Cố Tây Châu ngắt điện thoại, Cố Chi Chi bên cạnh đã phản ứng lại, đem gối ôm trên ảnh chụp khoanh lại một chút, chiếc gối hoa đỏ rực đặt ở sau xe taxi thực bắt mắt.
"Tài xế taxi thường sẽ không để gối ở trên xe, đây có thể xem như là điểm đặc thù lớn nhất ở chiếc xe kia." Cố Tây Châu nói.
"......"
Cố Chi Chi không nói chuyện, thế nhưng hiển hiên cũng công nhận Cố Tây Châu nói đúng, dùng bút khoanh thêm một vòng tròn lên chiếc gối trên ảnh chụp.
"Chi Chi, cậu thế là không được rồi." Cố Tây Châu dựa vào sofa, thuận miệng nói.
Cố Chi Chi: "..........."
Xem TV xong, Cố Tây Châu vừa từ phòng tắm bước ra tới nơi, ước chừng khoảng ba tiếng, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhấc điện thoại, hai mắt hơi cong, ngậm cười: "Đã biết."
Cố Chi Chi: "Có manh mối?"
Cố Tây Châu vừa vò vò tóc vừa gật đầu nói: "Trong camera theo dõi có thấy một chiếc xe như vậy, cảnh sát giao thông bên kia đang bố trí chốt kiểm tra, chờ chiếc xe đó đến liền bắt người."
Hắn vừa dứt lời, cây bút của Cố Chi Chi dừng giữa không trung, tiếp theo liền vào phòng lấy cảnh phục mang ra, đặt lên sofa.
Cố Tây Châu: "Cậu có độc đấy à?"
Cố Tây Châu vừa nói xong, Cố Chi Chi đã lấy cả chìa khóa xe ném đến trước mặt hắn, "........."
Vừa mới ra khỏi cửa, Cố Tây Châu lập thức thông báo cho cập dưới đưa người tới cục cảnh sát đợi Cố Tây Châu đón Phương Chấp, hai người cùng lái xe đến.
Phương Chấp nói: "Cố ca, sao lại đột nhiên có tin tức thế?"
"Thay đổi phương hướng điều tra." Cố Tây Châu nhàn nhạt nói. "Phía sau chiếc xe kia có một cái gối hoa hồng, rất ít người để thứ này trên xe taxi."
Phương Chấp lấy tài liệu ra, xem một chút, thấy ảnh chụp phía sau xe xác thức có một cái gối màu đỏ, "Hóa ra là như thế, chúng ta đều sai lầm, đâm đầu vào tìm biển số xe!"
Phương Chấp nói tiếp: "Thật ra có gì anh cứ bảo bọn em đi là được, có chút chuyện nhỏ này thôi anh không cần đích thân tới đâu..."
Cố Tây Châu: "........" Tôi nào có muốn tới, nhưng mà ... haha.
Thấy Cố Tây Châu không nói lời nào, Phương Chấp lập tức nói tránh đi: "Em đã bảo bọn họ điều tra thân phận tài xế trước, hỏi xem tại sao hắn lại muốn đâm người."
Cố Tây Châu ừ một tiếng.
11 giờ đêm, Cố Tây Châu dừng xe ở cửa cục cảnh sát, mấy cộng sự ở đó đã bắt đầu thẩm vấn, nhìn thấy Cố Tây Châu đến hiện trường lập tức truyền đạt tình huống lại cho hắn.
"Theo như Cố đội yêu cầu, bên cảnh sát giao thông đã rà soát một lần nữa, tìm được chủ nhận chiếc xe là một tài xế xe nhái, giới tính nam, tên là Lục Kiến, người Ninh Khánh, sau khi tiểu khi phá bỏ và di dời thì không có nhà ở, từ đó dựa vào lái xe mà sống, biển số xe đã đổi thành một cái khác so với biển số taxi giả gây tai nạn kia."
"Thế nhưng hắn không có bất luận quan hệ gì với gia đình nạn nhân."
Trong phòng thẩm vấn, một vị cảnh sát hình sự đang dò hỏi kì càng, tỉ mỉ.
Lục Kiến ngồi trong phòng thẩm vấn, trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, tay trái nắm lấy tay phải, "Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ là lái xe mang biển số giả, tôi biết là tôi sai rồi, nhưng cũng không cần làm lớn đến vậy đi?"
"Hửm," cảnh sát thẩm vấn nhàn nhạt nói, "Biết vì sao cậu bị bắt không?"
"Còn không phải là biển số giả sao? Tôi cũng không có làm cái gì, các người muốn phạt tiền thì phạt tiền, cần gì phải làm như vậy?"
"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, nói xem vì sao anh lại giết người."
Lục Khắc nghe thấy những lời này, tức khắc ngây ngốc, "Giết người? Giết ai? Tôi không giết người! Anh đang nói cái gì?!"
Người bên người nghe thấy những lờ này, không hẹn mà cùng lắc đầu, "Quả nhiên không nhận mà."
"Tới xem video giám sát này, có phải xe của anh không!" Cảnh sát thẩm vấn trực tiếp đem ảnh chụp được chiếu lên cho Lục Kiến xem.
Cố Tây Châu liếc mắt nhìn kỹ người trong phòng thẩm vấn, người đàn ông ước chừng 45 46 tuổi, dáng người hơi béo, chiều cao khoảng 1m75, trông không giống người nạn nhân miêu tả. Cố Tây Châu và Phương Chấp nhìn nhau, Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, "Anh ta không phải là người lái xe."
Sau khi gọi cảnh sát đang thẩm vấn bên trong ra, hắn cùng Phương Chấp đi vào phòng thẩm vấn, đặt tài liệu xuống bàn.
"Tôi thực sự không giết người!" Lục Kiến kích động, mặt đỏ bừng bừng gân cổ nói, sợ vô duyên vô cớ bị định tội, tuy rằng xe là của hắn thật, nhưng hắn không có giết người.
Cố Tây Châu ra dấu bảo hắn im lặng, "Trước tiên ngồi xuống uống miếng nước đã rồi từ từ nói, chúng tôi sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua kẻ xấu."
"......" Lục Kiến cảm thấy vị cảnh sát trước mặt làm hắn cảm thấy áp lực rất lớn, khác hẳn cậu cảnh sát nhỏ vừa nãy, tức khắc thu lại không ít.
"Anh cũng đã biết nguyên nhân chúng tôi bắt anh rồi, vậy rạng sáng ngày 8 tháng này anh ở đâu? Xe để ở đâu, có người làm chứng không? "Ngày 8 ... Hôm đó tôi ở nhà ngủ, hôm đó ... xe hỏng!" Không đợi Cố Tây Châu truy hỏi, Lục Kiến tiếp tục nói, "Vợ tôi có thể làm chứng, lúc ấy động cơ xe hỏng rồi, tôi đem xe đi sửa chữa!!"
Lúc này Lục Kiến đã bình tĩnh lại, chậm rãi sắp xếp từ ngữ, "Bởi vì xe hỏng, cho nên tôi đưa xe đến một xưởng nhỏ để sửa, không để ở nhà! Đúng, chắc chắn là kẻ nào đó ở xưởng sửa chữa đã dùng xe của tôi, đúng vậy ... Biển số xe, lúc ấy tôi còn không hiểu sao biển số xe không giống như trước, nhưng lại đúng là xe tôi nên không nghĩ nhiều!"
Lục Kiến khai báo vị trí xưởng sửa chữa, Cố Tây Châu lập tức dẫn người chạy tới. Nơi này thật hẻo lánh, muốn vào phải đi qua một con đường tắt nhỏ hẹp, bên cạnh là đường ray.
Người bên trong đột nhiên thấy cảnh sát đến, hiển nhiên thần sắc hoảng loạn, Cố Tây Châu giơ lệnh khám xét ra, "Cảnh sát hình sự đây, yêu cầu tất cả những người ở đây phối hợp điều tra."
Cố Tây Châu nhàn nhạt nói.
Khoảng 10 phút sau, ông chủ tới, hắn mặc mộc chiếc quần jeans giặt đi giặt lại bạc phếch, trên người mặc một chiếc áo ngắn tay, đầu tóc bù xù như tổ chim, có thể thấy rõ là lập tức chạy vội tới sau khi nghe có chuyện xảy ra.
Ông chủ này có lẽ đã sớm sắp xếp lời lẽ tử tế, thấy có cảnh sát tới kiểm tra, lập tức bán thảm: "Chào đồng chí cảnh sát, không biết hôm nay các anh đến xưởng của chúng tôi là có chuyện gì vậy?"
Cố Tây Châu liếc hắn một cái, "Đừng làm trò trước mặt chúng tôi, đừng tưởng chuyện chiếc xe mang biển số giả có thể giả đò cho qua, các người có vấn đề gì hay không, đợi điều tra là biết ngay. Hiện tại xin mời trả lời chúng tôi những vấn đề sau, giấy phép xxxx mang biển số giả, cũng chính là xe của Lục Kiến, tại sao lại đổi biển số xe cho anh ta?"
"Hả?" Ông chủ ngây người, "Chuyện này tôi không biết, các cậu có biết không? Đồng chí cảnh sát, anh đang nói gì vậy?"
Mấy thợ sửa xe xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng có một người đàn ông cao gầy, da ngăm đen nói, "Tôi nhớ rõ lúc chiếc xe kia đưa đến đây sửa, biến số xe vốn vẫn tốt, nhưng lúc sơn lại, lão Vương ... hình như là lão Vương đi, lúc đó phun sơn lên cả biển số."
"Thế là biển số kia có mấy con số không nhìn rõ nữa, chúng tôi mới tính toán trực tiếp đổi biển cho hắn."
"Lão Vương?" Cố Tây Châu nói, "Hiện tại hắn ở đâu?"
"Từ chức về nhà rồi." Ông chủ lập tức tiếp chuyện, "Mấy hôm trước hắn nói sức khỏe của cha mẹ ở quê không tốt, phải về."
Cố Tây Châu liếc hắn, "Có thẻ căn cước và ảnh chụp của hắn không?"
"Có, tôi lấy cho các anh ngay đây!" Ông chủ lập tức đi vào căn phòng gần nhất tìm kiếm một lát, Cố Tây Châu rất nhanh liền thấy được người trong ảnh chụp, 55 tuổi, dáng người gầy nhưng rắn chắc, mặt đầy nếp nhăn, làn da đen như than đá, năm tháng nhọc nhằn để lên lại trên khuôn mặt ấy vô số dấu vết.
"Hẳn không phải là lão Vương đi? Số hắn khổ như vậy..."
Cố Tây Châu kinh ngạc nhìn ông chủ đang nói chuyện, hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
"Mấy năm trước, con của hắn suy thận chết."
"Tài xế taxi thường sẽ không để gối ở trên xe, đây có thể xem như là điểm đặc thù lớn nhất ở chiếc xe kia." Cố Tây Châu nói.
"......"
Cố Chi Chi không nói chuyện, thế nhưng hiển hiên cũng công nhận Cố Tây Châu nói đúng, dùng bút khoanh thêm một vòng tròn lên chiếc gối trên ảnh chụp.
"Chi Chi, cậu thế là không được rồi." Cố Tây Châu dựa vào sofa, thuận miệng nói.
Cố Chi Chi: "..........."
Xem TV xong, Cố Tây Châu vừa từ phòng tắm bước ra tới nơi, ước chừng khoảng ba tiếng, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhấc điện thoại, hai mắt hơi cong, ngậm cười: "Đã biết."
Cố Chi Chi: "Có manh mối?"
Cố Tây Châu vừa vò vò tóc vừa gật đầu nói: "Trong camera theo dõi có thấy một chiếc xe như vậy, cảnh sát giao thông bên kia đang bố trí chốt kiểm tra, chờ chiếc xe đó đến liền bắt người."
Hắn vừa dứt lời, cây bút của Cố Chi Chi dừng giữa không trung, tiếp theo liền vào phòng lấy cảnh phục mang ra, đặt lên sofa.
Cố Tây Châu: "Cậu có độc đấy à?"
Cố Tây Châu vừa nói xong, Cố Chi Chi đã lấy cả chìa khóa xe ném đến trước mặt hắn, "........."
Vừa mới ra khỏi cửa, Cố Tây Châu lập thức thông báo cho cập dưới đưa người tới cục cảnh sát đợi Cố Tây Châu đón Phương Chấp, hai người cùng lái xe đến.
Phương Chấp nói: "Cố ca, sao lại đột nhiên có tin tức thế?"
"Thay đổi phương hướng điều tra." Cố Tây Châu nhàn nhạt nói. "Phía sau chiếc xe kia có một cái gối hoa hồng, rất ít người để thứ này trên xe taxi."
Phương Chấp lấy tài liệu ra, xem một chút, thấy ảnh chụp phía sau xe xác thức có một cái gối màu đỏ, "Hóa ra là như thế, chúng ta đều sai lầm, đâm đầu vào tìm biển số xe!"
Phương Chấp nói tiếp: "Thật ra có gì anh cứ bảo bọn em đi là được, có chút chuyện nhỏ này thôi anh không cần đích thân tới đâu..."
Cố Tây Châu: "........" Tôi nào có muốn tới, nhưng mà ... haha.
Thấy Cố Tây Châu không nói lời nào, Phương Chấp lập tức nói tránh đi: "Em đã bảo bọn họ điều tra thân phận tài xế trước, hỏi xem tại sao hắn lại muốn đâm người."
Cố Tây Châu ừ một tiếng.
11 giờ đêm, Cố Tây Châu dừng xe ở cửa cục cảnh sát, mấy cộng sự ở đó đã bắt đầu thẩm vấn, nhìn thấy Cố Tây Châu đến hiện trường lập tức truyền đạt tình huống lại cho hắn.
"Theo như Cố đội yêu cầu, bên cảnh sát giao thông đã rà soát một lần nữa, tìm được chủ nhận chiếc xe là một tài xế xe nhái, giới tính nam, tên là Lục Kiến, người Ninh Khánh, sau khi tiểu khi phá bỏ và di dời thì không có nhà ở, từ đó dựa vào lái xe mà sống, biển số xe đã đổi thành một cái khác so với biển số taxi giả gây tai nạn kia."
"Thế nhưng hắn không có bất luận quan hệ gì với gia đình nạn nhân."
Trong phòng thẩm vấn, một vị cảnh sát hình sự đang dò hỏi kì càng, tỉ mỉ.
Lục Kiến ngồi trong phòng thẩm vấn, trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, tay trái nắm lấy tay phải, "Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ là lái xe mang biển số giả, tôi biết là tôi sai rồi, nhưng cũng không cần làm lớn đến vậy đi?"
"Hửm," cảnh sát thẩm vấn nhàn nhạt nói, "Biết vì sao cậu bị bắt không?"
"Còn không phải là biển số giả sao? Tôi cũng không có làm cái gì, các người muốn phạt tiền thì phạt tiền, cần gì phải làm như vậy?"
"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, nói xem vì sao anh lại giết người."
Lục Khắc nghe thấy những lời này, tức khắc ngây ngốc, "Giết người? Giết ai? Tôi không giết người! Anh đang nói cái gì?!"
Người bên người nghe thấy những lờ này, không hẹn mà cùng lắc đầu, "Quả nhiên không nhận mà."
"Tới xem video giám sát này, có phải xe của anh không!" Cảnh sát thẩm vấn trực tiếp đem ảnh chụp được chiếu lên cho Lục Kiến xem.
Cố Tây Châu liếc mắt nhìn kỹ người trong phòng thẩm vấn, người đàn ông ước chừng 45 46 tuổi, dáng người hơi béo, chiều cao khoảng 1m75, trông không giống người nạn nhân miêu tả. Cố Tây Châu và Phương Chấp nhìn nhau, Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, "Anh ta không phải là người lái xe."
Sau khi gọi cảnh sát đang thẩm vấn bên trong ra, hắn cùng Phương Chấp đi vào phòng thẩm vấn, đặt tài liệu xuống bàn.
"Tôi thực sự không giết người!" Lục Kiến kích động, mặt đỏ bừng bừng gân cổ nói, sợ vô duyên vô cớ bị định tội, tuy rằng xe là của hắn thật, nhưng hắn không có giết người.
Cố Tây Châu ra dấu bảo hắn im lặng, "Trước tiên ngồi xuống uống miếng nước đã rồi từ từ nói, chúng tôi sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua kẻ xấu."
"......" Lục Kiến cảm thấy vị cảnh sát trước mặt làm hắn cảm thấy áp lực rất lớn, khác hẳn cậu cảnh sát nhỏ vừa nãy, tức khắc thu lại không ít.
"Anh cũng đã biết nguyên nhân chúng tôi bắt anh rồi, vậy rạng sáng ngày 8 tháng này anh ở đâu? Xe để ở đâu, có người làm chứng không? "Ngày 8 ... Hôm đó tôi ở nhà ngủ, hôm đó ... xe hỏng!" Không đợi Cố Tây Châu truy hỏi, Lục Kiến tiếp tục nói, "Vợ tôi có thể làm chứng, lúc ấy động cơ xe hỏng rồi, tôi đem xe đi sửa chữa!!"
Lúc này Lục Kiến đã bình tĩnh lại, chậm rãi sắp xếp từ ngữ, "Bởi vì xe hỏng, cho nên tôi đưa xe đến một xưởng nhỏ để sửa, không để ở nhà! Đúng, chắc chắn là kẻ nào đó ở xưởng sửa chữa đã dùng xe của tôi, đúng vậy ... Biển số xe, lúc ấy tôi còn không hiểu sao biển số xe không giống như trước, nhưng lại đúng là xe tôi nên không nghĩ nhiều!"
Lục Kiến khai báo vị trí xưởng sửa chữa, Cố Tây Châu lập tức dẫn người chạy tới. Nơi này thật hẻo lánh, muốn vào phải đi qua một con đường tắt nhỏ hẹp, bên cạnh là đường ray.
Người bên trong đột nhiên thấy cảnh sát đến, hiển nhiên thần sắc hoảng loạn, Cố Tây Châu giơ lệnh khám xét ra, "Cảnh sát hình sự đây, yêu cầu tất cả những người ở đây phối hợp điều tra."
Cố Tây Châu nhàn nhạt nói.
Khoảng 10 phút sau, ông chủ tới, hắn mặc mộc chiếc quần jeans giặt đi giặt lại bạc phếch, trên người mặc một chiếc áo ngắn tay, đầu tóc bù xù như tổ chim, có thể thấy rõ là lập tức chạy vội tới sau khi nghe có chuyện xảy ra.
Ông chủ này có lẽ đã sớm sắp xếp lời lẽ tử tế, thấy có cảnh sát tới kiểm tra, lập tức bán thảm: "Chào đồng chí cảnh sát, không biết hôm nay các anh đến xưởng của chúng tôi là có chuyện gì vậy?"
Cố Tây Châu liếc hắn một cái, "Đừng làm trò trước mặt chúng tôi, đừng tưởng chuyện chiếc xe mang biển số giả có thể giả đò cho qua, các người có vấn đề gì hay không, đợi điều tra là biết ngay. Hiện tại xin mời trả lời chúng tôi những vấn đề sau, giấy phép xxxx mang biển số giả, cũng chính là xe của Lục Kiến, tại sao lại đổi biển số xe cho anh ta?"
"Hả?" Ông chủ ngây người, "Chuyện này tôi không biết, các cậu có biết không? Đồng chí cảnh sát, anh đang nói gì vậy?"
Mấy thợ sửa xe xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng có một người đàn ông cao gầy, da ngăm đen nói, "Tôi nhớ rõ lúc chiếc xe kia đưa đến đây sửa, biến số xe vốn vẫn tốt, nhưng lúc sơn lại, lão Vương ... hình như là lão Vương đi, lúc đó phun sơn lên cả biển số."
"Thế là biển số kia có mấy con số không nhìn rõ nữa, chúng tôi mới tính toán trực tiếp đổi biển cho hắn."
"Lão Vương?" Cố Tây Châu nói, "Hiện tại hắn ở đâu?"
"Từ chức về nhà rồi." Ông chủ lập tức tiếp chuyện, "Mấy hôm trước hắn nói sức khỏe của cha mẹ ở quê không tốt, phải về."
Cố Tây Châu liếc hắn, "Có thẻ căn cước và ảnh chụp của hắn không?"
"Có, tôi lấy cho các anh ngay đây!" Ông chủ lập tức đi vào căn phòng gần nhất tìm kiếm một lát, Cố Tây Châu rất nhanh liền thấy được người trong ảnh chụp, 55 tuổi, dáng người gầy nhưng rắn chắc, mặt đầy nếp nhăn, làn da đen như than đá, năm tháng nhọc nhằn để lên lại trên khuôn mặt ấy vô số dấu vết.
"Hẳn không phải là lão Vương đi? Số hắn khổ như vậy..."
Cố Tây Châu kinh ngạc nhìn ông chủ đang nói chuyện, hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
"Mấy năm trước, con của hắn suy thận chết."
Danh sách chương