Cảnh tượng trên đường Dương Xuyên lúc này vô cùng huyên náo, xe cứu thương rời khỏi hiện trường chưa đầy 1 giờ, chiếc xe bị tai nạn vẫn còn nằm lật bên vệ đường, dấu máu tươi lưu lại thập phần rõ ràng. Những người dân ở tiểu khu gần đó khoác vội áo khoác, xỏ tạm đôi dép lê, đứng ngoài giới tuyến thì thầm bàn tán.

Lúc Cố Tây Châu nâng dây cảnh báo bước vào hiện trường, Phương Chấp cũng đã sớm có mặt.

Cảnh sát giao thông khu vực này nhìn thấy hắn lập tức tiến đến giải thích tình huống: "Không phải do người trên xe báo án, mà là một người qua đường, anh ta nửa đêm lái xe đạp điện đi làm thì thấy một chiếc taxi đột ngột chuyển hướng, trực tiếp tông vào chiếc Santana màu đen này, sau đó xe Santana lật nghiêng. Trong xe có ba người lớn và một trẻ em, đứa trẻ ngồi với mẹ và bà ở hàng ghế sau, được mẹ che chở nên chỉ bị thương nhẹ, ông đứa bé là người lái xe, tử vong tại chỗ."

Sau đó một vị cảnh sát giao thông khác cho Cố Tây Châu xem camera giám sát, những gì trong băng ghi hình cũng không khác mấy so với người báo án miêu tả, chiếc xe đột lốt taxi kia đột nhiên chuyển hướng tông vào xe nạn nhân. Từ camera giám sát có thể thấy rõ người đàn ông kia trước khi rời đi còn mở cửa sổ xe nhìn về phía sau xác nhận, thấy chiếc xe bị đâm lật mới lái xe rời đi.

Từ video có thể xác định đại khái đó là một người đàn ông chừng 50 - 55 tuổi, dáng người hẳn là không cao lắm.

Cố Tây Châu tiến hai bước về phía trước, thi thể trong xe đã được mang đi, chỉ để lại một vũng máu lớn.

"Nhân chứng còn ở hiện trường không?" Cố Tây Châu nhẹ giọng hỏi.

Cảnh sát giao thông chỉ phía sau, nói: "Người bên các anh đang ở đó dò hỏi tình huống lúc đó."

Lúc Cố Tây Châu đi qua, Phương Chấp đang cầm notebook ghi chép.

Nhân chứng là một nam trung niên hơn 40 tuổi, mặc quần jeans cùng áo cộc tay trắng, bởi vì đi xe đạp điện có chút lạnh nên bên ngoài còn mặc một chiếc áo khoác mỏng. Sắc mặt anh ta trắng bệch, hình như vẫn chưa hoàn hồn lại từ sự cố ban nãy, lúc trả lời câu hỏi giọng khẽ run rẩy.

"Tôi là bảo an ở tiểu khu Lưỡng Hà. Hôm nay tôi làm ca sớm, lái xe đến đây đi làm, kết quả vừa đúng lúc thấy hai chiếc xe phía trước va chạm, chiếc xe kia đâm vào người ta xong liền chạy trốn, lúc ấy tôi có lấy di động ra chụp 2 bức ảnh chiếc xe kia! Sau dó tôi liền chạy tới xem chiếc xe bị nạn, tài xế ... đáng lẽ không chết ..."

Phương Chấp hỏi: "Sao anh lại nói như vậy?"

La Kim suy nghĩ một lát, nói: "Tôi cũng chỉ đoán thôi, chiếc taxi kia đâm bọn họ từ phía bên trái, lúc ấy phía trước họ có một cây cột điện, tôi thấy xe đụng phải cột điện, đánh lái một cái rồi mới lật."

Phương Chấp nghe vậy gật gật đầu, "Tôi có thể xem ảnh anh chụp không?"

"Có thể!" Nói rồi người đàn ông trung niên lấy di động ra, click mở ảnh chụp đưa cho Phương Chấp, chỉ vào bức ảnh: "Chính là chiếc xe này!"

Chiếc xe này cực kì bình thường, không khác gì những chiếc xe khác, người đàn ông này chụp được vô cùng đầy đủ. Nhưng Cố Tây Châu mới nãy đã xác nhận với bên cảnh sát giao thông, họ đã liên hệ với tài xe chiếc xe, xác thực chiếc xe taxi thật sự vẫn luôn đặt ở trong tiểu khu, cũng không có rời đi đâu, chiếc xe gây án này là xe đội lốt taxi.

Phương Chấp nói: "Cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh kịp thời gọi 120, 110, những người trong xe này có lẽ không còn ai sống sót."

Người đàn ông gật đầu, "Đây là điều nên làm mà, dù sao tôi cũng là người chứng kiến không phải sao? Ai mà chẳng có lúc gặp phải chuyện ngoài ý muốn, giúp người khác cũng là giúp chính mình."

Phương Chấp tiếp tục nói: "Cảm phiền anh gửi ảnh chụp cho tôi, tiện thể để lại phương thức liên lạc, nếu anh còn nhớ thêm điều gì, xin hãy liên hệ với chúng tôi."

Người đàn ông sảng khoái đưa phương thức liên lạc sau đó được một vị cảnh sát đưa đi.

"Cố ca, từ camera theo dõi, khả năng cao là cố ý mưu sát, vượt quá tốc độ cùng lắm cũng chỉ tông vào đuôi xe, chiếc xe kia không chỉ đơn giản là vượt quá tốc độ." Phương Chấp cau mày, hiển nhiên là không thoải mái.

"Ừ, việc tìm chiếc xe gây án giao cho cảnh sát giao thông, bảo bọn họ mau chóng lấy video từ camera giám sát xung quanh đoạn đường này, tìm được chiếc xe đội lốt, phối hợp với chúng ta bên này, khả năng mưa sát cao như vậy ... trước tiên chúng ta đến bệnh viện xem người bị thương một chút, dò hỏi người nhà xem có manh mối gì không." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, chỗ này ngoại trừ một chút manh mối sau vụ tai nạn, cũng không còn manh mối nào khác.

Cố Tây Châu lái xe tới bệnh viện, vừa đến nơi đã nghe được một tin tức tốt, người bị thương nặng hơn đã qua khỏi thời điểm nguy kịch.

Một người đàn ông ngồi ở lối đi nhỏ gào khóc, nghe tin vợ và mẹ vợ thoát khỏi cơn nguy kịch liền lau nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, cha me anh ta cũng vừa vội vã chạy tới.

Cố Tây Châu đến chỗ anh ta, "Xin chào, tôi là cảnh sát, chúng tôi rất chia buồn với những gì xảy đến với người nhà anh, nhưng căn cứ theo tình huống cảnh sát điều tra được tại hiện trường cho đến giờ, khả năng đối phương cố ý lái xe đâm người là rất cao."

Người đàn ông hơn 30 tuổi nghe thấy Cố Tây Châu nói đột nhiên kích động lên, "Cố ý đâm người? Thật sự là cố ý?"

"Cái này chúng tôi không thể hoàn toàn chắc chắn, tuy nhiên từ những manh mối thu được cho đến giờ, đối phương cố ý gây tai nạn là khả năng cao nhất, nhà anh gần đây có đắc tội với người nào không?"

Người đàn ông nhíu mày suy nghĩ một lát, lắc đầu, "Không có, tôi và vợ đều chỉ là công nhân viên chức bình thường, gần đây cũng không đắc tội ai, điều này tôi có thể chắc chắn."

"Bố mẹ vợ anh thì sao?"

"Vậy lại càng không có, bố mẹ vợ tôi là công nhân xí nghiệp nhà nước, hai năm trước về hưu, từ đó vẫn luôn ở nhà giúp vợ chồng chúng tôi chăm cháu. Gia đình chúng tôi trước kia ở nhà được nhà nước phân cho, xung quanh đều là hàng xóm quen biết lâu năm, quan hệ rất tốt."

"Hơn nữa họ cũng rất tốt, đối xử với ai cũng tốt, thấy trên báo chí có người cần quyên tiền, họ đều giúp đỡ ..."

Cố Tây Châu gật đầu, nhìn hốc mắt hồng hồng của người đàn ông, "Ngoại trừ gần đây, trước kia có cãi cọ linh tinh với ai không?"

Người đàn ông lắc đầu, "Không có."

Bởi vì lúc ấy anh ta cũng không ở trên xe, Cố Tây Châu tìm người bị thương nhẹ nhất là đứa bé trai.

"Cháu, cháu chỉ nhớ hắn đeo khẩu trang, còn đội mũ nữa, không nhìn thấy mặt."

Cố Tây Châu và Phương Chấp cẩn thận hỏi lại khẩu trang và mũ trông như thế nào, sau khi ghi chép lại tất cả thì rời khỏi bệnh viện. Vừa đến cục cảnh sát, Cố Tây Châu liền gặp người có quan hệ cực kì tốt với Cố Chi Chi - bác sĩ pháp y Hướng Nguyên.

"Đây, biết thừa hai cậu chưa ăn cơm, tôi đối xử với các cậu tốt quá đi chứ, đúng không nào!" Hướng Nguyên cười ha hả, đưa cho mỗi người một lồng bánh bao cùng với sữa đậu nành, nói, "Sáng sớm hôm nay tôi vừa đến liền thấy trong nhóm nói đêm qua xảy ra tai nạn."

"Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết các cậu lại bị gọi đi."

Cố Tây Châu vừa mới ăn xong cơm sáng, Hướng Nguyên đã từ bên kia chạy lại tìm hắn, nói: "Báo cáo bệnh viện gửi tới tỗi đã xem qua, người đàn ông lái xe tử vong do vết thương ngực hở sau va chạm, chỉ là chấn thương do tai nạn xe cộ bình thường, từ tình trạng vết thương trên thi thể không tìm thấy manh mối nào."

"Phương Chấp nhờ tôi đem tài liệu đến cho cậu, cậu ấy nói đi điều tra bên tiểu khu, đơn vị công tác của nạn nhân, xác định tình hình." Hướng Nguyên nhẹ giọng nói, chủ yếu là muốn nhắc nhở Cố Tây Châu không cần hy vọng có thể tìm thấy manh mối gì từ phía thi thể nạn nhân.

Cố Tây Châu tiếp nhận tài liệu tỏ ý Hướng Nguyên cũng tự mình rời đi đi, không tiễn, hắn mở tài liệu ra xem, ảnh mà La Kim gửi cho Phương Chấp đã được in ra. Cố Tây Châu  nhìn bức ảnh kia trong chốc lát, đầu có chút đau nhức, cái này thực sự làm khó một ma tu như hắn rồi.

Thế giới nhiệm vụ còn có thể gian lận chứ cái này thì gian lận kiểu gì bây giờ đây? Cố Tây Châu chỉ có thể hy vọng ở kết quả điều tra những mối quan hệ xung quanh nạn nhân của Phương Chấp.

Đáng tiếc tình hình điều tra của Phương Chấp lúc này cũng giống như những gì người nhà nạn nhân nói, gia đình này đều là người hiền lành, không đắc tội với ai bao giờ. Thêm nữa, hai lão nhân gia đều đã về hưu cả rồi, nên cũng không có nguyên nhân cạnh tranh dẫn đến chuyện như vậy. Con gái hai người ở đơn vị công tác cũng tàng tàng, cũng chưa từng cãi nhau với ai, nói chuyện cũng không phải kiểu hay to tiếng. Muốn xuống tay từ các mối quan hệ cá nhân xem ra cũng không thể thực hiện được.

Cảnh sát giao thông phía bên kia cũng gửi báo cáo sang cho bọn họ, chiếc xe gây án bỏ chạy theo đường xương cá, cuối cùng biến mất ở khu vực không có camera theo dõi, có vẻ hiểu khá rõ hệ thống giám sát xung quanh khu vực này. Hiện tại bọn họ chỉ có thể hy vọng vào việc tra xét những xưởng sửa chữa xe trong khu vực, xem sắp tới có người nào sửa chữa xe đội lốt taxi hay không.

Cố Tây Châu gãi đầu, chuyện này có chút khó khăn.

Phương Chấp bất lực trở về, cởi áo khoác trên người, có chút ủ rũ, Cố Tây Châu tan tầm nhìn thấy hắn, "Đi, tiểu Phương, tôi đưa cậu về nhà."

Phương Chấp lắc đầu: "Cố ca, em xem lại tài liệu một chút..."

"Được thôi." Cố Tây Châu suy nghĩ một lát, mặc áo khoác vào, đi về nhà trước.

Lúc Cố Tây Châu vào nhà, Cố Chi Chi đã ở phía sau cánh cửa viết một đống câu hỏi ------

Đây là tình huống gì vậy?

Cố Tây Châu thấy hắn vội vã hỏi han tình hình vụ án như vậy, cũng không cố tình trêu chọc hắn, trực tiếp nói cho hắn tất cả tình hình điều tra hôm nay, còn đặc biệt mang tài liệu từ cục cảnh sát về nhà, đặt lên bàn trà phòng khách, "Những cái khác tự cậu xem đi."

Lúc Cố Tây Châu tắm rửa đi ra, đèn đóm trong phòng khách đều bật sáng rực, còn cảm giác được có bóng người mờ ảo, hắn thấy từng trang tài liệu trên mặt bàn phòng khách tự động quay cuồng, một cây bút đang nhoay nhoáy ghi chú trên đó.

Bởi vì mấy hôm trước Cố Chi Chi nổi giận đập đồ đạc, trong nhà thiếu đi rất nhiều gia cụ, phòng khách trông có vẻ rất trống trải, đương nhiên Cố Chi Chi trông cũng có vẻ có chút đáng thương.

Cha mẹ Cố Chi Chi tử vòn trong một nhiệm vụ từ hồi hắn học cấp 3, Cố Chi Chi hiện tại cũng "chết", bị hắn chiếm thân thể. Tuy rằng linh hồn Cố Chi Chi vẫn còn đây, nhưng lại bị giới hạn ở trong căn nhà này, không thể đi đâu cả.

Cố Tây Châu phảng phất nhìn thấy một người đàn ông bề ngoài giống hắn như đúc đang ngồi trên sofa phòng khách, chăm chú đọc tài liệu, nghiêm túc viết ghi chú, chăm chú một cách nghiêm túc.

Đáng tiếc thực tế hắn chỉ đang nhìn vào không khí.

Cố Chi Chi ghi chú cực kì kỹ càng tỉ mỉ, chỉ có điều trong tay không có manh mối hữu dụng nào, kể cả có là cảnh sát hình sự tài giỏi đến mấy cũng không phá án được. Kệ cho Cố Chi Chi lật đi lật lại tài liệu đến chán thì thôi, Cố Tây Châu nhàm chán nằm trên giường chờ cảnh sát giao thông bên kia  xem có điều tra thêm được chút tin tức hữu dụng nào khồng.

Ngày hôm sau, Cố Tây Châu cầm tài liệu bị Cố Chi Chi giày vò suốt một đêm tới văn phòng, vừa đặt đồ xuống liền thấy đôi mắt thâm quầng của Phương Chấp.

"Cố ca, chào buổi sáng!"

Cố Tây Châu gật đầu, "Mới sớm như vậy mà cậu đã đến rồi?"

Hai người vừa mới nói được vài câu, di động của Cố Tây Châu đã vang lên, câu đầu tiên  hắn nói sau khi nghe xong điện thoại, "Người bị thương tỉnh."

"Đi bệnh viện!"

Lái xe đến bệnh viện, Cố Tây Châu gặp hai người phụ nữ bị thương, lão nhân tên là Ngưu Định Lam, nữ nhân tên là Vệ Hiểu Linh, tài xế tử vong tên là Vệ Quốc, cha của Vệ Hiểu Linh.

Người bị thương nằm trên giường, Cố Tây Châu ngồi bên cạnh, dò hỏi tình huống, hai người này cũng đều xác định chính mình không có kẻ thù.

Điều tra của họ lại rơi vào ngõ cụt, ở bên kia, Cô Tây Châu nhận được hồi đáp của cảnh sát giao thông, điều tra những trạm sửa xe xung quanh khu vực không tìm được chiếc xe tương ứng. Cố Tây Châu xoa xoa trán.

"Xin các vị, nhất định phải tìm đươc kẻ đã đâm chúng tôi! Chồng tôi ... Chồng tôi đều là vì tôi, lúc ấy xe bị đâm, tôi đối diện với cột điện ... Nếu không phải ông ấy đánh lái, tôi ... tôi đã sớm không còn!"

"Đồng chí cảnh sát, cầu xin các vị, nhất định phải tìm được kẻ đã đâm chúng tôi!"

Lão thái thái đã sắp 60 nằm ở trên giường, bởi vì cổ bị thương không thể nhúc nhích, nước mắt thấm ướt áo bệnh nhân mặc trên người, miệng vẫn luôn nhắc đi nhắc lại về chồng mình.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!" Cố Tây Châu không dám đảm bảo, bất đắc dĩ nói.

Rời khỏi bệnh viện, Cố Tây Châu cùng Phương Chấp lại đi một chuyến đến hiện trường tai nạn xe cộ xem xét.

...

"Này, lão Cố, tan làm đi uống rượu đê!" Hướng Nguyên mặc áo blouse trắng, một tay chống lên mặt bàn làm việc của hắn, cười hì hì nói.

Cố Tây Châu liếc hắn, nói: "Tôi về nhà."

"Về nhà làm gì?! Đi đi đi, ca ca mang ngươi ra ngoài thả lỏng một chút, tìm một tiểu tỷ tỷ đến an ủi trái tim yếu ớt."

Cố Tây Châu: "Tôi không yếu ớt."

"Xì, cộng tác nhiều năm như vậy, tôi còn không hiểu cậu sao? Gặp phải án tử là đầu óc cậu toàn nghĩ làm thế nào tìm được hung thủ, tai nạn xe cộ này của cậu hiện không có manh mối, khẳng định tâm tình cáu gắt, cậu xem xem, dạo này cậu chẳng đế ý gì đến tôi cả."

Cố Tây Châu liếc hắn một cái, "Tôi không có."

Hướng Nguyên khịt mũi coi thường, giơ tập tài liệu ở trên bàn lên, nói: "Cậu nhìn đống tài liệu này xem, đều bị lật nát cả rồi!"

Cố Tây Châu: "......." Không, có phải tôi lật đâu!

Chịu áp lực không phải tôi, là Cố Chi Chi!

Sau tai nạn xe cộ 3 ngày, họ vẫn như cũ không tìm thêm được bất kì manh mối nào, chiếc xe đội lốt taxi kia như thể biến mất.

Cự tuyệt ý tốt của Hương Nguyên, Cố Tây Châu đi ra khỏi văn phòng của mình liền nghe thấy mấy đồng nghiệp nhỏ giọng nói chuyện phiếm ở cửa.

"Bé golden nhà tớ sinh được bốn bé cún, vừa đầy tháng xong, tớ không nuôi nổi, các câu có ai nuôi không, tớ đưa cho! Một cô bé mặc cảnh phục nhỏ giọng nói.

"Nhà tớ đã có một bé rồi, sợ chúng nó đánh nhau, tớ không nuôi thêm đâu."

Cô bé còn lấy di động ra cho mọi người xem ảnh chụp mấy bé cún, đáng yêu đến mức mấy bà cô ngao ngao ôm ngực kêu đáng yêu.

"Nếu không thì ... cho tôi một con?"

"Hở?" Cô bé nghe thấy giọng nam, sững người, quay đầu lại thấy Cố Tây Châu cách đó không xa. "Aizz ... Cố đội, anh, anh muốn nuôi chó sao?"

Cố Tây Châu hỏi lại: "Không thể sao?"

Người vừa mới mời Cố Tây Châu uống rượu không thành - Hướng Nguyên - đi ra vừa vặn gặp được một màn này, trêu chọc nói: "Cố đội, cậu đừng có hại chó nhà người ta, đưa cho cậu nuôi á... Cậu định để nó đói chết à?"

Cố Tây Châu: "......."

Để ý tới biểu tình hoài nghi của cô bé, Cố Tây Châu lập tức tỏ quyết tâm, "Yên tâm, đảm bảo sẽ không đói chết đâu, bây giờ có các loại máy đến giờ liền cho chó mèo ăn, đến lúc đó tôi cũng mua một cái."

Thương lượng cùng với cô bé xong, Cố Tây Châu lái xe về nhà, sau khi về đến nhà, Cố Tây Châu tùy tiện ăn chút gì đó, nhìn thấy Cố Chi Chi lại cầm đống tài liệu kia lật qua lật lại.

"Câu có lật đến mọc hoa cũng vô dụng thôi." Cố Tây Châu trợn trắng mắt, ngồi ở phòng khách mở TV.

Hắn nói lời này khiến cho Cố Chi Chi cực kì bất mãn, lập tức đầu bị người ta đập cho u một cục.

Cố Tây Châu: "Cậu quá đáng! Không tìm thấy chính là không tìm thấy! Đừng tưởng tôi không nhìn thấy cậu, không bắt được cậu, cậu muốn làm gì thì làm được nhá!"

Đáng tiếc, đồng chí Cố Chi Chi căn bản không thèm để ý đến hắn, tiếp tục lật xem tài liệu thu thập được, Cố Tây Châu thò đầu lại gần, nhìn thoáng qua, châm chọc mỉa mai nói: "Tôi xem xem cậu còn có thể nhìn ra hoa không?"

"Ể...." Cố Tây Châu nhìn ảnh người báo án chụp được, sửng sốt một chút, "Đm, thật là có hoa này!"

Cố Chi Chi: "?"

Cố Tây Châu không để ý Cố Chi Chi, lấy di động ra gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông phía bên kia, "Các cậu nói chiếc xe đội lốt kia rất có khả năng đã thay đổi giấy phép đúng không?"

"Đúng vậy."

"Tôi thấy phía sau chiếc xe này có để một cái gối hoa, có thể nào bắt tay điều tra từ chiếc gối đó không."

"Được, chúng tôi sẽ thử!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện