Từ Tước Lâu không gọi điện hay nhờ vã trợ lý Ngu giúp anh gặp cô nữa, anh cứ thế mang theo khí lạnh, sắc thái lạnh lùng đến công ty làm việc.
Riêng Chu Thanh Hạ mấy ngày sau cũng đến công tỷ làm việc, cô cố gắng né tránh anh nhiều nhất có thể, cô không muốn anh khó chịu khi nhìn thấy mình, cũng không muốn khiến bản thân khó xử nữa.
Lương Ân sắc mặt khó coi sợ hãi vừa nhìn thấy Chu Thanh Hạ thì liền mừng ra mặt chạy đến “Chị Hạ! Chị đến rồi chị mau lên gặp giám đốc đi nếu không tổ 10 chúng ta thật sự không xong rồi.” Hình như xảy ra chuyện gì rồi cho nên mấy ngày Chu Thanh Hạ vắng mặt thì ở công ty không khí cứ như ở địa ngục vậy.
Cô khó hiểu không biết tại sao, nhưng nhìn Lương Ân không muốn giải thích thêm vì sợ hãi cô cũng không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu “Ừm để chị gặp giám đốc, đừng lo không sao đâu.”
Cũng không biết Từ Tước Lâu doạ cái gì mà khiến mọi người thành thế này, Lương Ân là người nhiệt huyết nhất lại còn thành thế này thì thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi.
Vậy thì có tránh cũng không tránh khỏi.
Chu Thanh Hạ hôm nay mặc chiếc áo sơ mi cổ trắng rộng, cùng với chân váy đuôi cá đen ôm sát đôi chân xinh đẹp của mình. Tóc được cô búi cáo chỉ để vài lọn tóc mái trông có chút tùy tiện nhưng lại xinh đẹp đến lạ.
Một đồng nghiệp trong công ty nhìn cô rời đi sau đó nhìn Lương Ân lên tiếng “Chị ấy liệu cứu được chúng ta không?”.
Lương Ân lắc đầu “Không biết nữa, chỉ sợ lần này chị ấy phải nghe mắng thay chúng ta mà thôi.” Nói xong cô nàng cũng quay lại chỗ làm.
Ở tầng cao nhất của công ty.
Từ Tước Lâu ngồi vắt chéo chân nhìn ra bên ngoài thông ta tấm kiếng trong vắt có thể nhìn thấy được hết đường phố Bắc Thành. Anh dựa vào ghế làm việc cẩn thận day day thái dương đầy mệt mỏi không rõ nguyên nhân.
Tiếng cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ càng khiến anh khó chịu hơn.
“Cốc cốc cốc...”
“Giám đốc! Tôi Chu Thanh Hạ của tổ 10 ạ.” Chu Thanh Hạ gõ mãi không thấy ai lên tiếng cô có chút lo lắng cho nên mới lên tiếng giới thiệu mình trước dù sao như vậy chắc anh sẽ lên tiếng.
Vừa nghe đến tên người đến Từ Tước Lâu đã xoay ghế quay lại bàn làm việc, anh cẩn thận chỉnh lại quần áo, anh dùng điện thoại làm gương rồi chỉnh lại tóc tai của mình.
Từ Tước Lâu làm xong một loạt động tác và việc thừa thì mới lên tiếng đầy lạnh lùng “Vào đi!”
Có được sự cho phép cô mới mở cửa bước vào, Chu Thanh Hạ vừa nhìn anh chạm phải ánh mắt đã liền cúi mặt không dám đối diện, cô bước chậm rãi đi đến trước mặt anh.
Hít một hơi rồi mới lên tiếng “Tôi nghe Lương Ân nói giám đốc không hài lòng về việc chúng tôi nhận các vụ kiện về ly hôn.”
Anh ngẩn đầu ánh mắt cũng sắc bén nhìn cô “Đúng! Nhưng mà không hài lòng nhất là cô Chu.” Anh chỉ đích danh cô một cách không vòng vô hay né tránh.
“Tôi làm gì sai sao giám đốc?” Cô nhìn anh cũng không ngại thắc mắc.
Từ Tước Lâu đứng dậy đi một vòng bàn làm việc đến chỗ cô, anh đi đến đâu cô xoay người nhìn theo đến đó, chỉ là khi anh bất ngờ chống tay lên bàn khoá người cô ở trọn trong lòng như lúc ở bệnh viện thì cô lại tiếp tục bất động.
Từng chút từng chút chậm rãi Từ Tước Lâu ghé vào tai Chu Thanh Hạ nói nhỏ “Em sinh ra là con của người đó đã là sai rồi, em vốn dĩ không nên là con gái của người hại chết ba tôi... Chu Thanh Hạ đời này em rốt cuộc chỉ sống để trả nợ cho tôi mà thôi.” Từ Tước Lâu mang theo sự hận thù, anh không hề biết chuyện cho đến khi anh tự điều tra được trước khi anh quay về Bắc Thành.
Cô giật mình gương mặt tái mét nhìn anh “Từ Tước Lâu! Đừng vu khống người khác.”
“Vu khống? Chu Thanh Hạ tôi vu khống sao? em nói tôi vu khống vậy chi bằng tôi vu khống với cảnh sát để cả đời này ông ta không nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài khung sắt.” Từ Tước Lâu tức giận cầm lấy chiếc cốc trên bàn ném xuống dưới nền tạo thành tiếng động.
Vừa nghe thấy những gì anh nói sự sợ hãi của cô dâng lên, cũng không dám tin đây là Từ Tước Lâu mà cô biết, không phân biệt đúng sai mà chỉ trích vu khống người khác, còn muốn dùng quyền lực bức ép người khác.
Chu Thanh Hạ cả cơ thể rung lên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo sự phẫn nộ của Từ Tước Lâu “Rốt cuộc anh muốn gì? Anh nhắm vào tôi đi, đừng động vào ba tôi.” Cô chỉ có ông ấy là người thân, nếu như ông ấy xảy ra chuyện cô biết phải làm sao? Cô sẽ thật sự chẳng còn ai là người thân ở Bắc Thành này rồi.
“Chu Thanh Hạ vốn dĩ tôi không muốn ép bức em, nhưng con người của em thật sự đáng ghét.”
“Không cưới được vậy chi bằng em làm người tình, giúp tôi giải toả căn thẳng một chút.”
Từ Tước Lâu lúc đưa cô vào bệnh viện và hiện tại như hai người hoàn toàn tráo ngược nhau, tính cách lẫn việc ăn nói đều khác xa nhau khiến cô cảm thấy anh thật sự đáng sợ.
“Anh rốt cuộc biết chuyện từ khi nào?” Cô muốn biết là vì anh mới biết cho nên tức giận thế này, hay là từ trước đã biết cho nên từ đầu đã nhắm đến cô, bắt cô chịu dày vò nếm trải tất cả cảm giác.
Anh đứng thẳng người, đút một tay vào túi quần “Trước khi về Bắc Thành.”
“Cho nên từ đầu đã muốn trả thù cho nên mới nhắm vào tôi?” Chu Thanh Hạ càng nghe càng cảm thấy sợ hãi con người ở trước mắt mình.
Từ Tước Lâu nhìn cô nhướn mày, anh nhếch mép “Tôi không được phép làm vậy sao? Chu Thanh Hạ em không có quyền quyết định, là em vứt bỏ tôi, là nhà em nợ nhà tôi cho nên em phải trả món nợ này.”
“Hoặc là tôi sẽ tìm ba em tính món nợ này.” Anh không hề nhân từ, thẳng thắng mà nói với cô, anh của hiện tại hình như cũng không sợ cô sẽ hận mình đến chết.
Chu Thanh Hạ buông xuôi cười khổ, cô gật đầu “Đã vậy rồi cứ theo ý anh đi tình nhân hay cái gì cũng được với tôi cũng không quan trọng. Chỉ mong anh đừng nhắm vào ba tôi.” Chỉ cần ba cô có thể ra ngoài đúng như dự định, chỉ cần ba cô bình an còn cô như thế nào cũng được.
“Được! Vậy thì tôi sẽ cho người chuyển đồ của em đến biệt thự của tôi. Yên tâm không phải Từ Gia đâu!”
“Vậy tôi quay về làm việc đây!”
Chu Thanh Hạ xoay người, cô lần này thật sự đi vào đường cùng, thật sự không muốn rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ vốn dĩ mấy bữa trước còn không bước vào cuộc sống của nhau.
Anh không hề có ý định bỏ qua cho nhà cô, cô cũng chỉ có thể nghe theo anh nếu không chỉ sợ anh sẽ hành hạ ba cô mất. Sẽ khiến ông ấy cả đời này cũng không thể cùng cô đi dạo hết con đường của Bắc Thành.
May mắn thật tình cảm của cô vẫn chưa nói ra, nếu không cô đã bị chà đạp rồi.
Riêng Chu Thanh Hạ mấy ngày sau cũng đến công tỷ làm việc, cô cố gắng né tránh anh nhiều nhất có thể, cô không muốn anh khó chịu khi nhìn thấy mình, cũng không muốn khiến bản thân khó xử nữa.
Lương Ân sắc mặt khó coi sợ hãi vừa nhìn thấy Chu Thanh Hạ thì liền mừng ra mặt chạy đến “Chị Hạ! Chị đến rồi chị mau lên gặp giám đốc đi nếu không tổ 10 chúng ta thật sự không xong rồi.” Hình như xảy ra chuyện gì rồi cho nên mấy ngày Chu Thanh Hạ vắng mặt thì ở công ty không khí cứ như ở địa ngục vậy.
Cô khó hiểu không biết tại sao, nhưng nhìn Lương Ân không muốn giải thích thêm vì sợ hãi cô cũng không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu “Ừm để chị gặp giám đốc, đừng lo không sao đâu.”
Cũng không biết Từ Tước Lâu doạ cái gì mà khiến mọi người thành thế này, Lương Ân là người nhiệt huyết nhất lại còn thành thế này thì thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi.
Vậy thì có tránh cũng không tránh khỏi.
Chu Thanh Hạ hôm nay mặc chiếc áo sơ mi cổ trắng rộng, cùng với chân váy đuôi cá đen ôm sát đôi chân xinh đẹp của mình. Tóc được cô búi cáo chỉ để vài lọn tóc mái trông có chút tùy tiện nhưng lại xinh đẹp đến lạ.
Một đồng nghiệp trong công ty nhìn cô rời đi sau đó nhìn Lương Ân lên tiếng “Chị ấy liệu cứu được chúng ta không?”.
Lương Ân lắc đầu “Không biết nữa, chỉ sợ lần này chị ấy phải nghe mắng thay chúng ta mà thôi.” Nói xong cô nàng cũng quay lại chỗ làm.
Ở tầng cao nhất của công ty.
Từ Tước Lâu ngồi vắt chéo chân nhìn ra bên ngoài thông ta tấm kiếng trong vắt có thể nhìn thấy được hết đường phố Bắc Thành. Anh dựa vào ghế làm việc cẩn thận day day thái dương đầy mệt mỏi không rõ nguyên nhân.
Tiếng cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ càng khiến anh khó chịu hơn.
“Cốc cốc cốc...”
“Giám đốc! Tôi Chu Thanh Hạ của tổ 10 ạ.” Chu Thanh Hạ gõ mãi không thấy ai lên tiếng cô có chút lo lắng cho nên mới lên tiếng giới thiệu mình trước dù sao như vậy chắc anh sẽ lên tiếng.
Vừa nghe đến tên người đến Từ Tước Lâu đã xoay ghế quay lại bàn làm việc, anh cẩn thận chỉnh lại quần áo, anh dùng điện thoại làm gương rồi chỉnh lại tóc tai của mình.
Từ Tước Lâu làm xong một loạt động tác và việc thừa thì mới lên tiếng đầy lạnh lùng “Vào đi!”
Có được sự cho phép cô mới mở cửa bước vào, Chu Thanh Hạ vừa nhìn anh chạm phải ánh mắt đã liền cúi mặt không dám đối diện, cô bước chậm rãi đi đến trước mặt anh.
Hít một hơi rồi mới lên tiếng “Tôi nghe Lương Ân nói giám đốc không hài lòng về việc chúng tôi nhận các vụ kiện về ly hôn.”
Anh ngẩn đầu ánh mắt cũng sắc bén nhìn cô “Đúng! Nhưng mà không hài lòng nhất là cô Chu.” Anh chỉ đích danh cô một cách không vòng vô hay né tránh.
“Tôi làm gì sai sao giám đốc?” Cô nhìn anh cũng không ngại thắc mắc.
Từ Tước Lâu đứng dậy đi một vòng bàn làm việc đến chỗ cô, anh đi đến đâu cô xoay người nhìn theo đến đó, chỉ là khi anh bất ngờ chống tay lên bàn khoá người cô ở trọn trong lòng như lúc ở bệnh viện thì cô lại tiếp tục bất động.
Từng chút từng chút chậm rãi Từ Tước Lâu ghé vào tai Chu Thanh Hạ nói nhỏ “Em sinh ra là con của người đó đã là sai rồi, em vốn dĩ không nên là con gái của người hại chết ba tôi... Chu Thanh Hạ đời này em rốt cuộc chỉ sống để trả nợ cho tôi mà thôi.” Từ Tước Lâu mang theo sự hận thù, anh không hề biết chuyện cho đến khi anh tự điều tra được trước khi anh quay về Bắc Thành.
Cô giật mình gương mặt tái mét nhìn anh “Từ Tước Lâu! Đừng vu khống người khác.”
“Vu khống? Chu Thanh Hạ tôi vu khống sao? em nói tôi vu khống vậy chi bằng tôi vu khống với cảnh sát để cả đời này ông ta không nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài khung sắt.” Từ Tước Lâu tức giận cầm lấy chiếc cốc trên bàn ném xuống dưới nền tạo thành tiếng động.
Vừa nghe thấy những gì anh nói sự sợ hãi của cô dâng lên, cũng không dám tin đây là Từ Tước Lâu mà cô biết, không phân biệt đúng sai mà chỉ trích vu khống người khác, còn muốn dùng quyền lực bức ép người khác.
Chu Thanh Hạ cả cơ thể rung lên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo sự phẫn nộ của Từ Tước Lâu “Rốt cuộc anh muốn gì? Anh nhắm vào tôi đi, đừng động vào ba tôi.” Cô chỉ có ông ấy là người thân, nếu như ông ấy xảy ra chuyện cô biết phải làm sao? Cô sẽ thật sự chẳng còn ai là người thân ở Bắc Thành này rồi.
“Chu Thanh Hạ vốn dĩ tôi không muốn ép bức em, nhưng con người của em thật sự đáng ghét.”
“Không cưới được vậy chi bằng em làm người tình, giúp tôi giải toả căn thẳng một chút.”
Từ Tước Lâu lúc đưa cô vào bệnh viện và hiện tại như hai người hoàn toàn tráo ngược nhau, tính cách lẫn việc ăn nói đều khác xa nhau khiến cô cảm thấy anh thật sự đáng sợ.
“Anh rốt cuộc biết chuyện từ khi nào?” Cô muốn biết là vì anh mới biết cho nên tức giận thế này, hay là từ trước đã biết cho nên từ đầu đã nhắm đến cô, bắt cô chịu dày vò nếm trải tất cả cảm giác.
Anh đứng thẳng người, đút một tay vào túi quần “Trước khi về Bắc Thành.”
“Cho nên từ đầu đã muốn trả thù cho nên mới nhắm vào tôi?” Chu Thanh Hạ càng nghe càng cảm thấy sợ hãi con người ở trước mắt mình.
Từ Tước Lâu nhìn cô nhướn mày, anh nhếch mép “Tôi không được phép làm vậy sao? Chu Thanh Hạ em không có quyền quyết định, là em vứt bỏ tôi, là nhà em nợ nhà tôi cho nên em phải trả món nợ này.”
“Hoặc là tôi sẽ tìm ba em tính món nợ này.” Anh không hề nhân từ, thẳng thắng mà nói với cô, anh của hiện tại hình như cũng không sợ cô sẽ hận mình đến chết.
Chu Thanh Hạ buông xuôi cười khổ, cô gật đầu “Đã vậy rồi cứ theo ý anh đi tình nhân hay cái gì cũng được với tôi cũng không quan trọng. Chỉ mong anh đừng nhắm vào ba tôi.” Chỉ cần ba cô có thể ra ngoài đúng như dự định, chỉ cần ba cô bình an còn cô như thế nào cũng được.
“Được! Vậy thì tôi sẽ cho người chuyển đồ của em đến biệt thự của tôi. Yên tâm không phải Từ Gia đâu!”
“Vậy tôi quay về làm việc đây!”
Chu Thanh Hạ xoay người, cô lần này thật sự đi vào đường cùng, thật sự không muốn rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ vốn dĩ mấy bữa trước còn không bước vào cuộc sống của nhau.
Anh không hề có ý định bỏ qua cho nhà cô, cô cũng chỉ có thể nghe theo anh nếu không chỉ sợ anh sẽ hành hạ ba cô mất. Sẽ khiến ông ấy cả đời này cũng không thể cùng cô đi dạo hết con đường của Bắc Thành.
May mắn thật tình cảm của cô vẫn chưa nói ra, nếu không cô đã bị chà đạp rồi.
Danh sách chương