Chu Thanh Hạ sau khi từ bệnh viện trở về, cô mệt mỏi ngủ quên trong lòng anh, trán túa đầy mồ hôi, đến khi tỉnh lại lời nào cũng không nói, chỉ muốn đi tìm Chu Hoà Viên ba cô.

Đứng trước di ảnh của ba mình, gương mặt không chút phấn son, mái tóc được cô buộc thành tóc đuôi ngựa, đôi mắt xưng lên vì khóc. Dáng người của cô đã nhỏ chỉ qua một ngày Từ Tước Lâu đã nhìn thấy cô tiều tụy đến mức nào rồi.

Anh lặng lẽ đứng phía sau một góc giúp cô đón khách, nói là khách thì cũng không phải thật ra chỉ có cảnh sát Trương và vài cảnh sát viên ở trại giam đến viếng.

Chu Thanh Hạ nắm chặt bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm cho dù ba cô không còn, nhưng bọn họ vẫn xem ba cô là tội phạm, cô vẫn phải minh oan cho ba mình, không thể để mẹ cô uất ức ngần ấy năm cho đến khi mất, cũng không thể để sự chịu đựng của ba cô trở thành sự phỉ bán của bọn họ.

Trương Tấn chậm rãi gọi cô giọng nói ông ôn nhu, cưng chiều đứa con gái nuôi của mình “Tiểu Hạ, ra ngoài một chút ta có chuyện muốn nói với con.”

Cô đưa mắt nhìn ông thẩn thờ gật đầu rồi ra ngoài, cô khẽ mỉm cười nhìn anh muốn nói với anh rằng đừng lo lắng cô sẽ không sao.

Bầu không khí ngoài sân, ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua tóc cô, Trương Tấn cảm thấy hoá ra người bạn của ông rất thương đứa con gái của mình đều có lý do, đứng dưới cây cổ thụ rất lâu năm ở nhà tang lễ.

Trương Tấn tùy tiện ngồi bệch xuống sân cỏ, ông vỗ vỗ bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống, cô cũng yên lặng ngồi cạnh ông.

“Ta hỏi con yêu Từ Tước Lâu bao nhiêu?”

Cô có chút bất ngờ, đang cúi đầu liền ngẩn lên nhìn sang ông khó hiểu, mấy giây sau liền nở nụ cười nhẹ nhàng trả lời “Con không rõ nữa, từ khi anh ấy xuất hiện thì trong lòng chỉ có anh ấy”

“Cậu ta là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình có thể nói không tốt, bởi vì gia đình của cậu ta không hạnh phúc. Trước đây lão Chu nói tính khí của cậu ta rất kì lạ nhìn ai cũng cảm thấy không vừa mắt, vừa lại chỉ đối tốt với con, lúc đầu ta không tin, nhưng tận mắt nhìn thấy cậu ta nhìn con ta mới cảm thấy lão Chu không hề nói dối.” Trương Tấn không có thiện cảm với Từ Gia, nhưng lại cảm thấy đứa con này của Từ Gia lại có chút đáng thương qua lời kể của Chu Hoà Viên.

Chu Thanh Hạ mỉm cười cúi mặt “Thật ra Từ Gia không tốt, chỉ có Từ Tước Lâu là người tốt. Con nhìn anh ấy mà yêu con không nhìn gia đình anh ấy” Cô biết chuyện Thẩm Dục Thần nói chỉ là chưa rõ thông tin chính xác, ngau cả cô sau khi nghe cũng cảm thấy không thể đối diện.

“Lão Chu rất yêu con đấy, ngày nào ta đến gặp ông ấy đều hỏi tin tức của con, lần trước cậu ta đến gặp ông ấy đến khi cậu ta rời đi ta nhìn thấy Chu Hoà Viên nở nụ cười rất mãn nguyện... nói rằng cậu ta là đứa trẻ không tốt lại chỉ tốt với con gái ông ấy cho nên ông ấy rất hài lòng... Ba con ông ấy hi vọng sau này con có thể chấp nhận cậu ta cho dù chuyện gì xảy ra, hãy chấp nhận những khuyết điểm của cậu ta.” Chu Hoà Viên trước đây khi kể về con gái mình cùng với Từ Tước Lâu thì vẻ mặt luôn tự hào, ông từ lâu đã âm thầm chấm đứa con rể này rồi. Trương Tấn dưới cương vị ba nuôi ông chỉ có thể quan sát đánh giá xem anh có thật sự tốt không.

Cô nghe ông nói liền sửng người, ba cô trước đây nói không thích Từ Tước Lâu, còn bảo cô không có cửa với anh vậy mà lại âm thầm để ý như vậy, còn chấm người ta từ lâu.

Chu Thanh Hạ suy cho cùng cô chỉ còn lại Từ Tước Lâu, trước đây vì muốn biện luận cho ba mình trong phiên tòa cô liền học luật, nhưng vì làm luật sư cho nên càng khó tiếp cận được nhiều chuyện, xem ra bây giờ cô không cần làm luật sư nữa, dù sao dưới trướng Từ Vũ thật khó chịu.

Nhớ lại càng cảm thấy tức giận, ngày hôm đó khi cảnh sát gọi báo cho cô chuyện của ba cô không qua khỏi, cô đã nhanh chóng rời đi nhưng lại chạm mặt Từ Vũ anh ta gây sự không muốn cho cô rời đi.

Nếu không cô đã có thể đến gặp ba mình, có thể nói mấy câu với ông ấy như vậy cô sẽ chẳng tiếc nuối như bây giờ.

“A Lâu anh ấy là một người tốt.”

“Ừm, sau này có những chuyện cảm thấy nên bỏ qua thì bỏ qua, đời người mấy khi có thể gặp được một người tốt. Tiểu Hạ sự thật rất quan trọng, nhưng con không được phép quên người quan trọng trong cuộc đời mình, sau này có việc gì thì đến sở cảnh sát tìm ta, ta giúp con đừng chịu đựng một mình, ta về trước đây con cũng về nghĩ ngơi đi. Chu Hoà Viên sẽ được đưa về thôn Lãng con yên tâm... Trương Tấn đứng dậy, ông đưa cho cô một miếng ngọc nhỏ màu trắng, nó chính là món quà bình an mà ông tặng đứa trẻ mà ông nhận nuôi cũng như sẽ bảo vệ cô thay cho người bạn quá cố của mình.

Bóng lưng ông khuất dần cô mới đứng dậy, dưới bóng mát cây cổ thụ nhìn cô càng lẻ loi hơn, làm gì có ai biết được giữa một Bắc Thành lớn như vậy, từ một người có gia đình êm ấm, một căn nhà nhỏ ba người giờ đây nhà tan cửa nát, đứa trẻ của gia đình đó hôm nay cũng trở thành đứa trẻ mồ côi.

Ngẩn đầu nhìn lên bầu trời mát rượi Chu Thanh Hạ mấp mấy môi “Con không bỏ cuộc đâu, nhất định con sẽ tìm ra được sự thật.” Không bỏ cuộc, nhất định phải đi đến cùng.

Chu Thanh Hạ đi vào bên trong, cô đứng nhìn di ảnh của ba mình lần cuối cùng nước mắt bất giác rơi xuống, anh ôm lấy cô vào lòng mình, anh đã trải qua cảm giác mất đi người thân quan trọng nhất, cảm giác đau đến mức chết đi sống lại, vậy nên anh không nói gì cứ để cô khóc như vậy đi.

Đau lòng quá không nhịn được thì cứ khóc, khóc mệt rồi anh sẽ đưa cô về nhà ngủ một giấc, ngủ rồi sẽ không sao nữa.

“Hạ Hạ, chúng ta về nhà thôi, anh ở đây em đừng sợ em sẽ không một mình em có anh. Chỉ cần em muốn thì đều nghe theo ý em.” Giọng nói ôn nhu của anh khiến cô càng cảm thấy đau lòng.

Hình như cơ thể cô đã thật sự cảm thấy quá giới hạn, cô ngẩn đầu với đôi mắt đỏ hoe “Chúng ta về nhà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện