Bờ biển Tây Nam.
Mặt biển mênh mông vô bờ, sóng đánh ba đào. Bờ cát trắng tinh duỗi mạnh về phương xa, mãi cho đến chân trời mới chấm dứt. Sóng biển đánh lên bờ cát, giống như bàn tay mềm mại của tình nhân vỗ về chơi đùa với nhau, cực kỳ rung động. Bất cứ người nào có thể nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ này, có lẽ trong lòng hẳn cũng sinh ra một cảm giác trời cao biển rộng, phong khinh vân đạm...
Dưới hai cái ghế nằm có tán che, trong rừng cây phía sau bờ cát, có không ít nhân viên cận vệ của Công ty bảo an Hắc Ưng, đang cực kỳ cảnh giác nhìn chăm chú tất cả động tĩnh bốn phía xung quanh. Cận quản gia tuổi tác đã lớn, bình tĩnh đứng dưới mái hiên của căn nhà nghỉ mác, tránh né ánh mặt trời mãnh liệt lúc hoàng hôn, cũng tránh ra một bên, để mặc cho hai gã thanh niên trẻ tuổi đang nằm trên hai cái ghế che màu trắng mà nói chuyện với nhau.
- Trạng thái tinh thần hiện tại của cậu rất tốt, kỳ thật tôi lúc trước thật sự có chút không ngờ, cứ tưởng rằng chuyện cô gái kia bất hạnh mà tử vong, sẽ khiến cho cậu tinh thần sa sút rất nhiều ngày...
Thai Chi Nguyên lúc này mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kẻ sọc, bình tĩnh nhìn Hứa Nhạc bên cạnh, phát hiện mặc dù hốc mắt của đối phương mặc dù có chút hõm sâu, sắc mặt cũng không có hồng nhuận như lúc trước, nhưng ít ra tinh thần coi như cũng bình thường.
Trương Tiểu Manh tự nhiên cũng không phải chết một cách bình thường.
Khoang lái chuyển tiếp của phi thuyền vũ trụ tự nhiên mất khống chế, rơi xuống mặt đất, hóa thành một đốm lửa lớn, sau đó căn bản không nhìn ra manh mối gì để điều tra nữa. Chính phủ đem kết quả kiểm tra phán đoán là do rủi ro. Chỉ là trong danh sách hành khách tử vong lại có tên Trương Tiểu Manh, những nhân vật giống như Thai Chi Nguyên vậy, tự nhiên liền hiểu được phía sau chuyện này chắc chắn có gì đó bí ẩn.
Các bộ ngành của Chính phủ điều tra về sự kiện ám sát tại Sân Vận Động Lâm Hải Châu theo nhiều hướng khác nhau, tuyệt đại đa số các nhân vật quan chức đều hướng ánh mắt nhìn chăm chú vào vị Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng đã tự sát kia, cuối cùng lại vô cùng kỳ diệu điều tra ra vị Cục Trưởng tại Lâm Hải Châu kia, sau đó lại điều tra ra Thi Thanh Hải, cuối cùng lại mạc danh kỳ diệu điều tra ra được một mạng lưới gián điệp của Phiến quân... Mà Thai Chi Nguyên hiểu rõ ràng, sự kiện ám sát lần trước đối với mình, không có khả năng liên quan đến Phiến quân. Dương Phó Bộ trưởng càng không có khả năng cùng với những người bên trong Thanh Long Sơn hợp tác với nhau, chân chính phía sau tấm màn đen nhất định là có người khác giật dây.
Chính phủ cần phải có người nào đó, cần phải tìm ra một người nào đó chịu tội thay để đưa cho Thai Gia. Thai Gia ngoài mặt cũng không có chứng cứ nào khác, chỉ có thể chấp nhận những kết quả điều tra mà Chính phủ đưa cho. Nhưng vị phu nhân kia có khả năng ảnh hưởng khá lớn đến hậu trường các quan viên phía sau, sớm đã bắt đầu điều tra đối với các manh mối còn lại.
Đương trong khi chân tướng thật sự dưới sự điều tra đã dần dần xuất hiện, liền lập tức xảy ra sự kiện rơi khoang chuyển tiếp máy bay kia... Trương Tiểu Manh chết đi, không hề nghi ngờ thuộc loại thủ đoạn giết người bịt đầu mỗi lãnh khốc nhất.
Buổi chiều ở Kinh Châu, ánh mặt trời vẫn có chút mãnh liệt, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt của Thai Chi Nguyên đã xuất hiện một chút vết đỏ ửng. Chuyện này hẳn là do nhiệt độ cao, cũng không liên hệ gì đến sức khỏe. Hứa Nhạc bên cạnh hắn cũng như vậy, sau khi hỏi xong một câu, liền bắt đầu trầm mặc, híp mắt nhìn chăm chú vào mấy cánh chim hải âu đang chao lượn trên mặt biển xanh lam.
Cô gái mặc lễ phục màu lam tại Song Nguyệt Vũ Hội kia đã chết, trong mắt Thai Chi Nguyên hiện lên một tia cảm xúc phức tạp... Nếu không phải gia tộc mình kiên trì âm thầm điều tra, hơn nữa dần dần uy hiếp đến thế lực bên kia, Trương Tiểu Manh, một cô gái cũng không phải là nhân vật quan trọng, chỉ là một cô sinh viên sắm vai trò quan trọng trong tin tức tình báo của sự kiện ám sát kia, chắc bây giờ vẫn còn sống.
Thai Chi Nguyên nghĩ như vậy, trong lòng cũng không có gì áy náy hoặc là trầm trọng. Tuổi của hắn mặc dù không lớn, nhưng sớm có được sự bình tĩnh thông thấu mà những người bạn cùng lứa không có được. Loại từ ngữ bình tĩnh này trong một số bình tĩnh cũng có thể xưng là lạnh lùng.
- Cảnh sát có thể điều tra ra được manh mối gì không? Hứa Nhạc nãy giờ vẫn trầm mặc, rốt cuộc đã mở miệng, hỏi:
- Tôi mặc dù biết được lĩnh vực chính trị này vốn có nhiều chuyện hắc ám, nhưng mà là một gã Nghị Viên của Liên Bang, lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ cũng không ai có đủ thẩm quyền để trừng phạt hắn sao? Pháp luật Liên Bang kia đến tột cùng là có ích lợi gì chứ?
Ánh mắt híp lại của Thai Chi Nguyên dần dần mở lớn, hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Hứa Nhạc, về bối cảnh của Trương Tiểu Manh, cho đến tất cả những sự kiện chi tiết bên trong của toàn bộ sự kiện này, hắn vốn cho rằng Hứa Nhạc cũng không biết, cho nên hắn có chút không hiểu nổi đối phương vì cái gì lại biết được chuyện này do Nghị Viên Mạch Đức Lâm gây nên.
- Những chuyện mà tôi biết, có thể so với những gì cậu biết còn nhiều hơn một chút...
Hứa Nhạc nhìn ngón chân nhỏ bé dưới bờ cát, nói:
- Cho nên tôi biết được chuyện này do ai làm.
- Pháp luật Liên Bang chỉ chú trọng chứng cứ, mà mấy cái gã Chính trị gia kia... chưa bao giờ để lại bất cứ thứ gì có thể dùng làm chứng cứ để chống lại họ.
Thai Chi Nguyên nhìn Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới dùng ngữ khí nghiêm túc nói:
- Vì điều tra manh mối đám phần tử võ trang ám sát kia, trực tiếp khiến cho bảy gã quan chức của Quân Khu 2 tự sát, xem như Liên Bang có thể điều tra ra một ít manh mối của lần rủi ro này, tôi tin rằng cũng tuyệt đối cũng không đủ để đem đối phương ra trước pháp luật.
- Tôi rất ngạc nhiên chính là, vì sao cậu lại xác nhận được người giật dây đứng phía sau, chính là vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm.
- Bình thường, dựa vào trực giác, xem ai sẽ được lợi...
Hứa Nhạc híp mắt dưới ánh mặt trời, đầu ngón chân khẽ đẩy đẩy mớ cát dưới chân, cúi đầu nói:
- Ông ta đã muốn ứng cử vào vị trí Phó Tổng Thống Liên Bang, người như vậy, từ khi nào có thể trở thành Phiến quân của Liên Bang?
- Dưới tình huống không có chứng cứ gì, rất khó có thể làm gì được.
Thai Chi Nguyên bình tĩnh nói:
- Nếu tôi để cho người ta lan truyền tin tức này ra ngoài, không biết có được bao nhiêu công chúng của Liên Bang tin nổi, hình tượng của ông ta luôn luôn tốt... Hơn nữa, nói không chừng ngược lại sẽ tạo cho hắn một cơ hội tạo thanh thế, biến mình thành một nhân vật chính trị trong sạch bị Thất Đại Gia âm mưu hãm hại, Nghị Viên Mạch Đức Lâm nhất định sẽ rất thích thú.
- Tôi nghĩ rằng trong tương lai, cậu nhất định cũng sẽ trở thành một Chính trị gia loại này.
Hứa Nhạc lúc này ngẩng đầu lên, trầm mặc liếc nhìn Thai Chi Nguyên một cái.
Hai mắt hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, rất trầm mặc, vô cùng thấu triệt. Biểu tình của Thai Chi Nguyên biến thành thận trọng, sau một lúc mới chậm rãi nói:
- Cho dù là thủ đoạn hoặc là thỏa hiệp, đều cũng không quan trọng, nhưng mà, tôi có chỗ không thể đụng tới được.
- Tôi cũng có chỗ không ai đụng tới được, chẳng qua tôi là tiểu nhân vật, còn cậu lại là đại nhân vật. Chỗ không ai đụng tới được của tiểu nhân vật, nếu bị người khác chạm đến, hắn chỉ có thể phẫn nộ mà thôi, cũng không có cách nào làm được gì.
Hứa Nhạc cúi đầu nói:
- Tôi biết cậu chung quy vẫn còn nhớ, còn thiếu tôi một mạng... Nếu như cậu có thể làm được, hy vọng cậu có thể tận hết khả năng của mình, đừng để vị Nghị Viên kia đạt được mục đích của mình. Làm được như vậy, nợ nần của chúng ta xem như đã trả xong.
Thai Chi Nguyên lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc, đây là gã bạn bè duy nhất trong cuộc đời của hắn, tại thời khắc mình nguy hiểm tới tính mạng, đã không chút do dự che trước người của mình, cứu lấy sinh mệnh của mình, gã nam nhân trẻ tuổi, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Gia tộc của tôi hợp tác với Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, tin rằng Thi Thanh Hải cũng đã nói cho cậu biết. Một khi đã như vậy, bất luận cậu có nhờ hay không, tôi cũng sẽ cố gắng không để cho đối phương thành công.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, nói:
- Cám ơn.
- Cậu sau này có tính toán gì không?
Thai Chi Nguyên bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Tiếp tục quay về học tại Đại học Lê Hoa?
- Không, mặc dù tôi còn chưa có tính toán gì, nhưng mà tôi lại không nghĩ đến chuyện tiếp tục quay về Đại học Lê Hoa.
Hứa Nhạc thọc chân mình vào mớ cát nóng bỏng dưới chân, trầm mặc một lát sau mới nói:
- Tôi ở trong Đại học Lê Hoa quen được cậu, quen Thi Thanh Hải, quen Trương Tiểu Manh, nhưng mà bây giờ cậu cũng phải đi rồi, Thi Thanh Hải cũng đã đi rồi, Tiểu Manh thì cũng không còn nữa... Tôi nghĩ, tôi cũng nên đi rồi.
Trên khuôn mặt Thai Chi Nguyên cũng không có biểu tình giật mình gì, sự lựa chọn của Hứa Nhạc đã sớm trong dự đoán của hắn. Hắn nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Nếu cậu không ngại, tôi có thể an bày giúp cậu một chút.
Trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, Thai Gia giữ vai trò thấp nhất, nhưng cũng là sâu không thể lường được nhất. Muốn giúp một người nào đó an bày tiền đồ, cái tiền đồ kia chắc chắn là sẽ vô cùng quang minh sáng lạn. Đổi lại một người khác, chắc chắn cũng sẽ không ai dám cự tuyệt. Nhưng mà Hứa Nhạc ngay cả suy nghĩ cũng không có suy nghĩ, liền lập tức cười trả lời:
- Cám ơn, không cần đâu.
Câu trả lời này cũng đã nằm trong dự liệu của Thai Chi Nguyên, hắn chỉ có chút hiếu kỳ chính là Hứa Nhạc sẽ dùng lý do gì mà cự tuyệt mình.
- Tôi đã từng gặp được một gã quản lý cao cấp của Công ty bảo an Hắc Ưng. Theo như Thi Thanh Hải phân tích, hắn hẳn là người đã từng được Thai Gia các ngươi bồi dưỡng rất lâu trước đây.
Hứa Nhạc nhìn ánh mắt Thai Chi Nguyên nói:
- Nhìn cậu nhất định là một người làm chuyện đại sự, cho nên hiện tại cũng đã bắt đầu bồi dưỡng rất nhiều trợ thủ đắc lực. Nếu tôi nhận sự trợ giúp của gia tộc nhà cậu, trong tương lai khẳng định cũng sẽ trở thành cấp dưới của cậu.
Thai Chi Nguyên khẽ nhíu mày nhìn hắn, nói:
- Một người sinh sống trên thế giới này, liền phải có một mục đích của mình, tìm ý nghĩa tồn tại của mình. Mà muốn đạt được những mục tiêu đó, càng phải góp nhặt thật nhiều lực lượng cho riêng mình, mới có thể nhanh nhất đi vào trong tầng lớp này. Đối với cậu mà nói, không hề nghi ngờ là một sự lựa chọn tốt nhất.
- Vấn đề là, tôi cản bản không biết mục tiêu của cuộc đời mình là gì.
Hứa Nhạc tự giễu cười cười, nói:
- Hơn nữa một tính cách mà tôi không thích ở cậu, chính là đôi lúc cậu lại toát ra một thái độ muốn tự mình quyết định cuộc sống của người khác.
Thai Chi Nguyên sờ sờ mũi một cái, sắc mặt có chút xấu hổ, không phải chỉ vì lời nhận xét của Hứa Nhạc đối với mình như vậy, mà phần lớn là bởi vì hắn phát hiện thái độ cự tuyệt của Hứa Nhạc lại vô cùng kiên quyết.
- Không cần phải phản bác tôi. Đó là một lại kiêu ngạo thiên tính của mỗi người.
Hứa Nhạc nằm xuống cái ghế trắng, híp mắt nhìn sóng biển, nói:
- Tôi là một người trầm mặc, nhưng thật ra bản tính tự nhiên của tôi cũng là một người kiêu ngạo. Tôi bây giờ có thể nói chuyện cùng với cậu như vậy, cũng chính là bởi vì tôi là bạn bè của cậu. Nếu trong tương lai nhất định sẽ trở thành thuộc cấp của cậu, lại không thể có thể tiếp tục nói chuyện như vậy. Nếu như đi theo con đường mà cậu sắp xếp, có lẽ tôi sẽ có thể dễ dàng ở trong xã hội này rất nhanh trở thành người bề trên. Nhưng cậu hẳn là rất rõ ràng, cuộc sống thời thơ bé của tôi cũng không hề vui vẻ gì. Tôi đối với cái giai cấp mà cậu nói, thậm chí là đối với cái Liên Bang này, đều không có hảo cảm gì quá lớn.
- Những lời này nó ở trước mặt tôi cũng không có vấn đề gì...
Thai Chi Nguyên trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:
- Tôi phải nhắc nhở cậu, không cần bị Thi Thanh Hải cùng với Trương Tiểu Manh đã chết đi ảnh hưởng, biến thành loại phần tử cuồng nhiệt...
- Tôi cũng chỉ khi nào ở trước mặt bạn bè như cậu, mới có thể biến thành nói nhiều như vậy.
Hứa Nhạc nói:
- Về phần Phiến quân... Tôi nghĩ cậu có phải hiểu lầm gì hay không? Tôi chỉ là một người thanh niên vô cùng bình thường, chẳng qua là gặp được may mắn, hoặc nói là vận khí kém một chút, quen biết được với cậu mà thôi.
- Có đôi khi tôi đã suy nghĩ, không biết quen biết với cậu đến tột cùng là may mắn hay là phá hỏng vận khí của mình.
Thai Chi Nguyên cười nhỏ, nói:
- Nếu như không phải có cậu, mấy gã quan chức của Quân Khu 2 cũng không có khả năng biết tôi sẽ có thể xuất hiện tại sân vận động. Mà nếu quả thật không có cậu, có lẽ tôi đã chết biết bao nhiêu lần rồi.
Thai Chi Nguyên giơ tay lên, ngăn cản Hứa Nhạc đang định nói gì:
- Nhưng cậu cũng không phải là người bình thường, chẳng qua là cậu vẫn không chịu thừa nhận mà thôi, hoặc là không có cảm giác tự nhận biết năng lực của mình.
Hứa Nhạc híp mắt lại, nhìn về phía mặt trời đang dần dần hạ xuống trên mặt biển xa xa, nghe xong câu nói đó, trong lòng bỗng nhiên có một chút rung động, biết rất rõ ràng Thai Chi Nguyên không có khả năng biết hết tất cả những bí mật trên người mình. Chỉ là hắn vẫn như cũ suy nghĩ đến những sơ đồ thiết kế trong mắt mình, con chip vi mạch giả sau gáy mình, phía sau lưng có chút cứng ngắc.
- Gã đội trưởng của Công ty bảo an Hắc Ưng Tiết Là Ấn...
Thai Chi Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua mảnh rừng cây phía sau bờ cát, nhìn mấy phiến cây rừng dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, giống như là đang bị thiêu đốt vậy, vô cùng diễm lệ:
- Hắn vẫn nhớ mãi không quên về chuyện của cậu. Mặc dù dưới bãi đậu xe ngầm kia cũng không có camera, cũng không ghi hình lại trận chiến dưới đó, nhưng mà vị cựu Đặc công của bộ đội Đặc chủng Liên Bang này, vẫn kiên trì cho rằng, quá khứ của cậu nhất định phi thường không đơn giản.
- Còn có cô gái thần tượng của Liên Bang kia, nếu cậu thật sự là một tên gia hỏa bình thường, nàng ta làm sao có thể đến gặp cậu đến hai lần?
Thai Chi Nguyên cười nhỏ, nói:
- Ngẫm lại chuyện vì sao chúng ta quen biết lẫn nhau, lúc này cậu liền có thể đoán ra được. Quyền hạn gia nhập vào trong biệt khu H1 kia bảo mật vô cùng cao, nhưng cậu lại vẫn có thể đi vào...
- Có một chuyện tôi vẫn chưa có hỏi cậu.
Thai Chi Nguyên nhìn Hứa Nhạc đang có biểu tình ngưng trọng kia, tâm tình bị cự tuyệt đã thoáng tốt hơn một chút, thận trọng hỏi:
- Cậu làm sao lại biết được Giáo sư Cận?
- Giáo sư Cận?
Hứa Nhạc hồ đồ nói.
Nhưng mà Thai Chi Nguyên lại cho rằng hắn đang giả bộ hồ đồ. Có chút không hờn giận, miễn cưỡng cười cười, cũng không có hỏi tiếp, ngược lại nói:
- Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, cậu đã không chịu nói, tôi cũng sẽ không hỏi lại. Hơn nữa tôi cũng sẽ giúp cậu che dấu bí mật này.
- Tôi thật sự không biết Giáo sư Cận là ai.
- Tiểu tử này không ngờ lại còn giả vờ...
Tâm tình Thai Chi Nguyên đã có chút buồn bực, có chút hờn giận nhìn hắn. Trước đó không lâu, phòng Nghiên cứu của Học Viện Quân Sự I đã gửi lại một bản báo cáo chi tiết. Dựa theo bài phân tích của bản báo cáo kia chỉ ra, nếu như số liệu thực nghiệm không có sai lầm, như vậy người đã khống chế con robot màu đen kia, chắc chắn là có một tốc độ phản ứng thần kinh mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Mà người đã từng cùng với Hứa Nhạc tiến hành một cuộc robot đối chiến trong buổi biểu diễn giao lưu giữa Học Viện Quân Sự I và Đại học Lê Hoa, sinh viên vương bài Chu Ngọc, chính là người được Thai Gia đặc biệt chú ý.
Trong quá trình tiến hành liên hệ, lần đầu tiên khi hắn tiếp xúc với nhân viên cấp dưới của Thai Gia, cũng đã được hỏi tới vấn đề này, Chu Ngọc đối với người tiến hành điều khiển con robot mô hình màu đen kia đánh giá phi thường cao. Vị sinh viên thiên tài của Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I kia đã không chút do dự mà khẳng định, cái gã điều khiển ôm bụng chạy đi kia, thời gian bắt đầu tiếp xúc với việc khống chế điều khiển robot hẳn là không lâu lắm, nhưng mà tiềm lực vô cùng lớn, thậm chí còn có thể xưng là thiên tài chân chính.
Thai Chi Nguyên trong biệt khu H1 đã từng cùng với Hứa Nhạc ăn đồ ăn khuya không biết bao nhiêu mà nói, tự nhiên so với bất luận kẻ nào cũng đều biết rõ ràng Hứa Nhạc từ khi nào bắt đầu tiếp xúc với robot, cũng biết tốc độ tiến bộ của đối phương kinh người đến thế nào, cho nên đối với bản phân tích của phòng nghiên cứu kia, hắn tuyệt đối không chút hoài nghi.
Nếu chỉ đơn giản là một thiên tài điều khiển robot, có lẽ Thai Chi Nguyên cũng không có xem trọng Hứa Nhạc đến như thế. Quan hệ giữa hắn và Hứa Nhạc không tệ, nhưng đó chỉ là tâm tình cá nhân mà thôi. Một khi đề cập đến chuyện công vụ, vị người thừa kế của Thai Gia này, sẽ tuyệt đối khôi phục lại sự bình tĩnh tuyệt đối. Hắn chỉ là cảm giác được gã Hứa Nhạc này còn có rất nhiều năng lực khác nữa, còn ẩn chứa rất nhiều bí mật chưa được khám phá ra. Giáo sư Cận đã mất tích nhiều năm như vậy, lại đưa một người quay trở về Đại học Lê Hoa, muốn nói người này cũng không có năng lực gì, tuyệt đối không ai tin được.
- Tôi cũng không muốn miễn cưỡng cậu.
Thai Chi Nguyên nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Nếu như tôi đem chuyện cậu có liên hệ với Giáo sư Cận nói lại cho mẹ tôi biết... Tôi cho rằng cậu có tiếp tục cừu hận cái giai tầng mà tôi đã từng nói kia đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào rời bỏ được. Bởi vì mẹ tôi khẳng định sẽ lập tức chạy lại đây.
Hứa Nhạc ngạc nhiên, không hiểu rõ ràng lắm chuyện này tại sao lại có quan hệ với mẹ của Thai Chi Nguyên, vị phu nhân của Thai Gia có quyền năng nhất trong Liên Bang kia, vì sao lại xem trọng vị Giáo sư Cận đến như thế...
Chỉ là hắn thật sự không biết rõ Giáo sư Cận kia là ai, cho nên đành phải trầm mặc mỉm cười không nói. Hắn biết Thai Chi Nguyên tuyệt đối cũng sẽ không nói hồ đồ lung tung, như vậy, vị Giáo sư Cận này nhất định là có tồn tại thật sự, hơn nữa tựa hồ như còn có chút quan hệ gì với mình nữa. Đầu óc của hắn bắt đầu rất nhanh vận chuyển, không ngừng suy nghĩ...
Hắn trầm mặc mỉm cười không nói gì, trong mắt của Thai Chi Nguyên, lại biến thành Hứa Nhạc đang cam chịu chấp nhận những lời hắn vừa nói, lắc lắc đầu, thở dài, nói:
- Thế giới này cho đến bây giờ cũng đều là thế giới không công bằng, cậu cần gì phải cố chấp đến như vậy chứ?
Hứa Nhạc lúc này còn đang suy nghĩ đến những chuyện liên quan đến Giáo sư Cận, đến biệt khu H1, đến quyền hạn xâm nhập của chip vi mạch của mình. Những hình ảnh đó trong đầu hắn không ngừng đan xen lại với nhau, khiến cho hắn chợt suy nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, sắc mặt không khỏi có chút ngưng trọng hơn một chút, bị những lời này của Thai Chi Nguyên làm cho bừng tỉnh lại, hắn chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:
- Cậu vẫn không chịu tin những lời tôi nói, tôi chỉ là không muốn trở thành cấp dưới của cậu, bởi vì bạn bè của tôi vốn đã rất ít... hiện tại lại càng ít hơn nữa.
- Sau này tôi muốn làm gì? Tôi sẽ đi đến một công ty nghiên cứu máy móc lớn, hy vọng có thể thông qua kỳ thi vào phòng nghiên cứu của họ, đi làm những công việc mà tôi yêu thích.
Hứa Nhạc quay lại nhìn về phía chân trời, nhìn về phía mặt trời đang dần dần chìm xuống mặt biển, tạo thành một đường sáng bóng thẳng tắp, nói:
- Đương nhiên, nếu như công ty nghiên cứu máy móc Quả Xác kia có thể mời tôi làm nghiên cứu sinh, vậy thì không còn gì tốt bằng.
Đây là lý tưởng cuộc sống của Hứa Nhạc khi còn ở Đại khu Đông Lâm, nhưng mà vào giờ khắc này, Hứa Nhạc càng muốn hơn chính là, làm những điều mà hắn đã hứa hẹn với Trương Tiểu Manh, đi đến một công ty lớn, nhận được một tiền lương không tệ, mua một căn nhà, sau đó... lẳng lặng nhìn cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, bàn quan mà nhìn xem cái thế giới này còn có... những chuyện như là pháp luật công bằng đạo nghĩa nữa hay không...
- Chỉ vậy thôi sao?
Thai Chi Nguyên ở một bên lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên cười một tiếng, chợt lắc đầu nói:
- Vốn tôi định có thể giúp cậu làm một chút chuyện tình, nhưng hiện tại xem ra, cái gì cũng không cần nữa.
Hứa Nhạc cũng nở nụ cười, nói:
- Nếu như vị đại thiếu gia cậu không muốn thiếu người khác cái gì, vậy thì cậu đem chiếc ô tô màu đen kia tặng lại cho tôi đi. Ngày hôm đó trong bãi đậu xe ngầm kia, phát giác ra được chiếc xe kia cực kỳ rắn chắc, tôi có chút hiếu kỳ cấu tạo bên trong của nó.
- Chuyện này không thành vấn đề.
Thai Chi Nguyên nói.
- Lý tưởng cuộc sống của cậu đến tột cùng là cái gì? Nhà của cậu gia thế quá tốt, giống như là bất cứ chuyện gì cũng có người thay cậu lo lắng hết... Có khi nào trong lòng cậu có suy nghĩ muốn trở thành Tổng Thống hay không?
Hứa Nhạc xoay đầu lại, tò mò nhìn khuôn mặt có chút gầy yếu của Thai Chi Nguyên, hỏi.
Trên mặt Thai Chi Nguyên chợt nổi lên một vẻ u sầu nhàn nhạt, nói:
- Mỗi người đều có một lý tưởng nào đó... Lúc còn nhỏ, lý tưởng của tôi là...
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời dần dần chìm hẳn. Mặt biển không còn sự chiếu rọi của mặt trời liền biến thành một màu lam đen sâu thẳm, giống như một viên ngọc thạch xanh thẫm khổng lồ. Hai gã thanh niên có thân phận hoàn toàn khác nhau, đang trên bờ biển nói về lý tưởng, về cuộc sống... bầu trời vô tận đầy sao bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.
- Vị trí của mỗi người đều không giống nhau, lý tưởng cũng sẽ hoàn toàn không giống nhau. Tôi nghĩ phải hoàn toàn giải quyết chuyện quân võ trang Phiến loạn ở Thanh Long Sơn, bất luận dùng phương thức gì, đều cũng phải giải quyết đám giặc phản quốc này, không thể để chúng níu kéo bước chân của Liên Bang được.
Đương lúc nói chuyện lý tưởng từ có một cô bạn gái xinh đẹp, có thể cùng nhau chơi đùa trên bờ biển, lại chuyển sang phạm trù nói về chuyện chính trị, biểu tình Thai Chi Nguyên liền trở nên nghiêm túc hơn. Nếu đổi lại là một gã thanh niên gầy yếu chưa tới 20 tuổi khác mà nói ra những lời này, đều cũng sẽ khiến cho người khác nghe mà ôm bụng bật cười, té xuống bãi cát.
Nhưng Hứa Nhạc lại rõ ràng trầm mặc lắng nghe, bởi vì hắn biết rất rõ, người thanh niên đang ở bên cạnh của mình này, trong tương lai nói không chừng thật sự có thể làm được chuyện này.
- Sự uy hiếp của Đế Quốc là rất rõ ràng, những mâu thuẫn xã hội bên trong Liên Bang đều phải tìm mọi cách giảm bớt đi, chúng ta cần phải nắm bắt một cơ hội phát triển hòa bình... Mà đó cũng không phải là lý tưởng của tôi, những chuyện này đều là bước chuẩn bị cho việc thực hiện lý tưởng của mình mà thôi.
Thai Chi Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn bầu trời đầy sao... trên mặt không ngờ lại hiện ra một vẻ mặt có chút cực kỳ kỳ quái, chậm rãi nói:
- Tương lai Liên Bang đến tột cùng là sẽ đi về đâu? Từ khi nguồn năng lượng Liên Bang càng ngày càng thiếu tốn đi, toàn bộ Liên Bang tựa hồ đã lâm vào không khí trầm lặng rất nhiều năm... Vì sao lý tưởng của chúng ta, ánh mắt của chúng ta, cuối cùng đều dừng lại trên quyền lực, tài sản mấy thứ kia... Đó là bởi vì tuyệt đại đa số mọi người đều không có quyền lực và tài sản.
Những lời này Hứa Nhạc cũng không có nói ra miệng, bởi vì hắn nhìn ra, Thai Chi Nguyên nói những lời như thế, đều là cực kỳ chân thành. Hắn theo ánh mắt Thai Chi Nguyên nhìn lên bầu trời. Lúc này bốn phía trên bờ cát, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài vệt sáng lóe lên, không có chút ánh sáng nào cả, càng khiến cho những ánh sao trên bầu trời càng thêm rõ ràng hơn.
- Tương lai của Liên Bang kia, hẳn là nằm trong các tinh hệ giữa không trung.
Thai Chi Nguyên có chút xuất thần nhìn một màn sao trời kia, một hồi lâu sau mới dùng ngữ khí cực kỳ chậm rãi nói.
- Liên Bang hiện tại đang quản lý 74 hành tinh hệ, nghe nói Đế Quốc bên kia hiện nay có 16 hành tinh hệ... Không gian lân cận cũng đã thăm dò hết rồi, những nơi xa hơn trong dãy ngân hà, cũng không phải khả năng du hành vũ trụ, khoa học kỹ thuật hiện tại có khả năng chống đỡ được... Trong hoàn cảnh trọng lực hấp dẫn của vũ trụ, thân thể nhân loại cuối cùng cũng thể hiện quá mức yếu ớt.
- Không đi sâu vào trong dãy ngân hà, vậy thì phải đi đâu đây? Bên ngoài vũ trụ còn có không gian rất lớn, nếu như nói chiến tranh giữa Liên Bang và Đế Quốc nguyên nhân chủ yếu là do tài nguyên, chính là thế giới lớn như vậy, vì cái gì chúng ta cũng không nên vì một số con ruồi bọ bên trong góc tường mà liều mạng sống chết như vậy.
Khóe môi Thai Chi Nguyên toát lên một tia trào phúng:
- Còn có những gã chính khách, gia tộc, thương nhân bên trong Liên Bang kia... cho dù bọn họ đều là những lỗ đen không đáy, chính là vũ trụ này to lớn, đủ để thỏa mãn dã tâm của bọn họ.
- Đó là một lý tưởng tốt đẹp, tự nhiên cũng là một ý tưởng vô cùng kỳ lạ.
Hứa Nhạc trầm mặc một lát sau, nói:
- Nếu muốn chạy qua các tinh hệ khác, phải băng qua Mà Trời Hắc Ám... Bằng vào khả năng bay liên tục hiện thời, kỳ thật cũng có khả năng làm được, vấn đề là không có được bản đồ tinh đồ cùng với dấu hiệu cửa không gian. Từ lúc Hiến Lịch bắt đầu, cũng đã phái ra mấy chiếc phi thuyền thăm dò, nhưng cũng không có bất cứ phi thuyền nào có thể trở về.
Bên trên bờ cát, trong màn đêm tràn đầy sao dày đặc kia, có một khu vực kỳ lạ không hề có một vì sao nào. Khu vực đó chính là vị trí bên ngoài hệ ngân hà của Liên Bang, nếu nhân loại muốn ra bên ngoài hệ ngân hà, chân chính đi vào trong không gian, con đường kia chính là con đường lựa chọn tốt nhất, bởi vì bất luận đi từ bất cứ phương hướng nào khác để xuất phát, đều phải gặp được sự ngăn cản của vô số Hằng Tinh... nhưng mà cũng chính cái khu vực không hề có bất cứ dấu hiệu gì kia, trong mấy trăm năm qua đã cắn nuốt không biết bao nhiêu chiếc phi thuyền vũ trụ tiến hành do thám, cho nên mới được gọi là Màn Trời Hắc Ám.
Thai Chi Nguyên nhìn bầu trời đầy sao bên trên kia, vô cùng tiếc hận, nói:
- Nghe nói trước kia... đã từng có người chân chính rời ra bên ngoài tinh hệ này. Trên thế giới này đã từng có người có thể đi ra ngoài thế giới tinh hà ngoài thiên hà này... đáng tiếc cũng không có người nào từng quay trở về. Bất quá, trước đây đã có người có thể làm được, vì sao chúng ta lại không thể làm được cơ chứ?
- Đó nhất định là truyền thuyết mà thôi...
Hứa Nhạc lắc đầu:
- Lấy truyền thuyết làm lý tưởng cuộc sống, so với tôi còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng hắn vẫn như cũ nảy sinh ra một tia kính ý đối với Thai Chi Nguyên, nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng tay trên cổ tay mình, nghĩ đến những câu nói khắc bên trên cái thủ trạc kia.
- Mà chung quy về mặt lý tưởng, tôi không có giống như đại đa số những người trong Liên Bang vậy, đem lý trưởng rắc lên một chút muối, hong lửa, sau đó đem đi nhắm rượu...
Thai Chi Nguyên có chút trào phúng nói.
Hứa Nhạc cười nói:
- Thịt muối quả thật ăn không ngon bằng thịt nướng...
- Cậu lại nói lỡ miệng rồi.
Thai Chi Nguyên cúi đầu, nửa cười nửa không, nhìn hắn nói:
- Câu ngạn ngữ cổ này, trong Liên Bang cũng không có mấy người hiểu được nó có ý nghĩa này. Trong một thời đại chỉ có thể ăn thịt tổng hợp như hiện tại, cũng không có ai dùng thịt muối, cũng không có ai làm thịt nướng... Trừ phi kẻ đó thường xuyên ăn thịt thú hoang...
- Một tên gia hỏa thường xuyên ăn thịt thú hoang, làm thế nào có thể là một tên gia hỏa bình thường được cơ chứ?
Hứa Nhạc cười cười, cũng không có giải thích gì, trong lòng vừa ái náy vừa suy nghĩ, nghĩ tới Trâu rừng, Phong đại thúc, Giáo sư Cận, Thai phu nhân, biệt khu H1, con chip vi mạch sau gáy, những danh từ kia, đến tột cùng là có mối liên hệ thế nào?
Mặt biển mênh mông vô bờ, sóng đánh ba đào. Bờ cát trắng tinh duỗi mạnh về phương xa, mãi cho đến chân trời mới chấm dứt. Sóng biển đánh lên bờ cát, giống như bàn tay mềm mại của tình nhân vỗ về chơi đùa với nhau, cực kỳ rung động. Bất cứ người nào có thể nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ này, có lẽ trong lòng hẳn cũng sinh ra một cảm giác trời cao biển rộng, phong khinh vân đạm...
Dưới hai cái ghế nằm có tán che, trong rừng cây phía sau bờ cát, có không ít nhân viên cận vệ của Công ty bảo an Hắc Ưng, đang cực kỳ cảnh giác nhìn chăm chú tất cả động tĩnh bốn phía xung quanh. Cận quản gia tuổi tác đã lớn, bình tĩnh đứng dưới mái hiên của căn nhà nghỉ mác, tránh né ánh mặt trời mãnh liệt lúc hoàng hôn, cũng tránh ra một bên, để mặc cho hai gã thanh niên trẻ tuổi đang nằm trên hai cái ghế che màu trắng mà nói chuyện với nhau.
- Trạng thái tinh thần hiện tại của cậu rất tốt, kỳ thật tôi lúc trước thật sự có chút không ngờ, cứ tưởng rằng chuyện cô gái kia bất hạnh mà tử vong, sẽ khiến cho cậu tinh thần sa sút rất nhiều ngày...
Thai Chi Nguyên lúc này mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kẻ sọc, bình tĩnh nhìn Hứa Nhạc bên cạnh, phát hiện mặc dù hốc mắt của đối phương mặc dù có chút hõm sâu, sắc mặt cũng không có hồng nhuận như lúc trước, nhưng ít ra tinh thần coi như cũng bình thường.
Trương Tiểu Manh tự nhiên cũng không phải chết một cách bình thường.
Khoang lái chuyển tiếp của phi thuyền vũ trụ tự nhiên mất khống chế, rơi xuống mặt đất, hóa thành một đốm lửa lớn, sau đó căn bản không nhìn ra manh mối gì để điều tra nữa. Chính phủ đem kết quả kiểm tra phán đoán là do rủi ro. Chỉ là trong danh sách hành khách tử vong lại có tên Trương Tiểu Manh, những nhân vật giống như Thai Chi Nguyên vậy, tự nhiên liền hiểu được phía sau chuyện này chắc chắn có gì đó bí ẩn.
Các bộ ngành của Chính phủ điều tra về sự kiện ám sát tại Sân Vận Động Lâm Hải Châu theo nhiều hướng khác nhau, tuyệt đại đa số các nhân vật quan chức đều hướng ánh mắt nhìn chăm chú vào vị Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng đã tự sát kia, cuối cùng lại vô cùng kỳ diệu điều tra ra vị Cục Trưởng tại Lâm Hải Châu kia, sau đó lại điều tra ra Thi Thanh Hải, cuối cùng lại mạc danh kỳ diệu điều tra ra được một mạng lưới gián điệp của Phiến quân... Mà Thai Chi Nguyên hiểu rõ ràng, sự kiện ám sát lần trước đối với mình, không có khả năng liên quan đến Phiến quân. Dương Phó Bộ trưởng càng không có khả năng cùng với những người bên trong Thanh Long Sơn hợp tác với nhau, chân chính phía sau tấm màn đen nhất định là có người khác giật dây.
Chính phủ cần phải có người nào đó, cần phải tìm ra một người nào đó chịu tội thay để đưa cho Thai Gia. Thai Gia ngoài mặt cũng không có chứng cứ nào khác, chỉ có thể chấp nhận những kết quả điều tra mà Chính phủ đưa cho. Nhưng vị phu nhân kia có khả năng ảnh hưởng khá lớn đến hậu trường các quan viên phía sau, sớm đã bắt đầu điều tra đối với các manh mối còn lại.
Đương trong khi chân tướng thật sự dưới sự điều tra đã dần dần xuất hiện, liền lập tức xảy ra sự kiện rơi khoang chuyển tiếp máy bay kia... Trương Tiểu Manh chết đi, không hề nghi ngờ thuộc loại thủ đoạn giết người bịt đầu mỗi lãnh khốc nhất.
Buổi chiều ở Kinh Châu, ánh mặt trời vẫn có chút mãnh liệt, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt của Thai Chi Nguyên đã xuất hiện một chút vết đỏ ửng. Chuyện này hẳn là do nhiệt độ cao, cũng không liên hệ gì đến sức khỏe. Hứa Nhạc bên cạnh hắn cũng như vậy, sau khi hỏi xong một câu, liền bắt đầu trầm mặc, híp mắt nhìn chăm chú vào mấy cánh chim hải âu đang chao lượn trên mặt biển xanh lam.
Cô gái mặc lễ phục màu lam tại Song Nguyệt Vũ Hội kia đã chết, trong mắt Thai Chi Nguyên hiện lên một tia cảm xúc phức tạp... Nếu không phải gia tộc mình kiên trì âm thầm điều tra, hơn nữa dần dần uy hiếp đến thế lực bên kia, Trương Tiểu Manh, một cô gái cũng không phải là nhân vật quan trọng, chỉ là một cô sinh viên sắm vai trò quan trọng trong tin tức tình báo của sự kiện ám sát kia, chắc bây giờ vẫn còn sống.
Thai Chi Nguyên nghĩ như vậy, trong lòng cũng không có gì áy náy hoặc là trầm trọng. Tuổi của hắn mặc dù không lớn, nhưng sớm có được sự bình tĩnh thông thấu mà những người bạn cùng lứa không có được. Loại từ ngữ bình tĩnh này trong một số bình tĩnh cũng có thể xưng là lạnh lùng.
- Cảnh sát có thể điều tra ra được manh mối gì không? Hứa Nhạc nãy giờ vẫn trầm mặc, rốt cuộc đã mở miệng, hỏi:
- Tôi mặc dù biết được lĩnh vực chính trị này vốn có nhiều chuyện hắc ám, nhưng mà là một gã Nghị Viên của Liên Bang, lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ cũng không ai có đủ thẩm quyền để trừng phạt hắn sao? Pháp luật Liên Bang kia đến tột cùng là có ích lợi gì chứ?
Ánh mắt híp lại của Thai Chi Nguyên dần dần mở lớn, hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Hứa Nhạc, về bối cảnh của Trương Tiểu Manh, cho đến tất cả những sự kiện chi tiết bên trong của toàn bộ sự kiện này, hắn vốn cho rằng Hứa Nhạc cũng không biết, cho nên hắn có chút không hiểu nổi đối phương vì cái gì lại biết được chuyện này do Nghị Viên Mạch Đức Lâm gây nên.
- Những chuyện mà tôi biết, có thể so với những gì cậu biết còn nhiều hơn một chút...
Hứa Nhạc nhìn ngón chân nhỏ bé dưới bờ cát, nói:
- Cho nên tôi biết được chuyện này do ai làm.
- Pháp luật Liên Bang chỉ chú trọng chứng cứ, mà mấy cái gã Chính trị gia kia... chưa bao giờ để lại bất cứ thứ gì có thể dùng làm chứng cứ để chống lại họ.
Thai Chi Nguyên nhìn Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới dùng ngữ khí nghiêm túc nói:
- Vì điều tra manh mối đám phần tử võ trang ám sát kia, trực tiếp khiến cho bảy gã quan chức của Quân Khu 2 tự sát, xem như Liên Bang có thể điều tra ra một ít manh mối của lần rủi ro này, tôi tin rằng cũng tuyệt đối cũng không đủ để đem đối phương ra trước pháp luật.
- Tôi rất ngạc nhiên chính là, vì sao cậu lại xác nhận được người giật dây đứng phía sau, chính là vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm.
- Bình thường, dựa vào trực giác, xem ai sẽ được lợi...
Hứa Nhạc híp mắt dưới ánh mặt trời, đầu ngón chân khẽ đẩy đẩy mớ cát dưới chân, cúi đầu nói:
- Ông ta đã muốn ứng cử vào vị trí Phó Tổng Thống Liên Bang, người như vậy, từ khi nào có thể trở thành Phiến quân của Liên Bang?
- Dưới tình huống không có chứng cứ gì, rất khó có thể làm gì được.
Thai Chi Nguyên bình tĩnh nói:
- Nếu tôi để cho người ta lan truyền tin tức này ra ngoài, không biết có được bao nhiêu công chúng của Liên Bang tin nổi, hình tượng của ông ta luôn luôn tốt... Hơn nữa, nói không chừng ngược lại sẽ tạo cho hắn một cơ hội tạo thanh thế, biến mình thành một nhân vật chính trị trong sạch bị Thất Đại Gia âm mưu hãm hại, Nghị Viên Mạch Đức Lâm nhất định sẽ rất thích thú.
- Tôi nghĩ rằng trong tương lai, cậu nhất định cũng sẽ trở thành một Chính trị gia loại này.
Hứa Nhạc lúc này ngẩng đầu lên, trầm mặc liếc nhìn Thai Chi Nguyên một cái.
Hai mắt hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, rất trầm mặc, vô cùng thấu triệt. Biểu tình của Thai Chi Nguyên biến thành thận trọng, sau một lúc mới chậm rãi nói:
- Cho dù là thủ đoạn hoặc là thỏa hiệp, đều cũng không quan trọng, nhưng mà, tôi có chỗ không thể đụng tới được.
- Tôi cũng có chỗ không ai đụng tới được, chẳng qua tôi là tiểu nhân vật, còn cậu lại là đại nhân vật. Chỗ không ai đụng tới được của tiểu nhân vật, nếu bị người khác chạm đến, hắn chỉ có thể phẫn nộ mà thôi, cũng không có cách nào làm được gì.
Hứa Nhạc cúi đầu nói:
- Tôi biết cậu chung quy vẫn còn nhớ, còn thiếu tôi một mạng... Nếu như cậu có thể làm được, hy vọng cậu có thể tận hết khả năng của mình, đừng để vị Nghị Viên kia đạt được mục đích của mình. Làm được như vậy, nợ nần của chúng ta xem như đã trả xong.
Thai Chi Nguyên lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc, đây là gã bạn bè duy nhất trong cuộc đời của hắn, tại thời khắc mình nguy hiểm tới tính mạng, đã không chút do dự che trước người của mình, cứu lấy sinh mệnh của mình, gã nam nhân trẻ tuổi, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Gia tộc của tôi hợp tác với Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, tin rằng Thi Thanh Hải cũng đã nói cho cậu biết. Một khi đã như vậy, bất luận cậu có nhờ hay không, tôi cũng sẽ cố gắng không để cho đối phương thành công.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, nói:
- Cám ơn.
- Cậu sau này có tính toán gì không?
Thai Chi Nguyên bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Tiếp tục quay về học tại Đại học Lê Hoa?
- Không, mặc dù tôi còn chưa có tính toán gì, nhưng mà tôi lại không nghĩ đến chuyện tiếp tục quay về Đại học Lê Hoa.
Hứa Nhạc thọc chân mình vào mớ cát nóng bỏng dưới chân, trầm mặc một lát sau mới nói:
- Tôi ở trong Đại học Lê Hoa quen được cậu, quen Thi Thanh Hải, quen Trương Tiểu Manh, nhưng mà bây giờ cậu cũng phải đi rồi, Thi Thanh Hải cũng đã đi rồi, Tiểu Manh thì cũng không còn nữa... Tôi nghĩ, tôi cũng nên đi rồi.
Trên khuôn mặt Thai Chi Nguyên cũng không có biểu tình giật mình gì, sự lựa chọn của Hứa Nhạc đã sớm trong dự đoán của hắn. Hắn nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Nếu cậu không ngại, tôi có thể an bày giúp cậu một chút.
Trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, Thai Gia giữ vai trò thấp nhất, nhưng cũng là sâu không thể lường được nhất. Muốn giúp một người nào đó an bày tiền đồ, cái tiền đồ kia chắc chắn là sẽ vô cùng quang minh sáng lạn. Đổi lại một người khác, chắc chắn cũng sẽ không ai dám cự tuyệt. Nhưng mà Hứa Nhạc ngay cả suy nghĩ cũng không có suy nghĩ, liền lập tức cười trả lời:
- Cám ơn, không cần đâu.
Câu trả lời này cũng đã nằm trong dự liệu của Thai Chi Nguyên, hắn chỉ có chút hiếu kỳ chính là Hứa Nhạc sẽ dùng lý do gì mà cự tuyệt mình.
- Tôi đã từng gặp được một gã quản lý cao cấp của Công ty bảo an Hắc Ưng. Theo như Thi Thanh Hải phân tích, hắn hẳn là người đã từng được Thai Gia các ngươi bồi dưỡng rất lâu trước đây.
Hứa Nhạc nhìn ánh mắt Thai Chi Nguyên nói:
- Nhìn cậu nhất định là một người làm chuyện đại sự, cho nên hiện tại cũng đã bắt đầu bồi dưỡng rất nhiều trợ thủ đắc lực. Nếu tôi nhận sự trợ giúp của gia tộc nhà cậu, trong tương lai khẳng định cũng sẽ trở thành cấp dưới của cậu.
Thai Chi Nguyên khẽ nhíu mày nhìn hắn, nói:
- Một người sinh sống trên thế giới này, liền phải có một mục đích của mình, tìm ý nghĩa tồn tại của mình. Mà muốn đạt được những mục tiêu đó, càng phải góp nhặt thật nhiều lực lượng cho riêng mình, mới có thể nhanh nhất đi vào trong tầng lớp này. Đối với cậu mà nói, không hề nghi ngờ là một sự lựa chọn tốt nhất.
- Vấn đề là, tôi cản bản không biết mục tiêu của cuộc đời mình là gì.
Hứa Nhạc tự giễu cười cười, nói:
- Hơn nữa một tính cách mà tôi không thích ở cậu, chính là đôi lúc cậu lại toát ra một thái độ muốn tự mình quyết định cuộc sống của người khác.
Thai Chi Nguyên sờ sờ mũi một cái, sắc mặt có chút xấu hổ, không phải chỉ vì lời nhận xét của Hứa Nhạc đối với mình như vậy, mà phần lớn là bởi vì hắn phát hiện thái độ cự tuyệt của Hứa Nhạc lại vô cùng kiên quyết.
- Không cần phải phản bác tôi. Đó là một lại kiêu ngạo thiên tính của mỗi người.
Hứa Nhạc nằm xuống cái ghế trắng, híp mắt nhìn sóng biển, nói:
- Tôi là một người trầm mặc, nhưng thật ra bản tính tự nhiên của tôi cũng là một người kiêu ngạo. Tôi bây giờ có thể nói chuyện cùng với cậu như vậy, cũng chính là bởi vì tôi là bạn bè của cậu. Nếu trong tương lai nhất định sẽ trở thành thuộc cấp của cậu, lại không thể có thể tiếp tục nói chuyện như vậy. Nếu như đi theo con đường mà cậu sắp xếp, có lẽ tôi sẽ có thể dễ dàng ở trong xã hội này rất nhanh trở thành người bề trên. Nhưng cậu hẳn là rất rõ ràng, cuộc sống thời thơ bé của tôi cũng không hề vui vẻ gì. Tôi đối với cái giai cấp mà cậu nói, thậm chí là đối với cái Liên Bang này, đều không có hảo cảm gì quá lớn.
- Những lời này nó ở trước mặt tôi cũng không có vấn đề gì...
Thai Chi Nguyên trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:
- Tôi phải nhắc nhở cậu, không cần bị Thi Thanh Hải cùng với Trương Tiểu Manh đã chết đi ảnh hưởng, biến thành loại phần tử cuồng nhiệt...
- Tôi cũng chỉ khi nào ở trước mặt bạn bè như cậu, mới có thể biến thành nói nhiều như vậy.
Hứa Nhạc nói:
- Về phần Phiến quân... Tôi nghĩ cậu có phải hiểu lầm gì hay không? Tôi chỉ là một người thanh niên vô cùng bình thường, chẳng qua là gặp được may mắn, hoặc nói là vận khí kém một chút, quen biết được với cậu mà thôi.
- Có đôi khi tôi đã suy nghĩ, không biết quen biết với cậu đến tột cùng là may mắn hay là phá hỏng vận khí của mình.
Thai Chi Nguyên cười nhỏ, nói:
- Nếu như không phải có cậu, mấy gã quan chức của Quân Khu 2 cũng không có khả năng biết tôi sẽ có thể xuất hiện tại sân vận động. Mà nếu quả thật không có cậu, có lẽ tôi đã chết biết bao nhiêu lần rồi.
Thai Chi Nguyên giơ tay lên, ngăn cản Hứa Nhạc đang định nói gì:
- Nhưng cậu cũng không phải là người bình thường, chẳng qua là cậu vẫn không chịu thừa nhận mà thôi, hoặc là không có cảm giác tự nhận biết năng lực của mình.
Hứa Nhạc híp mắt lại, nhìn về phía mặt trời đang dần dần hạ xuống trên mặt biển xa xa, nghe xong câu nói đó, trong lòng bỗng nhiên có một chút rung động, biết rất rõ ràng Thai Chi Nguyên không có khả năng biết hết tất cả những bí mật trên người mình. Chỉ là hắn vẫn như cũ suy nghĩ đến những sơ đồ thiết kế trong mắt mình, con chip vi mạch giả sau gáy mình, phía sau lưng có chút cứng ngắc.
- Gã đội trưởng của Công ty bảo an Hắc Ưng Tiết Là Ấn...
Thai Chi Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua mảnh rừng cây phía sau bờ cát, nhìn mấy phiến cây rừng dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, giống như là đang bị thiêu đốt vậy, vô cùng diễm lệ:
- Hắn vẫn nhớ mãi không quên về chuyện của cậu. Mặc dù dưới bãi đậu xe ngầm kia cũng không có camera, cũng không ghi hình lại trận chiến dưới đó, nhưng mà vị cựu Đặc công của bộ đội Đặc chủng Liên Bang này, vẫn kiên trì cho rằng, quá khứ của cậu nhất định phi thường không đơn giản.
- Còn có cô gái thần tượng của Liên Bang kia, nếu cậu thật sự là một tên gia hỏa bình thường, nàng ta làm sao có thể đến gặp cậu đến hai lần?
Thai Chi Nguyên cười nhỏ, nói:
- Ngẫm lại chuyện vì sao chúng ta quen biết lẫn nhau, lúc này cậu liền có thể đoán ra được. Quyền hạn gia nhập vào trong biệt khu H1 kia bảo mật vô cùng cao, nhưng cậu lại vẫn có thể đi vào...
- Có một chuyện tôi vẫn chưa có hỏi cậu.
Thai Chi Nguyên nhìn Hứa Nhạc đang có biểu tình ngưng trọng kia, tâm tình bị cự tuyệt đã thoáng tốt hơn một chút, thận trọng hỏi:
- Cậu làm sao lại biết được Giáo sư Cận?
- Giáo sư Cận?
Hứa Nhạc hồ đồ nói.
Nhưng mà Thai Chi Nguyên lại cho rằng hắn đang giả bộ hồ đồ. Có chút không hờn giận, miễn cưỡng cười cười, cũng không có hỏi tiếp, ngược lại nói:
- Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, cậu đã không chịu nói, tôi cũng sẽ không hỏi lại. Hơn nữa tôi cũng sẽ giúp cậu che dấu bí mật này.
- Tôi thật sự không biết Giáo sư Cận là ai.
- Tiểu tử này không ngờ lại còn giả vờ...
Tâm tình Thai Chi Nguyên đã có chút buồn bực, có chút hờn giận nhìn hắn. Trước đó không lâu, phòng Nghiên cứu của Học Viện Quân Sự I đã gửi lại một bản báo cáo chi tiết. Dựa theo bài phân tích của bản báo cáo kia chỉ ra, nếu như số liệu thực nghiệm không có sai lầm, như vậy người đã khống chế con robot màu đen kia, chắc chắn là có một tốc độ phản ứng thần kinh mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Mà người đã từng cùng với Hứa Nhạc tiến hành một cuộc robot đối chiến trong buổi biểu diễn giao lưu giữa Học Viện Quân Sự I và Đại học Lê Hoa, sinh viên vương bài Chu Ngọc, chính là người được Thai Gia đặc biệt chú ý.
Trong quá trình tiến hành liên hệ, lần đầu tiên khi hắn tiếp xúc với nhân viên cấp dưới của Thai Gia, cũng đã được hỏi tới vấn đề này, Chu Ngọc đối với người tiến hành điều khiển con robot mô hình màu đen kia đánh giá phi thường cao. Vị sinh viên thiên tài của Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I kia đã không chút do dự mà khẳng định, cái gã điều khiển ôm bụng chạy đi kia, thời gian bắt đầu tiếp xúc với việc khống chế điều khiển robot hẳn là không lâu lắm, nhưng mà tiềm lực vô cùng lớn, thậm chí còn có thể xưng là thiên tài chân chính.
Thai Chi Nguyên trong biệt khu H1 đã từng cùng với Hứa Nhạc ăn đồ ăn khuya không biết bao nhiêu mà nói, tự nhiên so với bất luận kẻ nào cũng đều biết rõ ràng Hứa Nhạc từ khi nào bắt đầu tiếp xúc với robot, cũng biết tốc độ tiến bộ của đối phương kinh người đến thế nào, cho nên đối với bản phân tích của phòng nghiên cứu kia, hắn tuyệt đối không chút hoài nghi.
Nếu chỉ đơn giản là một thiên tài điều khiển robot, có lẽ Thai Chi Nguyên cũng không có xem trọng Hứa Nhạc đến như thế. Quan hệ giữa hắn và Hứa Nhạc không tệ, nhưng đó chỉ là tâm tình cá nhân mà thôi. Một khi đề cập đến chuyện công vụ, vị người thừa kế của Thai Gia này, sẽ tuyệt đối khôi phục lại sự bình tĩnh tuyệt đối. Hắn chỉ là cảm giác được gã Hứa Nhạc này còn có rất nhiều năng lực khác nữa, còn ẩn chứa rất nhiều bí mật chưa được khám phá ra. Giáo sư Cận đã mất tích nhiều năm như vậy, lại đưa một người quay trở về Đại học Lê Hoa, muốn nói người này cũng không có năng lực gì, tuyệt đối không ai tin được.
- Tôi cũng không muốn miễn cưỡng cậu.
Thai Chi Nguyên nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Nếu như tôi đem chuyện cậu có liên hệ với Giáo sư Cận nói lại cho mẹ tôi biết... Tôi cho rằng cậu có tiếp tục cừu hận cái giai tầng mà tôi đã từng nói kia đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào rời bỏ được. Bởi vì mẹ tôi khẳng định sẽ lập tức chạy lại đây.
Hứa Nhạc ngạc nhiên, không hiểu rõ ràng lắm chuyện này tại sao lại có quan hệ với mẹ của Thai Chi Nguyên, vị phu nhân của Thai Gia có quyền năng nhất trong Liên Bang kia, vì sao lại xem trọng vị Giáo sư Cận đến như thế...
Chỉ là hắn thật sự không biết rõ Giáo sư Cận kia là ai, cho nên đành phải trầm mặc mỉm cười không nói. Hắn biết Thai Chi Nguyên tuyệt đối cũng sẽ không nói hồ đồ lung tung, như vậy, vị Giáo sư Cận này nhất định là có tồn tại thật sự, hơn nữa tựa hồ như còn có chút quan hệ gì với mình nữa. Đầu óc của hắn bắt đầu rất nhanh vận chuyển, không ngừng suy nghĩ...
Hắn trầm mặc mỉm cười không nói gì, trong mắt của Thai Chi Nguyên, lại biến thành Hứa Nhạc đang cam chịu chấp nhận những lời hắn vừa nói, lắc lắc đầu, thở dài, nói:
- Thế giới này cho đến bây giờ cũng đều là thế giới không công bằng, cậu cần gì phải cố chấp đến như vậy chứ?
Hứa Nhạc lúc này còn đang suy nghĩ đến những chuyện liên quan đến Giáo sư Cận, đến biệt khu H1, đến quyền hạn xâm nhập của chip vi mạch của mình. Những hình ảnh đó trong đầu hắn không ngừng đan xen lại với nhau, khiến cho hắn chợt suy nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, sắc mặt không khỏi có chút ngưng trọng hơn một chút, bị những lời này của Thai Chi Nguyên làm cho bừng tỉnh lại, hắn chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:
- Cậu vẫn không chịu tin những lời tôi nói, tôi chỉ là không muốn trở thành cấp dưới của cậu, bởi vì bạn bè của tôi vốn đã rất ít... hiện tại lại càng ít hơn nữa.
- Sau này tôi muốn làm gì? Tôi sẽ đi đến một công ty nghiên cứu máy móc lớn, hy vọng có thể thông qua kỳ thi vào phòng nghiên cứu của họ, đi làm những công việc mà tôi yêu thích.
Hứa Nhạc quay lại nhìn về phía chân trời, nhìn về phía mặt trời đang dần dần chìm xuống mặt biển, tạo thành một đường sáng bóng thẳng tắp, nói:
- Đương nhiên, nếu như công ty nghiên cứu máy móc Quả Xác kia có thể mời tôi làm nghiên cứu sinh, vậy thì không còn gì tốt bằng.
Đây là lý tưởng cuộc sống của Hứa Nhạc khi còn ở Đại khu Đông Lâm, nhưng mà vào giờ khắc này, Hứa Nhạc càng muốn hơn chính là, làm những điều mà hắn đã hứa hẹn với Trương Tiểu Manh, đi đến một công ty lớn, nhận được một tiền lương không tệ, mua một căn nhà, sau đó... lẳng lặng nhìn cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, bàn quan mà nhìn xem cái thế giới này còn có... những chuyện như là pháp luật công bằng đạo nghĩa nữa hay không...
- Chỉ vậy thôi sao?
Thai Chi Nguyên ở một bên lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên cười một tiếng, chợt lắc đầu nói:
- Vốn tôi định có thể giúp cậu làm một chút chuyện tình, nhưng hiện tại xem ra, cái gì cũng không cần nữa.
Hứa Nhạc cũng nở nụ cười, nói:
- Nếu như vị đại thiếu gia cậu không muốn thiếu người khác cái gì, vậy thì cậu đem chiếc ô tô màu đen kia tặng lại cho tôi đi. Ngày hôm đó trong bãi đậu xe ngầm kia, phát giác ra được chiếc xe kia cực kỳ rắn chắc, tôi có chút hiếu kỳ cấu tạo bên trong của nó.
- Chuyện này không thành vấn đề.
Thai Chi Nguyên nói.
- Lý tưởng cuộc sống của cậu đến tột cùng là cái gì? Nhà của cậu gia thế quá tốt, giống như là bất cứ chuyện gì cũng có người thay cậu lo lắng hết... Có khi nào trong lòng cậu có suy nghĩ muốn trở thành Tổng Thống hay không?
Hứa Nhạc xoay đầu lại, tò mò nhìn khuôn mặt có chút gầy yếu của Thai Chi Nguyên, hỏi.
Trên mặt Thai Chi Nguyên chợt nổi lên một vẻ u sầu nhàn nhạt, nói:
- Mỗi người đều có một lý tưởng nào đó... Lúc còn nhỏ, lý tưởng của tôi là...
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời dần dần chìm hẳn. Mặt biển không còn sự chiếu rọi của mặt trời liền biến thành một màu lam đen sâu thẳm, giống như một viên ngọc thạch xanh thẫm khổng lồ. Hai gã thanh niên có thân phận hoàn toàn khác nhau, đang trên bờ biển nói về lý tưởng, về cuộc sống... bầu trời vô tận đầy sao bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.
- Vị trí của mỗi người đều không giống nhau, lý tưởng cũng sẽ hoàn toàn không giống nhau. Tôi nghĩ phải hoàn toàn giải quyết chuyện quân võ trang Phiến loạn ở Thanh Long Sơn, bất luận dùng phương thức gì, đều cũng phải giải quyết đám giặc phản quốc này, không thể để chúng níu kéo bước chân của Liên Bang được.
Đương lúc nói chuyện lý tưởng từ có một cô bạn gái xinh đẹp, có thể cùng nhau chơi đùa trên bờ biển, lại chuyển sang phạm trù nói về chuyện chính trị, biểu tình Thai Chi Nguyên liền trở nên nghiêm túc hơn. Nếu đổi lại là một gã thanh niên gầy yếu chưa tới 20 tuổi khác mà nói ra những lời này, đều cũng sẽ khiến cho người khác nghe mà ôm bụng bật cười, té xuống bãi cát.
Nhưng Hứa Nhạc lại rõ ràng trầm mặc lắng nghe, bởi vì hắn biết rất rõ, người thanh niên đang ở bên cạnh của mình này, trong tương lai nói không chừng thật sự có thể làm được chuyện này.
- Sự uy hiếp của Đế Quốc là rất rõ ràng, những mâu thuẫn xã hội bên trong Liên Bang đều phải tìm mọi cách giảm bớt đi, chúng ta cần phải nắm bắt một cơ hội phát triển hòa bình... Mà đó cũng không phải là lý tưởng của tôi, những chuyện này đều là bước chuẩn bị cho việc thực hiện lý tưởng của mình mà thôi.
Thai Chi Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn bầu trời đầy sao... trên mặt không ngờ lại hiện ra một vẻ mặt có chút cực kỳ kỳ quái, chậm rãi nói:
- Tương lai Liên Bang đến tột cùng là sẽ đi về đâu? Từ khi nguồn năng lượng Liên Bang càng ngày càng thiếu tốn đi, toàn bộ Liên Bang tựa hồ đã lâm vào không khí trầm lặng rất nhiều năm... Vì sao lý tưởng của chúng ta, ánh mắt của chúng ta, cuối cùng đều dừng lại trên quyền lực, tài sản mấy thứ kia... Đó là bởi vì tuyệt đại đa số mọi người đều không có quyền lực và tài sản.
Những lời này Hứa Nhạc cũng không có nói ra miệng, bởi vì hắn nhìn ra, Thai Chi Nguyên nói những lời như thế, đều là cực kỳ chân thành. Hắn theo ánh mắt Thai Chi Nguyên nhìn lên bầu trời. Lúc này bốn phía trên bờ cát, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài vệt sáng lóe lên, không có chút ánh sáng nào cả, càng khiến cho những ánh sao trên bầu trời càng thêm rõ ràng hơn.
- Tương lai của Liên Bang kia, hẳn là nằm trong các tinh hệ giữa không trung.
Thai Chi Nguyên có chút xuất thần nhìn một màn sao trời kia, một hồi lâu sau mới dùng ngữ khí cực kỳ chậm rãi nói.
- Liên Bang hiện tại đang quản lý 74 hành tinh hệ, nghe nói Đế Quốc bên kia hiện nay có 16 hành tinh hệ... Không gian lân cận cũng đã thăm dò hết rồi, những nơi xa hơn trong dãy ngân hà, cũng không phải khả năng du hành vũ trụ, khoa học kỹ thuật hiện tại có khả năng chống đỡ được... Trong hoàn cảnh trọng lực hấp dẫn của vũ trụ, thân thể nhân loại cuối cùng cũng thể hiện quá mức yếu ớt.
- Không đi sâu vào trong dãy ngân hà, vậy thì phải đi đâu đây? Bên ngoài vũ trụ còn có không gian rất lớn, nếu như nói chiến tranh giữa Liên Bang và Đế Quốc nguyên nhân chủ yếu là do tài nguyên, chính là thế giới lớn như vậy, vì cái gì chúng ta cũng không nên vì một số con ruồi bọ bên trong góc tường mà liều mạng sống chết như vậy.
Khóe môi Thai Chi Nguyên toát lên một tia trào phúng:
- Còn có những gã chính khách, gia tộc, thương nhân bên trong Liên Bang kia... cho dù bọn họ đều là những lỗ đen không đáy, chính là vũ trụ này to lớn, đủ để thỏa mãn dã tâm của bọn họ.
- Đó là một lý tưởng tốt đẹp, tự nhiên cũng là một ý tưởng vô cùng kỳ lạ.
Hứa Nhạc trầm mặc một lát sau, nói:
- Nếu muốn chạy qua các tinh hệ khác, phải băng qua Mà Trời Hắc Ám... Bằng vào khả năng bay liên tục hiện thời, kỳ thật cũng có khả năng làm được, vấn đề là không có được bản đồ tinh đồ cùng với dấu hiệu cửa không gian. Từ lúc Hiến Lịch bắt đầu, cũng đã phái ra mấy chiếc phi thuyền thăm dò, nhưng cũng không có bất cứ phi thuyền nào có thể trở về.
Bên trên bờ cát, trong màn đêm tràn đầy sao dày đặc kia, có một khu vực kỳ lạ không hề có một vì sao nào. Khu vực đó chính là vị trí bên ngoài hệ ngân hà của Liên Bang, nếu nhân loại muốn ra bên ngoài hệ ngân hà, chân chính đi vào trong không gian, con đường kia chính là con đường lựa chọn tốt nhất, bởi vì bất luận đi từ bất cứ phương hướng nào khác để xuất phát, đều phải gặp được sự ngăn cản của vô số Hằng Tinh... nhưng mà cũng chính cái khu vực không hề có bất cứ dấu hiệu gì kia, trong mấy trăm năm qua đã cắn nuốt không biết bao nhiêu chiếc phi thuyền vũ trụ tiến hành do thám, cho nên mới được gọi là Màn Trời Hắc Ám.
Thai Chi Nguyên nhìn bầu trời đầy sao bên trên kia, vô cùng tiếc hận, nói:
- Nghe nói trước kia... đã từng có người chân chính rời ra bên ngoài tinh hệ này. Trên thế giới này đã từng có người có thể đi ra ngoài thế giới tinh hà ngoài thiên hà này... đáng tiếc cũng không có người nào từng quay trở về. Bất quá, trước đây đã có người có thể làm được, vì sao chúng ta lại không thể làm được cơ chứ?
- Đó nhất định là truyền thuyết mà thôi...
Hứa Nhạc lắc đầu:
- Lấy truyền thuyết làm lý tưởng cuộc sống, so với tôi còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng hắn vẫn như cũ nảy sinh ra một tia kính ý đối với Thai Chi Nguyên, nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng tay trên cổ tay mình, nghĩ đến những câu nói khắc bên trên cái thủ trạc kia.
- Mà chung quy về mặt lý tưởng, tôi không có giống như đại đa số những người trong Liên Bang vậy, đem lý trưởng rắc lên một chút muối, hong lửa, sau đó đem đi nhắm rượu...
Thai Chi Nguyên có chút trào phúng nói.
Hứa Nhạc cười nói:
- Thịt muối quả thật ăn không ngon bằng thịt nướng...
- Cậu lại nói lỡ miệng rồi.
Thai Chi Nguyên cúi đầu, nửa cười nửa không, nhìn hắn nói:
- Câu ngạn ngữ cổ này, trong Liên Bang cũng không có mấy người hiểu được nó có ý nghĩa này. Trong một thời đại chỉ có thể ăn thịt tổng hợp như hiện tại, cũng không có ai dùng thịt muối, cũng không có ai làm thịt nướng... Trừ phi kẻ đó thường xuyên ăn thịt thú hoang...
- Một tên gia hỏa thường xuyên ăn thịt thú hoang, làm thế nào có thể là một tên gia hỏa bình thường được cơ chứ?
Hứa Nhạc cười cười, cũng không có giải thích gì, trong lòng vừa ái náy vừa suy nghĩ, nghĩ tới Trâu rừng, Phong đại thúc, Giáo sư Cận, Thai phu nhân, biệt khu H1, con chip vi mạch sau gáy, những danh từ kia, đến tột cùng là có mối liên hệ thế nào?
Danh sách chương