“Hắn giả bộ mà ngươi cũng tin ư?”. Thẩm Thiên Phong giận dữ nói.
Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ cười yếu ớt. “Ta không sao, điều dưỡng nội tức một chút là được”
Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn đại ca của hắn – cần phải điều dưỡng nội tức nữa đó biết không!
Thẩm Thiên Phong cảm giác thật tuyệt vọng.
“Ngươi điều dưỡng nội tức có cần ta phải ra ngoài không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ dịu dàng kéo lại bàn tay nhỏ bé. “Lăng nhi ở lại giúp ta”
Thẩm Thiên Phong im lặng hỏi trời xanh, xoay người ra cửa.
Hắn cần được yên tĩnh một chút!
Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng liếc mắt nhìn nhau, sau đó đầy ăn ý mà cười thành tiếng.
Thẩm tiểu thụ nằm trên người hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Tần Thiếu Vũ xoay người đè Thẩm Thiên Lăng xuống, kề vào tai hắn cọ cọ.
“Ngày mai ngươi phải cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng vòng qua cổ hắn.
“Yên tâm đi, không sao đâu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta và Thiên Phong đều ở đây, thiên hạ này không có ai dám công khai xông vào”
Những lời này thật cực kì khí phách! Thẩm tiểu thụ bị chọt trúng điểm “sùng bái mù quáng”, lập tức nghĩ xx một lần cũng không thành vấn đề, thậm chí ngay cả tề chanh (quả chanh hình cuống rốn ~) cũng không sao!
“Nhìn thế nào cũng thấy tinh thần không tốt”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Ngủ không ngon ư?”
Thẩm tiểu thụ nghe vậy trong lòng căm giận, vì mỗi tối đều sợ ngủ rồi sẽ làm bậy, lỡ quên mất người bên cạnh chính là đại ca thì tiêu đời! Phải biết rằng trước kia lúc sáng sớm tỉnh dậy, có đôi khi tay mình sẽ đặt trong quần ai kia!
Quả thật nghĩ đến là mất ngủ!
“Không có ta ngủ không được ư?”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.
Thật ra không phải, nhưng mấy câu âu yếm MOE kiểu này đương nhiên không thể bác bỏ! Vì vậy Thẩm tiểu thụ rất vô sỉ mà cam chịu.
Ánh mắt Tần cung chủ quả nhiên càng dịu dàng. “Đợi cho giải quyết xong việc này rồi, ta sẽ ngủ với ngươi mỗi ngày”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi thật trắng trợn.
“Ngủ chút đi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng. “Ta ngủ với ngươi”
Chẳng lẽ không muốn xx một chút sao? Thẩm Thiên Lăng vừa hơi thất vọng vừa yên tâm ngủ, còn ngáy o o rất du dương.
Vừa nghe đã thấy sảng khoái!
Tần Thiếu Vũ vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt khuôn mặt hắn, đáy mắt chứa đựng cả một đời dịu dàng.
Tối hôm đó, Diệp Cẩn thừa dịp trời tối lẻn vào quán trọ. Thẩm Thiên Lăng vốn định chào hỏi nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của đại ca thì thức thời đem lời nuốt xuống.
“Ngủ sớm đi”. Thẩm Thiên Phong nhét hắn vào trong chăn.
Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn quấn chăn quay mặt vào tường.
Thẩm Thiên Phong tựa bên giường đọc sách.
“Khụ khụ!” Thẩm Thiên Lăng ho khan.
Thẩm Thiên Phong lãnh khốc không gì sánh được. “Im miệng”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sao có thể như vậy, có còn tình huynh đệ thuần khiết tốt đẹp nữa không? Một lúc sau, hắn dứt khoát xoay người nhìn đại ca. “Diệp cốc chủ đến giúp chúng ta, ngươi không thể có thái độ này, cần phải rộng lượng!”
“Nếu ta không rộng lượng, nhiều năm qua đã sớm đánh hắn thành đầu heo rồi”. Thẩm Thiên Phong lành lạnh nói.
“Giữa các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”. Thẩm tiểu thụ thật sự tò mò.
Nhưng đại ca hắn không chịu nói.
Không chịu nói chỉ càng khiến người xem tò mò biết không! Vì vậy Thẩm tiểu thụ lần lượt thi triển các thủ đoạn MOE vô sỉ, đau khổ cầu xin, nhõng nhẽo, cứng rắn, khích tướng… mưu đồ moi chân tướng từ miệng Thẩm Thiên Phong ra.
Sau đó hắn bị xốc dậy đánh vào mông.
“Ta đã lớn rồi!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận kháng nghị, thẹn quá thành giận nên đâm ra phản ứng. Có còn nhân quyền không!
“Ngủ!”. Thẩm Thiên Phong thể hiện uy nghiêm của đại ca.
Thẩm tiểu thụ giận dữ ôm hết chăn, lăn đến sát góc tường.
Thật cực kì tức giận!
Chiều hôm sau, Diệp Cẩn y như kế hoạch mà nằm trên giường. Thân hình hắn thon gầy, có bảy tám phần giống Thẩm Thiên Lăng, hơn nữa đắp chăn xoã tóc, thoạt nhìn chính là một mỹ nhân bị bệnh.
“Thay đồ”. Tần Thiếu Vũ ném cho hắn một bộ áo trong.
Diệp Cẩn không hiểu. “Cái này cũng phải thay sao?”. Rõ ràng lão tử có mặc!
“Lăng nhi không mặc vải bông”. Tần cung chủ khinh bỉ nói. “Chỉ mặc gấm tuyết loại tốt”
Diệp Cẩn: …
Nhà giàu mới nổi rất giỏi sao?
Đã giúp ngươi mà còn nói nhảm nhiều như vậy!
“Cung chủ”. Ám vệ ở ngoài cửa nói. “Hồng thiếu bang chủ mang dượng đến gặp”
Diệp Cẩn nhanh chóng nằm ngoảnh mặt vào trong.
“Mời vào”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, chân mày hơi nhíu lại, dù ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ hắn đang lo lắng cho phu nhân mình.
Cực kì chân thật!
“Tần cung chủ, Thẩm công tử”. Hồng Phi Hoàng vào trước, theo sau là một nam tử trung niên mặc đồ dị tộc, là người áo đen hôm đó. Hốc mắt rất sâu, gò má cao, mũi như diều hâu, vừa nhìn thì biết không phải người Hán.
Hồng Phi Hoàng từng có một người dì gả đến Tây Vực, có một người dượng thế này cũng không quá bất ngờ.
“Tần cung chủ”. Người áo đen cũng dùng tiếng Hán hơi ngọng mà chào hỏi, vẻ mặt rất hiền lành.
“Ngươi là vu y nổi tiếng ở Tây Vực thật ư?”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ hơi hoài nghi, rõ ràng chưa hoàn toàn tin tưởng. “Mấy năm trước ta cũng ghé qua Tây Vực, lại chưa từng nghe tên các hạ”
“Nổi tiếng chưa chắc là tốt”. Người áo đen thản nhiên. “Nếu không có bản lĩnh, ta cũng không đến đây tự khiến bản thân mất mặt”
Tần Thiếu Vũ nhìn “Thẩm Thiên Lăng” trên giường, làm như còn đang do dự.
“Cung chủ để dượng ta thử một chút đi”. Hồng Phi Hoàng ở bên cạnh khuyên. “Hồi bé ta bị bệnh nặng không dậy nổi, cũng là hắn chữa khỏi cho ta”
Tần Thiếu Vũ lại nhìn người áo đen, nét mặt hơi thoả hiệp. “Cần ta tránh đi không?”
“Không cần”. Người áo đen nói. “Có thể để ta bắt mạch Thẩm công tử trước không?
Tần Thiếu Vũ gật đầu, lấy tay Diệp Cẩn ra khỏi chăn, động tác cẩn thận như sợ rằng đánh thức người đang ngủ mê mang.
Người áo đen đặt ngón trỏ lên mạch của hắn.
Đừng sờ tay lão tử! Diệp cốc chủ nổi da gà.
Ghê tởm chết!
Diệp Cẩn sống không bằng chết, dự định sau khi xong việc sẽ rửa tay ba chục lần.
Vì lúc trước Hoa Đường đã nói qua với hắn Thẩm Thiên Lăng trúng loại độc nào, nên Diệp Cẩn dễ dàng dùng nội công thay đổi mạch đập. Một lúc sau, người áo đen rút tay về nói. “Tần cung chủ yên tâm, Thẩm công tử không xảy ra việc gì lớn”
“Thật sao?”. Giọng Tần Thiếu Vũ lộ ra một chút vui mừng.
“Đương nhiên”. Người áo đen gật đầu. “Chỉ cần dùng thảo dược thích hợp để tắm, sau đó dùng kinh văn trừ tà, muộn nhất là ngày mai sẽ tỉnh”
Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
“Chuyện quỷ thần không phải cái gì cũng không đáng tin”. Thấy vẻ mặt hắn không thích hợp, Hồng Phi Hoàng vội nói. “Dù sao cũng không có gì xấu, xin cung chủ tạm thời đáp ứng thử một lần”
“Nếu cung chủ đồng ý, bây giờ ta sẽ kê đơn”. Người áo đen cũng mở miệng.
“Kê đơn trước đi”. Tần Thiếu Vũ cam chịu.
Ám vệ nhanh chóng mang giấy tới, người áo đen xoát xoát vài nét viết xong phương thuốc, vừa gọi người đi lấy vừa bày ra chuông đồng trong phòng.
Tần Thiếu Vũ nhìn Diệp Cẩn, chỉ thấy vẻ mặt hắn buông lỏng, chỉ còn kém ngáy ngủ chảy nước miếng nữa thôi.
Thấy thế nào cũng giống như ngủ quên, hoàn toàn không đáng tin chút nào… Tần cung chủ hơi đau đầu.
Người áo đen đứng bên giường, bắt đầu thấp giọng niệm chú.
Thẩm Thiên Lăng đứng ở sát vách, yên tĩnh lặng nghe.
“Thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng dùng khẩu hình không tiếng động hỏi.
Thẩm Thiên Phong lãnh khốc lắc đầu, thực tế là hắn nghe không hiểu!
Loại chuyện nhục nhã danh hiệu đại hiệp này nhất định không thể nói ra!
Diệp Cẩn vẫn nằm trên giường không phản ứng, Tần Thiếu Vũ cũng không ngăn lại người áo đen, tuỳ ý để hắn nhắm mắt niệm chú suốt thời gian uống cạn một chén trà.
“Mua thuốc về rồi”. Ám vệ thở hồng hộc chạy vào.
Người áo đen mở mắt, trên trán có một lớp mồ hôi.
“Rất mệt sao?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
“Giành lại sinh mệnh từ linh hồn tà ác đương nhiên phải mệt”. Người áo đen thở phào một cái. “Có điều nếu trị hết cho Thẩm công tử, có mệt cũng đáng”
“Nếu ngày mai Lăng nhi quả thật tỉnh, Tần mỗ nhất định cảm tạ vạn lượng hoàng kim”. Tần Thiếu Vũ cực kì ngông cuồng!
“Cung chủ khách khí rồi, đây là duyên phận giữa ta và Thẩm công tử”. Người áo đen hỏi. “Có cần ta sắc thuốc cho Thẩm công tử không?”
“Không cần, giao cho người hầu là được rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không còn gì khác, ta sẽ sai người đưa hai vị quay về”
“Cũng được”. Người áo đen gật đầu, móc trong ngực ra một bình sứ. “Viên thuốc này sắc chung với thuốc, có thể tăng thêm công hiệu”
“Là gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhận lấy,
“Là thuốc của Tây Vực, không tên”. Người áo đen nói. “Rất hữu dụng”
“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ đưa thuốc cho ám vệ.
“Chúng ta cáo từ trước”. Người áo đen nói. “Nếu có chuyện gì, Tần cung chủ có thể tìm ta mọi lúc”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn theo hai người rời khỏi phòng.
“Đi rồi sao?”. Sát vách, Thẩm Thiên Lăng dè dặt hỏi.
“Đi”. Thẩm Thiên Phong nói.
“Ta có thể qua đó sao?”. Thẩm Thiên Lăng muốn đi xem ngọn nguồn.
“Có gì đâu mà xem!”. Thẩm Thiên Phong khinh thường.
Đương nhiên là có! Ngươi không muốn xem không có nghĩa là ta không muốn xem! Thẩm tiểu thụ ưm ưm một chút bày tỏ kháng nghị, sau đó lén lút chạy qua phòng bên.
Thẩm Thiên Phong lãnh khốc hừ một tiếng!
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ hơi bất ngờ. “Sao lại qua đây?”
“Sự việc sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Diệp Cẩn đang ngồi trên giường xem phương thuốc, vẻ mặt hơi nghiền ngẫm.
“Phát hiện điều gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lời niệm chú lúc nãy là Cổ Tâm chú”. Diệp Cẩn nói. “Nếu trong cơ thể có cổ trùng, nghe xong sẽ bị hắn khống chế, biến thành con rối vô hồn”
Thẩm Thiên Lăng đổ mồ hôi lạnh.
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Nói tỉ mỉ một chút”
“Nói cách khác, nếu nằm đây là Thẩm công tử, mà trong cơ thể hắn cổ trùng chưa bị bức ra thì dưới đoạn niệm chú lúc nãy, dần dần cổ độc sẽ ăn lên não”. Diệp Cẩn lắc cái chai trong tay. “Đây là bột phấn làm từ xác Cổ vương, người trúng cổ chỉ cần hít vào một ít, dù bình thường không biết võ công cũng sẽ trở nên cực mạnh”
“Mục đích là gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Đoạn niệm chú vừa rồi bảo Lăng nhi làm gì?”
Diệp Cẩn lời ít ý nhiều. “Hạ độc giết ngươi”
Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Quả thật là phương thức của Phượng Cửu Dạ và Khương Cốt bang”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Nhưng nếu bọn hắn muốn lấy đồ trong tay ta, sao phải dùng phương thức này khiến ta giết người?”. Trúng cổ sẽ biến thành kẻ ngốc, còn có giá trị lợi dụng gì nữa.
“Cổ độc chỉ là tạm thời thôi, đối phương có thể hạ cổ thì cũng có giải dược”. Diệp Cẩn giải thích.
“Nếu ngươi thật sự giết ta, Truy Ảnh cung và Nhật Nguyệt sơn trang sẽ gây thù. Đến lúc đó Ma giáo sẽ có phương pháp đồn đãi khiến ngươi không thể tồn tại trong chính đạo được nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ Truy Ảnh cung giàu có thuộc tầm cỡ quốc gia, nếu ta chết đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn chiếm tài sản, các môn phái còn lại sẽ ngại mặt mũi trên giang hồ, nhưng Ma giáo thì chẳng có gì để đắn đo cả”
Hèn hạ như vậy a! Trình độ chán ghét của Thẩm tiểu thụ dành cho Phượng Cửu Dạ lại nâng lên một bậc!
“Hiện giờ phải làm sao?”. Diệp Cẩn hỏi.
“Không bằng tương kế tựu kế một lần nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Nói với mọi người rằng ngươi trúng độc ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
“Ta sẽ kiếm cớ khiến Thiên Phong giả bộ rời khỏi, sau đó âm thầm vòng lại”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đến lúc đó nếu ta lại trúng độc thì Ma giáo tất nhiên sẽ cho rằng đó là thời cơ tốt để cướp người”
“Không sai”. Diệp Cẩn gật đầu. “Nếu hành động thuận lợi, nhớ chặt tay của cái tên vừa cầm lấy tay ta!”
Lão tử cũng có thể để ngươi tuỳ tiện sờ loạn sao?
Ghê tởm chết!
“Thiên Phong đang làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ở sát vách”. Thẩm Thiên Lăng liếc Diệp Cẩn.
Diệp cốc chủ nhất thời giận tím mặt. “Ngươi nhìn ta làm gì, ta không có quan hệ gì với hắn!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi – ngươi - ngươi đừng nhạy cảm vậy chứ! Ta còn chưa nói gì, sao ngươi lại có tật giật mình vậy chứ?
Quả thật một chút kỹ xảo biểu diễn cũng không có!
Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ cười yếu ớt. “Ta không sao, điều dưỡng nội tức một chút là được”
Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn đại ca của hắn – cần phải điều dưỡng nội tức nữa đó biết không!
Thẩm Thiên Phong cảm giác thật tuyệt vọng.
“Ngươi điều dưỡng nội tức có cần ta phải ra ngoài không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ dịu dàng kéo lại bàn tay nhỏ bé. “Lăng nhi ở lại giúp ta”
Thẩm Thiên Phong im lặng hỏi trời xanh, xoay người ra cửa.
Hắn cần được yên tĩnh một chút!
Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng liếc mắt nhìn nhau, sau đó đầy ăn ý mà cười thành tiếng.
Thẩm tiểu thụ nằm trên người hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Tần Thiếu Vũ xoay người đè Thẩm Thiên Lăng xuống, kề vào tai hắn cọ cọ.
“Ngày mai ngươi phải cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng vòng qua cổ hắn.
“Yên tâm đi, không sao đâu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta và Thiên Phong đều ở đây, thiên hạ này không có ai dám công khai xông vào”
Những lời này thật cực kì khí phách! Thẩm tiểu thụ bị chọt trúng điểm “sùng bái mù quáng”, lập tức nghĩ xx một lần cũng không thành vấn đề, thậm chí ngay cả tề chanh (quả chanh hình cuống rốn ~) cũng không sao!
“Nhìn thế nào cũng thấy tinh thần không tốt”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Ngủ không ngon ư?”
Thẩm tiểu thụ nghe vậy trong lòng căm giận, vì mỗi tối đều sợ ngủ rồi sẽ làm bậy, lỡ quên mất người bên cạnh chính là đại ca thì tiêu đời! Phải biết rằng trước kia lúc sáng sớm tỉnh dậy, có đôi khi tay mình sẽ đặt trong quần ai kia!
Quả thật nghĩ đến là mất ngủ!
“Không có ta ngủ không được ư?”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.
Thật ra không phải, nhưng mấy câu âu yếm MOE kiểu này đương nhiên không thể bác bỏ! Vì vậy Thẩm tiểu thụ rất vô sỉ mà cam chịu.
Ánh mắt Tần cung chủ quả nhiên càng dịu dàng. “Đợi cho giải quyết xong việc này rồi, ta sẽ ngủ với ngươi mỗi ngày”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi thật trắng trợn.
“Ngủ chút đi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng. “Ta ngủ với ngươi”
Chẳng lẽ không muốn xx một chút sao? Thẩm Thiên Lăng vừa hơi thất vọng vừa yên tâm ngủ, còn ngáy o o rất du dương.
Vừa nghe đã thấy sảng khoái!
Tần Thiếu Vũ vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt khuôn mặt hắn, đáy mắt chứa đựng cả một đời dịu dàng.
Tối hôm đó, Diệp Cẩn thừa dịp trời tối lẻn vào quán trọ. Thẩm Thiên Lăng vốn định chào hỏi nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của đại ca thì thức thời đem lời nuốt xuống.
“Ngủ sớm đi”. Thẩm Thiên Phong nhét hắn vào trong chăn.
Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn quấn chăn quay mặt vào tường.
Thẩm Thiên Phong tựa bên giường đọc sách.
“Khụ khụ!” Thẩm Thiên Lăng ho khan.
Thẩm Thiên Phong lãnh khốc không gì sánh được. “Im miệng”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sao có thể như vậy, có còn tình huynh đệ thuần khiết tốt đẹp nữa không? Một lúc sau, hắn dứt khoát xoay người nhìn đại ca. “Diệp cốc chủ đến giúp chúng ta, ngươi không thể có thái độ này, cần phải rộng lượng!”
“Nếu ta không rộng lượng, nhiều năm qua đã sớm đánh hắn thành đầu heo rồi”. Thẩm Thiên Phong lành lạnh nói.
“Giữa các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”. Thẩm tiểu thụ thật sự tò mò.
Nhưng đại ca hắn không chịu nói.
Không chịu nói chỉ càng khiến người xem tò mò biết không! Vì vậy Thẩm tiểu thụ lần lượt thi triển các thủ đoạn MOE vô sỉ, đau khổ cầu xin, nhõng nhẽo, cứng rắn, khích tướng… mưu đồ moi chân tướng từ miệng Thẩm Thiên Phong ra.
Sau đó hắn bị xốc dậy đánh vào mông.
“Ta đã lớn rồi!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận kháng nghị, thẹn quá thành giận nên đâm ra phản ứng. Có còn nhân quyền không!
“Ngủ!”. Thẩm Thiên Phong thể hiện uy nghiêm của đại ca.
Thẩm tiểu thụ giận dữ ôm hết chăn, lăn đến sát góc tường.
Thật cực kì tức giận!
Chiều hôm sau, Diệp Cẩn y như kế hoạch mà nằm trên giường. Thân hình hắn thon gầy, có bảy tám phần giống Thẩm Thiên Lăng, hơn nữa đắp chăn xoã tóc, thoạt nhìn chính là một mỹ nhân bị bệnh.
“Thay đồ”. Tần Thiếu Vũ ném cho hắn một bộ áo trong.
Diệp Cẩn không hiểu. “Cái này cũng phải thay sao?”. Rõ ràng lão tử có mặc!
“Lăng nhi không mặc vải bông”. Tần cung chủ khinh bỉ nói. “Chỉ mặc gấm tuyết loại tốt”
Diệp Cẩn: …
Nhà giàu mới nổi rất giỏi sao?
Đã giúp ngươi mà còn nói nhảm nhiều như vậy!
“Cung chủ”. Ám vệ ở ngoài cửa nói. “Hồng thiếu bang chủ mang dượng đến gặp”
Diệp Cẩn nhanh chóng nằm ngoảnh mặt vào trong.
“Mời vào”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, chân mày hơi nhíu lại, dù ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ hắn đang lo lắng cho phu nhân mình.
Cực kì chân thật!
“Tần cung chủ, Thẩm công tử”. Hồng Phi Hoàng vào trước, theo sau là một nam tử trung niên mặc đồ dị tộc, là người áo đen hôm đó. Hốc mắt rất sâu, gò má cao, mũi như diều hâu, vừa nhìn thì biết không phải người Hán.
Hồng Phi Hoàng từng có một người dì gả đến Tây Vực, có một người dượng thế này cũng không quá bất ngờ.
“Tần cung chủ”. Người áo đen cũng dùng tiếng Hán hơi ngọng mà chào hỏi, vẻ mặt rất hiền lành.
“Ngươi là vu y nổi tiếng ở Tây Vực thật ư?”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ hơi hoài nghi, rõ ràng chưa hoàn toàn tin tưởng. “Mấy năm trước ta cũng ghé qua Tây Vực, lại chưa từng nghe tên các hạ”
“Nổi tiếng chưa chắc là tốt”. Người áo đen thản nhiên. “Nếu không có bản lĩnh, ta cũng không đến đây tự khiến bản thân mất mặt”
Tần Thiếu Vũ nhìn “Thẩm Thiên Lăng” trên giường, làm như còn đang do dự.
“Cung chủ để dượng ta thử một chút đi”. Hồng Phi Hoàng ở bên cạnh khuyên. “Hồi bé ta bị bệnh nặng không dậy nổi, cũng là hắn chữa khỏi cho ta”
Tần Thiếu Vũ lại nhìn người áo đen, nét mặt hơi thoả hiệp. “Cần ta tránh đi không?”
“Không cần”. Người áo đen nói. “Có thể để ta bắt mạch Thẩm công tử trước không?
Tần Thiếu Vũ gật đầu, lấy tay Diệp Cẩn ra khỏi chăn, động tác cẩn thận như sợ rằng đánh thức người đang ngủ mê mang.
Người áo đen đặt ngón trỏ lên mạch của hắn.
Đừng sờ tay lão tử! Diệp cốc chủ nổi da gà.
Ghê tởm chết!
Diệp Cẩn sống không bằng chết, dự định sau khi xong việc sẽ rửa tay ba chục lần.
Vì lúc trước Hoa Đường đã nói qua với hắn Thẩm Thiên Lăng trúng loại độc nào, nên Diệp Cẩn dễ dàng dùng nội công thay đổi mạch đập. Một lúc sau, người áo đen rút tay về nói. “Tần cung chủ yên tâm, Thẩm công tử không xảy ra việc gì lớn”
“Thật sao?”. Giọng Tần Thiếu Vũ lộ ra một chút vui mừng.
“Đương nhiên”. Người áo đen gật đầu. “Chỉ cần dùng thảo dược thích hợp để tắm, sau đó dùng kinh văn trừ tà, muộn nhất là ngày mai sẽ tỉnh”
Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
“Chuyện quỷ thần không phải cái gì cũng không đáng tin”. Thấy vẻ mặt hắn không thích hợp, Hồng Phi Hoàng vội nói. “Dù sao cũng không có gì xấu, xin cung chủ tạm thời đáp ứng thử một lần”
“Nếu cung chủ đồng ý, bây giờ ta sẽ kê đơn”. Người áo đen cũng mở miệng.
“Kê đơn trước đi”. Tần Thiếu Vũ cam chịu.
Ám vệ nhanh chóng mang giấy tới, người áo đen xoát xoát vài nét viết xong phương thuốc, vừa gọi người đi lấy vừa bày ra chuông đồng trong phòng.
Tần Thiếu Vũ nhìn Diệp Cẩn, chỉ thấy vẻ mặt hắn buông lỏng, chỉ còn kém ngáy ngủ chảy nước miếng nữa thôi.
Thấy thế nào cũng giống như ngủ quên, hoàn toàn không đáng tin chút nào… Tần cung chủ hơi đau đầu.
Người áo đen đứng bên giường, bắt đầu thấp giọng niệm chú.
Thẩm Thiên Lăng đứng ở sát vách, yên tĩnh lặng nghe.
“Thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng dùng khẩu hình không tiếng động hỏi.
Thẩm Thiên Phong lãnh khốc lắc đầu, thực tế là hắn nghe không hiểu!
Loại chuyện nhục nhã danh hiệu đại hiệp này nhất định không thể nói ra!
Diệp Cẩn vẫn nằm trên giường không phản ứng, Tần Thiếu Vũ cũng không ngăn lại người áo đen, tuỳ ý để hắn nhắm mắt niệm chú suốt thời gian uống cạn một chén trà.
“Mua thuốc về rồi”. Ám vệ thở hồng hộc chạy vào.
Người áo đen mở mắt, trên trán có một lớp mồ hôi.
“Rất mệt sao?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
“Giành lại sinh mệnh từ linh hồn tà ác đương nhiên phải mệt”. Người áo đen thở phào một cái. “Có điều nếu trị hết cho Thẩm công tử, có mệt cũng đáng”
“Nếu ngày mai Lăng nhi quả thật tỉnh, Tần mỗ nhất định cảm tạ vạn lượng hoàng kim”. Tần Thiếu Vũ cực kì ngông cuồng!
“Cung chủ khách khí rồi, đây là duyên phận giữa ta và Thẩm công tử”. Người áo đen hỏi. “Có cần ta sắc thuốc cho Thẩm công tử không?”
“Không cần, giao cho người hầu là được rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không còn gì khác, ta sẽ sai người đưa hai vị quay về”
“Cũng được”. Người áo đen gật đầu, móc trong ngực ra một bình sứ. “Viên thuốc này sắc chung với thuốc, có thể tăng thêm công hiệu”
“Là gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhận lấy,
“Là thuốc của Tây Vực, không tên”. Người áo đen nói. “Rất hữu dụng”
“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ đưa thuốc cho ám vệ.
“Chúng ta cáo từ trước”. Người áo đen nói. “Nếu có chuyện gì, Tần cung chủ có thể tìm ta mọi lúc”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn theo hai người rời khỏi phòng.
“Đi rồi sao?”. Sát vách, Thẩm Thiên Lăng dè dặt hỏi.
“Đi”. Thẩm Thiên Phong nói.
“Ta có thể qua đó sao?”. Thẩm Thiên Lăng muốn đi xem ngọn nguồn.
“Có gì đâu mà xem!”. Thẩm Thiên Phong khinh thường.
Đương nhiên là có! Ngươi không muốn xem không có nghĩa là ta không muốn xem! Thẩm tiểu thụ ưm ưm một chút bày tỏ kháng nghị, sau đó lén lút chạy qua phòng bên.
Thẩm Thiên Phong lãnh khốc hừ một tiếng!
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ hơi bất ngờ. “Sao lại qua đây?”
“Sự việc sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Diệp Cẩn đang ngồi trên giường xem phương thuốc, vẻ mặt hơi nghiền ngẫm.
“Phát hiện điều gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lời niệm chú lúc nãy là Cổ Tâm chú”. Diệp Cẩn nói. “Nếu trong cơ thể có cổ trùng, nghe xong sẽ bị hắn khống chế, biến thành con rối vô hồn”
Thẩm Thiên Lăng đổ mồ hôi lạnh.
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Nói tỉ mỉ một chút”
“Nói cách khác, nếu nằm đây là Thẩm công tử, mà trong cơ thể hắn cổ trùng chưa bị bức ra thì dưới đoạn niệm chú lúc nãy, dần dần cổ độc sẽ ăn lên não”. Diệp Cẩn lắc cái chai trong tay. “Đây là bột phấn làm từ xác Cổ vương, người trúng cổ chỉ cần hít vào một ít, dù bình thường không biết võ công cũng sẽ trở nên cực mạnh”
“Mục đích là gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Đoạn niệm chú vừa rồi bảo Lăng nhi làm gì?”
Diệp Cẩn lời ít ý nhiều. “Hạ độc giết ngươi”
Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Quả thật là phương thức của Phượng Cửu Dạ và Khương Cốt bang”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Nhưng nếu bọn hắn muốn lấy đồ trong tay ta, sao phải dùng phương thức này khiến ta giết người?”. Trúng cổ sẽ biến thành kẻ ngốc, còn có giá trị lợi dụng gì nữa.
“Cổ độc chỉ là tạm thời thôi, đối phương có thể hạ cổ thì cũng có giải dược”. Diệp Cẩn giải thích.
“Nếu ngươi thật sự giết ta, Truy Ảnh cung và Nhật Nguyệt sơn trang sẽ gây thù. Đến lúc đó Ma giáo sẽ có phương pháp đồn đãi khiến ngươi không thể tồn tại trong chính đạo được nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ Truy Ảnh cung giàu có thuộc tầm cỡ quốc gia, nếu ta chết đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn chiếm tài sản, các môn phái còn lại sẽ ngại mặt mũi trên giang hồ, nhưng Ma giáo thì chẳng có gì để đắn đo cả”
Hèn hạ như vậy a! Trình độ chán ghét của Thẩm tiểu thụ dành cho Phượng Cửu Dạ lại nâng lên một bậc!
“Hiện giờ phải làm sao?”. Diệp Cẩn hỏi.
“Không bằng tương kế tựu kế một lần nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Nói với mọi người rằng ngươi trúng độc ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
“Ta sẽ kiếm cớ khiến Thiên Phong giả bộ rời khỏi, sau đó âm thầm vòng lại”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đến lúc đó nếu ta lại trúng độc thì Ma giáo tất nhiên sẽ cho rằng đó là thời cơ tốt để cướp người”
“Không sai”. Diệp Cẩn gật đầu. “Nếu hành động thuận lợi, nhớ chặt tay của cái tên vừa cầm lấy tay ta!”
Lão tử cũng có thể để ngươi tuỳ tiện sờ loạn sao?
Ghê tởm chết!
“Thiên Phong đang làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ở sát vách”. Thẩm Thiên Lăng liếc Diệp Cẩn.
Diệp cốc chủ nhất thời giận tím mặt. “Ngươi nhìn ta làm gì, ta không có quan hệ gì với hắn!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi – ngươi - ngươi đừng nhạy cảm vậy chứ! Ta còn chưa nói gì, sao ngươi lại có tật giật mình vậy chứ?
Quả thật một chút kỹ xảo biểu diễn cũng không có!
Danh sách chương