"Cố ca, anh còn đùa nữa, em nhìn mà rùng cả mình..." Phương Chấp thấy một màn trước mặt này thì lạnh hết sống lưng.

Cố Tây Châu trừng mắt lườm cậu một cái, nói: "Còn không phải vì khuấy động không khí sao."

"Cần gì phải thế." Tư Dư nhìn Cố Tây Châu, cả mặt đều như viết đầy 4 chữ to đùng 'Cậu đang chọc tôi'

Cố Tây Châu: ......... Có nhất thiết lúc nào cũng phải nhìn tôi như thế không, tôi sẽ cảm thấy anh đang hoài nghi tôi! Thật sự muốn đọc lại giá trị quan xã hội chủ nghĩa cho anh nghe một lần nữa!

Tư Dư vừa mới nói xong, một người phụ nữ trong số đó chuẩn bị rời đi, Từ Hạo tiến đến đoạt lấy giỏ đồ của người phụ nữ, hung hăng quăng xuống đất, "Đây không phải thịt heo, đây là thịt người! Thịt người! Nó, nó.... Không phải người (Ý chỉ kẻ bán thịt không phải người)! Các người nhìn cho rõ!"

Vậy mà người phụ nữ lại trợn trừng mắt, nhặt túi thịt trên mặt đất lên, hùng hùng hổ hổ nói: "Từ Tam Nhi, mày có bệnh không đấy? Có bệnh thì đi bệnh viện, ở đây phát bệnh thần kinh cái gì?"

Mấy người khác đang mua thịt cũng khinh thường nói: "Từ Tam Nhi, mày đã hay trộm vặt thì thôi đi, lại còn đi bôi nhọ người khác? Người ta buôn bán, máy đừng quá đáng."

Từ Hạo nhìn về phía mấy người kia, chỉ vào quái vật đang đứng trong quầy thịt, ngón tay run run, giọng cũng run rẩy theo: "Nó, nó..."

Đầu heo trong quầy thịt không biểu cảm gì, như thể không nghe thấy Từ Hạo nói, im lặng chặt cái đùi người trên thớt thành vài đoạn, cuối cùng vẫn có chút mất kiên nhẫn, đưa mắt lườm Từ Hạo một cái.

Sau đó mấy người phụ nữ nhỏ giọng bàn tán:

"Ai nha, đêm qua cũng không biết ai ném một cái đầu heo giữa đường."

"Có người còn bảo lấy ăn, ai biết con heo đó có bệnh gì hay không? Tôi chịu, không dám ăn, mua ở hàng thịt vẫn yên tâm hơn."

Mấy người phụ nữ nói chuyện, vừa đi vừa cười, để lại Từ Hạo một mình thất thố đứng trước quầy thịt heo.

"Ôi trời...." Tiếu Nam chạy tới, thấy chủ sạp thịt thân người đầu heo kia thì sắc mặt thoắt cái trắng bệch, ấy vậy mà thôn dân vẫn thản nhiên đứng trước quầy chọn mua thịt.

"Nó, nó đang chặt thịt." Vu Nhất Chu đi ở phía sau, liều mạng lấy tay che kín miệng mình, như vậy mới miễn cưỡng không phát ra tiếng thét chói tai.

Từ Hạo nghe vậy đột nhiên quay lại nhìn Cố Tây Châu bọn họ, giọng nói như thể có thứ gì siết lấy cổ họng hắn, cả người lung lay sắp đổ, như thể chuẩn bị ngất đến nơi, Từ Hạo giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Không phải chỉ mình tôi, các người cũng thấy đúng không, các người cũng thấy! Tôi không hề nhìn lầm, thật sự là như vậy..."

"Có, có quái vật! Có quái vật!"

Từ Hạo đột nhiên phát điên quay đầu chạy về phía nhà hắn, Cố Tây Châu nhìn về phía quái vật thân người đầu heo đứng sau sạp thịt, quái vật nhìn thoáng qua Từ Hạo, lộ ra nụ cười kì quái, dao phay trong tay chặt xuống miếng thịt hết nhát này đến nhát khác, băm khối thịt trước mặt thành một đống thịt nát.

"Chặn hắn lại." Tư Dư cũng liếc nhìn quái vật đầu heo thân người, chỉ vào Từ Hạo đang chạy phía trước, nói với những người còn lại.

So với Tiếu Nam và Vu Nhất Chu, Phương Chấp khẳng định là đáng tin hơn nhiều, tố chất thân thể và thể lực hai người kia đều không thể sánh bằng, kể cả tên Từ Hạo bị dọa đến phát điên chạy thục mạng kia cũng không thể bì được với vị hình cảnh lao tới như tuyển thủ điền kinh nước rút này.

Phương Chấp đuổi theo sau Từ Hạo, bắt lấy vai hắn, còn chưa nói lời nào, Từ Hạo đã quay đầu múa máy tay chân với Phương Chấp, phản ứng đầu tiên của Phương Chấp là sửng sốt, sau đó trở tay một cách mỹ miều liền dễ dàng chế phục được Từ Hạo đang phát điên.

"Cừ quá đi!" Tiếu Nam kinh ngạc nhìn Phương Chấp, sau khi chứng kiến thân thủ của Phương Chấp thì có chút ngạc nhiên, "Cậu từng luyện cái này rồi à"

Phải biết rằng chế phục kẻ điên khó khăn hơn người bình thường rất nhiều, nhất là Từ Hạo vừa mới bị kích thích, mặc dù đã bị Phương Chấp đè xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng phản kháng, liên tục giãy giụa.

Phương Chấp không trả lời Tiếu Nam, lấy còng tay trong túi ra trực tiếp còng hai tay Từ Hạo lại.

Tiếu Nam và Vu Nhất Chu thấy còng tay, biểu cảm ít nhiều liền thay đổi.

"Aaaaaaaaaaaaa, đừng tới đây, đừng chạm vào tôi....."

"Có quái vật!"

"Tinh thần tên này có vẻ không bình thường nữa rồi." Cố Tây Châu chỉ chỉ Từ Hạo đang bị Phương Chấp còng giữ hai tay.

Tư Dư nói: "Ừm, trước tiên cứ dẫn hắn về nhà hắn đã, có thể sẽ giúp hắn ta bình tĩnh lại."

"Ừm."

Vừa nãy lúc rời đi Từ Hạo không khóa cửa, cho nên lúc mang hắn về tiện vô cùng, Từ Hạo về đến nhà vẫn không khống chế được cảm xúc, căn bản không thể giao tiếp bình thường với bọn họ.

Cố Tây Châu nổi trận lôi đình vỗ lên cái bàn trong nhà Từ Hạo hạo: "Này...."

Ầm một tiếng, cái bàn lập tức chia năm xẻ bảy, Cố Tây Châu nhìn thấy một màn này, bàn tay vẫn đang dừng ở giữa không trung không biết nên đặt ở đâu.

"Sức của anh thật lớn nha..." Tiếu Nam nhìn chiếc bàn gỗ đặc bị đập gãy kia, nuốt nước miếng.

Cố Tây Châu: "Cũng được."

Nhưng không thể phủ nhận, một đập này của Cố Tây Châu làm con quỷ kêu gào Từ Hạo lập tức an tĩnh lại, Từ Hạo như chim sẻ sợ cành cong, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía Cố Tây Châu và đám người Tư Dư.

"Nói, có phải cậu còn gì gạt chúng tôi, vẫn còn không nói ra không?" Cố Tây Châu nhướng mày chất vấn Từ Hạo.

Từ Hạo co rụt trên mặt đất, run bần bật, không dám liếc nhìn Cố Tây Châu dù chỉ một cái, nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại: "Ăn thịt người, ăn người, bọn họ đều ăn thịt người, chỉ có tôi là không ăn thịt người, chỉ có tôi!"

Bất kể ai trong số bọn họ nói chuyện với hắn, hắn đều hờ hững.

"Hắn ta như vậy rồi, e là không còn cách nào." Cố Tây Châu trầm mặc một chút, đảo mắt nhìn quanh nhà Từ Hạo, nói: "Bằng không chúng ta tìm quanh nhà hắn một chút xem có manh mối nào không."

Tư Dư nhìn trạng thái của Từ Hạo, hiểu được NPC này bây giờ sẽ không trả lời bất kì câu hỏi gì của bọn họ xong, đáp ứng Cố Tây Châu, nói: "Mọi người hỗ trợ nhau tìm."

NPC phát điên - Từ Hạo - nằm trên giường, miệng lẩm bẩm, quay đi quay lại vẫn là mấy câu kia, 'Ăn người, ăn người, bọn họ đều ăn người, chỉ có tôi không ăn, chỉ có tôi' 'Không được ăn thịt ở sạp thịt của hắn'

Bọn họ tìm quanh nhà Từ Hạo một vòng nhưng không có gì đáng lưu ý ngoại trừ vài món quần áo của phụ nữ.

Cố Tây Châu thở dài, nhìn bầu trời đã dần mờ tối, "Quay về thôi."

"Cũng được." Tư Dư liếc qua Từ Hạo điên điên khùng khùng.

Bọn họ rời đi chừng 20 phút sau đó lại vòng lại xem tình hình Từ Hạo.

Cố Tây Châu từ trong phòng đi ra, lắc đầu nói: "Hắn thật sự điên rồi."

"Chúng ta đi thôi."

Vốn nghi ngờ có thể Từ Hạo giả điên, thế nhưng họ đã phải đi vòng một chuyến cách cả 20 phút mà Từ Hạo vẫn rúc trên giường dùng chăn trùm kín đầu, run bần bật, trông có chút đáng thương.

Ăn xong cơm chiều, Tư Dư nhìn bầu trời tăm tối bên ngoài, nói: "Tối nay mọi người đều phải cẩn thận một chút, đừng ngủ quá sâu."

"Người chết đêm đầu tiên là Lâm Hào, ngày hôm sau là đồ tể, tối nay nó sẽ không đi tìm người khác, sẽ tìm đến chúng ta." Tư Dư nói.

"Không phải chứ?" Tiếu Nam khóc không ra nước mắt, cả người ủ rũ như bánh đa ngấm nước.

"Tối nay.... Tôi có thể ở cùng các anh không...."

Tư Dư lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tiếu Nam: "Đương nhiên --------- không thể."

Tiếu Nam nước mắt nước mũi giàn giụa, một người đàn ông lừng lững như vậy mà lại khóc nấc lên.

Vu Nhất Chu dường như cũng không muốn tiếp tục chủ đề trầm trọng này, chủ động chuyển hướng: "Chúng ta vẫn nên phân tích tình huống đã."

"Ừm," Cố Tây Châu gật đầu, "Ngày hôm qua, sau khi Từ Hạo nói cho chúng ta những gì hắn biết xong, ngay hôm sau đồ tể tử vong, những gì chúng ta thấy cũng chuyển thành hình ảnh thực tế, hẳn là Từ Hạo không gạt chúng ta, nhưng khẳng định là hắn còn gì đó giấu giếm. Hiện tại đồ tể bị đổi thành đầu heo, lẽ nào còn có một tầng hàm nghĩa sâu xa hơn nữa?"

Nhắc tới điều này, Tư Dư xoa xoa nhẹ mi tâm: "Quả thực có khả năng này."

...

Bọn họ bàn luận trong chốc lát rồi không thể không về phòng mình, Cố Tây Châu rửa mặt xong nằm trên giường nghe tiếng gió thổi ù ù bên ngoài, nhìn chằm chằm bức tường mốc meo, vì Tư Dư đã đặc biệt dặn dò nên ba người họ cho dù đều nằm trên giường nhưng không một ai dám ngủ.

"Anh đang nghĩ cái gì thế?" Trong bóng đêm, Cố Tây Châu thò tay chọt chọt cánh tay Tư Dư, hỏi.

Tư Dư: "Nghĩ về thông tin hôm nay thu được, đợi 'nó' tới, nghĩ xem chúng ta nên đối phó như thế nào."

"Vậy anh cố lên nha!"

Tư Dư: "......" Cậu không thèm nghĩ giúp luôn à? Trong đêm đen, chỉ một chút âm thanh vụn vặt cũng có thể lọt vào lỗ tai.

"Xạt xạt xạt."

Có cái gì đó trên lầu.

Ba người trong phòng đồng loạt ngồi bật dậy, đồng thời nhìn về hướng cửa.

Giống họ còn có hai người ở phòng cách vách, nghe thấy có tiếng người đi lại bên ngoài, thần kinh của Vu Nhất Chu và Tiếu Nam đều căng như dây đàn, hai người run rẩy liếc nhìn nhau, nhìn ra nỗi sợ y hệt mình trong đáy mắt đối phương.

Làm sao bây giờ? Nó tới thật rồi!

"Thình thình thình."

Tiếng đập cửa.

Hai người sợ hãi vò đầu, một lát sau, tiếng phá cửa truyền đến.

Ở phòng bên cạnh, ba người Cố Tây Châu, Tư Dư và Phương Chấp nhìn cửa phòng chính mình bị người ta đạp lung lay sắp đổ, Cố Tây Châu tiến lên một bước, kéo tấm rèm nhìn ra bên ngoài.

Tư Dư cũng đi theo, nhìn thoáng qua, "Mẹ nó, một đêm có tận hai thứ đến gõ cửa."

Nhìn theo tầm mắt Cố Tây Châu, Phương Chấp thấy tên thân người đầu heo cùng với ông lão họ Mạc, nói chính xác hơn là lão quỷ.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Tiếng gõ cửa chuyển thành tiếng phá cửa, Cố Tây Châu nhìn hai con quái vật bên ngoài, phá cửa là con quái vật đầu heo, ông lão vậy mà lại an tĩnh đứng bên cạnh, nó chậm rãi quay đầu, tầm mặt đối diện với Cố Tây Châu đứng bên trong, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu: "......" Hy vọng lúc ngươi đơn độc gặp ta cũng có dũng khí như vậy.

Khóe miệng Tư Dư khẽ giật, bộ dạng muốn nói lại thôi, anh vốn tưởng rằng Cố Tây Châu sẽ rất sợ hãi, thế nhưng cuối cùng lại phát hiện hắn còn trừng ngược lại, trợn trắng mắt với quái vật bên ngoài.

"Hắn trừng tôi." Cố Tây Châu đột nhiên nói, "Tôi sợ lắm ý, lão đại mau mau nghĩ cách đi."

Tư Dư: "Tôi có thể có cách nào?"

Cố Tây Châu hỏi: "Vừa nãy lúc nằm anh nói là anh đang suy nghĩ mà!"

Tư Dư: "....."

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

"Cửa sắp sụp rồi!" Phương Chấp câm lặng chỉ vào đồ tề cầm đao chém ra một lỗ trên cửa gỗ, thập phần đáng thương nhìn hai người còn lại trong phòng, cậu muốn khóc lắm rồi.

"Uỳnh--------"

Cánh cửa phòng cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, toàn bộ khung cửa ầm ầm đổ xuống, đáng sợ đến mức hai người Vu Nhất Chu và Tiếu Nam cách vách phát run, "Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!"

"Bọn họ đã bị, bị giết rồi ư?" Tiếu Nam thở hổn hển, lùi xa cửa sổ, dùng tay che miệng, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh, "Hình như là tiếng băm xương....."

Vu Nhất Chu nuối nước miếng, hai người dựa vào nhau, một lát sau, phòng bên cạnh bõng nhiên không còn âm thanh, Vu Nhất Chu áp sát tường... chuyển động thân thể, muốn nhìn xuyên qua cửa kính quan sát tình hình bên ngoài.

"A------"

Một cái đầu heo thật lớn đối mặt với Vu Nhất Chu, anh ta nhịn không nổi hét lên chói tau, sau đó cửa phòng bọn họ bị đập điên cuồng!

"Giết ba người rồi, sao chúng còn chưa đi?" Tiếu Nam thất thần lẩm bẩm một mình.

Rầm rầm rầm.

Rầm rầm rầm.

Mọi thứ dường như tái hiện lại khung cảnh vừa rồi, cửa bị phá nát, cảm giác tuyệt vọng bủa vây tâm trí, bọn họ sắp xong đời, xong đời rồi.

Hai người hoảng loạn đến hỏng mất.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Này, ông già, thi thể bạn già của ông giấu ở trong dạ dày thôn dân thôn Hoàng Thủy, đi tìm bọn họ đi!"

Ông lão yên lặng nhìn thoáng qua người đàn ông đứng trước mặt ông.

Một lát sau, giọng nói bên ngoài tiếp tục: "Đi ra đi, chúng nó đi rồi."

"Chúng thật sự đi rồi?" Lại là một giọng nói khác, nghe ra có vẻ là giọng Cố Nhiễm, "Sao lại như vậy?"

Một giọng nói khác giải thích: "Xem ra tôi đoán đúng rồi, mỗi tối cần một người chết, những thôn dân đó đã từng ăn thị thể, cho nên bọn họ là kẻ giấu xác. Kẻ giết người, kẻ giấu xác, kẻ chứng kiến, tất cả những người này ở trong mắt ông lão đều có tội, chỉ cần mỗi ngày có một người chết, ông ta sẽ không tìm đến chúng ta."

Cùng lúc đóc, Phương Chấp bên cạnh đang nắm chặt đạo cụ Lâm Mộng đưa cho cậu trong tay, mới nãy lúc hai con quái vật kia tiến vào, dưới tình thế cấp bách cậu đã rút đạo cụ ra, đạo cụ nào có thể đưa bọn họ vào không gian trong gương - phòng Lâm Mộng, tuy nhiên cũng có hạn chế nhất định.

Mỗi thế giới nhiệm vụ chỉ có thể dùng một lần, thời gian tiến vào phòng Lâm Mộng tổng cộng không thể quá 3 phút, nếu như chỉ có một mình Phương Chấp thì cậu có thể ngẩn ngơ trong đó 3 phút, nhưng ba người thì chỉ còn 1 phút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện