Dưới ánh đèn đường của Thụy Sĩ một lớn một nhỏ Chu Thanh Hạ trên tay cầm túi khoai lang lắc, cô đi phía trước vừa đi vừa luyên tha luyên thuyên nói anh không biết lo cho bản thân còn uống nhiều rượu như vậy.
Cho dù cô đang nói mình nhưng Từ Tước Lâu hai tay đút vào túi áo bành tô, anh ung dung đi phía sau cô đôi mắt nhìn cô một cách chăm chú không rời, ánh mắt mang theo sự cưng chiều tuyệt đối, từ trước đến bây giờ chỉ có một mình Chu Thanh Hạ mới có được ánh mắt này.
"Sao này anh đừng uống nhiều rượu như hôm trước nữa, phát sốt lúc nữa đêm rất nguy hiểm."
Anh đi phía sau mãi một lúc mới giải thích nói với cô "Hôm qua không vui cho nên mới uống nhiều." vì lúc đó anh nghe Leon nói thích cô, anh thật sự cảm thấy không vui, anh lúc đó chỉ muốn về nhà ngay lập tức tìm cô mang cô giấu đi, gian cầm lại tình yêu của cô ở một nơi nào đó mà bất kì ai cũng không thể nhìn thấy cô.
Mà tình yêu của cô cũng chỉ có thể dành cho anh.
"Sao vậy? Không phải lúc anh vừa đến đây tâm trạng còn rất tốt mà." Cô dừng bước chân quay đầu lại nhìn anh khó hiếu.
Không vui chuyện gì được chứ, rõ ràng hôm qua lúc lên máy bay tâm trạng anh đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Từ Tước Lâu bước đến gần cô, anh cúi mặt hôn lên má cô một cái, cẩn thận vuốt lại tóc cho cô, gương mặt xinh đẹp của cô ở trước mắt anh, làm cho anh không kiềm được lòng mà thật sự muốn mang cô giấu đi.
"Bởi vì em đi đến đâu liền khiến người khác để ý, khiến người ta đem lòng yêu thích như vậy anh liền muốn mang em giấu đi." Nắm lấy tay của cô, anh xoa xoa mu bàn tay của cô một chút, bàn tay của cô có hơi ấm nhè nhẹ, ngược lại bàn tay của anh đã thoáng lạnh rồi.
Cô ngẩn đầu nhìn anh "Anh có thể uống một ít rượu không? Có phát sốt không?"
"Em muốn uống rượu sao?" Anh nhướn mày nhìn cô.
Chu Thanh Hạ gật đầu, nhưng cô có chút lo lắng vì anh mới xuất viện.
Anh lại chiều theo ý cô mà gật đầu "Ở nhà có rượu, em muốn uống chúng ta về nhà uống, nhưng tôi không uống được tôi chỉ có thể ngồi cùng em." Nếu anh uống rượu chỉ sợ những ngày này đến Thụy Sĩ lại phải ở trong bệnh viện chứ không phải là dạo phố thế này.
Cô đồng ý, cùng anh đi mua một ít đồ nhắm rồi quay về nhà.
Chỉ có trời mới biết được tình yêu của anh lớn thế nào, anh chưa từng từ chối lời đề nghị của Chu Thanh Hạ chỉ cần cô muốn anh điều chiều theo ý cô, dung túng cho sự tò mò của cô, việc cô muốn làm anh sẽ không ngăn cản.
Anh chỉ cần biết cô có thật sự muốn hay không, nếu cô muốn anh nhất định chống cho cô làm, trời có sập thì anh cũng sẽ bảo vệ cô ở trong vòng tay mình. Bắc Thành đáng sợ nhưng bởi vì có Từ Tước Lâu mới đáng sợ, trên thương trường anh không nhiều lời như Từ Vũ, cũng không nhân nhượng như Từ Vũ, anh chỉ cần cảm thấy đó là việc có lợi thì nhất định không bỏ qua.
Cho dù mối quan hệ trên thương trường của anh không nhiều điều đó không có nghĩa anh sẽ e dè với với bọn họ.
Chu Thanh Hạ và Từ Tước Lâu về đến nhà, anh đi lấy rượu cô đi vào bếp để bày đồ nhắm ra đĩa, nhìn vào hai người họ không khác gì vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
Cô mang đồ nhắm ra phòng khách vừa đúng lúc Từ Tước Lâu mang rượu từ thư phòng đi ra, anh mỉm cười dơ chai rượu vang đắc tiền của Pháp nháy mắt với cô.
Anh ngồi xuống nền nhà, cô ngồi trên sofa nhìn thấy anh không ngồi trên sofa lại ngồi bên dưới nền nhà cô liền thắc mắc "Anh lên đây ngồi đi." Vừa nói vừa vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
"Không thích, ngồi ở đây có thể nhìn rõ em một chút." Từ Tước Lâu rót rượu vào ly sau đó đưa đến chỗ của cô, anh không muốn ngồi trên sofa như vậy chỉ có thể nhìn được góc nghiên của cô, ngồi dưới nền nhà tầm nhìn thấp anh sẽ phải ngẫn đầu như vậy sẽ nhìn được toàn bộ gương mặt xinh đẹp của cô.
Chu Thanh Hạ nhìn ly rượu xong lại nhìn sang anh cô có chút ái ngại, cũng không biết thế nào dù sao khi nãy cô cũng đã mạnh miệng nói muốn uống rượu rồi bây giờ bỏ chạy có chút mất mặt, hơn nữa cô đã đủ tuổi rồi mà.
Cầm lấy ly rượu nốc một hơi cạn sạch trước sự ngỡ ngàng của Từ Tước Lâu, sợ cô sẽ say anh liền lên tiếng nhắc nhở "Em uống chậm thôi, uống nhanh như vậy sẽ không tốt."
Anh biết tửu lượng của cô không tốt, hơn nữa cô còn bị bệnh dạ dày uống như vậy chỉ sợ lại ngất xỉu thêm lần nữa, anh không muốn cho cô uống rượu lại nhìn thấy cô muốn uống như vậy cho nên anh mới đồng ý.
"Không sao, tửu lượng em rất tốt." Chu Thanh Hạ cầm chai rượu rót tiếp vào ly.
Đôi mắt cưng chiều của anh lộ rõ, gật đầu với cô "Được được, tửu lượng em tốt nhưng không nên uống nhanh như vậy."
Nghiên đầu chống tay lên mặt bàn, anh chống tay vào thái dương nghiên đầu đưa đôi mắt chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt cô, anh chỉ ngồi đó nghiên đầu chống tay chăm chú nhìn cô uống rượu.
Cả không gian lớn như vậy cứ như tất cả những thứ xung quanh đều ngưng động lưu mờ trước cả hai người, anh ngồi đó không uống rượu, ngồi để canh người uống rượu để nghe người uống rượu nói chuyện.
"Từ Tước Lâu, lần trước ở Bùi Gia là anh không cho em uống nên em mới không uống."
"Trước khi anh đến công ty, Lương Ân rất hay rủ em đến quán thịt nướng uống rượu."
Chu Thanh Hạ hai má ửng đỏ, cô đã uống gần hết nửa chai rượu rồi, đôi mắt cô trở nên lờ đờ nhìn anh nói "Anh đừng xem thường em."
"Không xem thường em, em uống đi khi nào say tôi bế em về phòng ngủ." Anh nhìn cô không rời mắt nghiêm túc gật đầu.
Cô mỉm cười đầy ngốc nghếch "Những lần trước đi uống rượu cùng Lương Ân, bạn của cô ấy có người thích em đấy, anh ta nhắn tin nhiều chết đi được em nói với cô ấy, Lương Ân bảo anh ta không tốt em liền cho anh ta vào danh sách đen lần sau không đi uống rượu nữa." Chu Thanh Hạ kể cho anh nghe lại không khác gì đang mách lẻo với anh.
"Không tốt thì cho vào danh sách đen, vậy nếu như anh ta là người tốt thì sao?" Từ Tước Lâu thích thú nhướn mày hỏi cô.
Cô nhấp một ngụm rượu sau đó mới nói tiếp "Không tốt chính là không tốt không có chuyện nếu như, cơ mà cho dù anh ta tốt thì em cũng cho vào danh sách đen vì anh ta phiền, em cũng đâu thích anh ta." Cô bĩu môi chán nản, cô cũng không biết bản thân có xinh đẹp hay không chỉ là lần nào đi uống rượu đều có người về tìm tài khoản mạng xã hội cô để nhắn tin.
"Giỏi quá, lại đây tôi thưởng cho em một xiên thịt nướng." Từ Tước Lâu cầm lấy xiên thịt nướng đưa cho cô, anh cẩn thận lấy ớt chuông ra khỏi xiên thịt, Chu Thanh Hạ không thích ăn ớt chuông.
Cầm lấy xiên thịt từ tay anh Chu Thanh Hạ đột nhiên trẩm mặc đưa mắt nhìn anh, cô uống một hơi hết ly rượu thở ra một hơi nhẹ sau đó cô nghiêm túc lên tiếng "Từ Tước Lâu anh và Đường Thư Ngôn sẽ đính hôn thật sao?"
"Em ghen sao? Bắt đầu lo lắng mất tôi rồi à?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lúc say của cô khiến anh không nhịn được cười.
Cô sờ sờ mũi "Không ghen, nhưng anh không được đính hôn."
"Không đính hôn, không đính hôn, em say rồi chúng ta về phòng ngủ thôi." Từ Tước Lâu ngồi ngay ngắn anh lấy chiếc ly rỗng từ tay cô, nhìn lại chai rượu đã thấy hơn nữa chai rồi.
Uống cũng đáng sợ thật.
Từ Tước Lâu đứng dậy khom lưng bế lấy Chu Thanh Hạ, cô cũng vươn tay để anh bế mình một cách tự nguyện, gục đầu vào trong lòng anh cô có chút đau lòng nhớ lại những gì mà trợ lý Ngu đã nói.
Để cô lên giường cẩn thận, Chu Thanh Hạ nắm lấy tay anh cô ngồi dậy trên giường kéo anh ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt của cô ngấn nước khiến anh hoảng loạn "Em sao vậy khó chịu ở đâu sao?"
Chu Thanh Hạ nức nở ôm lấy anh, cô ôm lấy anh bật khóc như một đứa trẻ khiến anh cũng không hiểu cô bị làm sao, anh vỗ vỗ vào lưng cô dỗ dành cô như chú mèo nhỏ của mình.
"Ngoan nói tôi nghe xem, em khó chịu ở đâu."
Cô lắc đầu, không có ý định rời khỏi người anh "Hôm qua trợ lý Ngu nói với em chuyện của anh."
"Rốt cuộc anh đã trải qua những gì vậy, có phải 10 năm qua rất khổ sở không?"
Từ Tước Lâu sững người một lúc, anh không biết trợ lý Ngu nói cho cô những gì rồi, thảo nảo cả ngày nay không thấy mặt mũi cậu ta, nhìn thấy cô khóc anh lại đau lòng vuốt ve lưng cô.
Cô khóc là vì thấy xót cho anh sao? Anh ôm lấy cô để cô ngồi trong lòng "Không khổ sở, em đừng khóc."
"Anh tại sao không nói với em, nói rằng 10 năm qua anh đã rất khó khăn, 10 năm qua anh đã đợi em như vậy. Rốt cuộc tại sao anh lại đợi người như em chứ, em không tốt một chút nào, em còn phớt lờ anh." Chu Thanh Hạ không dám nghĩ đến những chuyện mà trợ lý Ngu nói, cô cảm thây sợ hãi vô cùng.
Ôm cô trong lòng mình, anh nghiên đầu hôn lên má cô "Bởi vì em ngốc quá, tôi thích em nhiều như vậy cũng không nhìn ra, cho nên tôi tất nhiên phải đợi em trưởng thành nhìn ra tình cảm của tôi rồi."
"Có phải em rất xấu xa không? Lúc gặp lại em còn ghét bỏ anh không phải em cố ý đâu. Chỉ là lúc đó em không biết phải đối mặt với anh thế nào."
Anh định lên tiếng thì cô lắc đầu không cho anh nói, ngược lại cô tiếp tục lên tiếng nói cho anh nghe "Em thật ra rất thích anh, vô cùng thích anh. Anh sau này không được tùy tiện nghĩ đến những chuyện không vui, nhất định phải yêu thương bản thân mình, nghĩ cho mình nhiều một chút."
"10 năm qua anh đợi em, em không biết làm thế nào mới có thể bù đắp cũng chỉ có thể xin lỗi vì đã để anh khổ
Sở."
Từ Tước Lâu mỉm cười, gương mặt anh lộ rõ sự hạnh phúc, anh ôm lấy cô hít lấy mùi hương thuộc về người con gái của mình "Vậy em yêu tôi nhiều một chút để bù đắp cho tôi đi. Chu Thanh Hạ chỉ cần em yêu tôi thì cho dù 10 năm hay cả đời người tôi đều đợi em quay đầu."
Anh chưa từng để mắt đến người khác, trong lòng anh từ trước đến nay chỉ có một người, bất kỳ ai cũng không thể thay thế được người này. 10 năm qua anh không biết bản thân đã sống thế nào, mỗi ngày anh đều nghĩ đến chuyện gặp lại cô để hỏi cho rõ tại sao lại vứt bỏ anh.
Đã từng tức giận, đã từng hận cô tại sao lại vứt bỏ anh.
Đến khi gặp lại anh thậm chí tức giận hơn vì cô một câu chào hỏi cũng không nói với anh, cho dù anh đã thật sự tức giận cũng không thể tổn thương đến cô, anh không muốn cô phải đau lòng, cũng không muốn cô ghét bỏ mình.
Đáng sợ nhất là khi Thẩm Dục Thần xuất hiện bên cạnh cô, anh đã vô cùng hoảng loạn không biết phải làm thế nào, cho nên anh chỉ còn cách ép buộc cô ở bên cạnh mình, chỉ như vậy anh mới không để mất cô
10 năm Từ Tước Lâu chỉ đợi một người, anh mang hết thẩy những thứ tốt đẹp đi về phía trước chỉ hi vọng có thể gặp lại cô thêm một lần.
Chu Thanh Hạ khẽ gật đầu "Sau này cho dù chuyện gì xảy ra, anh cũng không được nghĩ tiêu cực. Chỉ cần anh không thích anh đều có thể nói với em, lần này em sẽ không để anh lại, em sẽ bảo vệ anh.
Cho dù cô đang nói mình nhưng Từ Tước Lâu hai tay đút vào túi áo bành tô, anh ung dung đi phía sau cô đôi mắt nhìn cô một cách chăm chú không rời, ánh mắt mang theo sự cưng chiều tuyệt đối, từ trước đến bây giờ chỉ có một mình Chu Thanh Hạ mới có được ánh mắt này.
"Sao này anh đừng uống nhiều rượu như hôm trước nữa, phát sốt lúc nữa đêm rất nguy hiểm."
Anh đi phía sau mãi một lúc mới giải thích nói với cô "Hôm qua không vui cho nên mới uống nhiều." vì lúc đó anh nghe Leon nói thích cô, anh thật sự cảm thấy không vui, anh lúc đó chỉ muốn về nhà ngay lập tức tìm cô mang cô giấu đi, gian cầm lại tình yêu của cô ở một nơi nào đó mà bất kì ai cũng không thể nhìn thấy cô.
Mà tình yêu của cô cũng chỉ có thể dành cho anh.
"Sao vậy? Không phải lúc anh vừa đến đây tâm trạng còn rất tốt mà." Cô dừng bước chân quay đầu lại nhìn anh khó hiếu.
Không vui chuyện gì được chứ, rõ ràng hôm qua lúc lên máy bay tâm trạng anh đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Từ Tước Lâu bước đến gần cô, anh cúi mặt hôn lên má cô một cái, cẩn thận vuốt lại tóc cho cô, gương mặt xinh đẹp của cô ở trước mắt anh, làm cho anh không kiềm được lòng mà thật sự muốn mang cô giấu đi.
"Bởi vì em đi đến đâu liền khiến người khác để ý, khiến người ta đem lòng yêu thích như vậy anh liền muốn mang em giấu đi." Nắm lấy tay của cô, anh xoa xoa mu bàn tay của cô một chút, bàn tay của cô có hơi ấm nhè nhẹ, ngược lại bàn tay của anh đã thoáng lạnh rồi.
Cô ngẩn đầu nhìn anh "Anh có thể uống một ít rượu không? Có phát sốt không?"
"Em muốn uống rượu sao?" Anh nhướn mày nhìn cô.
Chu Thanh Hạ gật đầu, nhưng cô có chút lo lắng vì anh mới xuất viện.
Anh lại chiều theo ý cô mà gật đầu "Ở nhà có rượu, em muốn uống chúng ta về nhà uống, nhưng tôi không uống được tôi chỉ có thể ngồi cùng em." Nếu anh uống rượu chỉ sợ những ngày này đến Thụy Sĩ lại phải ở trong bệnh viện chứ không phải là dạo phố thế này.
Cô đồng ý, cùng anh đi mua một ít đồ nhắm rồi quay về nhà.
Chỉ có trời mới biết được tình yêu của anh lớn thế nào, anh chưa từng từ chối lời đề nghị của Chu Thanh Hạ chỉ cần cô muốn anh điều chiều theo ý cô, dung túng cho sự tò mò của cô, việc cô muốn làm anh sẽ không ngăn cản.
Anh chỉ cần biết cô có thật sự muốn hay không, nếu cô muốn anh nhất định chống cho cô làm, trời có sập thì anh cũng sẽ bảo vệ cô ở trong vòng tay mình. Bắc Thành đáng sợ nhưng bởi vì có Từ Tước Lâu mới đáng sợ, trên thương trường anh không nhiều lời như Từ Vũ, cũng không nhân nhượng như Từ Vũ, anh chỉ cần cảm thấy đó là việc có lợi thì nhất định không bỏ qua.
Cho dù mối quan hệ trên thương trường của anh không nhiều điều đó không có nghĩa anh sẽ e dè với với bọn họ.
Chu Thanh Hạ và Từ Tước Lâu về đến nhà, anh đi lấy rượu cô đi vào bếp để bày đồ nhắm ra đĩa, nhìn vào hai người họ không khác gì vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
Cô mang đồ nhắm ra phòng khách vừa đúng lúc Từ Tước Lâu mang rượu từ thư phòng đi ra, anh mỉm cười dơ chai rượu vang đắc tiền của Pháp nháy mắt với cô.
Anh ngồi xuống nền nhà, cô ngồi trên sofa nhìn thấy anh không ngồi trên sofa lại ngồi bên dưới nền nhà cô liền thắc mắc "Anh lên đây ngồi đi." Vừa nói vừa vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
"Không thích, ngồi ở đây có thể nhìn rõ em một chút." Từ Tước Lâu rót rượu vào ly sau đó đưa đến chỗ của cô, anh không muốn ngồi trên sofa như vậy chỉ có thể nhìn được góc nghiên của cô, ngồi dưới nền nhà tầm nhìn thấp anh sẽ phải ngẫn đầu như vậy sẽ nhìn được toàn bộ gương mặt xinh đẹp của cô.
Chu Thanh Hạ nhìn ly rượu xong lại nhìn sang anh cô có chút ái ngại, cũng không biết thế nào dù sao khi nãy cô cũng đã mạnh miệng nói muốn uống rượu rồi bây giờ bỏ chạy có chút mất mặt, hơn nữa cô đã đủ tuổi rồi mà.
Cầm lấy ly rượu nốc một hơi cạn sạch trước sự ngỡ ngàng của Từ Tước Lâu, sợ cô sẽ say anh liền lên tiếng nhắc nhở "Em uống chậm thôi, uống nhanh như vậy sẽ không tốt."
Anh biết tửu lượng của cô không tốt, hơn nữa cô còn bị bệnh dạ dày uống như vậy chỉ sợ lại ngất xỉu thêm lần nữa, anh không muốn cho cô uống rượu lại nhìn thấy cô muốn uống như vậy cho nên anh mới đồng ý.
"Không sao, tửu lượng em rất tốt." Chu Thanh Hạ cầm chai rượu rót tiếp vào ly.
Đôi mắt cưng chiều của anh lộ rõ, gật đầu với cô "Được được, tửu lượng em tốt nhưng không nên uống nhanh như vậy."
Nghiên đầu chống tay lên mặt bàn, anh chống tay vào thái dương nghiên đầu đưa đôi mắt chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt cô, anh chỉ ngồi đó nghiên đầu chống tay chăm chú nhìn cô uống rượu.
Cả không gian lớn như vậy cứ như tất cả những thứ xung quanh đều ngưng động lưu mờ trước cả hai người, anh ngồi đó không uống rượu, ngồi để canh người uống rượu để nghe người uống rượu nói chuyện.
"Từ Tước Lâu, lần trước ở Bùi Gia là anh không cho em uống nên em mới không uống."
"Trước khi anh đến công ty, Lương Ân rất hay rủ em đến quán thịt nướng uống rượu."
Chu Thanh Hạ hai má ửng đỏ, cô đã uống gần hết nửa chai rượu rồi, đôi mắt cô trở nên lờ đờ nhìn anh nói "Anh đừng xem thường em."
"Không xem thường em, em uống đi khi nào say tôi bế em về phòng ngủ." Anh nhìn cô không rời mắt nghiêm túc gật đầu.
Cô mỉm cười đầy ngốc nghếch "Những lần trước đi uống rượu cùng Lương Ân, bạn của cô ấy có người thích em đấy, anh ta nhắn tin nhiều chết đi được em nói với cô ấy, Lương Ân bảo anh ta không tốt em liền cho anh ta vào danh sách đen lần sau không đi uống rượu nữa." Chu Thanh Hạ kể cho anh nghe lại không khác gì đang mách lẻo với anh.
"Không tốt thì cho vào danh sách đen, vậy nếu như anh ta là người tốt thì sao?" Từ Tước Lâu thích thú nhướn mày hỏi cô.
Cô nhấp một ngụm rượu sau đó mới nói tiếp "Không tốt chính là không tốt không có chuyện nếu như, cơ mà cho dù anh ta tốt thì em cũng cho vào danh sách đen vì anh ta phiền, em cũng đâu thích anh ta." Cô bĩu môi chán nản, cô cũng không biết bản thân có xinh đẹp hay không chỉ là lần nào đi uống rượu đều có người về tìm tài khoản mạng xã hội cô để nhắn tin.
"Giỏi quá, lại đây tôi thưởng cho em một xiên thịt nướng." Từ Tước Lâu cầm lấy xiên thịt nướng đưa cho cô, anh cẩn thận lấy ớt chuông ra khỏi xiên thịt, Chu Thanh Hạ không thích ăn ớt chuông.
Cầm lấy xiên thịt từ tay anh Chu Thanh Hạ đột nhiên trẩm mặc đưa mắt nhìn anh, cô uống một hơi hết ly rượu thở ra một hơi nhẹ sau đó cô nghiêm túc lên tiếng "Từ Tước Lâu anh và Đường Thư Ngôn sẽ đính hôn thật sao?"
"Em ghen sao? Bắt đầu lo lắng mất tôi rồi à?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lúc say của cô khiến anh không nhịn được cười.
Cô sờ sờ mũi "Không ghen, nhưng anh không được đính hôn."
"Không đính hôn, không đính hôn, em say rồi chúng ta về phòng ngủ thôi." Từ Tước Lâu ngồi ngay ngắn anh lấy chiếc ly rỗng từ tay cô, nhìn lại chai rượu đã thấy hơn nữa chai rồi.
Uống cũng đáng sợ thật.
Từ Tước Lâu đứng dậy khom lưng bế lấy Chu Thanh Hạ, cô cũng vươn tay để anh bế mình một cách tự nguyện, gục đầu vào trong lòng anh cô có chút đau lòng nhớ lại những gì mà trợ lý Ngu đã nói.
Để cô lên giường cẩn thận, Chu Thanh Hạ nắm lấy tay anh cô ngồi dậy trên giường kéo anh ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt của cô ngấn nước khiến anh hoảng loạn "Em sao vậy khó chịu ở đâu sao?"
Chu Thanh Hạ nức nở ôm lấy anh, cô ôm lấy anh bật khóc như một đứa trẻ khiến anh cũng không hiểu cô bị làm sao, anh vỗ vỗ vào lưng cô dỗ dành cô như chú mèo nhỏ của mình.
"Ngoan nói tôi nghe xem, em khó chịu ở đâu."
Cô lắc đầu, không có ý định rời khỏi người anh "Hôm qua trợ lý Ngu nói với em chuyện của anh."
"Rốt cuộc anh đã trải qua những gì vậy, có phải 10 năm qua rất khổ sở không?"
Từ Tước Lâu sững người một lúc, anh không biết trợ lý Ngu nói cho cô những gì rồi, thảo nảo cả ngày nay không thấy mặt mũi cậu ta, nhìn thấy cô khóc anh lại đau lòng vuốt ve lưng cô.
Cô khóc là vì thấy xót cho anh sao? Anh ôm lấy cô để cô ngồi trong lòng "Không khổ sở, em đừng khóc."
"Anh tại sao không nói với em, nói rằng 10 năm qua anh đã rất khó khăn, 10 năm qua anh đã đợi em như vậy. Rốt cuộc tại sao anh lại đợi người như em chứ, em không tốt một chút nào, em còn phớt lờ anh." Chu Thanh Hạ không dám nghĩ đến những chuyện mà trợ lý Ngu nói, cô cảm thây sợ hãi vô cùng.
Ôm cô trong lòng mình, anh nghiên đầu hôn lên má cô "Bởi vì em ngốc quá, tôi thích em nhiều như vậy cũng không nhìn ra, cho nên tôi tất nhiên phải đợi em trưởng thành nhìn ra tình cảm của tôi rồi."
"Có phải em rất xấu xa không? Lúc gặp lại em còn ghét bỏ anh không phải em cố ý đâu. Chỉ là lúc đó em không biết phải đối mặt với anh thế nào."
Anh định lên tiếng thì cô lắc đầu không cho anh nói, ngược lại cô tiếp tục lên tiếng nói cho anh nghe "Em thật ra rất thích anh, vô cùng thích anh. Anh sau này không được tùy tiện nghĩ đến những chuyện không vui, nhất định phải yêu thương bản thân mình, nghĩ cho mình nhiều một chút."
"10 năm qua anh đợi em, em không biết làm thế nào mới có thể bù đắp cũng chỉ có thể xin lỗi vì đã để anh khổ
Sở."
Từ Tước Lâu mỉm cười, gương mặt anh lộ rõ sự hạnh phúc, anh ôm lấy cô hít lấy mùi hương thuộc về người con gái của mình "Vậy em yêu tôi nhiều một chút để bù đắp cho tôi đi. Chu Thanh Hạ chỉ cần em yêu tôi thì cho dù 10 năm hay cả đời người tôi đều đợi em quay đầu."
Anh chưa từng để mắt đến người khác, trong lòng anh từ trước đến nay chỉ có một người, bất kỳ ai cũng không thể thay thế được người này. 10 năm qua anh không biết bản thân đã sống thế nào, mỗi ngày anh đều nghĩ đến chuyện gặp lại cô để hỏi cho rõ tại sao lại vứt bỏ anh.
Đã từng tức giận, đã từng hận cô tại sao lại vứt bỏ anh.
Đến khi gặp lại anh thậm chí tức giận hơn vì cô một câu chào hỏi cũng không nói với anh, cho dù anh đã thật sự tức giận cũng không thể tổn thương đến cô, anh không muốn cô phải đau lòng, cũng không muốn cô ghét bỏ mình.
Đáng sợ nhất là khi Thẩm Dục Thần xuất hiện bên cạnh cô, anh đã vô cùng hoảng loạn không biết phải làm thế nào, cho nên anh chỉ còn cách ép buộc cô ở bên cạnh mình, chỉ như vậy anh mới không để mất cô
10 năm Từ Tước Lâu chỉ đợi một người, anh mang hết thẩy những thứ tốt đẹp đi về phía trước chỉ hi vọng có thể gặp lại cô thêm một lần.
Chu Thanh Hạ khẽ gật đầu "Sau này cho dù chuyện gì xảy ra, anh cũng không được nghĩ tiêu cực. Chỉ cần anh không thích anh đều có thể nói với em, lần này em sẽ không để anh lại, em sẽ bảo vệ anh.
Danh sách chương