"Dư, ta tìm được cây nấm này!" Mộc Du Tử hí hửng giơ lên cây nấm trước mặt Vô Ly, thoạt nhìn mười phần giống như trẻ nhỏ chưa trải sự đời.

Vô Ly liếc nhìn một cái, liền quát: "Đồ ngốc, đây là nấm độc, ngươi muốn chết hả, mau bỏ xuống."

Vì vậy, cây nấm nhỏ đo đỏ trên tay Mộc Du Tử ngay lập tức liền nhào xuống đất. Hắn còn bày ra bộ dạng trẻ con vâng lời cười hì hì, đưa tay xoa xoa lên y phục tím nhạt trên người.

(Em nấm nhỏ: Hu hu, dù gì thì ta cũng có sinh mạng mà, đừng tuyệt tình với ta như thế mà! Các ngươi đúng là một lũ cẩu mà. Đáng chết mà!)

Nhóm thứ năm vốn dĩ có người không vừa mắt nhau, lý do?


Trong nhóm này, tính cách và hoàn cảnh của mỗi người đều khác biệt rất lớn. Vì thế, không tránh khỏi những lần gây tranh chấp nội bộ.

Từ lúc vừa được chia nhóm đến lúc xuất phát, đến cả bây giờ nữa.

Nói chung là tình thế vô cùng hỗn độn, tuy biết trước luật thi, nhưng là họ cho rằng không có người âm thầm giám sát phía sau.

Nhóm thứ năm có sáu nữ bốn nam, đều là người có niên kỷ từ mười bảy trở lên.

Lý Hồng Ngạn là con gái Lý gia ở Nguyệt thành, từ nhỏ được nuông chiều quá độ, lớn lên nói năng vô cùng hỗn láo.

Dung mạo Lý Hồng Ngạn thì khỏi phải bàn, tu vi cũng chẳng đến nỗi nào. Nhưng mà Lý gia hùng mạnh, không ai dám đắc tội với nàng ta, chỉ sợ nàng ta mất một sợi tóc, đến mạng sống cũng không giữ nổi.

Đằng sau có phụ mẫu chống lưng, cộng thêm đủ loại phù chú và độc dược trong tay, Lý Hồng Ngạn tự đại, tất nhiên sẽ không nghĩ đến có người dám làm trái ý mình.

Vì vậy, suốt dọc đường đi nàng ta muốn làm cái gì, đều là sai xử người khác làm, ai dám làm trái? Vậy thì chuẩn bị tốt tâm lý đầu lìa khỏi cổ đi, mà nếu không,... thì là thất khiếu chảy máu mà chết.

Những người xui xẻo bị Lý Hồng Ngạn gọi trúng, chỉ có thể giống như con chó thấp hèn đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

Mộc Du Tử và Vô Ly đây cũng không phải là thánh mẫu, họ không tốt đến mức chuyện gì cũng nhúng tay vào như Vân Ngạo Phong.

Chỉ là, Lý Hồng Ngạn quá mức quá đáng, không muốn nhúng tay cũng không được.


Lúc này, dưới chân Lý Hồng Ngạn đang quỳ một nữ tử, chỉ vì dung mạo đẹp hơn mình, nàng ta liền muốn hủy hoại khuôn mặt này.

Nữ tử dưới đất một thân y phục cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ, nàng vốn tên là Hạ Diêu Nhi, lúc nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Nàng từ trước tới giờ chưa từng nhận sự giúp đỡ của người khác, chỉ sống dựa vào bản thân.

Lúc ba tuổi gia tộc bị diệt vong, mà kẻ gây ra chuyện này... không còn tồn tại nữa. Nàng khổ công tu luyện bao nhiêu năm, rốt cuộc tu vi cũng đã lên đến Linh Giả cảnh hậu kỳ, nhưng người đó chết rồi. Hơn nữa còn không phải chết dưới tay mình, nàng thật sự rất hối hận, rõ ràng lúc đó có cơ hội giết chết người đó, nhưng tại sao nàng lại không ra tay?

Hạ Diêu Nhi... không còn mục đích sống nữa, nhưng chết, nàng không có can đảm, những chuyện bây giờ nàng làm đều là để giết thời gian thôi...

Cúi đầu thật sâu, hai tay nắm chặt đặt trên đùi. Bớt chợt một giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt một điểm trên y phục.

Hạ Diêu Nhi bỗng nhiên đứng dậy, đôi mắt có chút đỏ hoe, phóng ra hàn khí cùng đau khổ, hoàn toàn không kiêng nể nhìn thẳng vào mắt Lý Hồng Ngạn.

Tất cả những người có mặt ở đây đều tỏ ra kinh ngạc vì hành động của Hạ Diêu Nhi, mắt trái nhìn mắt phải, cuối cùng đồng loạt nghĩ: Nàng ấy chán sống rồi?!

Lý Hồng Ngạn cũng bị Hạ Diêu Nhi làm cho chấn kinh, bất giác lùi về phía sau vài bước, thanh chuỷ thủ trên tay cạch một tiếng rơi xuống đất.

Hạ Diêu Nhi không biết sống chết là gì, bước từng bước về phía Lý Hồng Ngạn, cúi xuống nhặt thanh chuỷ thủ lên, đặt vào lòng bàn tay nàng ta: Cô giết ta đi, giết chết ta đi!

Lý Hồng Ngạn tay run run, một lần nữa vứt chuỷ thủ xuống đất: "Hạ Diêu Nhi, cô điên rồi!


Vô Ly và Mộc Du Tử đứng cách đó không xa, vốn dĩ chẳng định can thiệp vào chuyện của người ta, nhưng đây là liên quan đến mạng người, không thể cứ trơ mắt ra nhìn được.

Vì vậy, Vô Ly liền tiến lên, cười ấm áp nói: Mỗi con người được sinh ra trên thế gian này, đều có sinh mệnh của riêng mình. Cô nương đây tuổi cũng còn trẻ, đường đời lại dài. Sau này còn có thể làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa, vì cớ gì lại tự muốn bước vào cửa tử?"

Mộc Du Tử thầm nghĩ: Đúng là tầm phào!

Nhưng mà... hắn ước gì bản thân là Hạ Diêu Nhi a! Có thể nhận được sự quan tâm ôn nhu của tình lang, chỉ tiếc, kiếp này có lẽ Mộc Du Tử sẽ không được hưởng loại hạnh phúc đấy!

Hạ Diêu Nhi cắn chặt môi dưới đến bật máu, cả thân thể run rẩy đến lợi hại, cuối cùng ánh mắt mông lung, từng tầng sương mù che mất tầm nhìn, nàng buột miệng mang theo ưu thương sầu não.

Ta? Sống? Ha ha ha, ta đã không còn mục đích để sống nữa rồi! Ngươi bảo ta sống thế nao? Sống thế nào hả?"






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện