"Mùi gì đây?" Vu Nhất Chu và Tiếu Nam cau mày, không nhịn được mà nôn khan, nhỏ giọng hỏi ba người bên cạnh.
"Mùi xác chết." Cố Tây Châu thuận miệng nói.
Nhìn thấy hai người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ sắp hét toáng cả lên, Cố Tây Châu lập tức đưa ngón trỏ lên giữa đôi môi mỏng, ra dấu im lặng, dặn dò: "Đừng kêu lên, cận thẩn bị ông lão kia nghe thấy, có thể là chuột chết vớ vẩn gì đấy thôi, mùi rất nồng, mọi người chịu khó nhịn một chút, chúng ta tìm qua xem có manh mối hay không rồi đi ngay."
Hai người im thin thít như ve sầu mùa đông, gật gật đầu.
Trong nhà không có cửa sổ, cũng không bật đèn, căn bản là ánh sáng cũng không chiếu vào nổi, cho nên khắp nhà không chỉ có mùi xác chết nồng nặc, còn có mùi mốc meo ẩm ướt.
Căn phòng nơi họ đừng đặt một chiếc bàn gỗ đen hình vuông, mặt bàn cũ kĩ bị mài mòn nghiêm trọng, Cố Tây Châu đưa tay sờ một chút, bàn tay toàn là bụi, đồng thời cái bàn lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tất cả chén đũa để ở bên kia cũng đều bị một tầng bụi dày phủ lấy, đồ ăn để dưới tủ bát đã hư thối biến chất.
Hiển nhiên đồ đạc nơi này đã rất lâu không được đụng đến, Cố Tây Châu trầm mặc một lát, mấy người rời khỏi phòng, rón ra rón rén như phường ăn trộm, tiến vào phòng bên cạnh.
Phòng này để một chiếc TV kiểu cũ, bên cạnh đặt một chiếc đài radio, nhìn sâu vào bên trong có một chiếc giường ván gỗ, trên mặt giường trải chăn gối thẳng thớm.
"Mọi người nghe xem, hình như có tiếng gì đó?" Tinh thần Tiếu Nam căng ra, nhỏ giọng nói.
Mấy người dừng lại động tác, cẩn thận nghe ngóng chốc lát, quả thực trong phòng có tiếng động.
Hình như có ai đó đang đi lại trong phòng.
Tiếu Nam sợ hãi lùi về phía sau một bước, lùi tường bước nhỏ về hướng cửa.
"A!"
"Sao thế?" Tư Dư hỏi.
"Có cái gì mềm mềm động vào chân tôi." Tiếu Nam nói xong, vừa cúi đầu liền phát hiện mình phí công sợ bóng sợ gió một hồi, hóa ra chỉ là một con chuột chạm vào cậu.
Tư Dư thấp giọng nói: "Đừng có thần hồn nát thần tính."
Tiếu Nam có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lựng, thêm nữa, cậu dù sao cũng là người trải qua mấy thế giới nhiệm vụ, vậy mà hiện tại biểu hiện còn không bằng newbie là Vu Nhất Chu.
"Chít chít chít."
"Chít chít chít."
Con chuột dưới chân Tiếu Nam chạy trốn vào gầm giường nhanh như chớp.
"Mọi người đoán dưới gầm giường có thứ gì đó hay không?" Không ai trách cứ Tiếu Nam, Cố Tây Châu nhìn dưới gầm gường, hỏi.
"Nhìn là biết ngay."
Cố Tây Châu không tiếp lời Tư Dư mà trực tiếp dùng hành động chứng minh hắn đồng ý với Tư Dư, nhấc tay lật khăn trải giường lên, sau đó Cố Tây Châu thấy thi thể đã hư thối của một ông lão nằm trên mặt đất, con chuột vừa nãy đang ở bên trong lồng ngực ông lão, kêu chít chít.
"Dưới đó có gì thế?" Vu Nhất Chu nhỏ tiếng, giọng nói mang theo chút dồn nén.
Cố Tây Châu quay đầu lại, ánh mắt xoáy sâu vào mọi người, chừa ra một chỗ để cho mọi người thấy rõ ràng, "Tự mình xem đi."
"A, là, là ông ta!" Vu Nhất Chu cùng Tiếu Nam há to miệng, tuy rằng thi thể đã thối rữa đến mức không nhìn nổi, nhưng mà chiếc áo khoác màu xanh biển bọn họ thấy hôm qua chính là chiếc áo ông ta đang mặc.
"Ông ta chết rồi? Vu Nhất Chu lí nhí.
Cố Tây Châu không bàn luận thêm gì, nói: "Trong dự tính, cửa ở trên người ông ta, ông ta đã chết cũng không lạ."
Tư Dư trầm mặc một lát, vẻ mặt suy tư.
"Chuyện về tên đồ tể mà Từ Hạo nói cho chúng ta hẳn là sự thật, sáng nay tên đồ tể đã chết cũng chứng thực lời Từ Hạo nói, chắc chắn đồ tể có liên quan đến chuyện Hà lão thái mất tích.
"Nhưng mà tại sao cửa lại không xuất hiện? Chắc chắc chúng ta đã bỏ qua cái gì đó, khả năng là Từ Hạo còn có chuyện gạt chúng ta." Tư Dư cau mày, xoa cằm trầm tư nói.
"Ông lão kia không có ở đây, chúng ta đi xem Từ Hạo xem sao." Cố Tây Châu xoay người, đồng thời buông khăn trải giường xuống, nghĩ ngợi.
Cố Tây Châu đang suy nghĩ chuyện cửa ra trên người ông lão thì cảm giác được có người chọc chọc tay hắn, Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Phương Chấp, chỉ thấy Phương Chấp sắc mặt trắng xanh, chỉ chỉ sau lưng Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu nhìn vào mắt Phương Chấp, hắn vừa quay đầu liền thấy ông lão đứng ở cửa.
Ông lão cười tủm tỉm nhìn bọn họ, cười thực hiền từ, thế nhưng loại hiền tử này ở trong mắt những người khác không phải là hiền từ mà lại một loại cảm giác quỷ dị không nói nên lời, "Các vị đang lục soát nhà tôi sao?"
Nghe ông lão nói chuyện, Cố Tây Châu cảm nhận được Tiếu Nam, Vu Nhất Chu bọn họ nín thở không dám đáp lời.
"À, tôi thấy cửa không khóa, nên giúp ông đóng lại ấy mà." Cố Tây Châu nói.
Tư Dư bên cạnh cũng trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi tới là muốn hỏi ông một chút, hỏi xem ông còn có manh mối nào khác hay không, kết quả gõ cửa mãi không ai đáp, lại phát hiện cửa nhà không đóng."
"Thế ư?" Ông lão nhếch miệng.
Ba người Tiếu Nam, Vu Nhất Chu, Phương Chấp nghe hai người Cố Tây Châu và Tư Dư kẻ tung người hứng, nói dối không chớp mắt, nhất thời còn chưa phản ứng lại kịp đã thấy ông lão híp mắt quay đầu nhìn bọn họ, "Thật là thế ư?"
Ba người: ".........."
"Ừm?"
"Đúng đúng đúng! Đúng vậy!" Ba người trăm miệng một lời, gật đầu như gà con mổ thóc, chỉ thiếu nước thề với trời.
Ông lão ừ một tiếng, có vẻ tin tưởng lý do thoái thác của bọn họ, còn trả lời: "Không còn manh mối nào khác."
Tư Dư ngước mắt nhìn ông lão, trong tay ông xách một cái túi nilon màu đen, không thấy được đang chứa cái gì bên trong, anh chỉ vào túi hỏi: "Ông mua gì về vậy?"
Ông lão rất hào phóng mở túi ra cho mọi người xem thứ bên trong.
Vốn dĩ nhìn thấy ông lão đã làm cho Tiếu Nam muốn ngất lên ngất xuống, đến lúc thấy thứ đầm đìa máu tươi trong túi kia liền lập tức trợn trắng mắt lăn đùng ra ngất.
"Thanh niên bây giờ sao thế nhỉ? Còn chẳng bằng ông già như ta, chưa nhìn thấy móng heo bao giờ à" Ông lão cạn lời.
Tư Dư liếc nhìn cánh tay người đầy máu, mặt không biểu tình nói: "Cậu ta bị thiếu máu lên não."
Đỡ Tiếu Nam ngất xỉu về đến văn phòng, Phương Chấp vỗ vỗ gương mặt Tiếu Nam, khoảng chừng 10 phút, Tiếu Nam mới tỉnh lại, sắc mặt trắng xanh không còn tia máu, Cố Tây Châu đưa cho cậu một ly nước ấm.
Tiếu Nam nơm nớp lo sợ nhận lấy, uống một ngụm, thều thào nói: "Chúng, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
Cố Tây Châu liếc Tiếu Nam một cái, nói: "Tốt xấu gì cậu cũng qua mấy thế giới rồi, lại còn để newbie khiêng cậu về, mặt mũi biết để đâu?"
Tiếu Nam không nhịn được oán giận nói: "Mấy thế giới trước cũng có người chết, nhưng mà không giống như này! Ông ta ăn thịt người đấy!"
Nhìn sắc mặt Tiếu Nam, quả thực cậu ta vô cùng sợ hãi.
"Được rồi, nếu cậu đã tỉnh thì chúng ta đi tìm Từ Hạo, hỏi hắn ta có nhớ ra được còn ai nữa không." Tư Dư ngắt lời Tiếu Nam.
Rời khỏi văn phòng, lúc này đã là giữa trưa, trong các quán ăn đều không có người.
Đi được một đoạn, Cố Tây Châu đột nhiên dừng lại, nhíu mày.
"Sao vậy?" Tiếu Nam hỏi.
Cố Tây Châu: "Sao cửa hàng thịt vẫn mở vậy? Không phải đồ tể kia đã chết rồi sao?"
Mọi người đều cảm thấy kì quái, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, bọn họ trực tiếp đi đến nhà Từ Hạo.
"Từ Tam Nhi, mày đi ra đây cho tao, mẹ mày, trộm áo ngực của vợ tao, mày không muối sống nữa đúng không? Ra đây cho tao, ông đây hôm nay không giết được mày là không xong đâu!" Một người đàn ông mặc đồ công nhân đứng ở cửa rống to.
"Thằng nghiệt chủng mày ra đây cho tao, hôm nay ông đây phải giết mày! Cái loại mày phải chém ngàn đao!"
Bên cạnh còn có một người phụ nữ nước mắt lưng tròng, nắm góc áo người đàn ông trông cực kì đáng thương, "Chồng ơi, nó nhân lúc anh không ở đây mà bắt nạt em!"
Giọng người phụ nữ nói cảm tưởng như có thể vắt ra nước, Cố Tây Châu nhìn Vương Xuân Kiều đặc biệt khó hiểu, Từ Hạo bắt nạt cô? Ngày đó hắn tận mắt nhìn thấy Vương Xuân Kiều cầm dao phay đuổi theo Từ Tam Nhi.
Người này hẳn là chồng Vương Xuân Kiều.
"Tao không hề, mẹ nó tao chỉ trộm cái quần lót, ông đây không trộm áo ngực!"
Giọng Từ Tam Nhi truyền ra từ bên trong, hắn giảo biện.
"Thật sự không trộm! Ông đây trộm là trộm mà không trộm là không trộm!"
"Mày còn lắm lời, hôm nay trừ phi chém chết mày, không thì không xong với ông đâu!" Người đàn ông rống lên.
Từ Tam Nhi thấy bọn họ đến đây, tiếp tục gắt gao chống đỡ cửa nhà, vừa kêu Cố Tây Châu bọn họ hỗ trợ.
Đợi bọn họ tận tình khuyên nhủ hai người kia đi, Từ Hạo mới chật vật đi ra, trên mặt trên tay hắn ta đều là vết cào, hắn hung tợn trùng mắt lườm vợ chồng Vương Xuân Kiều đang rời đi, nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống mặt đất.
"Mịa, ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chỉ trộm quần lót, chính là chỉ trộm quần lót!" Từ Hạo làm một bộ hiên ngang lẫm liệt.
Vu Nhất Chu bên cạnh phá ra cười vui vẻ, nhìn Từ Hạo còn phải giải thích một hai là mình không trộm, dáng vẻ của hắn hẳn là bị vợ chồng kia cho một trận nhớ đời.
"Mẹ nó, bà tám! Chắc chắn là người khác trộm, hôm qua tôi không hề đi trộm đồ!"
Cố Tây Châu liếc hắn, hỏi: "Được rồi, được rồi, lại còn đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nếu như bình thường cậu không trộm vặt thì bọn họ có thể tìm cậu tính sổ sao?"
Từ Hạo nghe vậy, khí thế vừa nãy liền không còn tăm hơi, đây chính là điển hình, bây giờ trong thôn chỉ cần có người mất đồ, điều đầu tiên nghĩ đến đều là hắn trộm.
Cố Tây Châu tiếp tục hỏi hắn: "Có phải cậu còn gì giấu chúng tôi? Bây giờ đồ tể chết rồi, cậu...."
"Hắn đã chết?" Từ Hạo ngây người một chút, dường như cũng không biết chuyện đồ tể đã chết, cả người lộ ra vẻ mờ mịt, thất thần, sau đó hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, té ngã lộn nhào, lao thẳng đến quầy thịt.
Cố Tây Châu chỉ vào Từ Hạo, "Đuổi theo hắn."
Mọi người gật đầu.
Bọn họ đi thẳng đến cửa hàng thịt, chỉ thấy trên con đường đá vụn, Từ Hạo đang xụi lơ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn phía trước.
Cố Tây Châu quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt hắn ta, trước quầy thịt là mấy bà nội trợ đang mua đồ ăn, mà trong quầy thịt có một người, chuẩn xác mà nói là thân người đầu heo, vừa vặn khớp với đầu người thân heo mà sáng nay bọn họ thấy.
Trong lúc Tiếu Nam và Vu Nhất Chu đều mê mang, Cố Tây Châu phá vỡ yên lặng: "Đầu heo thân người, đây là đang châm chọc hắn ta là cái đồ óc heo hỏ?"
Cố Tây Châu không để ý thấy Tư Dư vậy mà lại quay đầu chăm chú nhìn Cố Tây Châu, mặc niệm cho câu nói vừa rồi của hắn.
"Mùi xác chết." Cố Tây Châu thuận miệng nói.
Nhìn thấy hai người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ sắp hét toáng cả lên, Cố Tây Châu lập tức đưa ngón trỏ lên giữa đôi môi mỏng, ra dấu im lặng, dặn dò: "Đừng kêu lên, cận thẩn bị ông lão kia nghe thấy, có thể là chuột chết vớ vẩn gì đấy thôi, mùi rất nồng, mọi người chịu khó nhịn một chút, chúng ta tìm qua xem có manh mối hay không rồi đi ngay."
Hai người im thin thít như ve sầu mùa đông, gật gật đầu.
Trong nhà không có cửa sổ, cũng không bật đèn, căn bản là ánh sáng cũng không chiếu vào nổi, cho nên khắp nhà không chỉ có mùi xác chết nồng nặc, còn có mùi mốc meo ẩm ướt.
Căn phòng nơi họ đừng đặt một chiếc bàn gỗ đen hình vuông, mặt bàn cũ kĩ bị mài mòn nghiêm trọng, Cố Tây Châu đưa tay sờ một chút, bàn tay toàn là bụi, đồng thời cái bàn lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tất cả chén đũa để ở bên kia cũng đều bị một tầng bụi dày phủ lấy, đồ ăn để dưới tủ bát đã hư thối biến chất.
Hiển nhiên đồ đạc nơi này đã rất lâu không được đụng đến, Cố Tây Châu trầm mặc một lát, mấy người rời khỏi phòng, rón ra rón rén như phường ăn trộm, tiến vào phòng bên cạnh.
Phòng này để một chiếc TV kiểu cũ, bên cạnh đặt một chiếc đài radio, nhìn sâu vào bên trong có một chiếc giường ván gỗ, trên mặt giường trải chăn gối thẳng thớm.
"Mọi người nghe xem, hình như có tiếng gì đó?" Tinh thần Tiếu Nam căng ra, nhỏ giọng nói.
Mấy người dừng lại động tác, cẩn thận nghe ngóng chốc lát, quả thực trong phòng có tiếng động.
Hình như có ai đó đang đi lại trong phòng.
Tiếu Nam sợ hãi lùi về phía sau một bước, lùi tường bước nhỏ về hướng cửa.
"A!"
"Sao thế?" Tư Dư hỏi.
"Có cái gì mềm mềm động vào chân tôi." Tiếu Nam nói xong, vừa cúi đầu liền phát hiện mình phí công sợ bóng sợ gió một hồi, hóa ra chỉ là một con chuột chạm vào cậu.
Tư Dư thấp giọng nói: "Đừng có thần hồn nát thần tính."
Tiếu Nam có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lựng, thêm nữa, cậu dù sao cũng là người trải qua mấy thế giới nhiệm vụ, vậy mà hiện tại biểu hiện còn không bằng newbie là Vu Nhất Chu.
"Chít chít chít."
"Chít chít chít."
Con chuột dưới chân Tiếu Nam chạy trốn vào gầm giường nhanh như chớp.
"Mọi người đoán dưới gầm giường có thứ gì đó hay không?" Không ai trách cứ Tiếu Nam, Cố Tây Châu nhìn dưới gầm gường, hỏi.
"Nhìn là biết ngay."
Cố Tây Châu không tiếp lời Tư Dư mà trực tiếp dùng hành động chứng minh hắn đồng ý với Tư Dư, nhấc tay lật khăn trải giường lên, sau đó Cố Tây Châu thấy thi thể đã hư thối của một ông lão nằm trên mặt đất, con chuột vừa nãy đang ở bên trong lồng ngực ông lão, kêu chít chít.
"Dưới đó có gì thế?" Vu Nhất Chu nhỏ tiếng, giọng nói mang theo chút dồn nén.
Cố Tây Châu quay đầu lại, ánh mắt xoáy sâu vào mọi người, chừa ra một chỗ để cho mọi người thấy rõ ràng, "Tự mình xem đi."
"A, là, là ông ta!" Vu Nhất Chu cùng Tiếu Nam há to miệng, tuy rằng thi thể đã thối rữa đến mức không nhìn nổi, nhưng mà chiếc áo khoác màu xanh biển bọn họ thấy hôm qua chính là chiếc áo ông ta đang mặc.
"Ông ta chết rồi? Vu Nhất Chu lí nhí.
Cố Tây Châu không bàn luận thêm gì, nói: "Trong dự tính, cửa ở trên người ông ta, ông ta đã chết cũng không lạ."
Tư Dư trầm mặc một lát, vẻ mặt suy tư.
"Chuyện về tên đồ tể mà Từ Hạo nói cho chúng ta hẳn là sự thật, sáng nay tên đồ tể đã chết cũng chứng thực lời Từ Hạo nói, chắc chắn đồ tể có liên quan đến chuyện Hà lão thái mất tích.
"Nhưng mà tại sao cửa lại không xuất hiện? Chắc chắc chúng ta đã bỏ qua cái gì đó, khả năng là Từ Hạo còn có chuyện gạt chúng ta." Tư Dư cau mày, xoa cằm trầm tư nói.
"Ông lão kia không có ở đây, chúng ta đi xem Từ Hạo xem sao." Cố Tây Châu xoay người, đồng thời buông khăn trải giường xuống, nghĩ ngợi.
Cố Tây Châu đang suy nghĩ chuyện cửa ra trên người ông lão thì cảm giác được có người chọc chọc tay hắn, Cố Tây Châu quay đầu nhìn về phía Phương Chấp, chỉ thấy Phương Chấp sắc mặt trắng xanh, chỉ chỉ sau lưng Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu nhìn vào mắt Phương Chấp, hắn vừa quay đầu liền thấy ông lão đứng ở cửa.
Ông lão cười tủm tỉm nhìn bọn họ, cười thực hiền từ, thế nhưng loại hiền tử này ở trong mắt những người khác không phải là hiền từ mà lại một loại cảm giác quỷ dị không nói nên lời, "Các vị đang lục soát nhà tôi sao?"
Nghe ông lão nói chuyện, Cố Tây Châu cảm nhận được Tiếu Nam, Vu Nhất Chu bọn họ nín thở không dám đáp lời.
"À, tôi thấy cửa không khóa, nên giúp ông đóng lại ấy mà." Cố Tây Châu nói.
Tư Dư bên cạnh cũng trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi tới là muốn hỏi ông một chút, hỏi xem ông còn có manh mối nào khác hay không, kết quả gõ cửa mãi không ai đáp, lại phát hiện cửa nhà không đóng."
"Thế ư?" Ông lão nhếch miệng.
Ba người Tiếu Nam, Vu Nhất Chu, Phương Chấp nghe hai người Cố Tây Châu và Tư Dư kẻ tung người hứng, nói dối không chớp mắt, nhất thời còn chưa phản ứng lại kịp đã thấy ông lão híp mắt quay đầu nhìn bọn họ, "Thật là thế ư?"
Ba người: ".........."
"Ừm?"
"Đúng đúng đúng! Đúng vậy!" Ba người trăm miệng một lời, gật đầu như gà con mổ thóc, chỉ thiếu nước thề với trời.
Ông lão ừ một tiếng, có vẻ tin tưởng lý do thoái thác của bọn họ, còn trả lời: "Không còn manh mối nào khác."
Tư Dư ngước mắt nhìn ông lão, trong tay ông xách một cái túi nilon màu đen, không thấy được đang chứa cái gì bên trong, anh chỉ vào túi hỏi: "Ông mua gì về vậy?"
Ông lão rất hào phóng mở túi ra cho mọi người xem thứ bên trong.
Vốn dĩ nhìn thấy ông lão đã làm cho Tiếu Nam muốn ngất lên ngất xuống, đến lúc thấy thứ đầm đìa máu tươi trong túi kia liền lập tức trợn trắng mắt lăn đùng ra ngất.
"Thanh niên bây giờ sao thế nhỉ? Còn chẳng bằng ông già như ta, chưa nhìn thấy móng heo bao giờ à" Ông lão cạn lời.
Tư Dư liếc nhìn cánh tay người đầy máu, mặt không biểu tình nói: "Cậu ta bị thiếu máu lên não."
Đỡ Tiếu Nam ngất xỉu về đến văn phòng, Phương Chấp vỗ vỗ gương mặt Tiếu Nam, khoảng chừng 10 phút, Tiếu Nam mới tỉnh lại, sắc mặt trắng xanh không còn tia máu, Cố Tây Châu đưa cho cậu một ly nước ấm.
Tiếu Nam nơm nớp lo sợ nhận lấy, uống một ngụm, thều thào nói: "Chúng, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
Cố Tây Châu liếc Tiếu Nam một cái, nói: "Tốt xấu gì cậu cũng qua mấy thế giới rồi, lại còn để newbie khiêng cậu về, mặt mũi biết để đâu?"
Tiếu Nam không nhịn được oán giận nói: "Mấy thế giới trước cũng có người chết, nhưng mà không giống như này! Ông ta ăn thịt người đấy!"
Nhìn sắc mặt Tiếu Nam, quả thực cậu ta vô cùng sợ hãi.
"Được rồi, nếu cậu đã tỉnh thì chúng ta đi tìm Từ Hạo, hỏi hắn ta có nhớ ra được còn ai nữa không." Tư Dư ngắt lời Tiếu Nam.
Rời khỏi văn phòng, lúc này đã là giữa trưa, trong các quán ăn đều không có người.
Đi được một đoạn, Cố Tây Châu đột nhiên dừng lại, nhíu mày.
"Sao vậy?" Tiếu Nam hỏi.
Cố Tây Châu: "Sao cửa hàng thịt vẫn mở vậy? Không phải đồ tể kia đã chết rồi sao?"
Mọi người đều cảm thấy kì quái, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, bọn họ trực tiếp đi đến nhà Từ Hạo.
"Từ Tam Nhi, mày đi ra đây cho tao, mẹ mày, trộm áo ngực của vợ tao, mày không muối sống nữa đúng không? Ra đây cho tao, ông đây hôm nay không giết được mày là không xong đâu!" Một người đàn ông mặc đồ công nhân đứng ở cửa rống to.
"Thằng nghiệt chủng mày ra đây cho tao, hôm nay ông đây phải giết mày! Cái loại mày phải chém ngàn đao!"
Bên cạnh còn có một người phụ nữ nước mắt lưng tròng, nắm góc áo người đàn ông trông cực kì đáng thương, "Chồng ơi, nó nhân lúc anh không ở đây mà bắt nạt em!"
Giọng người phụ nữ nói cảm tưởng như có thể vắt ra nước, Cố Tây Châu nhìn Vương Xuân Kiều đặc biệt khó hiểu, Từ Hạo bắt nạt cô? Ngày đó hắn tận mắt nhìn thấy Vương Xuân Kiều cầm dao phay đuổi theo Từ Tam Nhi.
Người này hẳn là chồng Vương Xuân Kiều.
"Tao không hề, mẹ nó tao chỉ trộm cái quần lót, ông đây không trộm áo ngực!"
Giọng Từ Tam Nhi truyền ra từ bên trong, hắn giảo biện.
"Thật sự không trộm! Ông đây trộm là trộm mà không trộm là không trộm!"
"Mày còn lắm lời, hôm nay trừ phi chém chết mày, không thì không xong với ông đâu!" Người đàn ông rống lên.
Từ Tam Nhi thấy bọn họ đến đây, tiếp tục gắt gao chống đỡ cửa nhà, vừa kêu Cố Tây Châu bọn họ hỗ trợ.
Đợi bọn họ tận tình khuyên nhủ hai người kia đi, Từ Hạo mới chật vật đi ra, trên mặt trên tay hắn ta đều là vết cào, hắn hung tợn trùng mắt lườm vợ chồng Vương Xuân Kiều đang rời đi, nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống mặt đất.
"Mịa, ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chỉ trộm quần lót, chính là chỉ trộm quần lót!" Từ Hạo làm một bộ hiên ngang lẫm liệt.
Vu Nhất Chu bên cạnh phá ra cười vui vẻ, nhìn Từ Hạo còn phải giải thích một hai là mình không trộm, dáng vẻ của hắn hẳn là bị vợ chồng kia cho một trận nhớ đời.
"Mẹ nó, bà tám! Chắc chắn là người khác trộm, hôm qua tôi không hề đi trộm đồ!"
Cố Tây Châu liếc hắn, hỏi: "Được rồi, được rồi, lại còn đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nếu như bình thường cậu không trộm vặt thì bọn họ có thể tìm cậu tính sổ sao?"
Từ Hạo nghe vậy, khí thế vừa nãy liền không còn tăm hơi, đây chính là điển hình, bây giờ trong thôn chỉ cần có người mất đồ, điều đầu tiên nghĩ đến đều là hắn trộm.
Cố Tây Châu tiếp tục hỏi hắn: "Có phải cậu còn gì giấu chúng tôi? Bây giờ đồ tể chết rồi, cậu...."
"Hắn đã chết?" Từ Hạo ngây người một chút, dường như cũng không biết chuyện đồ tể đã chết, cả người lộ ra vẻ mờ mịt, thất thần, sau đó hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, té ngã lộn nhào, lao thẳng đến quầy thịt.
Cố Tây Châu chỉ vào Từ Hạo, "Đuổi theo hắn."
Mọi người gật đầu.
Bọn họ đi thẳng đến cửa hàng thịt, chỉ thấy trên con đường đá vụn, Từ Hạo đang xụi lơ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn phía trước.
Cố Tây Châu quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt hắn ta, trước quầy thịt là mấy bà nội trợ đang mua đồ ăn, mà trong quầy thịt có một người, chuẩn xác mà nói là thân người đầu heo, vừa vặn khớp với đầu người thân heo mà sáng nay bọn họ thấy.
Trong lúc Tiếu Nam và Vu Nhất Chu đều mê mang, Cố Tây Châu phá vỡ yên lặng: "Đầu heo thân người, đây là đang châm chọc hắn ta là cái đồ óc heo hỏ?"
Cố Tây Châu không để ý thấy Tư Dư vậy mà lại quay đầu chăm chú nhìn Cố Tây Châu, mặc niệm cho câu nói vừa rồi của hắn.
Danh sách chương