Trong đại trướng, Triệu Đơn trợn mắt há hốc miệng nghe lời cảnh báo của Trương Huyễn. Ông ta dường như đã bị thi triển định thân thuật vậy, ngồi im tại chỗ, ánh mắt có chút ngây ra. Lúc này Sài Thiệu và Lý Thần Thông cũng vội vàng chạy tới, Trương Huyễn cũng đã nói tình hình của hồ Khất Phục cho họ biết.
- Làm thế nào bây giờ? Lý Thần Thông lo lắng nhìn Trương Huyễn.
Trương Huyễn liếc nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài trướng, quyết đoán nói với mọi người:
- Lập tức rút lui, có lẽ còn một tia hy vọng.
- Đi!
Triệu Đơn giống như được giải lời chú, bỗng nhảy dựng lên hét lớn:
- Chúng ta phải đi ngay, không thể chậm trễ được nữa!
Một khi ông đã khôi phục lại lý trí, liền giống như hồ ly đã khôi phục lại khả năng phán đoán nhạy bén trước nguy hiểm, ông ta biết nên làm thế nào rồi.
- Ta lập tức cho người đi thông báo với các thương đội thu dọn đồ đạc đi ngay. Nếu không muốn đi, ta cũng không khuyên nữa.
Triệu Đơn giống như làn gió xông ra khỏi đại trướng, Trương Huyễn và Sài Thiệu, Lý Thần Thông nhìn nhau, cùng gật đầu, quay người chạy về phía đại trướng của mình.
Tin tức Hồ Khất Phục có quân đội Đột Quyết nhanh chóng truyền đi khắp doanh địa, không cần thúc giục, các thương nhân sợ hãi thu dọn đồ đạc, ngay cả trướng bạt cũng không buồn chú ý tới, chất hàng hóa lên lưng súc vật, toàn bộ đại trướng đều bận rộn.
Không cần Trương Huyễn dặn dò, Trình Giảo Kim đã cho toàn bộ hàng hóa lên lưng lạc đà. Ở đây có hai phần của gã, gã còn phải cố gắng hơn ai hết. Trương Huyễn cũng thu dọn chiến đao và ngựa của mình. Sài Thiệu và Lý Thần Thông dẫn 10 tên kỵ binh tụ tập lại đây.
Đúng lúc này, Lưu Vũ Chu tức giận chạy về bên này, phía sau còn có Triệu Đơn với vẻ mặt bất đắc dĩ. Ông ta vừa bị Lưu Vũ Chu cho người tới gọi. Lưu Vũ Chu còn hung hăng chửi ông ta một trận.
- Trương công tử, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Lưu Vũ Chu bước lên phía trước căm tức nhìn Trương Huyễn nói:
- Vì sao chưa có sự đồng ý của ta đã tự ý rút lui rồi?
Trương Huyễn bình tĩnh nói với Lưu Vũ Chu:
- Lưu tướng quân, tất cả thương đội đều cho rằng hồ Khất Phục nguy hiểm. Mọi người đều cho rằng nên rời đi, ta cảm thấy cũng không cần phải có sự đồng ý của Lưu tướng quân mới được.
Ánh mắt của hắn cực kỳ sắc bén, giống như nhìn thấu tâm tư Lưu Vũ Chu. Lưu Vũ Chu không dám thể hiện quá rõ, chỉ hừ mạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ta đương nhiên là không có quyền ngăn cản các ngươi rời đi, nhưng nếu các ngươi không nghe theo sự sắp xếp của ta, vậy ta cũng không có trách nhiệm về sự an toàn của các ngươi nữa. Các ngươi tự suy nghĩ đi!
Lưu Vũ Chu hung hăng trừng mắt nhìn Trương Huyễn, quay người bước nhanh ra ngoài. Triệu Đơn căng thẳng hỏi Trương Huyễn:
- Trương công tử, chúng ta nên làm thế nào?
Trương Huyễn nhìn theo bóng của Lưu Vũ Chu đã đi xa, nói với Triệu Đơn:
- Phiền Triệu thúc nói cho tất cả thương đội, để họ quyết định, bằng lòng đi cùng chúng ta, vậy thì lập tức xuất phát. Nếu không muốn đi cùng chúng ta, có thể ở lại theo quân đội!
Triệu Đơn thở dài một tiếng:
- Được rồi! Ta sẽ đi nói với mọi người.
- Triệu nhát gan, thời gian không còn nhiều nữa, lão tử không chờ được ngươi!
Trình Giảo Kim ở phía sau quát lớn.
- Ta biết rồi!
Triệu Đơn cũng không có tâm tư nào tức giận với Trình Giảo Kim. Ông ta quay người chạy về phía đại trướng nơi xa.
Sau thời gian khoảng bằng một tuần nhang trôi đi, Trương Huyễn dẫn mọi người rời khỏi doanh địa, nhanh chóng chạy về phía nam. Lần này đi phía bắc hồ Khất Phục tổng cộng có 18 thương đội, trong đó có năm cánh thương đội bằng lòng ở lại đi theo Lưu Vũ Chu. Còn 13 cánh thương đội còn lại thì đi theo Trương Huyễn lui về phía nam.
Lưu Vũ Chu đứng trước đại doanh, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn theo thương đội càng ngày càng xa. Y cũng hận đến mức nghiến chặt răng lại, nắm chặt tay kêu răng rắc, lại không thể làm được gì.
Cùng lúc đó, ở phía xa vài dặm, một cánh kỵ binh áo đen giống như bầy sói cũng đang lặng lẽ theo đội ngũ của Trương Huyễn đi xuống phía nam. Cuối cùng họ cũng chờ được cơ hội ra tay rồi.
…..
Thời gian dần đã tới buổi trưa hôm sau, cuối cùng mọi người cũng đã thấy mệt mỏi. Sau nửa đêm và một buổi sáng chạy như điên, họ đều kinh ngạc nhìn thấy lăng Huyền Sa ngay trước mặt. Dưới nỗi sợ hãi xua đuổi, họ đã chạy được hơn trăm dặm rồi.
Rất nhiều thương nhân mệt mỏi trượt từ trên lưng ngựa xuống, nằm dài ra trên thảm cỏ. Cho dù họ quanh năm bôn ba, nhưng cường độ chạy bán mạng như vậy khiến họ không thể chịu nổi. Mọi người đều đã rơi vào tình trạng kiệt sức.
Trương Huyễn lấy tay che ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, ngưng thần nhìn về phía tây thảo nguyên. Kiếp sống của lính đặc chủng quanh năm khiến hắn có sự nhạy bén và cảnh giác vượt xa người thường. Đặc biệt là lúc nguy hiểm, hắn dường như có thể cảm nhận được trước.
Đêm qua hắn không chỉ một lần cảm thấy có người đang đi theo họ, ở bên ngoài cách họ mấy dặm có bóng đen lúc ẩn lúc hiện.
Hắn nghi ngờ là hắc mã tặc, bầy sói trên thảo nguyên này không thể không chú ý tới sự tồn tại của họ. Sở dĩ chúng không dám ra tay, là vì họ còn kiêng kỵ quân đội Đột Quyết của hồ Khất Phục. Một khi thương đội thoát khỏi phạm vi khống chế của quân đội Đột Quyết, bầy sói đói này liệu có lao tới ăn thịt con mồi không?
Ở đây, Trương Huyễn bỗng nhiên phát hiện thấy trên đồi cách đó vài dặm đã xuất hiện một chấm đen, tiếp theo là chấm thứ hai, thứ ba, ngày càng nhiều, chấm đen cũng đã biến thành đoàn đen nghìn nghịt.
Trương Huyễn sợ hãi, hô lớn:
- Đi mau, hắc mã tặc tới rồi!
Các thương nhân sợ hãi, từ dưới đất nhảy dựng lên, liều mạng nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy. Trương Huyễn thấy mọi người không muốn bỏ lại hàng hóa, liền một lần nữa hô lớn:
- Bỏ hàng hóa, trước tiên giữ lấy tính mạng đã!
Các thương nhân đều kêu lên:
- Những hàng hóa này là tính mạng của nhà chúng ta, không có hàng hóa, chúng ta sống không bằng chết!
Sài Thiệu cũng khuyên nhủ:
- Hắc mã tặc tà tâm độc thủ, cho dù có vứt bỏ hàng hóa, chúng cũng sẽ không tha cho thương nhân, nhất định sẽ chém tận giết tuyệt.
Trương Huyễn biết mang theo hàng hóa căn bản không chạy được xa, bất đắc dĩ hắn chỉ còn biết chỉ về phía lăng Huyền Sa gần đó nói:
- Trốn vào trong lăng Huyền Sa!
Mọi người quay đầu, mang theo la và lạc đà chất đầy hàng, chạy về hướng lăng Huyền Sa cách đó vài dặm.
Cái gọi là lăng Huyền Sa đó, kỳ thực chính là một ráng mây địa mạo, một ngọn núi sa nham quanh năm bị gió ăn mòn hình thành. Trong sa mạc, địa mạo này rất hay gặp, nhưng ở đây là thảo nguyên, loại địa mạo này vô cùng hiếm thấy.
Năm đó thủ lĩnh Đột Quyết Nhiễm Can chính là ở đây cúng tế thiên địa và chư thần, một lần nữa đăng vị làm Khải Dân Khả Hãn. Sau khi ông chết cũng đã để lại di mệnh, tro cốt của ông sẽ được mai táng ở đây. Cho nên người Đột Quyết đã đổi tên cũ thành lăng Huyền Sa, đồng thời xem nó là thánh địa.
Trước đây nơi này còn có quân đội trú đóng, nhưng cùng với thế lực Đột Quyết di chuyển về phương bắc, linh cữu của Khải Dân Khả Hãn cũng được đưa về phương bắc để an táng lại. Tòa thánh địa này cũng dần bị người Đột Quyết bỏ đi.
Lăng Huyền Sa chiếm khoảng hơn hai trăm mẫu đất, được tạo thành từ hàng nghìn cột đá nham thạch cổ quái. Mọi người nhanh chóng trốn vào trong rừng cột đá, đi sâu vào bên trong. Ở giữa lăng Huyền Sa còn có lăng mộ của Khải Dân Khả Hãn được người Đột Quyết xây dựng, là một vùng đất rộng lớn hình tròn khoảng hơn 20 mẫu lớn nhỏ không theo quy tắc.
Cột đá san sát xung quanh, ở giữa là thềm đá hình vuông cao hai trượng, đó chính là thềm lăng. Hai bên thềm lăng có mười mấy pho tượng thần đá khổng lồ. Nhưng do vì không có ai quản lý, ở đây thường xuyên bị trộm tới thăm, phần lớn tượng thần bị người ta làm tổn hại, rất nhiều tượng thần thậm chí còn bị gãy thành hai đoạn.
Lối vào lăng mộ đã bị đào ra, linh cữu của Khải Dân Khả Hãn được đưa về vương đình Đột Quyết an tang lại lần nữa, chỉ còn lại một cửa động tối đen. Trên vách tường đá còn có dấu vết của một trận hỏa hoạn lớn.
Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ, đặt toàn bộ hy vọng vào Trương Huyễn. Trương Huyễn là người đầu tiên phát hiện ra hắc mã tặc. Biểu hiện của hắn khi gặp nguy hiểm thể hiện sự quyết đoán và khả năng chỉ huy khiến cho hắn thực sự trở thành thủ lĩnh của mọi người.
Trương Huyễn không kịp khiêm tốn, hắn nhân lúc hắc mã tặc còn chưa đánh tới lăng Huyền Sa, lập tức nói với hai thị vệ của Lý Thần Thông:
- Hai người các ngươi cưỡi song mã chạy về Trường Thành, xin quân đóng ở đó tới cứu chúng ta!
Trường Thành Tử Hà có hàng nghìn quân Tùy trú đóng. Cánh quân Tùy này sẽ thành hy vọng duy nhất của Trương Huyễn. Hai tên thị vệ quay đầu lại nhìn về phía Lý Thần Thông, Lý Thần Thông liền gật đầu:
- Nghe theo sự sai bảo của Trương công tử!
Y lại quay lại nói với hơn chục tên thị vệ còn lại:
- Bắt đầu từ bây giờ, ai cũng đều phải nghe theo mệnh lệnh của Trương công tử. Mệnh lệnh của hắn chính là mệnh lệnh của ta!
Đám thị vệ cùng thi lễ:
- Tuân lệnh!
Hai tên thị vệ báo tin cưỡi ngựa dẫn theo bốn con ngựa rời khỏi lăng Huyền Sa, chạy về phía nam. Lúc này, Triệu Đơn liền hỏi Trương Huyễn:
- Trương công tử, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Trương Huyễn xua tay chặn y lại. Hắn nhanh chóng liếc nhìn về phía hắc mã tặc ở phía xa. Chúng cách lăng Huyền Sa đã chưa đầy hai dặm. Trương Huyễn liền nói với mọi người:
- Mọi người dùng hòm hàng hóa của mình chặn lấy cửa, không cho mã tặc xông vào!
Khi tính mạng đã quan trọng hơn rồi, ai cũng đều phải liều mạng. Họ nghe theo mệnh lệnh của Trương Huyễn, mang từng chiếc hòm lớn, nặng nề chặn lấy các lối vào rừng đá. Họ còn đẩy đổ mười mấy pho tượng đá, dùng những tượng thần này phá hỏng thông đạo quan trọng nhất.
Đàn tế của người Đột Quyết đã giúp họ. Do sợ dã thú vào phá hỏng, người Đột Quyết đã xây đàn tế ở trạng thái nửa kín, chỉ có bốn đường có thể đi vào, chỉ cần họ chặn bốn đường này, hắc mã tặc đừng có mơ mà xông vào.
Đương nhiên, nếu hắc mã tặc từ bỏ chiến mã, chúng cũng có thể leo lên để tiến vào, tương tự có thể gây nguy hiểm lớn cho họ.
Lúc này, hai trăm tên hắc mã tặc đã xông tới bên ngoài lăng Huyền Sa. Lương Sư Đô không lập tức hạ lệnh xông vào. Địa hình của lăng Huyền Sa cực kỳ bất lợi đối với kỵ binh, cố nhiên là không thể phóng ngựa xông lên được, đồng thời cũng dễ dàng lọt vào phục kích.
Lương Sư Đô lệnh cho ba tên mã tặc đi vào trước thăm dò tình hình, sau đó lại suy nghĩ làm thế nào để giết người cướp hàng?
Sự cẩn thận của hắc mã tặc đã khiến cho Trương Huyễn có thêm chút thời gian quý báu. Hắn thấy lối vào xung quanh đã bị chặn rồi, liền nói:
- Mọi người mang toàn bộ binh khí lên, nghe theo mệnh lệnh của ta!
Thương đội có khoảng hơn ba trăm người, hàng nghìn con la và hàng trăm chú lạc đà cùng chen chúc trên mảnh đất trống mười mấy mẫu ở góc phía đông bắc. Xung quanh nơi đây được bao quanh bởi tường đá cao, không thể vượt tường từ bên ngoài vào được, cho nên khá an toàn.
Đám lạc đà dường như biết nguy hiểm sắp tới, đều im lặng nằm trên đất. Hơn hai nghìn chú la đứng thành đàn, hàng hóa bao vây xung quanh chúng, chất lại thành đống giống như bức tường vậy.
Các thương nhân đều có vũ khí tùy thân, cho dù triều đình nghiêm cấm tư nhân có vũ khí và quân nỏ, nhưng họ vẫn theo lệ cũ cất giấu không ít trường mâu. Mọi người lần lượt cầm các loại vũ khí tiến lên phía trước, cho dù số người nhiều, nhưng dù sao cũng vẫn là thương nhân, không được huấn luyện quân sự.
Trương Huyễn nói với mọi người:
- Sống chết trước mắt, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh. Nếu chúng ta hỗn loạn, không ai sống nổi, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì tới tối mai, có lẽ chúng ta còn có cơ sống sót, hàng hóa của mọi người cũng được bảo vệ.
Mọi người đều im lặng gật đầu. Triệu Đơn lại nói thêm:
- Liều mạng với hắc mã tặc, chắc chắn sẽ có người chết. Ta bảo đảm với mọi người, bất luận là ai bỏ mình, hàng hóa của người đó đều sẽ giao lại cho người nhà người đó, tuyệt đối không thể bị nuốt hết. Cho dù ta có chết, lời thề này vẫn có hiệu lực, mọi người hãy cùng thề đi.
Mười mấy cánh thương đội trên thực tế là do vô số tiểu thương tự hợp thành. Hàng hóa là toàn bộ tài sản của họ, liên quan tới sự tồn vong của người nhà họ. Cho nên, họ còn xem nó quan trọng hơn cả tính mạng, thà chết cũng tuyệt đối không thể mất hàng được. Lời thề này của Triệu Đơn đã nói trúng điểm yếu của họ. Mọi người cùng lần lượt thề, tuyệt đối không tham lam tiền hàng của người khác.
Đám người Trương Huyễn thề xong, lại nói:
- Ta muốn chia tất cả mọi người thành 10 đội, mỗi đội có một đội trưởng, mọi người phải nghe theo chỉ huy. Nếu ai dám xằng bậy, hại mọi người, ta sẽ làm thịt người đó!
Sự uy nghiêm của Trương Huyễn khiến cho người ta nghiêm nghị, thời gian đã không chờ đợi ai, Trương Huyễn lệnh cho 10 tên thị vệ của Lý Thần Thông làm đội trưởng, mỗi người dẫn theo 30 người, cứ hai đội phụ trách một lối vào. Hai đội còn lại chi viện chỗ nguy cấp, do Trình Giảo Kim thống lĩnh.
Sài Thiệu, Lý Thần Thông là Phó chỉ huy, mỗi người phụ trách hai lối vào. Trương Huyễn quản lý toàn bộ.
Trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, hơn ba trăm thương nhân chia năm xẻ bảy đã được Trương Huyễn nhanh chóng tổ chức lại, bảo vệ bốn lối vào. Ngoài ra còn cử 10 tên tiểu nhị chuyên phụ trách chăm sóc gia súc. Trương Huyễn đã nói rất rõ với bọn họ, nếu có gia súc bị chấn kinh, lập tức giết chết.
Thời gian đã tới buổi chiều, hai trăm hắc mã tặc chia ra thành ba đội, im lặng đi vào trong lăng Huyền Sa.
- Làm thế nào bây giờ? Lý Thần Thông lo lắng nhìn Trương Huyễn.
Trương Huyễn liếc nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài trướng, quyết đoán nói với mọi người:
- Lập tức rút lui, có lẽ còn một tia hy vọng.
- Đi!
Triệu Đơn giống như được giải lời chú, bỗng nhảy dựng lên hét lớn:
- Chúng ta phải đi ngay, không thể chậm trễ được nữa!
Một khi ông đã khôi phục lại lý trí, liền giống như hồ ly đã khôi phục lại khả năng phán đoán nhạy bén trước nguy hiểm, ông ta biết nên làm thế nào rồi.
- Ta lập tức cho người đi thông báo với các thương đội thu dọn đồ đạc đi ngay. Nếu không muốn đi, ta cũng không khuyên nữa.
Triệu Đơn giống như làn gió xông ra khỏi đại trướng, Trương Huyễn và Sài Thiệu, Lý Thần Thông nhìn nhau, cùng gật đầu, quay người chạy về phía đại trướng của mình.
Tin tức Hồ Khất Phục có quân đội Đột Quyết nhanh chóng truyền đi khắp doanh địa, không cần thúc giục, các thương nhân sợ hãi thu dọn đồ đạc, ngay cả trướng bạt cũng không buồn chú ý tới, chất hàng hóa lên lưng súc vật, toàn bộ đại trướng đều bận rộn.
Không cần Trương Huyễn dặn dò, Trình Giảo Kim đã cho toàn bộ hàng hóa lên lưng lạc đà. Ở đây có hai phần của gã, gã còn phải cố gắng hơn ai hết. Trương Huyễn cũng thu dọn chiến đao và ngựa của mình. Sài Thiệu và Lý Thần Thông dẫn 10 tên kỵ binh tụ tập lại đây.
Đúng lúc này, Lưu Vũ Chu tức giận chạy về bên này, phía sau còn có Triệu Đơn với vẻ mặt bất đắc dĩ. Ông ta vừa bị Lưu Vũ Chu cho người tới gọi. Lưu Vũ Chu còn hung hăng chửi ông ta một trận.
- Trương công tử, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Lưu Vũ Chu bước lên phía trước căm tức nhìn Trương Huyễn nói:
- Vì sao chưa có sự đồng ý của ta đã tự ý rút lui rồi?
Trương Huyễn bình tĩnh nói với Lưu Vũ Chu:
- Lưu tướng quân, tất cả thương đội đều cho rằng hồ Khất Phục nguy hiểm. Mọi người đều cho rằng nên rời đi, ta cảm thấy cũng không cần phải có sự đồng ý của Lưu tướng quân mới được.
Ánh mắt của hắn cực kỳ sắc bén, giống như nhìn thấu tâm tư Lưu Vũ Chu. Lưu Vũ Chu không dám thể hiện quá rõ, chỉ hừ mạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ta đương nhiên là không có quyền ngăn cản các ngươi rời đi, nhưng nếu các ngươi không nghe theo sự sắp xếp của ta, vậy ta cũng không có trách nhiệm về sự an toàn của các ngươi nữa. Các ngươi tự suy nghĩ đi!
Lưu Vũ Chu hung hăng trừng mắt nhìn Trương Huyễn, quay người bước nhanh ra ngoài. Triệu Đơn căng thẳng hỏi Trương Huyễn:
- Trương công tử, chúng ta nên làm thế nào?
Trương Huyễn nhìn theo bóng của Lưu Vũ Chu đã đi xa, nói với Triệu Đơn:
- Phiền Triệu thúc nói cho tất cả thương đội, để họ quyết định, bằng lòng đi cùng chúng ta, vậy thì lập tức xuất phát. Nếu không muốn đi cùng chúng ta, có thể ở lại theo quân đội!
Triệu Đơn thở dài một tiếng:
- Được rồi! Ta sẽ đi nói với mọi người.
- Triệu nhát gan, thời gian không còn nhiều nữa, lão tử không chờ được ngươi!
Trình Giảo Kim ở phía sau quát lớn.
- Ta biết rồi!
Triệu Đơn cũng không có tâm tư nào tức giận với Trình Giảo Kim. Ông ta quay người chạy về phía đại trướng nơi xa.
Sau thời gian khoảng bằng một tuần nhang trôi đi, Trương Huyễn dẫn mọi người rời khỏi doanh địa, nhanh chóng chạy về phía nam. Lần này đi phía bắc hồ Khất Phục tổng cộng có 18 thương đội, trong đó có năm cánh thương đội bằng lòng ở lại đi theo Lưu Vũ Chu. Còn 13 cánh thương đội còn lại thì đi theo Trương Huyễn lui về phía nam.
Lưu Vũ Chu đứng trước đại doanh, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn theo thương đội càng ngày càng xa. Y cũng hận đến mức nghiến chặt răng lại, nắm chặt tay kêu răng rắc, lại không thể làm được gì.
Cùng lúc đó, ở phía xa vài dặm, một cánh kỵ binh áo đen giống như bầy sói cũng đang lặng lẽ theo đội ngũ của Trương Huyễn đi xuống phía nam. Cuối cùng họ cũng chờ được cơ hội ra tay rồi.
…..
Thời gian dần đã tới buổi trưa hôm sau, cuối cùng mọi người cũng đã thấy mệt mỏi. Sau nửa đêm và một buổi sáng chạy như điên, họ đều kinh ngạc nhìn thấy lăng Huyền Sa ngay trước mặt. Dưới nỗi sợ hãi xua đuổi, họ đã chạy được hơn trăm dặm rồi.
Rất nhiều thương nhân mệt mỏi trượt từ trên lưng ngựa xuống, nằm dài ra trên thảm cỏ. Cho dù họ quanh năm bôn ba, nhưng cường độ chạy bán mạng như vậy khiến họ không thể chịu nổi. Mọi người đều đã rơi vào tình trạng kiệt sức.
Trương Huyễn lấy tay che ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, ngưng thần nhìn về phía tây thảo nguyên. Kiếp sống của lính đặc chủng quanh năm khiến hắn có sự nhạy bén và cảnh giác vượt xa người thường. Đặc biệt là lúc nguy hiểm, hắn dường như có thể cảm nhận được trước.
Đêm qua hắn không chỉ một lần cảm thấy có người đang đi theo họ, ở bên ngoài cách họ mấy dặm có bóng đen lúc ẩn lúc hiện.
Hắn nghi ngờ là hắc mã tặc, bầy sói trên thảo nguyên này không thể không chú ý tới sự tồn tại của họ. Sở dĩ chúng không dám ra tay, là vì họ còn kiêng kỵ quân đội Đột Quyết của hồ Khất Phục. Một khi thương đội thoát khỏi phạm vi khống chế của quân đội Đột Quyết, bầy sói đói này liệu có lao tới ăn thịt con mồi không?
Ở đây, Trương Huyễn bỗng nhiên phát hiện thấy trên đồi cách đó vài dặm đã xuất hiện một chấm đen, tiếp theo là chấm thứ hai, thứ ba, ngày càng nhiều, chấm đen cũng đã biến thành đoàn đen nghìn nghịt.
Trương Huyễn sợ hãi, hô lớn:
- Đi mau, hắc mã tặc tới rồi!
Các thương nhân sợ hãi, từ dưới đất nhảy dựng lên, liều mạng nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy. Trương Huyễn thấy mọi người không muốn bỏ lại hàng hóa, liền một lần nữa hô lớn:
- Bỏ hàng hóa, trước tiên giữ lấy tính mạng đã!
Các thương nhân đều kêu lên:
- Những hàng hóa này là tính mạng của nhà chúng ta, không có hàng hóa, chúng ta sống không bằng chết!
Sài Thiệu cũng khuyên nhủ:
- Hắc mã tặc tà tâm độc thủ, cho dù có vứt bỏ hàng hóa, chúng cũng sẽ không tha cho thương nhân, nhất định sẽ chém tận giết tuyệt.
Trương Huyễn biết mang theo hàng hóa căn bản không chạy được xa, bất đắc dĩ hắn chỉ còn biết chỉ về phía lăng Huyền Sa gần đó nói:
- Trốn vào trong lăng Huyền Sa!
Mọi người quay đầu, mang theo la và lạc đà chất đầy hàng, chạy về hướng lăng Huyền Sa cách đó vài dặm.
Cái gọi là lăng Huyền Sa đó, kỳ thực chính là một ráng mây địa mạo, một ngọn núi sa nham quanh năm bị gió ăn mòn hình thành. Trong sa mạc, địa mạo này rất hay gặp, nhưng ở đây là thảo nguyên, loại địa mạo này vô cùng hiếm thấy.
Năm đó thủ lĩnh Đột Quyết Nhiễm Can chính là ở đây cúng tế thiên địa và chư thần, một lần nữa đăng vị làm Khải Dân Khả Hãn. Sau khi ông chết cũng đã để lại di mệnh, tro cốt của ông sẽ được mai táng ở đây. Cho nên người Đột Quyết đã đổi tên cũ thành lăng Huyền Sa, đồng thời xem nó là thánh địa.
Trước đây nơi này còn có quân đội trú đóng, nhưng cùng với thế lực Đột Quyết di chuyển về phương bắc, linh cữu của Khải Dân Khả Hãn cũng được đưa về phương bắc để an táng lại. Tòa thánh địa này cũng dần bị người Đột Quyết bỏ đi.
Lăng Huyền Sa chiếm khoảng hơn hai trăm mẫu đất, được tạo thành từ hàng nghìn cột đá nham thạch cổ quái. Mọi người nhanh chóng trốn vào trong rừng cột đá, đi sâu vào bên trong. Ở giữa lăng Huyền Sa còn có lăng mộ của Khải Dân Khả Hãn được người Đột Quyết xây dựng, là một vùng đất rộng lớn hình tròn khoảng hơn 20 mẫu lớn nhỏ không theo quy tắc.
Cột đá san sát xung quanh, ở giữa là thềm đá hình vuông cao hai trượng, đó chính là thềm lăng. Hai bên thềm lăng có mười mấy pho tượng thần đá khổng lồ. Nhưng do vì không có ai quản lý, ở đây thường xuyên bị trộm tới thăm, phần lớn tượng thần bị người ta làm tổn hại, rất nhiều tượng thần thậm chí còn bị gãy thành hai đoạn.
Lối vào lăng mộ đã bị đào ra, linh cữu của Khải Dân Khả Hãn được đưa về vương đình Đột Quyết an tang lại lần nữa, chỉ còn lại một cửa động tối đen. Trên vách tường đá còn có dấu vết của một trận hỏa hoạn lớn.
Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ, đặt toàn bộ hy vọng vào Trương Huyễn. Trương Huyễn là người đầu tiên phát hiện ra hắc mã tặc. Biểu hiện của hắn khi gặp nguy hiểm thể hiện sự quyết đoán và khả năng chỉ huy khiến cho hắn thực sự trở thành thủ lĩnh của mọi người.
Trương Huyễn không kịp khiêm tốn, hắn nhân lúc hắc mã tặc còn chưa đánh tới lăng Huyền Sa, lập tức nói với hai thị vệ của Lý Thần Thông:
- Hai người các ngươi cưỡi song mã chạy về Trường Thành, xin quân đóng ở đó tới cứu chúng ta!
Trường Thành Tử Hà có hàng nghìn quân Tùy trú đóng. Cánh quân Tùy này sẽ thành hy vọng duy nhất của Trương Huyễn. Hai tên thị vệ quay đầu lại nhìn về phía Lý Thần Thông, Lý Thần Thông liền gật đầu:
- Nghe theo sự sai bảo của Trương công tử!
Y lại quay lại nói với hơn chục tên thị vệ còn lại:
- Bắt đầu từ bây giờ, ai cũng đều phải nghe theo mệnh lệnh của Trương công tử. Mệnh lệnh của hắn chính là mệnh lệnh của ta!
Đám thị vệ cùng thi lễ:
- Tuân lệnh!
Hai tên thị vệ báo tin cưỡi ngựa dẫn theo bốn con ngựa rời khỏi lăng Huyền Sa, chạy về phía nam. Lúc này, Triệu Đơn liền hỏi Trương Huyễn:
- Trương công tử, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Trương Huyễn xua tay chặn y lại. Hắn nhanh chóng liếc nhìn về phía hắc mã tặc ở phía xa. Chúng cách lăng Huyền Sa đã chưa đầy hai dặm. Trương Huyễn liền nói với mọi người:
- Mọi người dùng hòm hàng hóa của mình chặn lấy cửa, không cho mã tặc xông vào!
Khi tính mạng đã quan trọng hơn rồi, ai cũng đều phải liều mạng. Họ nghe theo mệnh lệnh của Trương Huyễn, mang từng chiếc hòm lớn, nặng nề chặn lấy các lối vào rừng đá. Họ còn đẩy đổ mười mấy pho tượng đá, dùng những tượng thần này phá hỏng thông đạo quan trọng nhất.
Đàn tế của người Đột Quyết đã giúp họ. Do sợ dã thú vào phá hỏng, người Đột Quyết đã xây đàn tế ở trạng thái nửa kín, chỉ có bốn đường có thể đi vào, chỉ cần họ chặn bốn đường này, hắc mã tặc đừng có mơ mà xông vào.
Đương nhiên, nếu hắc mã tặc từ bỏ chiến mã, chúng cũng có thể leo lên để tiến vào, tương tự có thể gây nguy hiểm lớn cho họ.
Lúc này, hai trăm tên hắc mã tặc đã xông tới bên ngoài lăng Huyền Sa. Lương Sư Đô không lập tức hạ lệnh xông vào. Địa hình của lăng Huyền Sa cực kỳ bất lợi đối với kỵ binh, cố nhiên là không thể phóng ngựa xông lên được, đồng thời cũng dễ dàng lọt vào phục kích.
Lương Sư Đô lệnh cho ba tên mã tặc đi vào trước thăm dò tình hình, sau đó lại suy nghĩ làm thế nào để giết người cướp hàng?
Sự cẩn thận của hắc mã tặc đã khiến cho Trương Huyễn có thêm chút thời gian quý báu. Hắn thấy lối vào xung quanh đã bị chặn rồi, liền nói:
- Mọi người mang toàn bộ binh khí lên, nghe theo mệnh lệnh của ta!
Thương đội có khoảng hơn ba trăm người, hàng nghìn con la và hàng trăm chú lạc đà cùng chen chúc trên mảnh đất trống mười mấy mẫu ở góc phía đông bắc. Xung quanh nơi đây được bao quanh bởi tường đá cao, không thể vượt tường từ bên ngoài vào được, cho nên khá an toàn.
Đám lạc đà dường như biết nguy hiểm sắp tới, đều im lặng nằm trên đất. Hơn hai nghìn chú la đứng thành đàn, hàng hóa bao vây xung quanh chúng, chất lại thành đống giống như bức tường vậy.
Các thương nhân đều có vũ khí tùy thân, cho dù triều đình nghiêm cấm tư nhân có vũ khí và quân nỏ, nhưng họ vẫn theo lệ cũ cất giấu không ít trường mâu. Mọi người lần lượt cầm các loại vũ khí tiến lên phía trước, cho dù số người nhiều, nhưng dù sao cũng vẫn là thương nhân, không được huấn luyện quân sự.
Trương Huyễn nói với mọi người:
- Sống chết trước mắt, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh. Nếu chúng ta hỗn loạn, không ai sống nổi, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì tới tối mai, có lẽ chúng ta còn có cơ sống sót, hàng hóa của mọi người cũng được bảo vệ.
Mọi người đều im lặng gật đầu. Triệu Đơn lại nói thêm:
- Liều mạng với hắc mã tặc, chắc chắn sẽ có người chết. Ta bảo đảm với mọi người, bất luận là ai bỏ mình, hàng hóa của người đó đều sẽ giao lại cho người nhà người đó, tuyệt đối không thể bị nuốt hết. Cho dù ta có chết, lời thề này vẫn có hiệu lực, mọi người hãy cùng thề đi.
Mười mấy cánh thương đội trên thực tế là do vô số tiểu thương tự hợp thành. Hàng hóa là toàn bộ tài sản của họ, liên quan tới sự tồn vong của người nhà họ. Cho nên, họ còn xem nó quan trọng hơn cả tính mạng, thà chết cũng tuyệt đối không thể mất hàng được. Lời thề này của Triệu Đơn đã nói trúng điểm yếu của họ. Mọi người cùng lần lượt thề, tuyệt đối không tham lam tiền hàng của người khác.
Đám người Trương Huyễn thề xong, lại nói:
- Ta muốn chia tất cả mọi người thành 10 đội, mỗi đội có một đội trưởng, mọi người phải nghe theo chỉ huy. Nếu ai dám xằng bậy, hại mọi người, ta sẽ làm thịt người đó!
Sự uy nghiêm của Trương Huyễn khiến cho người ta nghiêm nghị, thời gian đã không chờ đợi ai, Trương Huyễn lệnh cho 10 tên thị vệ của Lý Thần Thông làm đội trưởng, mỗi người dẫn theo 30 người, cứ hai đội phụ trách một lối vào. Hai đội còn lại chi viện chỗ nguy cấp, do Trình Giảo Kim thống lĩnh.
Sài Thiệu, Lý Thần Thông là Phó chỉ huy, mỗi người phụ trách hai lối vào. Trương Huyễn quản lý toàn bộ.
Trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, hơn ba trăm thương nhân chia năm xẻ bảy đã được Trương Huyễn nhanh chóng tổ chức lại, bảo vệ bốn lối vào. Ngoài ra còn cử 10 tên tiểu nhị chuyên phụ trách chăm sóc gia súc. Trương Huyễn đã nói rất rõ với bọn họ, nếu có gia súc bị chấn kinh, lập tức giết chết.
Thời gian đã tới buổi chiều, hai trăm hắc mã tặc chia ra thành ba đội, im lặng đi vào trong lăng Huyền Sa.
Danh sách chương