Chu Thanh Hạ không đôi co với Từ Tước Lâu cô nhìn thấy cuộc gọi của Thẩm Dục Thần thì liền chạy xuống tìm anh ta, bởi vì Thẩm Dục Thần là người cô đã nhờ điều tra lại vụ án của ba mình mà không ai hay biết.
Dáng người của Thẩm Dục Thần so với Từ Tước Lâu có thể nói là một chín một mười, cô gương mặt xinh đẹp chậm rãi đi ra, nhìn thấy anh ta đợi mình thì cô có chút ái ngại.
“Anh Thẩm! Anh đợi em có lâu không, vừa rồi em có chút việc.” Chu Thanh Hạ nở nụ cười xinh đẹp đến rạng ngời khiến cho Thẩm Dục Thần thoáng chốc bất động trước sự xinh đẹp của cô.
“Không lâu, chỉ là thấy sắp đến giờ nghĩ trưa rồi đến đưa cho em một chút thông tin sẵn tiện muốn lấy lời từ em một bữa ăn.” Thẩm Dục Thần đưa cho cô một sấp ảnh, và một số thông tin anh ta điều tra được báo cho cô trước.
Chu Thanh Hạ cầm lấy rồi bật cười “Được! Hôm nay em sẽ mời anh dùng cơm, nhưng tầm một tiếng nữa em mới có thể nghĩ trưa.” Cô nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay sau đó cười khổ nói với Thẩm Dục Thần.
Ánh mắt của Từ Tước Lâu ở trên nhìn xuống cứ như đèn pha khi nhìn thấy Chu Thanh Hạ đang đứng nói chuyện với người đàn ông khác, anh không nhìn rõ mặt nhưng quần áo trên người cô đang mặt giúp anh nhìn ra đó chính là cô.
Từ Tước Lâu khó chịu ra mặt anh vừa nhìn vừa lẩm bẩm “Mới vừa rồi còn cãi nhau với ông đây, bây giờ có thể nói chuyện với người đàn ông khác như vậy. Có giỏi sao không làm ra cái bộ dạng đó mà nói chuyện với ông đây chứ.”
Anh đứng một lúc không nhịn nổi đợi đến giờ ăn trưa liền cầm lấy áo vest bước ra khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng trệt, Từ Tước Lâu đứng ở gần quầy tiếp tân nhìn ra bên ngoài.
Dáng người đàn ông đó anh nhìn có chút quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đó là ai, anh chỉ nhìn vẻ mặt của Chu Thanh Hạ cô vẫn đang vô cùng vui vẻ khác hoàn toàn lúc nói chuyện với anh.
Một đồng nghiệp đi lấy nước nhìn thấy liền kéo Lương Ân ra xem “Đó là người tôi gặp đi cùng chị ấy, rất đẹp trai. Chậc! Lương Ân cô nhìn xem hai người họ xứng đôi thật đấy.” Hai người họ nói chuyện nhưng lại không hề nhìn thấy Từ Tước Lâu cũng ở gần đó.
“Bạn trai chị ấy cũng phải như vậy, nhìn đúng thật rất xứng đôi xem ra chúng ta không chừng sắp có thiệp mừng rồi.” Lương Ân nhìn thấy cũng bật cười, dù sao Chu Thanh Hạ gặp gỡ một người tốt thì cũng đáng để vui mà, cuộc sống cô khổ như vậy nên ông trời đừng nền bạc đãi Chu Thanh Hạ nữa.
Từ Tước Lâu nghe xong liền chậm rãi lên tiếng “Cô ấy không biết có gửi thiệp mừng không, nhưng tôi có thể gửi đơn thôi việc cho hai người vì chưa hết giờ làm mà ở đây tám chuyện đấy.”
Hai người như bị ám ảnh bởi Từ Tước Lâu, vừa nghe thấy tiếng anh liền giật mình mà quay lại, nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh liền cúi đầu chạy về chỗ làm việc không nói bất kỳ tiếng nào nữa.
Thẩm Dục Thần đồng ý với cô xong liền rời đi đến quán ăn trưa đợi cô trước, trước khi đi còn vui vẻ xoa đầu cô một cái như đứa trẻ.
“Nhớ đến đấy nếu không anh không có tiền trả đâu.”
Chu Thanh Hạ bật cười “Anh tưởng em là con nít sao, mau cút đi.” Cô đứng đợi bóng dáng của Thẩm Dục Thần khuất khỏi mắt thì mới cầm lấy phông bì anh ta đưa.
Cô chỉ lo cúi đầu đi, vừa đi vừa xem không hề biết Từ Tước Lâu đứng trước mặt liền đụng vào lòng ngực anh khiến cô lùi lại mấy bước xoa xoa đầu.
Vừa nhìn thấy cô đụng phải anh, ngay cả lễ tân cũng hoảng hốt thay cảm thấy hôm nay luật sư Chu hình như bước chân trái đi làm rồi, vừa buổi sáng bị gọi lên mắng đến mức sắc mặt khó coi bây giờ lại va phải người này.
Bọn họ thầm nuốt nước bọt không dám lên tiếng.
“Nói chuyện với anh ta vui đến vậy à?” Từ Tước Lâu nhìn cô, gương mặt không chút cảm xúc.
Cô nhíu mày “Không phải chuyện của anh.” Cô nhích người né sang một bên, từ xa nhìn vào có thể thấy cô đang muốn nhường đường cho anh, nhân viên ở quầy lễ tân cũng hồi hộp không kém.
Nếu luật sư Chu bị đuổi việc, thì bọn cô chán chết đi được.
“Đi ăn trưa với tôi.” Từ Tước Lâu chậm rãi không nhanh không chậm.
Chu Thanh Hạ không chút cảm xúc đáp lại anh “Không rảnh, có hẹn rồi.” Cô vừa đồng ý cùng Thẩm Dục Thần đi ăn, sau có thể đi cùng anh được chứ.
“Đi cùng hắn ta? Hắn ta là bạn trai em sao?” Sự tò mò trong lòng của Từ Tước Lâu dâng lên anh sợ là những lời đồng nghiệp nói trong công tỷ là sự thật, nhưng cho dù là sự thật anh cũng không cho phép cô kết hôn.
Cô nhướng mày trong lòng thầm nghĩ... Anh Thẩm đắc tội rồi.
Lên tiếng một cách dễ nghe, Chu Thanh Hạ khoanh tay nhìn anh “Bạn trai thì sao? Anh hỏi làm gì cũng không liên quan đến anh mà.”
“Hỏi để nói hắn ta tốt nhất nên đá em đi, vì em là người của tôi.” Từ Tước Lâu nhếch mép, anh đút hai tay vào túi quần.
Cô cứng họ chỉ biết đứng nhìn anh mắng một câu “Lại phát điên rồi.” Nói xong liền mặc kệ anh mà bỏ đi, đứng đó đôi co với người như Từ Tước Lâu cô thật sự nói không lại anh.
Anh cũng không ép cô đi ăn, dù sao buổi chiều về nhà cô cũng phải ở cùng anh bọn họ còn nhiều thời gian, nhưng cái người bạn trai này anh nhất định phải điều tra cho rõ.
Lấy điện thoại gọi đến cho trợ lý Ngu, đầu dây bên kia vừa nhấc máy anh đã nói trước “Tìm hiểu giúp tôi trưa nay Chu Thanh Hạ cô ấy ăn trưa ở đâu, đặt cho tôi một bàn xếp gần gần chỗ bàn cô ấy.”
“Sếp anh thích Luật Sư Chu sao?” Trợ lý Ngu thắc mắc, như vậy cũng hơi điều tra quyền riêng tư quá rồi, từ lúc gặp cô anh lại trở nên tò mò cuộc sống cô đến mức khiến anh ta cũng tò mò theo.
Anh liền phản bác “Thích cái rắm, bảo cậu làm thì làm đi, bây giờ tôi còn phải nói lý do cho cậu biết sao? Hay tôi nói lý do cậu bị trừ lương nhé.” Từ Tước Lâu không trút được lên ai liền trút lên trợ lý Ngu.
Đầu dây bên kia chỉ dạ một tiếng sau đó liền cúp máy, nếu còn nói nữa chỉ sợ tháng này anh ta phải làm không công mất.
Dáng người của Thẩm Dục Thần so với Từ Tước Lâu có thể nói là một chín một mười, cô gương mặt xinh đẹp chậm rãi đi ra, nhìn thấy anh ta đợi mình thì cô có chút ái ngại.
“Anh Thẩm! Anh đợi em có lâu không, vừa rồi em có chút việc.” Chu Thanh Hạ nở nụ cười xinh đẹp đến rạng ngời khiến cho Thẩm Dục Thần thoáng chốc bất động trước sự xinh đẹp của cô.
“Không lâu, chỉ là thấy sắp đến giờ nghĩ trưa rồi đến đưa cho em một chút thông tin sẵn tiện muốn lấy lời từ em một bữa ăn.” Thẩm Dục Thần đưa cho cô một sấp ảnh, và một số thông tin anh ta điều tra được báo cho cô trước.
Chu Thanh Hạ cầm lấy rồi bật cười “Được! Hôm nay em sẽ mời anh dùng cơm, nhưng tầm một tiếng nữa em mới có thể nghĩ trưa.” Cô nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay sau đó cười khổ nói với Thẩm Dục Thần.
Ánh mắt của Từ Tước Lâu ở trên nhìn xuống cứ như đèn pha khi nhìn thấy Chu Thanh Hạ đang đứng nói chuyện với người đàn ông khác, anh không nhìn rõ mặt nhưng quần áo trên người cô đang mặt giúp anh nhìn ra đó chính là cô.
Từ Tước Lâu khó chịu ra mặt anh vừa nhìn vừa lẩm bẩm “Mới vừa rồi còn cãi nhau với ông đây, bây giờ có thể nói chuyện với người đàn ông khác như vậy. Có giỏi sao không làm ra cái bộ dạng đó mà nói chuyện với ông đây chứ.”
Anh đứng một lúc không nhịn nổi đợi đến giờ ăn trưa liền cầm lấy áo vest bước ra khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng trệt, Từ Tước Lâu đứng ở gần quầy tiếp tân nhìn ra bên ngoài.
Dáng người đàn ông đó anh nhìn có chút quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đó là ai, anh chỉ nhìn vẻ mặt của Chu Thanh Hạ cô vẫn đang vô cùng vui vẻ khác hoàn toàn lúc nói chuyện với anh.
Một đồng nghiệp đi lấy nước nhìn thấy liền kéo Lương Ân ra xem “Đó là người tôi gặp đi cùng chị ấy, rất đẹp trai. Chậc! Lương Ân cô nhìn xem hai người họ xứng đôi thật đấy.” Hai người họ nói chuyện nhưng lại không hề nhìn thấy Từ Tước Lâu cũng ở gần đó.
“Bạn trai chị ấy cũng phải như vậy, nhìn đúng thật rất xứng đôi xem ra chúng ta không chừng sắp có thiệp mừng rồi.” Lương Ân nhìn thấy cũng bật cười, dù sao Chu Thanh Hạ gặp gỡ một người tốt thì cũng đáng để vui mà, cuộc sống cô khổ như vậy nên ông trời đừng nền bạc đãi Chu Thanh Hạ nữa.
Từ Tước Lâu nghe xong liền chậm rãi lên tiếng “Cô ấy không biết có gửi thiệp mừng không, nhưng tôi có thể gửi đơn thôi việc cho hai người vì chưa hết giờ làm mà ở đây tám chuyện đấy.”
Hai người như bị ám ảnh bởi Từ Tước Lâu, vừa nghe thấy tiếng anh liền giật mình mà quay lại, nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh liền cúi đầu chạy về chỗ làm việc không nói bất kỳ tiếng nào nữa.
Thẩm Dục Thần đồng ý với cô xong liền rời đi đến quán ăn trưa đợi cô trước, trước khi đi còn vui vẻ xoa đầu cô một cái như đứa trẻ.
“Nhớ đến đấy nếu không anh không có tiền trả đâu.”
Chu Thanh Hạ bật cười “Anh tưởng em là con nít sao, mau cút đi.” Cô đứng đợi bóng dáng của Thẩm Dục Thần khuất khỏi mắt thì mới cầm lấy phông bì anh ta đưa.
Cô chỉ lo cúi đầu đi, vừa đi vừa xem không hề biết Từ Tước Lâu đứng trước mặt liền đụng vào lòng ngực anh khiến cô lùi lại mấy bước xoa xoa đầu.
Vừa nhìn thấy cô đụng phải anh, ngay cả lễ tân cũng hoảng hốt thay cảm thấy hôm nay luật sư Chu hình như bước chân trái đi làm rồi, vừa buổi sáng bị gọi lên mắng đến mức sắc mặt khó coi bây giờ lại va phải người này.
Bọn họ thầm nuốt nước bọt không dám lên tiếng.
“Nói chuyện với anh ta vui đến vậy à?” Từ Tước Lâu nhìn cô, gương mặt không chút cảm xúc.
Cô nhíu mày “Không phải chuyện của anh.” Cô nhích người né sang một bên, từ xa nhìn vào có thể thấy cô đang muốn nhường đường cho anh, nhân viên ở quầy lễ tân cũng hồi hộp không kém.
Nếu luật sư Chu bị đuổi việc, thì bọn cô chán chết đi được.
“Đi ăn trưa với tôi.” Từ Tước Lâu chậm rãi không nhanh không chậm.
Chu Thanh Hạ không chút cảm xúc đáp lại anh “Không rảnh, có hẹn rồi.” Cô vừa đồng ý cùng Thẩm Dục Thần đi ăn, sau có thể đi cùng anh được chứ.
“Đi cùng hắn ta? Hắn ta là bạn trai em sao?” Sự tò mò trong lòng của Từ Tước Lâu dâng lên anh sợ là những lời đồng nghiệp nói trong công tỷ là sự thật, nhưng cho dù là sự thật anh cũng không cho phép cô kết hôn.
Cô nhướng mày trong lòng thầm nghĩ... Anh Thẩm đắc tội rồi.
Lên tiếng một cách dễ nghe, Chu Thanh Hạ khoanh tay nhìn anh “Bạn trai thì sao? Anh hỏi làm gì cũng không liên quan đến anh mà.”
“Hỏi để nói hắn ta tốt nhất nên đá em đi, vì em là người của tôi.” Từ Tước Lâu nhếch mép, anh đút hai tay vào túi quần.
Cô cứng họ chỉ biết đứng nhìn anh mắng một câu “Lại phát điên rồi.” Nói xong liền mặc kệ anh mà bỏ đi, đứng đó đôi co với người như Từ Tước Lâu cô thật sự nói không lại anh.
Anh cũng không ép cô đi ăn, dù sao buổi chiều về nhà cô cũng phải ở cùng anh bọn họ còn nhiều thời gian, nhưng cái người bạn trai này anh nhất định phải điều tra cho rõ.
Lấy điện thoại gọi đến cho trợ lý Ngu, đầu dây bên kia vừa nhấc máy anh đã nói trước “Tìm hiểu giúp tôi trưa nay Chu Thanh Hạ cô ấy ăn trưa ở đâu, đặt cho tôi một bàn xếp gần gần chỗ bàn cô ấy.”
“Sếp anh thích Luật Sư Chu sao?” Trợ lý Ngu thắc mắc, như vậy cũng hơi điều tra quyền riêng tư quá rồi, từ lúc gặp cô anh lại trở nên tò mò cuộc sống cô đến mức khiến anh ta cũng tò mò theo.
Anh liền phản bác “Thích cái rắm, bảo cậu làm thì làm đi, bây giờ tôi còn phải nói lý do cho cậu biết sao? Hay tôi nói lý do cậu bị trừ lương nhé.” Từ Tước Lâu không trút được lên ai liền trút lên trợ lý Ngu.
Đầu dây bên kia chỉ dạ một tiếng sau đó liền cúp máy, nếu còn nói nữa chỉ sợ tháng này anh ta phải làm không công mất.
Danh sách chương