Chu Thanh Hạ cô vào bếp pha nước chanh cô quên mất buổi sáng không đến siêu thị bây giờ nhà cũng chẳng còn gì ăn chỉ còn vài gói mì, bây giờ Từ Tước Lâu như vậy không lái xe đến đây cô cũng không biết phải để anh về thế nào.

Người có tiền như anh chỉ sợ không biết ăn mì là gì, nhưng cô thật sự không biết nên làm gì bởi vì nhà chẳng còn gì cả.

Anh tắm xong trên người chỉ quấn chiếc khăn mà cô đưa cho, quần áo đều ướt hết rồi không thể mặc lại, tay anh dùng chiếc khăn nhỏ lau tóc của mình, đôi mắt nhìn bóng lưng cô loay hoay ở trong bếp khiến anh đột nhiên không biết diễn tả cảm xúc này thế nào.

Trong vô thức đi đến phía sau cô vòng tay ôm lấy eo cô anh gục mặt hôn lên cổ trắng noãn của cô.

Bị anh hôn cô liền theo phản xạ mà rụt cổ lại “Từ Tước Lâu! Anh không thể ở yên được sao.”

“Không nhịn được.”

Chu Thanh Hạ “...”

Cô không biết ý anh là gì, chỉ có thể thở dài cô nghiên đầu muốn hỏi anh có thể ăn mì không, đầu vừa nghiên cô đã bị anh áp môi mình lên môi cô khoá môi không cho cô lên tiếng.

Từ Tước Lâu mặc kệ cô đang vùng vẫy đánh vào người mình, anh nhẹ nhàng vươn tay tắt bếp nhấc cô lên di chuyển đến phòng khách, môi không rời tay ôm lấy cô trên người mình, tay giữ lấy gáy cô ép cô đón nhận nụ hôn.

Càng hôn anh lại càng tham lam muốn cô nhiều hơn, Chu Thanh Hạ bị anh hôn đến mức không thể phản kháng mà buông xuôi thuận theo ý anh, nụ hôn của anh càng lúc càng khiến cô không suy nghĩ được gì.

Tay anh bắt đầu không yên phận mà vuốt ve lấy cơ thể cô, Từ Tước Lâu hôn xuống hõm cổ cô khiến cô cắn chặt môi chịu đựng cái cảm giác khó hiểu này, nói anh say rượu quả thật anh nhờ có rượu cho nên mới làm càng.

Cô vòng tay qua cổ anh càng làm cho anh muốn cô nhiều hơn nữa.

Anh không nhịn nổi liền bế cô bước về phía phòng ngủ, cẩn thận tắt đèn bên trong phòng anh đặt cô xuống chiếc giường không quá lớn chỉ vừa đủ hai người ngủ nhưng vẫn có chút chật chội nóng bức.

“Chu Thanh Hạ, tôi không dừng lại được em chuẩn bị tinh thần chịu đau có được không.” Anh giữ chặt cô dưới thân mình chậm rãi đưa đôi mắt mơ hồ đó lên tiếng với cô.

Cô nhìn anh “Không muốn, Từ Tước Lâu tôi không muốn.”

Anh gục đầu vào hõm cổ cô, nghe cô nói không muốn anh thật sự thở không nổi nữa, Chu Thanh Hạ như bất động cô cảm nhận được nhịp tim của anh đập mạnh đến mức cô có thể nghe thấy.

“Em đúng là người không có trái tim, thấy người sắp chết cũng không muốn cứu.” Từ Tước Lâu vừa thở mạnh vừa nói vào tai cô.

Từ Tước Lâu nghiên đầu anh hôn lên vành tai của cô, sau đó chậm rãi di chuyển đến môi, tay cô của cô theo phản xạ vẫn đặt ở ngực anh dùng lực đẩy mạnh cơ thể anh, nhưng anh cứ như con sói đói không buông tha cho cô.

Đầu óc của cô dẫn trở nên trống rỗng, cứ như bị anh dụ dỗ, Chu Thanh Hạ cuối cùng cũng chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh, Từ Tước Lâu nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo phông, những thứ vướng víu hai người liền bị anh ném xuống sàn nhà một cách không thương tiếc.

Anh nâng chân cô lên, không nhịn được nhưng anh cũng không thể để cô chịu đau được. Anh từng chút từng chút đi vào bên trong cô, Chu Thanh Hạ cảm nhận được cơn đau ở thân dưới như muốn xé toạc cô ra nước mắt bất giác cũng chảy dài trên má.

“Đau quá... Hức...”

Anh vén tóc cô nhẹ nhàng dỗ dành “Ngoan, cố gắng một chút sẽ không đau nữa.”

“Không chịu được hức... Đau chết mất.”

“Không khóc, em khóc như vậy tôi phải làm sao chứ, đã như vậy rồi.” Từ Tước Lâu cười khổ anh vươn tay lau nước mắt cho cô, anh bất lực ra vẻ đáng thương dụ dỗ cô.

Anh không dám đi chuyển, đợi khi nào cô không khóc nữa mới dám nhẹ nhàng chậm rãi đi chuyển ra vào bên trong cơ thể cô. Cúi đầu hôn lên trán cô một cái, anh để cô tiếp nhận được mình rồI mới tăng tốc.

Chiếc giường nhỏ chật chội làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần, căn nhà nhỏ chỉ có hai người phòng ngủ mang theo âm thanh xác thịt khiến cho người khác cũng đỏ mặt. Từ Tước Lâu cứ thể mà dày vò cô suốt cả đêm mà không có ý định buông tha cho cô dù chỉ một chút.

Có trời mới biết anh đã đợi khoảnh khắc này bao lâu, cũng chỉ có trời mới biết 10 năm qua anh đã vô số lần mường tượng ra cảnh hai người gặp lại.

Tiếng bật ra từ miệng cô lọt vào tai anh lại thành thanh âm dễ nghe mà kích thích mọi giác quan của anh khiến cho anh càng muốn nhiều hơn từ cô.

Ngược lại Chu Thanh Hạ muốn bỏ chạy cô cũng không chạy được, bị anh giữ chân lại muốn thừa cơ hội bò cũng không thể chỉ có thể bật khóc dưới thân anh, chịu đựng sự giày vò đủ loại cảm xúc khó tả này.

Màng đêm tĩnh lặng hai con người biết trước sẽ không có kết quả nhưng vẫn cứ thế mà mặc kệ mọi thứ xung quanh. Hai cơ thể quấn lấy nhau cả đêm dài, Chu Thanh Hạ bị anh giày vò đến mức đầu óc mù mị mắng chửi nhưng cô càng mắng càng khiến Từ Tước Lâu di chuyển nhanh hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện