Thẩm Dục Thần đến một quán ăn gần nơi làm việc của cô, anh ta tùy tiện lướt điện thoại đột nhiên trong đầu lại nhớ đến nụ cười của Chu Thanh Hạ nụ cười của cô như khắc sâu vào trong đầu anh ta mãi không thể nào quên được.

Anh ta chống tay lên bàn, đặt cằm lên tay chậm rãi suy nghĩ, anh ta biết Chu Thanh Hạ không phải mới đây, chỉ là thời gian gặp mặt không nhiều. Chẳng hiểu sao nụ cười ngày hôm nay của cô khiến anh ta ấn tượng đến như vậy.

Vươn tay lấy điện thoại, anh ta phải tìm người để nói chuyện, mà người duy nhất ở Bắc Thành là Từ Tước Lâu.

“Chuyện gì?” Giọng nói của Từ Tước Lâu lạnh lùng truyền đến.

Đầu dây bên này Thẩm Dục Thần liền thở dài “A Lâu! Hôm nay cô ấy cười với tôi một cái tôi liền quên mất hôm nay nên làm gì?” Anh ta nở nụ cười vui vẻ.

Nhưng không hề hay biết, ở phía xa sau lưng anh ta, có người vừa nghe điện thoại vừa nhìn anh ta bằng ánh mắt muốn giết chết anh ta ngay lập tức. Thẩm Dục Thần đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái không rõ nguyên nhân.

“Làm gì cũng được đừng làm kỳ đà cản mũi là được.” Khuất một chậu cây cảnh, Từ Tước Lâu một thân người đen láy vắt chéo chân ngồi một góc nhìn về phía Thẩm Dục Thần.

Không ngờ người đến gặp cô là Thẩm Dục Thần, anh còn tưởng là ai vậy mà lại người anh em chí cốt của anh, nhưng giữa bọn họ là mối quan hệ gì? Quen biết từ khi nào mà có thể thân thiết đến như vậy? Thẩm Dục Thần không hiểu ý của anh, nhưng anh ta cũng biết anh vẫn luôn nói chuyện khó hiểu như vậy cho nên anh ta không thắc mắc mà trực tiếp xin ý kiến của Từ Tước Lâu

“Tôi có nên theo đuổi em ấy không? Cậu nói xem em ấy có thích người như tôi không?”

“...”

Từ Tước Lâu trở nên trầm ngâm khó chịu “Tôi thấy cậu không có cửa, cô ấy cũng không thích người như cậu.”

“Tôi còn chưa nói ai sao cậu lại khẳng định như vậy?” Hàng chân mày của Thẩm Dục Thần nhíu lại khó hiểu.

Đầu dây bên kia chỉ truyền đến giọng nói lạnh lẽo “Không cần nói, cho dù là ai thì tôi nghĩ cậu không có cửa, đặc biệt là cô gái đó cậu thậm chí sẽ không có cơ hội bởi vì mắt nhìn cô ấy chắc chắn tốt.” Từ Tước Lâu không có ý định để Chu Thanh Hạ đến với Thẩm Dục Thần.

Anh em là anh em, nhưng cô ấy là người của Từ Tước Lâu anh.

Từ Tước Lâu nói xong liền cúp máy quăng điện thoại sang một bên, Thẩm Dục Thần cũng khó hiểu chẳng hiểu sao anh ta lại cảm thấy có chút lạnh sóng lưng nhỉ? Quán ăn này bật điều hoà hơi thấp nhỉ?

Đợi một lúc thì Chu Thanh Hạ cũng đến, con người cô đơn giản, nhưng rất thông minh, những chuyện có thể ảnh hưởng đến mình cô sẽ không dính vào, trừ phi đó là chuyện của chính cô.

Dáng người thông thả vắt chéo chân, mang một màu u tối trên tay cầm ly rượu vang đắc đỏ lắc lư trên tay rồi nhìn lấy người con gái trước mặt, anh gói gọn cô ở trong tầm mắt của mình.

“Anh đợi em có lâu không? Công ty gần đây có chút bận, thân chủ của em có chút vấn đề cho nên em phải giải quyết xong mới có thể đến.” Chu Thanh Hạ lịch sự ngồi xuống phía đối diện của Thẩm Dục Thần.

Đột nhiên cô quét mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa đang nhìn chằm chằm cô bất giác rùng mình một cái quay mặt sang chỗ khác không dám đối diện với đôi mắt dò xét đó của anh.

Nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi Thẩm Dục Thần mới nhướn mày mài đầy thắc mắc “Em sao vậy? Không khoẻ sao.”

Nghe thấy Thẩm Dục Thần nói chuyện cô mới giật mình theo phản xạ lắc đầu “Em không sao đâu, chắc đi bên ngoài vào cho nên sốc nhiệt.” Cô vừa nói vừa khẽ liếc mắt ra phía sau anh ta.

Từ Tước Lâu không có ý định đổi chổ, cũng yên ắng không động tay động chân gì, mà chỉ chăm chú quan sát nét mặt của con mèo nhỏ phía trước. Trợ lý Ngu nhìn anh rồi lại nhìn Chu Thanh Hạ, cậu ta biết chút ít chuyện giữa hai người họ cho nên cậu ta đang thắc mắc là sếp của anh ta là đang trả thù hay là yêu đến mức không nỡ xa rồi.

“Anh Từ! Cái này anh có thật ghét cô ấy không vậy? Hình như anh ghét Thẩm Thiếu Gia hơn đấy.” Trợ lý Ngu khoanh tay đứng phía sau, vẻ mặt đăm chiêu nhìn hai người ở đằng xa.

Anh liếc mắt nhìn cậu ta một chút “Cái này người ta gọi là thưởng thức dáng vẻ vừa dùng bữa vừa lo sợ. Cảm giác này vô cùng khó chịu chỉ có cô ấy mới hiểu.”

Con người anh, làm gì cũng có lý do, anh chưa từng để bất kỳ món đồ mình muốn rơi vào tay người khác cũng chưa từng có ý định tặng người khác. Thẩm Dục Thần là anh em của anh, nhưng anh không nhường cậu ta, cậu ta chỉ cần bước bào cuộc anh cũng sẽ không nương tay.

Bắc Thành này Thẩm Gia là gia tộc lớn, không thua kém Từ Gia là bao nhiêu chỉ là Thẩm Dục Thần không đấu lại anh. Đừng nói là theo đuổi Chu Thanh Hạ ngay cả cơ hội anh cũng không cho Thẩm Dục Thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện