Nhóm thứ nhất.... mỗi người một phương! Nói chung là không có người nào đi cùng một đường.
Mà nói đến Ý Hiên,... hiện tại đang ngủ rất ngon lành cành đào a.
Chỉ thấy y nằm trên một cành cây thật to, bộ dạng ngủ... buông xuôi tất cả lạnh lẽo thường ngày, thay vào đó, là một loại đẹp đẽ khiến người ta không thể nào rời mắt.
Từng mảnh y phục từ phía trên rũ xuống, nhẹ nhàng đung đưa theo từng nhịp gió lướt qua. Mái tóc đen tuyền được xoã ra, đẹp như trích tiên giáng trần.
Lúc này, một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến Ý Hiên ngay tức khắc liền tỉnh táo lại.
Trong không khí xung quanh thi thoảng từng đợt gió nhè nhẹ thổi tới, Ý Hiên nhảy xuống đất. Ngay khi chân y vừa chạm đến mặt đất, cũng là lúc một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo là một tiếng rống giận của yêu thú.
Men theo hướng đó, động tĩnh khá lớn, nên chẳng mất đến nửa nén nhang đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hỗn độn.
Con yêu thú trước mắt này... cấp bậc sao lại cao như vậy?! Rõ ràng trong Linh lâm, cấp bậc của yêu thú cao nhất cũng chỉ là tam giai, mà con này là thất giai, chắc chắn có gì đó sai sót! Hoặc là... có người giở trò?!
Trong thâm tâm Ý Hiên mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn không quên chú ý chuyện phòng thủ, đồng thời tạo ra một cái kết giới.
Gần đó có một trung y thiếu niên nằm bất động bên cạnh một phiến đá to, bên khóe môi còn đọng lại chút máu tươi, không biết đã tắt thở hay chưa.
Người này cũng ở trong nhóm thứ nhất, tên là Từ Dật Huyên thì phải, tu vi của hắn ta mới có Linh Giả cảnh trung kỳ, nhìn tình thế này... có lẽ là bị uy áp chấn ngã, chắc là không ảnh hưởng tới mạng sống đi?
Suy nghĩ dư thừa, kết giới Ý Hiên tạo ra đã sắp không trụ nổi nữa rồi. Con yêu thú này hình thù kì lạ, hơn nữa lại là thất giai, không chừng sắp biến thành nhân hình rồi.
Ý Hiên cũng không còn cách nào khác, uy áp nó tỏa ra quá lớn, nếu như kết giới vỡ vụn, vậy thì y sẽ không có cơ hội tấn công.
Lúc này, xung quanh lá cây khô trên mặt đất đều bị cuồng phong nâng lên, cát bụi mịt mù giăng kín bốn phương tám hướng, tầm mắt dần dần bị thu hẹp.
Chỉ là... Ý Hiên không muốn rút kiếm, cũng không thể rút kiếm, y đã hứa với người đó, sẽ không bao giờ làm thương tổn bản thân nữa.
Vì vậy, y lấy phù chú ra, không chút nương tình đập vào thân thể cứng rắn của yêu thú trước mắt.
Nhưng... hình như phù chú không có hiệu lực với nó! Có đập bao nhiêu cũng vô dụng.
Tạch.
Kết giới phát ra tiếng nứt, sắp vỡ rồi!
Tình hình nguy cấp, tu vi của Ý Hiên cũng chỉ là Linh Sư cảnh hậu kỳ, nếu trực tiếp đối kháng với con yêu thú này, phần thắng chưa đến hai phần mười, chỉ sợ y sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Bùng!
Cái gì chứ?! Con yêu thú này... biết phun lửa? Ý Hiên... chưa từng gặp qua a!
Không ổn, kết giới...
Càng không ổn hơn, chính là... Từ Dật Huyên sắp bị nướng chín rồi!
Chỉ là, đúng lúc này trong túi càn khôn bên hông Ý Hiên khẽ động đậy hai cái, lập tức từ trong đó nhảy ra một con... hắc miêu? Chồn? À không, là Tiểu Hắc!
Từ lần trước khi ở Vẫn Mạng sơn cốc, Tiểu Hắc luôn ngủ trong túi càn khôn của Ý Hiên, lâu lâu y lại để một chút thức ăn vào đấy, nó sẽ dọn dẹp sạch sẽ.
Chẳng qua không nghĩ tới, Tiểu Hắc lại đột nhiên nhảy ra trong lúc nguy hiểm như thế này!
Thấy thân hình đen thui nho nhỏ đang có ý định chạy ra khỏi kết giới, Ý Hiên hơi khẩn trương kinh hô ra tiếng: "Tiểu Hắc, đừng chạy lung tung!"
Tiểu Hắc liền quay đầu lại, đáng yêu chớp mắt vài cái, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng như từng dải lụa mềm mại, nó nói: "Hiên ca ca không cần lo lắng, chỉ Cự Hoả Xỉ này không thể gây ra uy hiếp đối với ta."
Ý Hiên nghe vậy cũng không muốn soi mói, hồi trước y không nhìn ra cấp bậc của Tiểu Hắc, có lẽ là tu vi của y chưa bằng nó?
Nhưng mà Tiểu Hắc nói, con yêu thú này gọi là Cự Hoả Xỉ à, hèn chi nó có thể phun lửa a, thân thể lại còn to lớn như vậy.
Tiểu Hắc trước khi đi ra, còn không quên lập thêm một tầng kết giới nữa, Ý Hiên mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt. Ngược lại, bắt đầu vận chuyển linh lực, tấn công chỉ Cự Hoả Xỉ.
Nhưng là vẫn không hề hấn gì, cấp bậc Cự Hoả Xỉ quá cao so với y, Ý Hiên không thể làm ra tổn hại đối với nó.
Tiểu Hắc nhẹ nhàng bật nhảy qua chỗ Từ Dật Huyên, lại tạo kết giới ngăn chặn uy áp của Cự Hoả Xỉ.
Đúng lúc này, trên không trung hơi vặn vẹo, ngay sau đó liền xuất hiện một đôi nam nữ tử vận bạch bào, không lời nào đã hướng Cự Hoả Xỉ thất giai công kích.
Ý Hiên nhìn không ra tu vi của hai người họ, như vậy có thể khẳng định rằng, tu vi của họ cao hơn y rất nhiều.
Ba người đánh đông đánh tây hồi lâu, rốt cuộc lại có người trong nhóm thứ nhất chạy tới, người này không ai khác chính là Liễu Hi Hiên.
Nhưng mà hắn ta đến cùng chẳng có ích lợi gì, đơn giản với một phàm nhân không có khác biệt lắm. Tu vi Linh Giả cảnh trung kỳ, vậy mà vừa nhát gan, vừa ngu xuẩn, vừa tiểu nhân, lại còn không có tiết tháo, rất dễ khiến tam quan của người khác sụp đổ.
Rồi giờ chạy tới đây làm chi? Làm vật cản đường à?!
Ba người đánh cứ đánh, sự xuất hiện của Liễu Hi Hiên, coi như vô hình.
Rốt cuộc khoảng thời gian một chén trà sau, Cự Hoả Xỉ cũng bộp một tiếng thật lớn ngã gục xuống đất.
Trùng kích quá lớn, từ vị trí Cự Hoả Xỉ ngã xuống, khói bụi lá khô như cuồng phong vũ bão lấn tới, che kín không gian xung quanh. Mọi người không khỏi giơ tay che mặt lại.
Vốn dĩ định đa tạ hai vị kia đã ra tay giúp đỡ, nhưng khi khói bụi tiêu tan, hai người đó đã biến mất vô tung vô ảnh.
Ý Hiên hơi nhíu lại mi tâm, thân thể do tiêu hao quá nhiều linh lực mà có chút mệt mỏi. Y bước đến bên cạnh Tiểu Hắc và Từ Dật Huyên, khuỵu một gối xuống bắt mạch cho hắn ta, hoàn toàn coi Liễu Hi Hiên là người vô hình.
Cảm nhận mạch tượng của Từ Dật Huyên không có gì khác thường, Ý Hiên mới thở phào bỏ tay ra.
Có lẽ hắn ta chỉ xui xẻo bị uy áp của Cự Hoả Xỉ chấn ngã bất tỉnh thôi, vậy thì liền không có gì nguy hiểm tới tính mạng. Mặc dù chảy máu có hơi nhiều.
Ý Hiên bước đi hai bước lại đột nhiên dừng lại, hơi nghiêng mặt lạnh giọng nói: "Ngươi, cõng hắn!"
Liễu Hi Hiên ngay tức khắc nhướn mày trợn mắt: "Ngươi nói ta hả?"
"Ngoài ngươi ra....?"
Liễu Hi Hiên trực tiếp muốn khóc, chỉ là bị Ý Hiên phóng khí lạnh, liền run run im bặt lại. Nuốt xuống yết hầu, hắn liền làm một bộ dạng ngoan ngoãn, chật vật đỡ thân thể mềm nhũn của Từ Dật Huyên lên lưng.
Nói thật, Liễu Hi Hiên hắn cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, đi được vài bước là đã muốn vứt xác người ta xuống đất. Người này... ăn gì mà nặng vậy trời? Nhìn thân hình gầy gò như vậy, nhưng nặng giống như là... đeo hai quả cầu sắt thật lớn vậy.
Không chút động tĩnh, Tiểu Hắc liền moi ra yêu đan của Cự Hoả Xỉ.
Mà nói đến Ý Hiên,... hiện tại đang ngủ rất ngon lành cành đào a.
Chỉ thấy y nằm trên một cành cây thật to, bộ dạng ngủ... buông xuôi tất cả lạnh lẽo thường ngày, thay vào đó, là một loại đẹp đẽ khiến người ta không thể nào rời mắt.
Từng mảnh y phục từ phía trên rũ xuống, nhẹ nhàng đung đưa theo từng nhịp gió lướt qua. Mái tóc đen tuyền được xoã ra, đẹp như trích tiên giáng trần.
Lúc này, một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến Ý Hiên ngay tức khắc liền tỉnh táo lại.
Trong không khí xung quanh thi thoảng từng đợt gió nhè nhẹ thổi tới, Ý Hiên nhảy xuống đất. Ngay khi chân y vừa chạm đến mặt đất, cũng là lúc một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo là một tiếng rống giận của yêu thú.
Men theo hướng đó, động tĩnh khá lớn, nên chẳng mất đến nửa nén nhang đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hỗn độn.
Con yêu thú trước mắt này... cấp bậc sao lại cao như vậy?! Rõ ràng trong Linh lâm, cấp bậc của yêu thú cao nhất cũng chỉ là tam giai, mà con này là thất giai, chắc chắn có gì đó sai sót! Hoặc là... có người giở trò?!
Trong thâm tâm Ý Hiên mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn không quên chú ý chuyện phòng thủ, đồng thời tạo ra một cái kết giới.
Gần đó có một trung y thiếu niên nằm bất động bên cạnh một phiến đá to, bên khóe môi còn đọng lại chút máu tươi, không biết đã tắt thở hay chưa.
Người này cũng ở trong nhóm thứ nhất, tên là Từ Dật Huyên thì phải, tu vi của hắn ta mới có Linh Giả cảnh trung kỳ, nhìn tình thế này... có lẽ là bị uy áp chấn ngã, chắc là không ảnh hưởng tới mạng sống đi?
Suy nghĩ dư thừa, kết giới Ý Hiên tạo ra đã sắp không trụ nổi nữa rồi. Con yêu thú này hình thù kì lạ, hơn nữa lại là thất giai, không chừng sắp biến thành nhân hình rồi.
Ý Hiên cũng không còn cách nào khác, uy áp nó tỏa ra quá lớn, nếu như kết giới vỡ vụn, vậy thì y sẽ không có cơ hội tấn công.
Lúc này, xung quanh lá cây khô trên mặt đất đều bị cuồng phong nâng lên, cát bụi mịt mù giăng kín bốn phương tám hướng, tầm mắt dần dần bị thu hẹp.
Chỉ là... Ý Hiên không muốn rút kiếm, cũng không thể rút kiếm, y đã hứa với người đó, sẽ không bao giờ làm thương tổn bản thân nữa.
Vì vậy, y lấy phù chú ra, không chút nương tình đập vào thân thể cứng rắn của yêu thú trước mắt.
Nhưng... hình như phù chú không có hiệu lực với nó! Có đập bao nhiêu cũng vô dụng.
Tạch.
Kết giới phát ra tiếng nứt, sắp vỡ rồi!
Tình hình nguy cấp, tu vi của Ý Hiên cũng chỉ là Linh Sư cảnh hậu kỳ, nếu trực tiếp đối kháng với con yêu thú này, phần thắng chưa đến hai phần mười, chỉ sợ y sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Bùng!
Cái gì chứ?! Con yêu thú này... biết phun lửa? Ý Hiên... chưa từng gặp qua a!
Không ổn, kết giới...
Càng không ổn hơn, chính là... Từ Dật Huyên sắp bị nướng chín rồi!
Chỉ là, đúng lúc này trong túi càn khôn bên hông Ý Hiên khẽ động đậy hai cái, lập tức từ trong đó nhảy ra một con... hắc miêu? Chồn? À không, là Tiểu Hắc!
Từ lần trước khi ở Vẫn Mạng sơn cốc, Tiểu Hắc luôn ngủ trong túi càn khôn của Ý Hiên, lâu lâu y lại để một chút thức ăn vào đấy, nó sẽ dọn dẹp sạch sẽ.
Chẳng qua không nghĩ tới, Tiểu Hắc lại đột nhiên nhảy ra trong lúc nguy hiểm như thế này!
Thấy thân hình đen thui nho nhỏ đang có ý định chạy ra khỏi kết giới, Ý Hiên hơi khẩn trương kinh hô ra tiếng: "Tiểu Hắc, đừng chạy lung tung!"
Tiểu Hắc liền quay đầu lại, đáng yêu chớp mắt vài cái, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng như từng dải lụa mềm mại, nó nói: "Hiên ca ca không cần lo lắng, chỉ Cự Hoả Xỉ này không thể gây ra uy hiếp đối với ta."
Ý Hiên nghe vậy cũng không muốn soi mói, hồi trước y không nhìn ra cấp bậc của Tiểu Hắc, có lẽ là tu vi của y chưa bằng nó?
Nhưng mà Tiểu Hắc nói, con yêu thú này gọi là Cự Hoả Xỉ à, hèn chi nó có thể phun lửa a, thân thể lại còn to lớn như vậy.
Tiểu Hắc trước khi đi ra, còn không quên lập thêm một tầng kết giới nữa, Ý Hiên mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt. Ngược lại, bắt đầu vận chuyển linh lực, tấn công chỉ Cự Hoả Xỉ.
Nhưng là vẫn không hề hấn gì, cấp bậc Cự Hoả Xỉ quá cao so với y, Ý Hiên không thể làm ra tổn hại đối với nó.
Tiểu Hắc nhẹ nhàng bật nhảy qua chỗ Từ Dật Huyên, lại tạo kết giới ngăn chặn uy áp của Cự Hoả Xỉ.
Đúng lúc này, trên không trung hơi vặn vẹo, ngay sau đó liền xuất hiện một đôi nam nữ tử vận bạch bào, không lời nào đã hướng Cự Hoả Xỉ thất giai công kích.
Ý Hiên nhìn không ra tu vi của hai người họ, như vậy có thể khẳng định rằng, tu vi của họ cao hơn y rất nhiều.
Ba người đánh đông đánh tây hồi lâu, rốt cuộc lại có người trong nhóm thứ nhất chạy tới, người này không ai khác chính là Liễu Hi Hiên.
Nhưng mà hắn ta đến cùng chẳng có ích lợi gì, đơn giản với một phàm nhân không có khác biệt lắm. Tu vi Linh Giả cảnh trung kỳ, vậy mà vừa nhát gan, vừa ngu xuẩn, vừa tiểu nhân, lại còn không có tiết tháo, rất dễ khiến tam quan của người khác sụp đổ.
Rồi giờ chạy tới đây làm chi? Làm vật cản đường à?!
Ba người đánh cứ đánh, sự xuất hiện của Liễu Hi Hiên, coi như vô hình.
Rốt cuộc khoảng thời gian một chén trà sau, Cự Hoả Xỉ cũng bộp một tiếng thật lớn ngã gục xuống đất.
Trùng kích quá lớn, từ vị trí Cự Hoả Xỉ ngã xuống, khói bụi lá khô như cuồng phong vũ bão lấn tới, che kín không gian xung quanh. Mọi người không khỏi giơ tay che mặt lại.
Vốn dĩ định đa tạ hai vị kia đã ra tay giúp đỡ, nhưng khi khói bụi tiêu tan, hai người đó đã biến mất vô tung vô ảnh.
Ý Hiên hơi nhíu lại mi tâm, thân thể do tiêu hao quá nhiều linh lực mà có chút mệt mỏi. Y bước đến bên cạnh Tiểu Hắc và Từ Dật Huyên, khuỵu một gối xuống bắt mạch cho hắn ta, hoàn toàn coi Liễu Hi Hiên là người vô hình.
Cảm nhận mạch tượng của Từ Dật Huyên không có gì khác thường, Ý Hiên mới thở phào bỏ tay ra.
Có lẽ hắn ta chỉ xui xẻo bị uy áp của Cự Hoả Xỉ chấn ngã bất tỉnh thôi, vậy thì liền không có gì nguy hiểm tới tính mạng. Mặc dù chảy máu có hơi nhiều.
Ý Hiên bước đi hai bước lại đột nhiên dừng lại, hơi nghiêng mặt lạnh giọng nói: "Ngươi, cõng hắn!"
Liễu Hi Hiên ngay tức khắc nhướn mày trợn mắt: "Ngươi nói ta hả?"
"Ngoài ngươi ra....?"
Liễu Hi Hiên trực tiếp muốn khóc, chỉ là bị Ý Hiên phóng khí lạnh, liền run run im bặt lại. Nuốt xuống yết hầu, hắn liền làm một bộ dạng ngoan ngoãn, chật vật đỡ thân thể mềm nhũn của Từ Dật Huyên lên lưng.
Nói thật, Liễu Hi Hiên hắn cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, đi được vài bước là đã muốn vứt xác người ta xuống đất. Người này... ăn gì mà nặng vậy trời? Nhìn thân hình gầy gò như vậy, nhưng nặng giống như là... đeo hai quả cầu sắt thật lớn vậy.
Không chút động tĩnh, Tiểu Hắc liền moi ra yêu đan của Cự Hoả Xỉ.
Danh sách chương