Anh cùng cô quay về bệnh viện để lại Thẩm Dục Thần và cảnh sát.
Thẩm Dục Thần chơi cùng Từ Tước Lâu nhiều năm như vậy rất ít khi nghe anh nói về mẹ mình, đa phần đều là
Thẩm Dục Thần nhìn thấy bà đi cùng Từ Vũ, tính cách trái ngược của anh và Từ Vũ thể hiện rất rõ chỉ là nhìn vào gương mặt của Từ Vũ liệu được mấy người nhìn thấu được anh ta? Chẳng hiểu sao giây phút nhìn thấy bà ấy đứng cùng Từ Vũ, Thẩm Dục Thần có chút bất bình, anh giọng nói nhẹ nhàn nhưng lại mang theo ý trách móc rất rõ "Dì Từ! Nhiều năm như vậy dì vẫn luôn bao bọc Từ Vũ liệu dì có từng nhìn thấy Từ Tước Lâu ở nơi đất khách quê người cúi đầu đi làm phục vụ chỉ để kiếm thêm tiền tiêu không?"
Bà nghe thấy lời Thẩm Dục Thần nói liền đưa mắt nhìn thoáng chốc cứng đờ không nói nên lời...
"Cậu ấy vốn dĩ không phải như vậy, nhưng có lẽ chính dì là người đẩy cậu ấy vào địa ngục hết lần này đến lần khác. Từ Tước Lâu sẽ không trách dì, nhưng con trách dì. Từ Vũ không phải con chú Từ chính con là người gửi kiểm tra ADN, trẻ con sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng rất nhạy cảm dì đối xử với cả hai chênh lệch một chút cho dù là chuyện bình thường nhưng thời gian sẽ khiến nó không còn bình thường." Thẩm Dục Thần càng nói càng cảm thấy tức giận, rốt cuộc Từ Tước Lâu đi đến bước này là vì sao?
Nhiều năm qua ngoan ngoãn nghe lời cũng chẳng đổi được một tình yêu trọn vẹn.
Gia đình tan nát, sống trầm cảm... Chẳng khác nào là một kẻ đã chết.
Những gì mà anh nói khiến cho Từ phu nhân nhất thời không biết phản bát thế nào bởi vì chính bà cũng không rõ những chuyện xảy ra xung quanh Từ Tước Lâu nhiều năm qua bà chỉ chăm chăm vào Từ Vũ, lại quên mất Từ Tước Lâu cũng là con trai bà.
Bà nhìn về phía cửa chính, bóng dáng Từ Tước Lâu không còn ở đó nữa, trong lòng bất giác nhói lên...
Thẩm Dục Thần cầm theo lệnh bắt giữ điều tra anh khẽ nở nụ cười nhìn bà "Từ Vũ, Bùi Vân bị tình nghi là người gây ra tai nạn cho chủ tịch Từ Thị, Từ Bách Hoàng 10 năm trước, và những người đã âm mưu có ý giết người nạn nhân là Chu Thanh Hạ gồm có Bùi Quý Tân, Bùi Vân, Từ Vĩ...Người còn lại là dì đó Từ Phu Nhân..." Anh đưa mắt nhìn bà vẫn đứng bất động không chút phản kháng chỉ có Từ Vũ và Bùi Vân thì không ngừng rung rẩy nhìn anh.
"Mời mọi người theo tôi về sở cảnh sát để điều tra rõ vụ việc."
Giây phút này cho dù thế nào cũng không thể cứu vãn được nữa, những chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, anh nhường đường cho cảnh sát đến đưa bốn người họ rời đi, dưới sự cáo già của Bùi Quý Tân ông ta không phản kháng vô cùng hợp tác theo anh về sở cảnh sát điều tra.
Ngược lại Từ phu nhân bà lại không chút cảm xúc gì cứ thế cúi mặt đi theo cảnh sát ra xe.
Bốn người bọn họ lần lượt đi ra xe cảnh sát, Thẩm Dục Thần lúc này mới đi đến di ảnh của Từ Bách Hoàng ba của
Từ Tước Lâu anh thắp hương cho ông rồi đứng nhìn vào di ảnh dáng vẻ nghiêm trang nói "Chú đừng trách A Lâu
hôm nay lại làm như vậy trước mặt chú nhé. Cậu ấy chỉ là có chút kích động nên mới như vậy..."
"Chuyện của chú cháu sẽ làm rõ, chú yên tâm nhé... Bây giờ cháu về đây." Anh cúi đầu như một lời chào tạm biệt rồi xoay người rời đi.
Đóng lại cánh chửa chính của Từ Gia, vốn dĩ Thẩm Dục Thần muốn nói với ông là, thật ra nhiều năm nay cậu ấy rất khổ sở, muốn nói rằng sau khi chú rời đi cậu ấy đã sống không bằng chết....
Cảnh cửa của Từ Gia khép lại, mọi chuyện như đang đi vào một quỹ đạo ban đầu, chỉ là không ai ngờ đến kết cục lại có khả năng là chính người thân bên cạnh mình. Cho dù cánh cửa của Từ Gia có khép lại thì Từ Tước Lâu cũng không bao giờ nguôi ngoai đi cảm giác mà anh đã trải qua, Chu Thanh Hạ cũng đã không thể đón ba cô trở về nhà nữa.
Thử hỏi con người chúng ta ai cũng đặt lợi ích của chính mình lên hàng đầu mà không nghĩ đến những người bên cạnh sao? Có đáng hay không?
Thẩm Dục Thần rời khỏi đó lái xe quay về sở cảnh sát mang theo một số bằng chứng rõ ràng để cung cấp cho cảnh sát để cảnh sát có thể điều tra làm rõ và trừng trị bọn họ theo pháp luật.
Nếu là người khác thì chỉ cần dùng tiền đã có thể giải quyết nhưng lần này là Trương Tấn là ba nuôi của Chu
Thanh Hạ ông sẽ không bỏ qua cho những người đã làm ảnh hưởng đến cô, chắc chắn tiền sẽ không bao giờ mua nổi lương tân và sự chính trực, ngay thẳng và lòng yêu thương con gái của ông.
Mùa đông của Bắc Thành lạnh lẽo bao nhiêu thì lòng dạ con người cũng chẳng thua kém nó là bao.
Từ Tước Lâu liệu có thể chịu được cú sốc tinh thần lần này không đều nhờ Chu Thanh Hạ, cô cứ như mua hạ khiến anh cảm thấy ấm áp lại vô cùng xinh đẹp xua đi cái lạnh của mùa đông, lại như một liều thuốc an thần khiến cho
Từ Tước Lâu tỉnh táo lại.
Thẩm Dục Thần chơi cùng Từ Tước Lâu nhiều năm như vậy rất ít khi nghe anh nói về mẹ mình, đa phần đều là
Thẩm Dục Thần nhìn thấy bà đi cùng Từ Vũ, tính cách trái ngược của anh và Từ Vũ thể hiện rất rõ chỉ là nhìn vào gương mặt của Từ Vũ liệu được mấy người nhìn thấu được anh ta? Chẳng hiểu sao giây phút nhìn thấy bà ấy đứng cùng Từ Vũ, Thẩm Dục Thần có chút bất bình, anh giọng nói nhẹ nhàn nhưng lại mang theo ý trách móc rất rõ "Dì Từ! Nhiều năm như vậy dì vẫn luôn bao bọc Từ Vũ liệu dì có từng nhìn thấy Từ Tước Lâu ở nơi đất khách quê người cúi đầu đi làm phục vụ chỉ để kiếm thêm tiền tiêu không?"
Bà nghe thấy lời Thẩm Dục Thần nói liền đưa mắt nhìn thoáng chốc cứng đờ không nói nên lời...
"Cậu ấy vốn dĩ không phải như vậy, nhưng có lẽ chính dì là người đẩy cậu ấy vào địa ngục hết lần này đến lần khác. Từ Tước Lâu sẽ không trách dì, nhưng con trách dì. Từ Vũ không phải con chú Từ chính con là người gửi kiểm tra ADN, trẻ con sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng rất nhạy cảm dì đối xử với cả hai chênh lệch một chút cho dù là chuyện bình thường nhưng thời gian sẽ khiến nó không còn bình thường." Thẩm Dục Thần càng nói càng cảm thấy tức giận, rốt cuộc Từ Tước Lâu đi đến bước này là vì sao?
Nhiều năm qua ngoan ngoãn nghe lời cũng chẳng đổi được một tình yêu trọn vẹn.
Gia đình tan nát, sống trầm cảm... Chẳng khác nào là một kẻ đã chết.
Những gì mà anh nói khiến cho Từ phu nhân nhất thời không biết phản bát thế nào bởi vì chính bà cũng không rõ những chuyện xảy ra xung quanh Từ Tước Lâu nhiều năm qua bà chỉ chăm chăm vào Từ Vũ, lại quên mất Từ Tước Lâu cũng là con trai bà.
Bà nhìn về phía cửa chính, bóng dáng Từ Tước Lâu không còn ở đó nữa, trong lòng bất giác nhói lên...
Thẩm Dục Thần cầm theo lệnh bắt giữ điều tra anh khẽ nở nụ cười nhìn bà "Từ Vũ, Bùi Vân bị tình nghi là người gây ra tai nạn cho chủ tịch Từ Thị, Từ Bách Hoàng 10 năm trước, và những người đã âm mưu có ý giết người nạn nhân là Chu Thanh Hạ gồm có Bùi Quý Tân, Bùi Vân, Từ Vĩ...Người còn lại là dì đó Từ Phu Nhân..." Anh đưa mắt nhìn bà vẫn đứng bất động không chút phản kháng chỉ có Từ Vũ và Bùi Vân thì không ngừng rung rẩy nhìn anh.
"Mời mọi người theo tôi về sở cảnh sát để điều tra rõ vụ việc."
Giây phút này cho dù thế nào cũng không thể cứu vãn được nữa, những chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, anh nhường đường cho cảnh sát đến đưa bốn người họ rời đi, dưới sự cáo già của Bùi Quý Tân ông ta không phản kháng vô cùng hợp tác theo anh về sở cảnh sát điều tra.
Ngược lại Từ phu nhân bà lại không chút cảm xúc gì cứ thế cúi mặt đi theo cảnh sát ra xe.
Bốn người bọn họ lần lượt đi ra xe cảnh sát, Thẩm Dục Thần lúc này mới đi đến di ảnh của Từ Bách Hoàng ba của
Từ Tước Lâu anh thắp hương cho ông rồi đứng nhìn vào di ảnh dáng vẻ nghiêm trang nói "Chú đừng trách A Lâu
hôm nay lại làm như vậy trước mặt chú nhé. Cậu ấy chỉ là có chút kích động nên mới như vậy..."
"Chuyện của chú cháu sẽ làm rõ, chú yên tâm nhé... Bây giờ cháu về đây." Anh cúi đầu như một lời chào tạm biệt rồi xoay người rời đi.
Đóng lại cánh chửa chính của Từ Gia, vốn dĩ Thẩm Dục Thần muốn nói với ông là, thật ra nhiều năm nay cậu ấy rất khổ sở, muốn nói rằng sau khi chú rời đi cậu ấy đã sống không bằng chết....
Cảnh cửa của Từ Gia khép lại, mọi chuyện như đang đi vào một quỹ đạo ban đầu, chỉ là không ai ngờ đến kết cục lại có khả năng là chính người thân bên cạnh mình. Cho dù cánh cửa của Từ Gia có khép lại thì Từ Tước Lâu cũng không bao giờ nguôi ngoai đi cảm giác mà anh đã trải qua, Chu Thanh Hạ cũng đã không thể đón ba cô trở về nhà nữa.
Thử hỏi con người chúng ta ai cũng đặt lợi ích của chính mình lên hàng đầu mà không nghĩ đến những người bên cạnh sao? Có đáng hay không?
Thẩm Dục Thần rời khỏi đó lái xe quay về sở cảnh sát mang theo một số bằng chứng rõ ràng để cung cấp cho cảnh sát để cảnh sát có thể điều tra làm rõ và trừng trị bọn họ theo pháp luật.
Nếu là người khác thì chỉ cần dùng tiền đã có thể giải quyết nhưng lần này là Trương Tấn là ba nuôi của Chu
Thanh Hạ ông sẽ không bỏ qua cho những người đã làm ảnh hưởng đến cô, chắc chắn tiền sẽ không bao giờ mua nổi lương tân và sự chính trực, ngay thẳng và lòng yêu thương con gái của ông.
Mùa đông của Bắc Thành lạnh lẽo bao nhiêu thì lòng dạ con người cũng chẳng thua kém nó là bao.
Từ Tước Lâu liệu có thể chịu được cú sốc tinh thần lần này không đều nhờ Chu Thanh Hạ, cô cứ như mua hạ khiến anh cảm thấy ấm áp lại vô cùng xinh đẹp xua đi cái lạnh của mùa đông, lại như một liều thuốc an thần khiến cho
Từ Tước Lâu tỉnh táo lại.
Danh sách chương