Như những gì đã nói với ông nội Chung anh sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở Bắc Thành sẽ đến Tam Lăng cùng cô để gặp ông, sẵn tiện ở đây cũng sẽ tiện cho việc tập đi lại của Chu Thanh Hạ hơn.

Nhờ có Từ Tước Lâu kiên trì giúp cô từng chút bây giờ đã có thể đứng được rồi, chỉ là bước một hai bước thì cô liền không đứng được vững vì vậy mà bên cạnh cô lúc nào cũng có anh, anh sợ cô sẽ bị thương một chút cũng không dám rời mắt khỏi cô.

Chu Thanh Hạ làm luật sư riêng cho Từ Tước Lâu, anh nói công việc này không cần phải đến toà án nhiều lần, cũng không cần lo bởi vì sẽ chẳng ai dám động vào anh. Với anh đây chính là công việc tốt nhất mà cô có thể làm và anh cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

“Hạ Hạ, chúng ta đi ngủ có được không?” Anh nghiên đầu trước mặt cô che đi màng hình máy tính bảng mà cô đang xem.

Cô đẩy đầu anh ra “Anh đợi em một chút.” Cô chỉ còn một chút là xong rồi lại bị anh phá rồi như vậy.

“Ông chủ em ở đây em sợ gì chứ, anh không trừ lương em không cần làm nữa.”

Anh đưa tay cầm lấy máy tính bảng để sang một bên, cô thoáng chốc nhíu mài dáng vẻ này của cô khiến anh bất ngờ không nhịn được liền kéo nhẹ đầu cô xuống giữ lấy gáy cô.

Cứ thế áp môi mình lên môi cô mà hôn, lưỡi anh tách khoang miệng cô một cách nhẹ nhàng nhanh chóng để càng quét vị ngọn bên trong khoang miệng cô, mùi kem đánh răng vẫn thoang thoảng kích thích anh.

Chu Thanh Hạ ngã người xuống giường nhìn anh ở trên người mình, cô không ngừng thở hồng hộc chuyện này đã lâu rồi bọn họ không làm bây giờ cô lúc bị anh hôn dồn dập như vậy liền không thở được.

“Tiểu Hạ Hạ, em có phải được ông trời cử đến lấy mạng anh không?”

Cô không hiểu ý anh chỉ chớp mắt mấy cái bày ra dáng vẻ khó hiểu vô cùng.

“Em nói xem em mỗi lần đáng yêu như vậy, chẳng khác nào muốn lấy mạng anh.”

Từ Tước Lâu sờ sờ chiếc mũi nhỏ của cô, vừa dứt câu anh liền vùi đầu vào hõm cổ cô mà hôn, anh thích nhất là mùi hướng của cô, bất kì ai cũng không thể thay thế được, với anh Chu Thanh Hạ chính là sự tồn tại duy nhất, cũng là ngoại lệ duy nhất khiến anh không chạm vào phụ nữ, ngay cả dự tiệc chỉ cần bất kì ai muốn làm mai con gái họ cho anh, thì công ty họ sẽ không kí được bất kì một hợp đồng nào với công ty anh.

Cô muốn đẩy đầu anh ra vì nhột nhưng cơ thể không còn chút sức lực khoái cảm mà Từ Tước Lâu mang lại quá lớn cô chỉ có thể phụ thuộc vào anh, chỉ cần ở trên giường cô chưa từng thắng anh, cô đều bị anh lừa hết lần này đến lần khác.

“Anh là lưu manh sao.” Cô mấp mấy mỗi nói bên tai anh.

Anh vừa cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cả hai vừa nhìn cô thích thú nhếch khoé môi nói “Chậc! Em nói anh lưu manh cũng đúng, chỉ có lưu manh mới muốn gái nhà lành như em”

“Từ Tước Lâu là ai dạy anh hả, liêm sỉ của anh bị vứt rồi sao.” Cô nửa buồn cười nửa lại muốn đánh chết anh.

Cũng không biết đã học từ ai cái dáng vẻ lưu manh này, còn nói mấy câu vô liêm sỉ như vậy thật khiến cô muốn bóp chết anh.

“Không có liêm sỉ”

“Anh còn cần người khác dạy sao? Cái của anh là tài năng bẩm sinh”

Cô đánh vào vai anh một cái mắng “Bẩm sinh cái gì hả, cái tên sắc lang bỉ ổi này.”

“Tài năng bẩm sinh của anh chính là giúp em sinh cho anh một tiểu bảo.

“Như vậy em có thể tuỳ ý mắng nó, anh sẽ đứng về phía em.” Từ Tước Lâu vừa di chuyển vừa nói chuyện để cô phân tâm mà thả lỏng.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh chỉ muốn một gia đình nhỏ cùng cô, tan làm cùng cô trở về nhà sẽ có tiểu bảo ra đón, như vậy thật tốt. Anh còn cho rằng cô sẽ rất hận anh khi biết chuyện mẹ anh gây ra, nhưng anh quên rằng cô cũng rất giống anh chỉ tức giận vì anh có ý định buông bỏ cô.

Cô còn nói với anh chuyện mẹ anh làm không liên quan đến anh, anh không có tội anh không giống bà ấy cũng không phải bà ấy.

Chu Thanh Hạ chậm rãi theo kịp nhịp độ của anh, tay cô luồng vào bên trong mái tóc rũ xuống của anh, tay cô chạm vào da thịt anh khiến anh càng kích thích hơn.

Đêm dài đằng đẳng anh ôm lấy cô vào lòng, bao nhiêu yêu thương đều dành cho cô, dưới ánh mắt mờ ảo vì khoái cảm cả hai người thật sự không muốn bận tâm đến thời gian.

Không gian và thời gian tại thời điểm đó cứ như dừng lại chỉ có bọn họ là chuyển động, Từ Tước Lâu như sói đói anh không buông tha cho cô, cứ thế một lần lại thêm một lần khiến cho Chu Thanh Hạ cũng bất lực mặc kệ mà thuận theo ý của anh.

Giữa hai người không có hiểu lầm, không có oán hận, chỉ có một tình yêu đang một ngày lớn hơn và bền bỉ hơn theo thời gian, từng phút từng giây trôi qua Từ Tước Lâu càng yêu cô nhiều hơn.

Chỉ vì một hộp sữa dâu cô đã để anh vào tầm mắt cho anh vị trí quan trọng nhất mà bất kì ai cũng không thể tranh giành.

Anh chỉ vì sự xuất hiện ồn ào của cô xông vào cuộc sống tẻ nhạt, không mùi không vị, cũng không có cảm giác tồn tại, một cuộc sống im lặng không có chút màu sắc sống động chỉ vì sự xuất hiện của Chu Thanh Hạ khiến cho cuộc sống anh trở nên ồn ào đầy đủ màu sắc của cuộc sống, đầy đủ cảm giác khác nhau mà anh đã giam cầm cô ở trong lòng mình.

Giam cầm một tình yêu sẽ không bao giờ thay đổi, một tình yêu đầy kiên nhẫn và nhẫn nại của cô dành cho anh, một tình yêu mà anh có thể dung túng cho cô làm những chuyện cô thích mà không cần phải đắng đo suy nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện