Ha," Cố Tây Châu cười lạnh một tiếng, nói với người đàn ông: "Giờ anh còn gì muốn nói không?"

"Trong nhà có túi nilon để đựng rác là chuyện thường tình, Ninh Khánh này bụi mù, tao mua cái khẩu trang cũng không được à?" Người đàn ông tức giận cực độ khỏi ngược lại.

Cố Tây Châu đang muốn nói, đột nhiên nghe tiếng tiếng leng keng, âm thanh một vật kim loại rơi xuống đất.

Một con dao rơi ra khỏi túi quần người đàn ông, người đàn ông thấy con dao xong thì ngây người một chút, sau đó đột nhiên kích động.

"Chúng mày quản cái chó gì! Tao giết con trai tao, chúng mày dựa vào đâu mà đòi quản! Mạng của nó là tao cho, tao muốn thu hồi lúc nào thì thu! Đmm, chúng mày dựa vào đâu mà đòi bắt tao!" Vẻ mặt người đàn ông phẩn nộ, không ngừng đá chân, "Chỉ còn thiếu một thôi, là tao có thể thay đổi được số mệnh!

"Tao biết rồi, chính là lũ chúng mày sợ tao thay đổi vận mệnh, sợ tao trở nên giàu có! A! ....."

Mọi người nghe người đàn ông nói những lời này, lập tức không rét mà run...

Đúng lúc này, một đứa trẻ 8 tuổi đi ra từ trong đám người, đứa trẻ nhìn người đàn ông điên cuồng kia đầy mông lung, quay về phía bọn họ, hỏi: "Các chú làm gì! Sao lại bắt bố cháu!"

Mọi người nhìn về phía đứa trẻ gầy gò, không nói nên lời, nếu như hôm nay không bắt gặp tờ truyền đơn kia... Đứa nhỏ này liền ... không còn nữa.

......

Mang người đàn ông về cục cảnh sát, mọi người nhìn hắn, trong lòng áp lực không nói nên lời.

Cố Tây Châu để Tư Dư lại ở đại sảnh, hít sâu một hơi, đi vào phòng thẩm vấn, Cố Tây Châu nhìn người đàn ông kia, không nén được cảm giác chán ghét, người này ác độc đến độ làm người ta buồn nôn, cả sự ngu xuẩn đó nữa, càng làm cho hắn cảm thấy ghê tởm hơn.

Đã ngu lại còn ác.

Cố Tây Châu thầm "thăm hỏi" người đàn ông ở trong lòng, một lát sau mới ngồi vào bàn thẩm vấn, lão Quách bên cạnh mở laptop ra ghi chép, Cố Tây Châu làm theo đúng quy trình, hỏi: "Tên gì?"

"Lưu Tài."

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"48"

Cố Tây Châu nghe vậy hơi nhướng mày, lúc gặp người này chỉ cảm thấy tuổi tác của hắn hẳn là rất lớn, ngược lại với hai đứa trẻ, hơn 40 tuổi mới sinh được hai đứa con, thế mà cũng có thể xuống tay...

"Vì sao lại giết người?"

"Cải mệnh đó!" Người đàn ông tên Lưu Tài nói như thể đó là lẽ dĩ nhiên.

"Cái này mà anh cũng có thể nghĩ ra sao? Có phải..." Cố Tây Châu nhìn máy theo dõi, nửa câu 'đầu óc có vấn đề' phía sau phải ép ngược trở về.

"Đầu tiên giết ai?"

"Vợ."

"Giết thế nào?"

"Đầu óc cô ta không tốt lắm, tao lừa được từ một nhà khác trong thôn, sau đó chúng tao liền đến ở nơi đó, nghe được tuyên truyền xong, tao do dự một ngày, tao nghĩ rồi, tao giết bọn họ xong, đợi đến lúc tao giàu rồi, tao sẽ mua cho bọn họ một phần mộ đẹp đẽ. Thế là hôm sau tao kêu cô ta ra ngoài cùng với tao, đi đến bờ sông thì thọc một dao vào cổ cô ta.

"Cô ta chỉ chít chít có hai tiếng liền không kêu nữa."

Hóa ra nạn nhân Vương Kim Dung cũng không phải là vợ Lưu Tài, là người vợ mà hàng xóm nhà Lưu Tài lấy về, bởi vì đầu óc có vấn đề nên bị Lưu Tài lừa, sau đó Vương Kim Dung liền sinh cho Lưu Tài hai đứa nhỏ. Ngay từ đầu Lưu Tài đã không thể nào đưa Vương Kim Dung về quê được!

Đôi tay đang gõ chữ của lão Quách bên cạnh dừng lại một chút, nén lại cảm giác khó chịu, tiếp tục ghi chép.

Cố Tây Châu cũng có chút bực bột, nói: "Vậy đứa nhỏ nhà anh thì sao?"

"Đứa nhỏ ấy à...lúc giết nó thật ra tao cũng khó chịu lắm, có điều nghĩ lại, có thể thay đổi vận mệnh, nên tao vẫn giết. Ngay sau hôm giết Vương Kim Dung, nó cứ khóc lóc tìm mẹ mãi, tao nghĩ giết thì cũng đã giết một người rồi, không thể bỏ dở giữa chừng được, liền ra tay. Vốn định giết thằng lớn trước, nhưng hôm đó nó đi học, ra ngoài từ sớm."

Cố Tây Châu: "... Vì sao lại chọn nơi xa như vậy để vứt xác?"

Vẻ mặt Lưu Tài không có chút gì gọi là để tâm, nói: 'Thần truyền, người thứ nhất phải chết ở trong sông, người thứ hai phải chết ở hướng Tây Nam so với nhà... Người thứ ba phải chết ở trong nhà, như vậy mới có thể thay đổi vận mệnh."

.....

Vương Ngạo ở bên ngoài nghe theo dõi cùng những người khác, cả người đều rét run, nói: "Tờ truyền đơn kia ở đâu? Ta phải nói với cấp trên về chuyện này, cần phải bắt những kẻ này lại! Thật là khốn nạn, tuyên truyền những thứ hại người đó!"

Cậu cảnh sát hình sự bên cạnh vội vàng nói: "Tờ truyền đơn đã được lấy về đây rồi ạ, đã tra số điện thoại ở trên đó!"

Trán Vương Ngạo nổi đầy gân xanh, trầm giọng nói: "Tốt, nhanh chóng điều tra! Nhất định phải bắt được bọn người kia, ta về văn phòng gọi điện thoại!"

Bên chỗ Hướng Nguyên cũng tăng ca, lập tức đối chứng DNA, xác định người đàn ông chính là cha đẻ của đứa trẻ, kiểm tra vết máu còn sót lại trên con dao, chứng cứ và lời khai toàn bộ trùng khớp, Cố Tây Châu nhìn cũng không muốn nhìn cái tên Lưu Tài đã bị tẩy não kia.

Đứa lớn nhà Lưu Tài vẫn đang ngồi đợi ở hành lang, cầm cây kem được những cô chú trong cục cảnh sát mua cho, vừa thấy Cố Tây Châu bọn họ đi ta, lập tức nhảy xuống khỏi ghế, hỏi: "Chú ơi, khi nào cháu với bố cháu được về nhà ạ?"

Cố Tây Châu bị hỏi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng một nữ cảnh sát phải lôi kéo đứa trẻ, nói: "Bạn nhỏ à, em đói bụng rồi nhỉ, chị đưa em ra ngoài ăn cơm nhé!"

Đứa trẻ được mấy nữ cảnh sát dắt tay đi ra ngoài, những người xung quanh quay đầu liếc nhìn phòng thẩm vấn, tức khắc cảm thấy tởm lợm không chịu nổi.

Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Để Lưu Tài dẫn đường đưa chúng ta đến con sông hắn vứt xác, tìm thi thể Vương Kim Dung."

"Rõ!"

Trời nhá nhem tối, những hộ gia đình ở ven sông cũng giúp bọn họ tìm kiếm thi thể ở hai bên bờ.

"Vớt được rồi! Vớt được rồi!" Trong tiếng hoan hô của mọi người, Cố Tây Châu nhìn thấy thi thể trương phềnh trắng ởn của Vương Kim Dung, lại còn khuyết thiếu mất một vài chỗ, rõ ràng là thi thể người này đã bị tôm cá trong sông rỉa mất một phần.

"Tốt, đem thi thể về đi." Trước khi đi, Cố Tây Châu còn liếc nhìn vẻ mặt như không có gì xảy ra của Lưu Tài, trong lòng dấy lên cảm xúc chán ghét không nói nên lời.

Cố Tây Châu mệt mỏi, vừa đi ra khỏi đám người vây xem liền thấy Tư Dư đang dựa vào cửa xe, Tư Dư vẫy tay với hắn từ xa, nói: "Án đã phá được rồi, sao vẫn không vui vậy?"

Cố Tây Châu lắc đầu: "Tên Lưu Tài này thật sự là đã ngu lại còn ác, vậy mà có thể tin vào cái thứ đó! Nghe thôi đã biết là tào lao..."

"Ừ," Tư Dư cong môi, nói với Cố Tây Châu: "Có những kẻ dù có nói cũng không tỉnh ngộ được, em có nói thế chứ nói nữa hắn cũng chỉ coi như em đang nói lời vô nghĩa thôi, chẳng liên quan gì đến ngu hay không ngu cả.

"Thôi, đi ăn tối trước nhé, được không?"

Cố Tây Châu lắc đầu, "Không muốn ăn, không đói bụng."

"Vậy tôi đưa em về nhà?"

"Được."

"Lên xe." Tư Dư khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng nói.

Cố Tây Châu cũng không khách khí với Tư Dư, dù sao người này cũng đã làm tài xế cho hắn cả ngày nay rồi, chẳng thiếu gì một chuyến cuối cùng này, Cố Tây Châu trực tiếp ngồi vào ghế phụ.

Tư Dư khởi động xe xong, một lát sau, Cố Tây Châu đột nhiên nói: "May mà anh phát hiện ra tờ truyền đơn kia, bằng không đứa trẻ kia liền gặp nguy hiểm."

Tư Dư nhàn nhạt nói: "Vận may của tôi vẫn luôn không tồi, em xem, có tôi đi với em, một ngày đã phá xong án rồi."

"Xì..." Cố Tây Châu phì cười, nói: "Em còn lâu mới tin đây là nhờ may mắn, em nói này, không phải anh cũng có một đạo cụ na ná như cái điện thoại giống của Lý Yên đấy chứ? Cái loại có thể biết được tương lai ấy..."

"Tôi đúng là có một đạo cụ, có điều nó không thể cho biết trước tương lai được." Tư Dư lái xe, thuận miệng nói.

Cố Tây Châu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tư Dư có chút tò mò, trước kia cũng đã có lần hắn lỡ miệng hỏi Tư Dư, "Có thật á? Là cái gì?"

"Một viên xúc xắc." Tư Dư trả lời.

Cố Tây Châu mở to mắt, nhìn về phía Tư Dư, tông giọng cũng hơi thay đổi: "Hở? Xúc xắc?"

"Viên xúc xắc trong thế giới đánh cuộc mạng sống kia, tôi mang nó ra ngoài," Tư Dư giải thích, đồng thời dừng xe ở ven đường, lấy một chiếc hộp vuông trong suốt từ trong túi ra, thứ được đặt trong hộp chính là một viên xúc xắc, "Cái này."

Cố Tây Châu rũ mắt nhìn viên xúc xắc trong tay Tư Dư, nghi hoặc hỏi: "Hình như viên xúc xắc này không phải làm bằng nhựa? Hơn nữa cũng nhỏ hơn rất nhiều so với viên trên chiếu bạc."

Tư Dư nhún vai, vẻ mặt kiểu 'tôi cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy', sau đó nhét xúc xắc vào tay Cố Tây Châu, "Cho em."

"Cho em làm gì? Anh tự cất đi đi." Cố Tây Châu bình tĩnh nói.

Tư Dư: "Tác dụng của viên xúc xắc này là: 1-3 điểm tượng trưng cho vận rủi, 4-6 tượng trưng cho vận may, đổ ra số càng cao, vận may của em sẽ càng tốt, tôi đổ ra con số ngẫu nhiên, nhỡ đổ ra 1, vậy chẳng phải càng chết sớm hơn sao? "Mà em luôn đổ ra 6, cho nên để cho em là thích hợp nhất."

Đúng là vô cùng thích hợp... Cố Tây Châu cúi đầu nhìn viên xúc xắc trong tay, hắn lắc lắc tay, quả nhiên đổ ra được 6, hắn do dự một chút, gật đầu nói: "Vậy được rồi."

Cố Tây Châu lắc đi lắc lại xúc xắc suốt cả đường đi, thật sự đúng là luôn luôn được 6.

"Hay là anh thử xem?" Cố Tây Châu hỏi, "Dù sao cũng là anh mang ra mà..."

Tư Dư cười, vờ giận dỗi: "Nếu như tôi đổ ra 1, tự nhiên xui xẻo kéo đến thì làm sao? Em không sợ tai nạn xe cộ?"

Cố Tây Châu đặt xúc xắc trong lòng bàn tay, vậy...nhỡ đâu thứ đồ chơi này có tác dụng ở hiện thực, thế thì có thể sẽ khá phiền toái, vẫn là không nên chạm lung tung vào nó thì hơn.

Xe dừng ở dưới lầu, Cố Tây Châu nói với Tư Dư đôi câu xong, hắn quay người rời đi, lúc này Tư Dư giữ lấy hắn, tiến lại gần ôm Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu có chút chột dạ nhìn về phía tầng 7 trên cao kia, đẩy Tư Dư ra, thấp giọng nói: "Buông tay đi, em lên nhà."

"Được thôi."

Đợi Cố Tây Châu lên lầu xong, Tư Dư đứng bên chiếc siêu xe dưới lầu, nhàm chán ngẩng đầu liếc nhìn ban công nhà Cố Tây Châu, khóe môi khẽ cong lên.

Thân thể Cố Chi Chi đang đứng trên ban công khẽ cứng đờ, đáy mắt lộ ra cảm xúc kì quái, bàn tay nắm lấy lan can càng thêm siết chặt, đây là lần thứ ba Cố Chi Chi đối mắt với Tư Dư!

Hoàn toàn chắc chắn tên này có thể nhìn thấy mình!

Mà cái ôm chia tay ban nãy.... Chẳng lẽ là đang khiêu khích mình?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện