Cô gái mà đáng lý ra theo đăng ký ban đầu, phải ngồi trên khoang chuyển tiếp phi thuyền dân dụng kém mai mắn kia, lúc này lại đang ngồi trên một chiếc xe khách cỡ trung, sử dụng nguồn năng lượng kiểu cũ, khi chạy phát ra mùi có chút hăng hắc, đang trên đường đi tới vùng núi Thanh Long Sơn của Đại khu.

Vị đại thúc trung niên tướng mạo đáng khinh kia vẫn như cũ ngồi bên cạnh này. Trương Tiểu Manh nhìn cảnh vật thiên nhiên bên ngoài cửa sổ, trầm mặc một lúc thật lâu, không biết là nghĩ đến quá khứ khờ dại của mình, hay là đang nghĩ tới lúc biết tin mình chết đi, cha mẹ ở Lâm Hải... cho đến Hứa Nhạc, sẽ gặp phải đả kích đến mức nào.

Chiếc xe khách kiểu cũ chạy trên sơn đạo, không ngừng phập phồng rung lắc. Trên khuôn mặt gã trung niên kia, có một loại cảm giác tựa hồ như đang hưởng thụ thứ rung lắc phập phồng này. Đường vào núi của Hoàn Sơn Tứ Châu đối với hắn mà nói vô cùng quen thuộc, cho dù là nhắm mắt, hắn cũng biết xe đang đi đến khoảng nào. Có lẽ là có chút khát, gã trung niên đại thúc mở chiếc túi to bên người, lấy ra một bình nước lọc mà hắn mang theo, uống một hớp nước, sau đó mới chú ý đến thần sắc kinh ngạc của người con gái ngồi bên cạnh.

Trên vầng trán có mấy lọn tóc lất phất, mang theo một ít bụi bặm của đất cát miền núi cùng một ít mồ hôi, biểu hiện có chút chật vật. Trên khuôn mặt hồng nhuận của cô gái này cũng có chút đau thương nhàn nhạt. Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuổi trẻ này, hơi hơi nở nụ cười. Cả đời này của hắn đều làm công việc giao tiếp, đàm phán, cho nên thời điểm cuối năm trước, hắn mới dám mạo hiểm một thân một mình chạy đến Song Nguyệt Vũ Hội, cùng với nhân vật đại biểu cho giai tầng quyền quý nhất của Liên Bang, tiến hành đối mặt đàm phán. Hắn rất biết nhìn người, cho nên hắn rất hài lòng đối với biểu hiện lúc này của Trương Tiểu Manh, một cô gái thanh niên tuyệt đối trung thành với niềm tin của mình, hơn nữa chưa từng trải qua những suy sụp lớn nào của cuộc đời. Nàng ta chắc chắn sẽ nhanh chóng trưởng thành, sau này sẽ trở thành lực lượng mới mẻ không thể thiếu của sự nghiệp vĩ đại.

Tiền đồ của quân Cách mạng, sẽ trông đợi trên người của những thanh niên này... Vị đại thúc trung niên tướng mạo đáng khinh này khe khẽ thở dài một hơi trong lòng.

Trương Tiểu Manh phát hiện hắn đã tỉnh lại, khẽ hấp háy mắt, nhẹ giọng hỏi:

- Nếu tôi giả chết, vậy còn hồ sơ bên trong Cục Hiến Chương sẽ như thế nào? - Có thể nghĩ đến vấn đề này, chứng minh cô đã có nhiều tiến bộ trên con đường trở thành nhân viên chuyên nghiệp...

Đại thúc cười nhẹ, nói:

- Không ai có thể thay đổi được số liệu bên trong cái Máy vi tính Trung ương tại Cục Hiến Chương... Nhưng mà số liệu muốn đưa đến tay các Bộ, ngành Chính phủ, cuối cùng cũng phải có chuyển tiếp, tiến hành chuyển tiếp là người, chỉ cần có người liền có biện pháp. Ta là một người có năng lực đặc biệt trong việc đàm phán...

- Vì sao ngài lại tự mình đến an bày tôi rời đi?

Trương Tiểu Manh nhìn 'Hắn', nhân vật số hai trong quân Phiến loạn, có chút tò mò không hiểu vì sau nhân vật như ông ta lại mạo hiểm đến đây vì mình như thế. Mặc dù mình biết một số chuyện của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, nhưng mà điều đó không đủ để giải thích vấn đề.

- Trong thượng tầng tổ chức đã xuất hiện kẻ phản bội, gây nên tổn hại nghiêm trọng cho sự nghiệp của chúng ta... Nhưng lúc trước tôi đã từng nói qua với cô, tôi cũng không thể nào thay đổi cái nhìn của mọi người đối với vị Đồng chí Nghị Viên kia. Dù sao trên danh nghĩa bên ngoài, hắn là người đại diện cho hình tượng các đồng chí bên trong núi, xuất hiện trước công chúng của Liên Bang... Chỉ là tôi phát hiện ra, trong chuyện này cô hoàn toàn vô tội... Xuất thân của cô rất tốt, lại bởi vì tâm tính thiện lương, nên sinh ra sự đồng tình với Thanh Long Sơn. Chúng tôi hẳn phải cảm ơn những người thanh niên như cô đây, cũng không nên trơ mắt nhìn một cô gái như cô... bị chết trên võ đài đấu tranh cùng với âm mưu phản bội như vậy.

Nói tới đây, trên mặt vị đại thúc trung niên hiện lên một tia ưu sầu nhàn nhạt. Vì lý tưởng cùng với tín ngưỡng, hắn đã phấn đấu không biết bao nhiêu năm trong Liên Bang. Nhưng mà thế cuộc hôm nay lại càng ngày càng khiến cho người ta sầu lo, hoàn toàn phải chờ đợi vào sự tiếp viện tài nguyên, tin tức cùng với lực lượng vũ trang, giúp cho quân Phiến loạn chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn trước mặt Quân đội Liên Bang mà thôi. Mặc dù dân chúng bình thường của Liên Bang càng ngày càng có nhiều người bởi vì chịu ảnh hưởng của Kiều Trì Tạp Lâm mà lựa chọn ủng hộ Phiến quân... Nhưng chính là... từ khi Mạch Đức Lâm rời khỏi núi, chính thức bước lên vũ đài chính trị, trái tim của đại bộ phận những người ủng hộ cũng đã hướng về kẻ tuyên bố theo chủ trương không bạo lực như hắn.

Thế giới trên núi, đã sắp trở thành một thế giới bị vứt bỏ rồi... Hắn là một gã lãnh tụ tình báo cực kỳ xuất sắc, nhưng cũng là một lãnh tụ chính trị cực kỳ xuất sắc. Về phía những dòng nước ngầm trong các Ủy ban kia, hắn cũng nhận ra, nhưng không có cách nào bình ổn được. Dù sao chủ trương của Mạch Đức Lâm, mặc dù có nghi vấn theo chủ nghĩa đầu hàng, nhưng dưới tình thế khó khăn trước mắt, dưới bối cảnh Chính phủ Liên Bang không cố ý dụ dỗ, lại biểu hiện ra rất có lực hấp dẫn.

Để có thể cùng với thế lực của phái Mạch Đức Lâm hình thành thế ngang bằng, lãnh tụ Nam Thủy của phân Phiến loạn cũng đã không thể không tạm thời từ bỏ việc đấu tranh vũ lực, ngược lại tìm kiếm việc hợp tác với một thế lực nào đó trong Liên Bang. Chính vì thế, nên mới có chuyến hành trình đến Liên Bang lần này của hắn, mới có chuyện tại Song Nguyệt Vũ Hội, mới có chuyện cùng Thai Gia hợp tác, mới có chuyện Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ từ trên cầu thanh vận tải đi xuống,... mới có món quà đầu năm đầy ý nghĩa...

Cặp lông mày của vị đại thúc trung niên nhăn lại, hai hàng lông mày gần như chạm lại thành một chữ nhất. Dựa theo những tin tức tình báo tập hợp lại, nhất là dựa vào lời khai của cô bé đang ở bên cạnh kia, từ chuyện xảy ra sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, cho đến ý đồ vu oan cho hệ thống tình báo của quân Phiến loạn... từ đó phá hư Hiệp nghị hòa bình giữa Mạt Bố Nhĩ và Thanh Long Sơn... người đứng sau tất cả những chuyện đó, chính là vị Ủy viên Mạch Đức Lâm, hoặc nói chính xác là Nghị Viên Mạch Đức Lâm.

Chỉ là hắn không có chứng cứ gì, chỉ bằng vào lời nói của Trương Tiểu Manh, vĩnh viễn không có khả năng lay động được vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm địa vị đức cao vọng trọng trong Ủy Ban, trong lòng dân chúng tại Hoàn Sơn Tứ Châu.

Càng khiến cho hắn cực kỳ sầu lo chính là, Mạch Đức Lâm cũng không có ngu xuẩn, trí tuệ chính trị cùng với kinh nghiệm vô cùng phong phú, chẳng lẽ vị Ủy viên này cũng không biết rõ, nếu như lực lượng vũ trang của Thanh Long Sơn thật sự bị diệt vong, như vậy những ngày sống yên ổn trên vũ đài chính trị Liên Bang của ông ta cuối cùng cũng sẽ biến mất sao? Con đường đấu tranh chính trị là một chuyện, nhưng mà song phương dù sao cũng có cùng một mảnh đất mà cắm rễ, phát triển căn cơ. Nếu như ngay cả mảnh đất nguồn cội của mình cũng bị đốt trọi đi, như vậy ai cũng không thể có được căn cơ mà phát triển.

Vấn đề này quá mức sâu xa, không cách nào hiểu rõ được. Gã trung niên đại thúc nhìn sang Trương Tiểu Manh đang lâm vào trầm tư bên cạnh, có một tia tiếc thương, nói:

- Đối với tôi mà nói, cho cô đi theo bên cạnh tôi mà học hỏi kinh nghiệm, chuẩn bị cho những công việc về sau, ngoài ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa. Đó chính là quan hệ giữa cô và Hứa Nhạc.

Trương Tiểu Manh giật mình nhìn 'Hắn' một cái, không hiểu nổi quan hệ giữa mình và Hứa Nhạc lại có tầm quan trọng gì. Cặp mày dần dần nhíu lại, hít sâu một hơi, nói rành rọt:

- Tôi sẽ không làm anh ta tổn thương nữa, càng không thể đồng ý mà lợi dụng anh ta.

- Yên tâm.

Trung niên đại thúc đã thu hồi ánh mắt, bắt đầu chăm chú đọc một quyển tạp chí trong tay mình, tựa hồ như đang lầu bầu, lẩm bẩm, tựa hồ như là đang nói với Trương Tiểu Manh:

- Hứa Nhạc là người cùng chí hướng, hơn nữa về mặt cảm tình lại có khuynh hướng ngã về phía dân chúng chúng ta... Điều này từ những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đã có thể xác định được. Phàm là những công dân loại này, đều là người mà chúng ta phải tranh thủ. Huống chi anh ta lại là người hiếm hoi có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của Thai Chi Nguyên. Có lẽ là một năm, có lẽ là năm năm, có lẽ là lâu hơn nữa... chỉ cần cô có thể ảnh hưởng đến anh ta, giá trị của việc này, chúng tôi có thể chờ đợi.

Quyển tạp chí trong tay ông ta hình như là một tuần san tin tức nào đó, nhưng trên thực tế, mặt trong của nó, lại là một tài liệu tình báo tổng hợp cực kỳ tường tận, chi tiết. Những trang giấy mà ông ta đang xem trên tài liệu, chính là tất cả những báo cáo chi tiết về Hứa Nhạc từ khi hắn đến Đại Học Thành Lâm Hải Châu.

Vị nhân vật số hai của Phiến quan này, là nhân vật tình báo thành công nhất trong Hiến Lịch 37, lẳng lặng nhìn hồ sơ tài liệu của Hứa Nhạc, trong lòng bình tĩnh nghĩ, khả năng chính là điều quan trọng nhất trong việc phát triển bất cứ sự nghiệp nào, mà Hứa Nhạc, nhìn bề ngoài giống như một tiểu nhân vật không chút nổi bật nào, tựa hồ so với nhân vật mà mình đã gặp trong chuyến hành trình đến Liên Bang lần này... còn có khả năng hơn nữa.

Hứa Nhạc làm thế nào quen biết với Thai Chi Nguyên? Trung niên đại thúc hơi hơi híp mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái mũ của mình. Đối với Phiến quân, đối với tất cả những thế lực lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mỗi một nhất cử nhất động của người thừa kế Thai Gia kia, đây là một câu hỏi không có lời đáp. Từ hồ sơ mà nói, Hứa Nhạc chỉ là một gã binh lính xuất ngũ bình thường đến từ Đông Lâm, làm thế nào lại có khả năng, có cơ hội tiếp cận Thai Chi Nguyên tại Đại học Lê Hoa?

- Nếu đã là như vậy, gã Hứa Nhạc kia vì làm sao có được quyền hạn vào đặc khu H1? Nếu như Hứa Nhạc thật sự có thể đi vào đó, như vậy lúc Học Viện Quân Sự I tiến hành thi đấu giao lưu, bỗng nhiên xuất hiện một con robot màu đen... đến tột cùng là do Thai Chi Nguyên điều khiển hay là do Hứa Nhạc điều khiển? Nếu như là Hứa Nhạc điều khiển, hắn học ở đâu ra loại phương pháp điều khiển cường đại đó?

Vị lãnh tụ thứ hai của Phiến quân mỉm cười, trong đầu rất nhanh tiến hành phân tích những tư liệu. Hắn cả đời này đều hoạt động trong lĩnh vực giao tiếp cùng với nhìn người, là một lão già tự hào về khả năng đặc biệt trong đối nhân xử thế của mình. Trong tình huống Phiến quân đang đối mặt với nội ưu ngoại loạn như hiện nay, trong tình huống đang muốn tìm một cái kỳ tích để cứu vãn tình hình, hắn đã đem ánh mắt mình nhìn thẳng về phía tương lai, nhìn thẳng hướng về phía một gã nam nhân hiện thời còn chưa có chút gì nổi bật kia.

Lúc này Trương Tiểu Manh đã xoay đầu nhìn ra bên ngoài, kinh nhạc nhìn những cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần trở nên trong suốt, suy tưởng nhưng lại kiên cường không nhận là đang suy tưởng.

o0o

Thương thế của Hứa Nhạc mặc dù cũng chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cũng không cần phải liên tục 24/24 tiến hành theo dõi bệnh trạng. Những thứ thiết bị chữa bệnh không cần thiết kia cũng đã sớm được di dời ra khỏi giường bệnh của hắn. Các chuyên gia bác sĩ của Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I cũng đã xác nhận căn bệnh động kinh của hắn là do bị các tác nhân bên ngoài áp bách mà gây ra, cũng không phải là bệnh động kinh cấp tính. Hiện tượng phóng điện dị thường trên vỏ não thần kinh, đối với thân thể cùng với đại não của hắn cũng không tạo thành tổn hại đáng kể.

Cho nên lúc này hắn đã rời khỏi phòng bệnh, đi tới một khu vực an dưỡng yên tĩnh phía sau Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I. Các phương tiện cuộc sống nơi này cũng đầy đủ hơn rất nhiều. Mà cái TV trong phòng, cũng không có bị các quy tắc y học khống chế, có thể mở được tất cả các kênh. Chỉ là Hứa Nhạc vẫn có thói quen chỉ theo dõi mỗi kênh tin tức mà thôi. Hắn vốn cũng không phải là người thích quan tâm đến đại sự của Liên Bang, nhưng mà từ khi chạy trốn khỏi Đại khu Đông Lâm, hắn gặp phải vô số chuyện kỳ quái, khiến cho hắn không thể không quan tâm.

Nhớ lại đêm hôm đó, hắn đã thấy được trên TV phát tin tức rủi ro xảy ra tại sân bay hàng không Tân Trạch tại Cảng Đô, trong chuyến bay của phi thuyền vũ trụ. Chính xác mà nói, là tin tức rủi ro của khoang chuyển tiếp dân vận kia. Đồng tử Hứa Nhạc khẽ co lại, hai bàn tay hơi nắm chặt, nhìn chằm chằm lên màn hình, nhìn đến danh sách tên những hành khách cùng với hình chụp của bọn họ.

- Trương Tiểu Manh, nữ...

Hứa Nhạc chỉ nghe thấy bốn chữ này, nhìn thấy trên màn hình TV hình chụp người con gái biểu tình nghiêm túc, mang kính gọng đen, sau đó đầu óc hắn chợt ông lên một tiếng, rốt cuộc không nghe được thanh âm gì nữa. Hệ thống giám sát y khoa gắn trên người hắn phát hiện hắn có cảm giác bi thương lập tức phát tính hiệu tự động tắt âm đối với TV, mà sau đó hình ảnh trên màn hình kia cũng đã bắt đầu mờ dần... Không còn cặp kính gọng đen, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong gió, khuôn mặt mỉm cười, giống y như một tinh linh vậy, đáng yêu mê người...

Đây mới là Trương Tiểu Manh, bộ dáng thật sự của Trương Tiểu Manh, hình chụp trên bản tin tức, chỉ là hình ảnh giả mà thôi.

Hứa Nhạc dụi dụi mắt, tắt TV đi, nằm lên trên giường, trùm chăn quá đầu, bắt đầu ngủ. Mặc dù hắn cũng không ngủ được, nhưng hắn vẫn nằm đó, ánh mắt mở to, thân thể hơi hơi run nhẹ, đột nhiên hắn phát hiện ra mùa hè ở Nam bán cầu, hóa ra nhiệt độ cũng thấp đến như vậy.

Cả đêm không ngủ được, tâm tình của hắn tựa như một bản tình ca bi ai vậy.

Hắn trầm mặc ngồi dậy, lại mở TV ra, truy cập vào hệ thống mạng của Liên Bang, bắt đầu vào trang web của Tổng Cục Hàng Không Chính Phủ bắt đầu tìm kiếm. Từng trang web không ngừng được hắn duyệt qua, không biết phải xác nhận bao nhiêu lần, thẩm tra đối chiếu bao nhiêu lần, hắn mới có một chút chết lặng, buông thõng cánh tay, xụi lơ vô lực nằm lên trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà trắng tinh kia, bắt đầu ngẩn người.

Lúc này hắn vô cùng hy vọng tất cả những gì mình nhìn thấy trong mắt, cũng giống như là những sơ đồ, hình ảnh kia, đều là những hình ảnh mà mình tưởng tượng ra trong đầu, mà không phải là hình ảnh chân thật. Chỉ là hắn

trừng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà suốt nửa ngày, mà trước mắt cũng không có hình ảnh gì xuất hiện, hóa ra là, đã ngủ một giấc. Hắn cũng không thể nào làm cho những tin tức bi thương khi nãy biến thành giả được.

o0o

Ngày hôm sau, Hứa Nhạc dựa theo đồng hồ sinh học của mình mà đúng giờ tỉnh lại, đánh răng rửa mặt, ăn điểm tâm, sau đó đi ra hoa viên thanh tĩnh đón nắng sớm. Hắn ngồi trên cái ghế đá hơi hơi lạnh lẽo kia, cũng không có đặt mông xuống, mà dùng một tư thế cổ quái, ngồi chồm hổm như ngồi lưng ngựa mà đại thúc đã dạy cho hắn, đồng thời chuyên chú mà cẩn thận, thúc dục đạo run rẩy nhẹ trong cơ thể kia, đạo run rẩy mà chua xót, vận hành theo quỹ đạo...

Cảm giác run rẩy nóng bỏng đại biểu cho lực lượng thần bí kia, đã đột phá được những khu vực mà nắm đó lúc tại Đại khu Đông Lâm vẫn chưa thể đột phá được, dần dần chiếm cứ toàn bộ thân thể của hắn, thúc đẩy mỗi một sợi cơ bắp trong cơ thể hắn bắt đầu ma sát lẫn nhau, đè ép lên nhau, vô cùng đau đớn mà sung sướng.

Nhưng mà cái cảm giác chua xót kia lại ở trong lòng của hắn, nằm trong thần trí của hắn thật lâu mà không chịu tan biến đi, làm hắn có chút cảm giác muốn nôn mửa. Sắc mặt của hắn có chút hơi hơi trắng bệch, hốc mắt hõm sâu, ngược lại khiến cho cặp mắt nhỏ kia của hắn có chút thêm thâm thúy.

Bốn phía trong rừng cây, có vài tên cận vệ của Công ty Bảo an Hắc Ưng, đang trong tâm trạng chán chết quan sát hoàn cảnh xung quanh. Tình huống hôm nay đã sớm bình thường trở lại, nhiệm vụ của bọn họ đã không còn nặng nề như mấy ngày trước nữa. Bọn họ chỉ là có một chút không hiểu, Hứa Nhạc hôm nay tản bộ, tựa hồ so với mấy ngày hôm trước còn lâu hơn một chút.

Hứa Nhạc lần này ở luôn trong mảnh rừng cây yên tĩnh này nán lại cho tới giữa trưa, sau đó hắn mới lên tiếng gọi một gã nhân viên bảo vệ của Thai Gia, sau đó dưới sự bảo vệ âm thầm của mấy gã cận vệ, đi ra biệt khu an dưỡng, đi tới một quán đồ ăn Trung Quốc trong căn tin của khu sinh hoạt Quân Khu I, bắt đầu gọi một món thịt bò.

Trước khi bắt đầu dùng cơm, hắn đưa cho gã bồi bàn một ít tiền mặt, nhẹ giọng nhờ cậy một việc.

Đưa dao nĩa nhẹ nhàng lướt lên mặt ngoài miếng thịt bò mềm mại, Hứa Nhạc cúi đầu thong thả cắn nuốt mấy miếng thịt bò tổng hợp phi thường đều đặn kia, vẫn không có ngẩng đầu lên. Bởi vì hắn không dám ngẩng đầu. Hắn biết nếu mình ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy chỗ ngồi đối diện không có một bóng người nào.

Hắn và Trương Tiểu Manh từng có vô số lần cùng nhau ngồi ăn trong phòng ăn như vậy. Hắn vô cùng cảm kích cô gái kia, người cũng không hề bởi vì mình chỉ là một gã dự thính sinh, nhìn qua chỉ là một gã gác cổng nghèo mạt, bị những ánh mắt soi mói khác thường từ bốn phía nhìn lại mà rời bỏ mình.

Hắn và Trương Tiểu Manh lần đầu tiên hẹn hò, chính là ở trong một nhà hàng ở Lâm Hải Châu mà ăn thịt bò. Hắn vô cùng cảm kích cô gái kia, người khiến cho hắn lần đầu tiên rung động, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên gần gũi, lần đầu tiên yêu đương... cho dù đó là bố thí đi nữa, thì đó cũng là sự bố thí tốt đẹp nhất trong đời của hắn.

Bồi bàn đi tới bên cạnh hắn, che dấu đi vẻ nghi hoặc trên mặt, đưa ra một túi bánh quy. Hứa Nhạc sau khi đón nhận, nói lời cảm tạ, sau đó xé túi bánh quy ra, lấy ra mấy cái bánh quy Tiểu Cẩu, bắt đầu nhìn chằm chằm ngẩn người.

Lần đầu tiên hắn và Trương Tiểu Manh gặp nhau, chính là vì một túi bánh quy Tiểu Cẩu.

Hứa Nhạc bắt đầu ăn bánh quy, nước mắt không ngừng chảy xuống trên mặt hắn.

Từ sau khi đại thúc chết đi, hắn từng thề qua, về sau vĩnh viễn cũng sẽ không tiếp tục khóc nữa. Nhưng mà hôm nay không biết vì cái gì, chính là nhịn không được, chung quy cảm giác trong lòng trống trãi, tê tái, giống như là vĩnh viễn về sau cũng sẽ không có bất cứ thứ gì có thể lấp lại cái không gian hư không kia. Cũng có thể là từ hôm qua sau khi biết được Trương Tiểu Manh chết đi, mãi cho đến sáng hôm nay hắn trong người ngây ngẩn, những hương vị chua xót kia, đã chất chứa lâu lắm, kích thích tuyến lệ của hắn chảy ra.

Một gã nam nhân trẻ tuổi, ngồi trong một phòng ăn náo nhiệt lại yên lặng rơi lệ. Đây là khu sinh hoạt của Quân Khu I, có rất nhiều gã quân nhân mặc thường phục hoặc là quân phục, cùng với những người thân, bạn bè của bọn họ, rất nhiều người kinh ngạc nhìn gã nam nhân trẻ tuổi đang rơi lệ bên cửa sổ, ném cho mấy ánh mắt hoặc đồng tình thương tiếc hoặc là trơ trẽn khinh miệt.

Bọn họ cho rằng gã nam nhân trẻ tuổi này bởi vì thất tình mà khóc, nhưng bọn họ lại không biết gã nam nhân này cho là người yêu của mình đã vĩnh viễn mất đi mà khóc.

Lau khô nước mắt, Hứa Nhạc khôi phục lại bình tĩnh, lấy từ trong túi ra một phong thơ, bắt đầu trầm mặc mà chậm rãi đọc. Bức thư này là do Thi Thanh Hải trước khi bỏ đi đã tự tay viết cho hắn. Hắn đã đọc qua một lần, nhưng lúc này sau khi biết tin Trương Tiểu Manh chết đi, hắn muốn đọc lại lần nữa.

Bởi vì theo hắn suy nghĩ, Trương Tiểu Manh cùng với Thi Thanh Hải kỳ thật đều là một loại người, là hạng người vì những thứ mà hắn không biết kia, vì những lý tưởng của mình mà chấp nhận hy sinh tất cả.

Trong bức thư của Thi Thanh Hải có mấy đoạn viết như thế này:

- Tôi đã từng cho rằng mình đã chán ghét làm một gã gián điệp, dù là từ lúc ban đầu, chính là bởi vì cha ta gặp phải chuyện bất hạnh, nên tôi thống hận Chính phủ Liên Bang nên mới gia nhập... Chỉ là sau khi bản thân mình lâm vào những tình huống nguy hiểm, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi cùng với khẩn trương. Cho nên tôi đã muốn từ bỏ nó. Cũng chính vì nguyên nhân này, nên tôi bắt đầu thử tìm cách thoát ly tổ chức, đương nhiên là thoát ly một cách bị động. Tôi vĩnh viễn không có khả năng phải bội lại tổ chức này, bởi vì tôi và bọn họ có cùng một quan điểm, hơn nữa tôi luôn tôn trọng quan điểm này. Chỉ là tôi thật sự mệt chết đi được... Cho nên tôi đã tìm kiếm rất nhiều cơ hội, thử trở thành một người hoàn toàn không quan trọng... Chuyện xung đột trong hộp đêm lần trước, chính là một lần mà tôi thử nghiệm... Thật xin lỗi vì chuyện đó mà làm liên lụy đến cậu.

Nhưng mà cho đến khi tôi mệt mỏi đến cùng cực, hơn nữa bắt đầu có chút hoài nghi về những gì mình đã làm và những lý tưởng của mình, ta đã chính tay bắt đầu thúc đẩy chuyện tổ chức cùng với Nghị Viên Mạch Đức Lâm tạo thành Hiệp định Hòa giải... mặc dù tôi chỉ là một nhân vật trung gian mà thôi, cũng chưa hề làm bất cứ chuyện gì có tác dụng mấu chốt. Nhưng mà tôi biết tôi đã làm được một chuyện vô cùng chính xác, mọt chuyện rất chính xác. Đối với kẻ đã bắt đầu chán nản như tôi mà nói, chuyện đó đã có thể mang đến cho tinh thần mỏi mệt của tôi một chút cảm giác sung sướng.

Nhưng mãi đến khi đó, tôi vẫn như trước muốn từ bỏ, không muốn tiếp tục quan tâm đến những chuyện xảy ra với thế giới nữa, thầm nghĩ mình muốn là một người im lặng uống rượu, hát 27 chén rượu, chạy ra ngoài biển sống một cuộc sống an nhàn... Thỉnh thoảng rảnh rỗi, ngồi suy ngẫm lại về cuộc đời đáng thương của mình. Cả đời ta sẽ không quay về Đặc khu Thủ đô nữa, chỉ chuyên tâm làm một gã nông dân bình thường....

Nhưng mà đúng lúc này, người dẫn đường của tôi bỗng dưng chết trước mặt của tôi. Ông ta từ trên lầu rất cao nhảy xuống dưới, giống như là nhảy vào trong mây vậy, nhưng lại rơi xuống mặt đất. Giáo sư của tôi trên nhiều khía cạnh, kỳ thật rất giống người cha thứ hai của tôi... Kỳ lạ chính là, mặc dù tôi đối với gã phản bội kia có chút hận ý, nhưng mà tôi cũng không có bị loại cừu hận này làm u mê đầu óc, ngược lại còn tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhìn lại thi thể của giáo sư nằm trên nóc xe kia, tôi bỗng nhiên hiểu được, hóa ra là tôi vẫn còn muốn phấn đấu về những lý tưởng năm xưa kia của mình.

Cái lý tưởng này thật sự cũng không buồn cười, cũng không phải là đối với dân chúng hoặc là đối với cậu và tôi mà nói, là một chuyện không thể nào hoàn thành được... Chúng ta chỉ là muốn làm cho thế giới này càng trở nên tốt đẹp hơn, càng công bằng hơn mà thôi. Ít nhất cũng không có tiếp tục giống như Thai Gia, Thất Đại Gia Tộc, những chính khách... những tồn tại vượt quá quyền hạn của pháp luật. Ít nhất trên thế giới này bớt đi một chút những người bình thường giống như cha của ta vậy, chết một cách oan uổng.

Trên thế giới này chưa từng có xuất hiện qua công bằng chân chính. Từ thời đại Hoàng quyền trước đây cũng không có, trong thời kỳ Hiến Lịch hiện giờ cũng không có, tương lai có lẽ cũng sẽ không thật sự có... Đế Quốc không có, Đại Tam Giác không có, thậm chí có đôi lúc tôi hoài nghi, bên trong Thanh Long Sơn có lẽ cũng không có... Nhưng tồn tại, cũng không phải là không hợp lý, không có chính thức xuất hiện, cũng không có nghĩa là không thể theo đuổi. Công bằng chính nghĩa, có lẽ là một từ ngữ thực tế ảo, nhưng nếu cố gắng phấn đấu, chung quy cũng đỡ hơn là bỏ mặc ngồi không.

Phía trước có mục tiêu mơ hồ, nếu đi, cuối cùng cũng có thể đạt tới, không đi, vĩnh viễn cũng không thể nào đạt tới được. Tôi từng cẩn thận suy nghĩ qua, cuộc đời của tôi nhiều nhất có thể sống đến 90 tuổi, con người cuối cùng vẫn phải chết, một khi đã như vậy, tôi thà chết trên con đường mà mình đã lựa chọn.

Viết bức thư này cho cậu, cũng không phải là muốn ảnh hưởng gì đến cậu, mà là tôi sống trên thế giới này thật sự rất cô độc, tôi đã lựa chọn sắm vai một nhân vật nhất định cô độc. Tôi muốn đem suy nghĩ của mình nói cho cậu biết. Tôi có thể sẽ không liên lạc tiếp với tổ chức nữa, bởi vì tất nhiên là, đi trên cùng một con đường, có bạn hay không, kỳ thật cũng không quan trọng, chỉ cần chúng ta cố gắng cùng đi về một mục tiêu mà thôi.

Vì sự công bằng của thế giới này, cũng không nhất thiết cần phải hi sinh tất cả của mình. Tôi luôn luôn cho rằng, làm một gã Cảnh sát luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt pháp luật, làm một gã luật sư lúc nào cũng phát huy chính nghĩa, làm một gã chiến sĩ dũng cảm phản kháng lại Đế Quốc xâm lược, đều là đang cố gắng phấn đấu vì vận mệnh của Liên Bang... Cậu... là một tên gia hỏa có tinh thần trọng nghĩa cao cả, dựa theo lý tưởng của cậu mà sinh tồn, xem như không thể nào ảnh hưởng đến toàn thế giới, thế nhưng ít nhất có thể ảnh hưởng đến những người ở bên cạnh cậu... Từ trên ý nghĩa này mà nói, chúng ta là đồng bọn, trên thế giới này chúng ta có rất nhiều đồng bọn.

Tiếp tục sống, tiếp tục sống thật tốt, sống an lòng vừa ý, như vậy là đủ rồi. Bản thân tôi chính là đang đi tìm sự an lòng vừa ý đây....

Hứa Nhạc trầm mặc khép lại bức thư bằng giấy trắng kia, bỏ vào trong túi áo, nơi đó còn có một tờ danh thiếp cùng với một tấm chi phiếu... Đó là tất cả những gì quan trọng nhất của hắn... Sau đó hắn từ bức thư này mà liên tưởng đến Trương Tiểu Manh. Hắn vẫn như cũ không thể nào hiểu nổi được lý tưởng của rất nhiều người trong Liên Bang, nhưng sau khi đọc xong bức thư của Thi Thanh Hải, trong lòng hắn có nhiều cảm xúc...

Con người cuối cùng phải chết, chết ở trên con đường mà mình lựa chọn, cái này có lẽ chính là một loại hạnh phúc. Hứa Nhạc lẳng lặng suy nghĩ về Trương Tiểu Manh, trước kia hắn đối với nàng từng có những ngờ vực vô căn cứ cùng với phẫn nộ, vào thời khắc này, tất cả đều không quan trọng nữa rồi.

Hứa Nhạc là một loại người trầm mặc nhưng cực kỳ trực tiếp. Hắn không hiểu cái gì gọi là chủ nghĩa, không có gì lý tưởng, hắn một gã thanh niên dựa vào trực quan, trực giác mà tồn tại. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên kênh tin tức trên màn hình TV của nhà ăn.

Trên TV, đang phát tin tức vị Nghị Viên theo chủ nghĩa phi bạo lực đang tiến hành diễn thuyết tại Đại Học Thủ Đô, Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Vị đại nhân vật khuôn mặt hòa ái, biểu tình kiên nghị khiến người khác kính sợ này, đang tuyên bố, sắp sửa ủng hộ vị Châu Trưởng La Tư, người vừa mới bắt đầu tranh cử, tham gia vào cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống cuối năm nay...

- Nếu ông có thể lên làm Phó Tổng Thống, như vậy bạn gái của tôi chẳng phải đã chết vô ích hay sao?

Hứa Nhạc nhìn thoáng qua hình ảnh trên bản tin tức, trầm mặc bước ra ngoài nhà ăn mà đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện