Ở trại giam Bắc Thành.

Chiếc xe cấp cứu từ bên trong gấp gáp chạy về bệnh viện cấp cứu cho bệnh nhân, ba Chu lên cơn đau tim gương mặt ông nhợt nhạt tái mét, viên cảnh sát trưởng nhìn ông đầy đau lòng.

Ông ấy bệnh tim đã rất lâu rồi tình hình lại ngày một yếu đi, chính viên cảnh sát trưởng này cũng biết ông là người tốt, một trái tim lương thiện, là người đàn ông yêu thương gia đình mình vô cùng.

Ông ấy là Chu Hoà Viên, viên cảnh sát trưởng làm ở đây đã lâu rồi kể từ khi ông ấy bị bắt giam ở trại giam này, nếu không phải là vị trí tội phạm và cảnh sát thì hai người họ đã là bạn tốt.

Chu Hoà Viên chưa từng muốn đứa con gái của mình chịu khổ, ông ấy mỗi ngày đều hỏi tin tức của Chu Thanh Hạ, vì gặp vợ mình vào mùa hạ, một mùa hạ đẹp đến mức ông chẳng thể để bà ấy chịu uất ức. Năm Chu Thanh Hạ chào đời, cũng là vào mùa hạ cho nên Chu Thanh Hạ tượng trưng cho mùa hạ của tình yêu, một mùa hạ ta tìm thấy nhau giữa đầy rẫy khó khăn trong cuộc sống.

Trong phòng cấp cứu tiếng dao kéo khiến con người ta nghe thôi đã thấy sợ, bên ngoài có những viên cảnh sát làm theo mệnh lệnh canh gác, sắc mặt bọn họ vô cùng bình thản nhưng chỉ riêng cảnh sát trưởng ông ấy lại đau lòng, làm sao có thể không đau lòng được chứ.

Ca cấp cứu trải qua hơn hai tiếng cuối cùng đèn đã tắt, vị bác sĩ lớn tuổi tóc màu hạt tiêu, dưới mắt đã có nếp nhăn đôi mắt mang dấu ấn của thời gian, ông vừa tháo găng tay vừa nói với viên cảnh sát trưởng.

“Chúng tôi cố gắng hết sức rồi, ông ấy có rất nhiều bệnh lại là bệnh lâu năm

rồi. Anh gọi người nhà vào nhìn ông ấy lần cuối đi, thành thật xin lỗi.” Vị bác sĩ cúi đầu đầy đau lòng rời đi.

Vị cảnh sát trưởng sững sờ một lúc, y tá và bác sĩ lần lượt rời đi ông ấy cho người gọi cho người nhà Chu Hoà Viên, sau đó một mình bước vào bên trong phòng cấp cứu.

Nhìn thấy Chu Hoà Viên dáng người gầy gò, đôi mắt đã rưng rưng, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, nằm trên giường cấp cứu, đưa mắt nhìn về người đã bầu bạn với mình Chu Hoà Viên mấp mấy môi.

“Cảnh... Cảnh sát Trương, tôi...bí mật tôi nói với anh... Đừng để con bé biết” Giọng ông yếu ớt.

Trương Tấn nhìn ông yếu ớt cố gắng nói với mình từng chút mà cố gắng kiềm nén cảm xúc “Chu Hoà Viên ông cố một chút, Tiểu Hạ sắp đến rồi tôi cho người gọi cho con bé rồi.”

“Không đợi được... Anh giúp tôi một chuyện, ở trong áo tôi có một quyển sổ... 2 lá bùa bình an. Anh giúp tôi đưa quyển sổ cho A Lâu...một lá bùa cho Hạ Hạ, một cái để cho A Lâu”

“Chu Hoà Viên lão già này, ông muốn thì đợi chúng đến rồi tự mình đưa đi, nhờ vả tôi ngần ấy năm chưa đủ sao bây giờ lại nhờ nữa hả” Trương Tấn tức giận rơi nước mắt sau khi nghe Chu Hoà Viên nói, ông ấy yêu thương đứa con gái này vô cùng, đứa con gái mà ông bảo vệ ngay cả mạng cũng không cần.

Chu Hoà Viên cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay Trương Tấn ông nhỏ giọng “Cảm ơn cảnh sát Trương thời gian qua đã giúp tôi nhiều quá, nếu có thể kiếp sau cho dù...làm trâu...làm ngựa tôi cũng sẽ trả ơn anh”

“Tiểu Hạ con bé chỉ có một mình ông, không có ông con bé phải sống thế nào chứ, nó sẽ tuyệt vọng biết bao nhiêu. Trương Tấn đau lòng, nhiều năm qua ông xem Chu Thanh Hạ như con gái mình, ông đã âm thầm xin Hoà Viên nhận cô làm con gái nuôi, lúc đó Chu Thanh Hạ đến thăm ba mình, cô cũng vui vẻ mà cười gật đầu đồng ý.

Nhân viên cảnh sát không còn lạ với nữ luật sư này nữa rồi, bọn họ đều xem cô như người nhà, những gì có thể giúp đều cố gắng giúp cô.

Chu Hoà Viên càng lúc càng yếu ớt, giọng cũng khó nghe “Con bé ngốc đó...Giúp tôi nói với con bé tôi rất yêu nó...nói với...con...bé là...tôi đi rồi cả đời về sau nói...nó hãy sống vì chính mình...”

“Cảnh...sát...Trương...anh giúp tôi...lần này nhé.” Chu Hoà Viên thở gấp, ông như cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng của mình.

“Cảm ơn anh...Cảnh...sát...Trương..” Đôi mắt mờ dần Chu Hoà Viên ông chỉ kịp nghe thấy tiếng cửa bật mở, bóng dáng người chạy vào ông chỉ khẽ mỉm cười sau đó không mở mắt nữa.

Đôi mắt đầy nếp nhăn, nhắm nghiền không chút lưu tình, Trương Tấn cúi mặt ông biết Chu Hoà Viên người bạn này của ông đi rồi....

Chu Thanh Hạ như kẻ không hồn, cô chỉ kịp nhìn ông ấy mở mắt vài giây, chân cô đứng không vững lảo đảo đi đến giường cấp cứu. Đôi mắt đã xưng từ bao giờ rồi, lúc nghe tin chỉ sợ đã khóc rồi chạy đến đây.

“Ba ơi! Con đến rồi, con đến gặp ba đây... Cô nghẹn ngào gọi ông, cô không chấp nhận được chuyện này, Chu Thanh Hạ quỳ xuống bên cạnh giường tay cô nắm lấy tay ông đặt lên trán mình.

“Ba ơi, đừng đi...ba đừng đi không phải sẽ nói cùng con về nhà sao?” Cô còn chưa kịp tìm ra hết chứng cứ, chưa kịp mang ông ấy về nhà thăm mẹ mình, đều là do cô chậm chạp, đều là cô bất hiểu.

Chu Thanh Hạ bật khóc nức nở liên tục lay Chu Hoà Viên nhưng ông mãi không mở mắt, cũng không đáp lại cô nữa, tiếng khóc nức nở của cô như một đứa trẻ.

Trương Tấn dịnh lấy vai cô “Muốn khóc thì khóc, ba nuôi ở đây sẽ không ai dám chê cười con. Cả đời này Trương Tấn không lấy vợ, trước đây dự định sẽ kết hôn nhưng công việc bận rộn kéo dài, từ ngày nhận Chu Thanh Hạ ông đã không muốn kết hôn.

Ông đã hứa với Chu Hoà Viên sẽ bảo vệ đứa trẻ này.

Ở bên trong phòng cấp cứu rất lâu cô mới được Trương Tấn đỡ ra ngoài, nếu để cô lại chỉ sợ cô sẽ không chịu được mất.

Từ Tước Lâu nhìn thấy cô liền đi đến, anh ôm lấy cô từ tay Trương Tấn, anh cắn chặt môi mình ôm cô rất chặt trong lòng, anh vừa rồi trên đường cùng Chung Nghị quay về nhà đã nhận được tin của ba cô liền lập tức chạy đến đây.

Cô hai tay buông lỏng để anh ôm mình, giọng nói yếu ớt “A Lâu! Ông ấy không đợi em nữa rồi, có phải em vô dụng lắm không?”

“Không vô dụng, em đã làm rất tốt rồi, chỉ là ông ấy cũng có tình yêu của mình, ông ấy phải đi gặp mẹ em. Nếu để mẹ đợi lâu quá bà ấy tức giận thì sao?”

“Có phải không? Ông ấy bị mẹ giận rồi sao?” Cô không chút cảm xúc nào hỏi anh.

Anh nhìn sang Trương Tấn ông cũng chỉ lắc đầu, nhìn thấy đôi mắt ông ấy cũng đã đỏ lên, Từ Tước Lâu lại ôm cô thật chặt. Chu Thanh Hạ của anh cô rốt cuộc còn phải chịu những gì, khó khăn lắm anh mới có thể để cô vui vẻ.

Từ Tước Lâu khẽ cúi đầu “Ừm, ông ấy đi gặp mẹ em rồi, vậy nên em đừng trách ông ấy nếu không ông ấy sẽ rất buồn.

Chu Thanh Hạ nghe anh nói, cô khẽ nở nụ cười nhàn nhạt mi mắt chậm rãi ngã người vào lòng anh, Từ Tước Lâu nhanh tay đỡ lấy cô, anh nhấc bế cô lên đầu cô tựa anh.

Anh cúi đầu chào Trương Tấn, ông ấy cũng gật đầu, lấy từ trong chiếc hộp ra hai lá bùa bình an, ông đeo vào cổ anh một cái, đeo cho cô một cái, rồi cầm lấy quyển sổ nhỏ đưa cho Từ Tước Lâu.

“Lão Chu bảo tôi đưa cho cậu, đừng để con bé biết về quyển sổ này. Đưa con bé về nghĩ ngơi đi tôi sẽ làm thủ tục, sắp xếp mọi chuyện rồi làm lễ an táng” Trương Tấn vỗ vỗ vào vai anh mấy cái rồi rời đi, bóng lưng của ông tuy có tuổi nhưng vấn thẳng tắp.

Người bạn Chu Hoà Viên này, ngần ấy năm làm phiền ông, bây giờ lại còn bỏ ông đi trước thật đáng trách mà
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện