Chung Nghị nhếch mép, anh ta thông thả nhìn hai người trước mắt mình, một tên không có năng lực, một tên não không có, chậc cũng thật là Từ Gia chỉ có mỗi Từ Tước Lâu là có não thôi à? Từ Vũ anh ta cho dù đắc tội với Từ Tước Lâu cũng không thể đắc tội Chung Nghị này được, anh ta ngăn Bùi Vân lại lên tiếng “Bỏ đi, dù sao đối phó với tên kia đã mệt rồi, cậu còn muốn gây thêm phiền phức sao?”
Nghe thấy vậy Bùi Vân liền cất đi túi ni lông, vẻ mặt không chút cam tâm, nhưng dù sao cũng phải xử lý xong chuyện lớn trước đã nếu không thì những năm qua sẽ trở thành công cóc mất.
Chung Nghị vừa định quay lưng rời đi thì đột nhiên nghe Từ Vũ lên tiếng nói với anh ta với dáng vẻ vô cùng mãn nguyện như một chiến tích đạt được “Từ Tước Lâu bạn cậu bị đuổi khỏi Từ Gia rồi, nó không giúp được gì cho cậu đâu, nó không còn bất kỳ tài nguyên nào nữa.
Chói tai thật đấy, Chung Nghị dùng tay day day lỗ tai mình, đôi mắt mang theo sát khí nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói vừa sắc bén vừa lạnh lẽo.
“Từ Gia là cái thá gì? Để ông tôi biết các người ức hiếp Lão Tam chắc chắn đem quân đến đây phanh thây các người” Mẹ kiếp cái đám người Bắc Thành này không có não sao? Sao Từ Tước Lâu có thể sống ở đây vậy chứ, chỉ một mình cậu ta có não thì hằng ngày có thể nói chuyện với ai?
Bùi Vân lúc này không nhịn được liền lớn tiếng “Đừng quá đáng, ở đây không phải Tam Lăng.” Rừng nào cọp nấy Chung Nghị từ đâu đến đây không xem ai ra gì đã khiến anh ta chướng mắt rồi.
“Ý Bùi Thiếu đang nói là rừng nào cọp nấy, cho nên rừng này là của Từ Tước Lâu, không phải của bọn tép riu vô dụng”
"Haha."
“Của Từ Tước Lâu sao? Một thằng bị gạch tên khỏi Từ Gia? Không có chút tiếng nói đó hả.” Bùi Vân lớn tiếng cười nhạo lời nói của Chung Nghị, trước đây có thể là của Từ Tước Lâu nhưng bây giờ Từ Tước Lâu là người không có tiếng nói, chẳng khác nào là phế vật.
Hai tay của Chung Nghị đút vào túi quần, anh thở dài lắc đầu quan sát hai
người này, gương mặt này cố gắng ghi nhớ thật kỹ còn mang về mà ghi lại vào danh sách đen.
Chung Nghị không nóng không lạnh nhìn Bùi Vân “Thảo nào tin tức bị đuổi khỏi Từ Gia lại ồn ào cả Bắc Thành như vậy”
“Tôi không muốn nhiều lời đâu, trước khi hai người bước vào địa ngục, tôi cho hai người biết một chuyện. Từ Tước Lâu là cháu trai nhận nuôi của Chung lão gia gia nhà tôi đấy, vậy nên nếu để ông ấy biết thì các người coi như xong.”
Nói xong Chung Nghị phất phất tay rời đi, để lại Từ Vũ và Bùi Vân đầy khó hiểu nhìn theo bóng lưng của anh, nếu nói Từ Tước Lâu có thể là cơn ác mộng đua giỡn con người khiến người khác có thể chết vì sợ thì đối với họ mà nói Chung Nghị chính là cơn cuồng phong càn quét không cho họ cơ hội đáp trả trực tiếp muốn lấy mạng họ.
*
Ở Từ Gia
Từ phu nhân vừa nhấp một ngụm trà, bà đột nhiên cảm thấy hình như lần này Từ Tước Lâu thật sự đi quá xa thoát khỏi sự kiểm soát của bà, anh thật giống với chồng bà một chút cũng không khác đi được.
Ngay cả đường nét trên mặt của anh cũng giống với lão Từ, tính khí cũng giống y đúc như một phiên bản thứ hai, chỉ là sau khi ông ấy mất thì việc bà và anh bất đồng quan điểm ngày càng nhiều.
Lão Từ thích bà, vừa gặp đã thích, đó là lý do tại sao khi có hôn ước giữa hai gia đình thì ông ấy không từ chối mà chấp nhận nó, ông ấy yêu tất cả những thứ thuộc về bà, dung túng cho bà.
Từ phu nhân nở nụ cười nhạt, Từ Tước Lâu chấp nhận chuyện không phải người của Từ Gia xem ra có chết cũng sẽ không quay về đây cầu xin bà, tính
khí không xem ai ra gì này cũng là do di truyền, từ nhỏ bà đã không nhịn được mà cảm thấy Từ Tước Lâu vô dụng không thể so với Từ Vũ.
Vậy nên mỗi khi uất ức đều là ông ấy an ủi con trai mình cho nên cái chết của ông mới khiến Từ Tước Lâu trở nên như vậy, thật đặc biệt.
Trên đời mất đi một Từ Bách Hoàng lại sinh ra một Từ Tước Lâu tính khí chẳng chút khác, gương mặt lại giống đến 5-6 phần. Ngược lại Từ Vũ với anh thì cứ như hai trường phái đối lập, tính khí đều trái ngược nhau.
Mười năm chỉ là một con số nói lên khoản thời gian, nhưng mười năm có thể thay đổi một con người, mười năm cũng có thể khiến người ta tan nhà nát cửa, mười năm tình cảm cũng có thể thay đổi. Vậy tình cảm được tính là mấy chục năm có thể gọi là vĩnh viễn, có thể gọi là tình yêu trường tồn không?
Không ai để ý, cũng sẽ chẳng ai biết được khi mặt trời lặn rồi thì cũng đồng nghĩa với việc ánh trăng xuất hiện. Chu Thanh Hạ chính là ánh trang của Từ Tước Lâu, một ánh trăng ngày rằm sáng cả con đường giúp anh đi qua bao nhiêu khổ sở.
Lời nói của Chung Nghị không sai Từ Tước Lâu không phải người của Từ Gia, kể từ ngày hôm nay Từ Tước Lâu chính là cháu của Chung lão gia gia, là Lão Tam của Chung Gia, bất kì ai cũng không được phép làm tổn thương anh.
Nghe thấy vậy Bùi Vân liền cất đi túi ni lông, vẻ mặt không chút cam tâm, nhưng dù sao cũng phải xử lý xong chuyện lớn trước đã nếu không thì những năm qua sẽ trở thành công cóc mất.
Chung Nghị vừa định quay lưng rời đi thì đột nhiên nghe Từ Vũ lên tiếng nói với anh ta với dáng vẻ vô cùng mãn nguyện như một chiến tích đạt được “Từ Tước Lâu bạn cậu bị đuổi khỏi Từ Gia rồi, nó không giúp được gì cho cậu đâu, nó không còn bất kỳ tài nguyên nào nữa.
Chói tai thật đấy, Chung Nghị dùng tay day day lỗ tai mình, đôi mắt mang theo sát khí nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói vừa sắc bén vừa lạnh lẽo.
“Từ Gia là cái thá gì? Để ông tôi biết các người ức hiếp Lão Tam chắc chắn đem quân đến đây phanh thây các người” Mẹ kiếp cái đám người Bắc Thành này không có não sao? Sao Từ Tước Lâu có thể sống ở đây vậy chứ, chỉ một mình cậu ta có não thì hằng ngày có thể nói chuyện với ai?
Bùi Vân lúc này không nhịn được liền lớn tiếng “Đừng quá đáng, ở đây không phải Tam Lăng.” Rừng nào cọp nấy Chung Nghị từ đâu đến đây không xem ai ra gì đã khiến anh ta chướng mắt rồi.
“Ý Bùi Thiếu đang nói là rừng nào cọp nấy, cho nên rừng này là của Từ Tước Lâu, không phải của bọn tép riu vô dụng”
"Haha."
“Của Từ Tước Lâu sao? Một thằng bị gạch tên khỏi Từ Gia? Không có chút tiếng nói đó hả.” Bùi Vân lớn tiếng cười nhạo lời nói của Chung Nghị, trước đây có thể là của Từ Tước Lâu nhưng bây giờ Từ Tước Lâu là người không có tiếng nói, chẳng khác nào là phế vật.
Hai tay của Chung Nghị đút vào túi quần, anh thở dài lắc đầu quan sát hai
người này, gương mặt này cố gắng ghi nhớ thật kỹ còn mang về mà ghi lại vào danh sách đen.
Chung Nghị không nóng không lạnh nhìn Bùi Vân “Thảo nào tin tức bị đuổi khỏi Từ Gia lại ồn ào cả Bắc Thành như vậy”
“Tôi không muốn nhiều lời đâu, trước khi hai người bước vào địa ngục, tôi cho hai người biết một chuyện. Từ Tước Lâu là cháu trai nhận nuôi của Chung lão gia gia nhà tôi đấy, vậy nên nếu để ông ấy biết thì các người coi như xong.”
Nói xong Chung Nghị phất phất tay rời đi, để lại Từ Vũ và Bùi Vân đầy khó hiểu nhìn theo bóng lưng của anh, nếu nói Từ Tước Lâu có thể là cơn ác mộng đua giỡn con người khiến người khác có thể chết vì sợ thì đối với họ mà nói Chung Nghị chính là cơn cuồng phong càn quét không cho họ cơ hội đáp trả trực tiếp muốn lấy mạng họ.
*
Ở Từ Gia
Từ phu nhân vừa nhấp một ngụm trà, bà đột nhiên cảm thấy hình như lần này Từ Tước Lâu thật sự đi quá xa thoát khỏi sự kiểm soát của bà, anh thật giống với chồng bà một chút cũng không khác đi được.
Ngay cả đường nét trên mặt của anh cũng giống với lão Từ, tính khí cũng giống y đúc như một phiên bản thứ hai, chỉ là sau khi ông ấy mất thì việc bà và anh bất đồng quan điểm ngày càng nhiều.
Lão Từ thích bà, vừa gặp đã thích, đó là lý do tại sao khi có hôn ước giữa hai gia đình thì ông ấy không từ chối mà chấp nhận nó, ông ấy yêu tất cả những thứ thuộc về bà, dung túng cho bà.
Từ phu nhân nở nụ cười nhạt, Từ Tước Lâu chấp nhận chuyện không phải người của Từ Gia xem ra có chết cũng sẽ không quay về đây cầu xin bà, tính
khí không xem ai ra gì này cũng là do di truyền, từ nhỏ bà đã không nhịn được mà cảm thấy Từ Tước Lâu vô dụng không thể so với Từ Vũ.
Vậy nên mỗi khi uất ức đều là ông ấy an ủi con trai mình cho nên cái chết của ông mới khiến Từ Tước Lâu trở nên như vậy, thật đặc biệt.
Trên đời mất đi một Từ Bách Hoàng lại sinh ra một Từ Tước Lâu tính khí chẳng chút khác, gương mặt lại giống đến 5-6 phần. Ngược lại Từ Vũ với anh thì cứ như hai trường phái đối lập, tính khí đều trái ngược nhau.
Mười năm chỉ là một con số nói lên khoản thời gian, nhưng mười năm có thể thay đổi một con người, mười năm cũng có thể khiến người ta tan nhà nát cửa, mười năm tình cảm cũng có thể thay đổi. Vậy tình cảm được tính là mấy chục năm có thể gọi là vĩnh viễn, có thể gọi là tình yêu trường tồn không?
Không ai để ý, cũng sẽ chẳng ai biết được khi mặt trời lặn rồi thì cũng đồng nghĩa với việc ánh trăng xuất hiện. Chu Thanh Hạ chính là ánh trang của Từ Tước Lâu, một ánh trăng ngày rằm sáng cả con đường giúp anh đi qua bao nhiêu khổ sở.
Lời nói của Chung Nghị không sai Từ Tước Lâu không phải người của Từ Gia, kể từ ngày hôm nay Từ Tước Lâu chính là cháu của Chung lão gia gia, là Lão Tam của Chung Gia, bất kì ai cũng không được phép làm tổn thương anh.
Danh sách chương