Bởi vì Diệp cốc chủ thật sự rất ngạo kiều nên Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài tạm thời bỏ qua đại ca mà đổi sang chủ đề quần chúng nhân dân rất thích nghe. “Hay là chúng ta đi ăn cơm trước?”
“Mới đây mà đã đói rồi ư?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn cười. “Heo”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ta chỉ muốn điều hoà bầu không khí một chút biết không!
Thật oan uổng!
“Muốn ăn gì, ta sẽ gọi người lén mua đưa đến phòng ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi còn đang giả bộ hôn mê không thể ra ngoài ăn được, hành tung của Diệp Cẩn phải bí mật nên cũng không thể ra ngoài”
“Chúng ta sẽ tự giải quyết, ngươi và đại ca mau đi ăn đi”. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn không gì sánh được.
“Hừ!”. Diệp Cẩn đột nhiên lạnh lùng mà nổi giận.
Thẩm tiểu thụ quả thật muốn thầm hỏi trời xanh. Nãy giờ ta không có nói chuyện với ngươi, ngươi có gì đâu mà hừ? Chẳng lẽ kêu một tiếng đại ca cũng không được sao? Sao có thể ngạo kiều như vậy?
Quả thật chính là vua ngạo kiều!
“Ta ở trong phòng ăn với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trưa nay Thiên Phong có việc phải ra ngoài”
“Đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Hôm nay Ngâm Vô Sương muốn bức độc cho Ngâm Lạc Tuyết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy nói tất cả đều giữ bí mật nhưng Thiên Phong lo lắng tin tức lộ ra ngoài sẽ có người nhân cơ hội quấy rối, vì vậy qua giúp đỡ”
“Nguỵ quân tử!”. Diệp Cẩn lạnh lùng xen mồm vào.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nếu không nể mặt ngươi đang hỗ trợ, ta thật muốn dùng băng keo dán hai lớp lên miệng ngươi a!
“Có nguy hiểm hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Diệp Cẩn: “Ha ha ha!”
Thẩm Thiên Lăng choáng váng. Thấy đại ca ta gặp nguy hiểm mà ngươi lại lộ ra bộ dạng vui sướng này có phải hơi quá trớn rồi không!
“Nếu còn xen vào một câu nữa, đêm nay ngươi phải qua phòng Thiên Phong ngủ”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
Diệp Cẩn nhất thời chống nạnh chửi đổng lên giống y như một nữ nhân đanh đá. “Ai muốn ngủ với tên thái giám đó!”
Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh, tuy không hiểu rõ hắn có ý gì nhưng tin tức này hình như hơi lớn nha!
“Ngươi nói ai là thái giám?”. Thẩm Thiên Phong đứng ngoài cửa lạnh lùng nói.
“A A A!”. Diệp Cẩn nhanh chóng chạy ra phía sau Tần Thiếu Vũ.
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn, lúc trước nói rất hùng dũng oai vệ hiên ngang mà, còn tưởng ngươi thật sự lợi hại… Hơn nữa ngươi đừng tuỳ tiện khoác tay người khác a, đây là nam nhân của ta!
“Ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại một chuyến, có việc cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào”. Thẩm Thiên Phong không thèm nhìn Diệp Cẩn, chỉ nói với Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ nói. “Ngươi cũng phải cần thận”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, xoay người ra ngoài.
Diệp Cẩn ở sau lưng hắn thầm xí xí xí.
Thẩm Thiên Phong quay đầu lại. “Lăng nhi nhớ…”
Diệp Cẩn nhanh chóng thu lưỡi về, chui xuống gầm bàn ôm đầu, tốc độ nhanh như xẹt điện, nhìn rất có kinh nghiệm.
…
Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn quỳ lạy hắn.
“Nhớ ăn nhiều một chút”. Thẩm Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi nói xong thì xuống lầu. Nếu không phải lo lắng Ngâm Vô Sương xảy ra chuyện, lo lắng Tần Thiếu Vũ tìm người giả mạo Thẩm Thiên Lăng sẽ bị bại lộ, hắn rất muốn trói Diệp Cẩn lại nhét vào hũ dưa muối mà ướp.
“Liên quan gì đến ngươi”. Diệp Cẩn ngồi xổm dưới gầm bàn, cực kì AQ.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_
“Mới đây mà đã đói rồi ư?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn cười. “Heo”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ta chỉ muốn điều hoà bầu không khí một chút biết không!
Thật oan uổng!
“Muốn ăn gì, ta sẽ gọi người lén mua đưa đến phòng ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi còn đang giả bộ hôn mê không thể ra ngoài ăn được, hành tung của Diệp Cẩn phải bí mật nên cũng không thể ra ngoài”
“Chúng ta sẽ tự giải quyết, ngươi và đại ca mau đi ăn đi”. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn không gì sánh được.
“Hừ!”. Diệp Cẩn đột nhiên lạnh lùng mà nổi giận.
Thẩm tiểu thụ quả thật muốn thầm hỏi trời xanh. Nãy giờ ta không có nói chuyện với ngươi, ngươi có gì đâu mà hừ? Chẳng lẽ kêu một tiếng đại ca cũng không được sao? Sao có thể ngạo kiều như vậy?
Quả thật chính là vua ngạo kiều!
“Ta ở trong phòng ăn với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trưa nay Thiên Phong có việc phải ra ngoài”
“Đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Hôm nay Ngâm Vô Sương muốn bức độc cho Ngâm Lạc Tuyết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy nói tất cả đều giữ bí mật nhưng Thiên Phong lo lắng tin tức lộ ra ngoài sẽ có người nhân cơ hội quấy rối, vì vậy qua giúp đỡ”
“Nguỵ quân tử!”. Diệp Cẩn lạnh lùng xen mồm vào.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nếu không nể mặt ngươi đang hỗ trợ, ta thật muốn dùng băng keo dán hai lớp lên miệng ngươi a!
“Có nguy hiểm hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Diệp Cẩn: “Ha ha ha!”
Thẩm Thiên Lăng choáng váng. Thấy đại ca ta gặp nguy hiểm mà ngươi lại lộ ra bộ dạng vui sướng này có phải hơi quá trớn rồi không!
“Nếu còn xen vào một câu nữa, đêm nay ngươi phải qua phòng Thiên Phong ngủ”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
Diệp Cẩn nhất thời chống nạnh chửi đổng lên giống y như một nữ nhân đanh đá. “Ai muốn ngủ với tên thái giám đó!”
Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh, tuy không hiểu rõ hắn có ý gì nhưng tin tức này hình như hơi lớn nha!
“Ngươi nói ai là thái giám?”. Thẩm Thiên Phong đứng ngoài cửa lạnh lùng nói.
“A A A!”. Diệp Cẩn nhanh chóng chạy ra phía sau Tần Thiếu Vũ.
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn, lúc trước nói rất hùng dũng oai vệ hiên ngang mà, còn tưởng ngươi thật sự lợi hại… Hơn nữa ngươi đừng tuỳ tiện khoác tay người khác a, đây là nam nhân của ta!
“Ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại một chuyến, có việc cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào”. Thẩm Thiên Phong không thèm nhìn Diệp Cẩn, chỉ nói với Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ nói. “Ngươi cũng phải cần thận”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, xoay người ra ngoài.
Diệp Cẩn ở sau lưng hắn thầm xí xí xí.
Thẩm Thiên Phong quay đầu lại. “Lăng nhi nhớ…”
Diệp Cẩn nhanh chóng thu lưỡi về, chui xuống gầm bàn ôm đầu, tốc độ nhanh như xẹt điện, nhìn rất có kinh nghiệm.
…
Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn quỳ lạy hắn.
“Nhớ ăn nhiều một chút”. Thẩm Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi nói xong thì xuống lầu. Nếu không phải lo lắng Ngâm Vô Sương xảy ra chuyện, lo lắng Tần Thiếu Vũ tìm người giả mạo Thẩm Thiên Lăng sẽ bị bại lộ, hắn rất muốn trói Diệp Cẩn lại nhét vào hũ dưa muối mà ướp.
“Liên quan gì đến ngươi”. Diệp Cẩn ngồi xổm dưới gầm bàn, cực kì AQ.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_
Danh sách chương