Tranh thủ thời gian cuối cùng Trương Huyễn tiến hành điều chỉnh một vài chi tiết, ví như đội ngũ cung tiễn thủ quá nhiều nên điều chỉnh qua đội ngũ cầm đao, cầm giáo một ít.

Người cầm giáo phải tập trung tập hợp thành đội hình giáo trận, đối với những người cầm đao thì yêu cầu mỗi người phải ngồi yên trên lưng ngựa, tạm thời làm lá chắn.

Những chi tiết này được điều chỉnh có thể khai thác được lớn nhất sức chiến đấu của đội ngũ.

Trên thực tế trong lòng Trương Huyễn một chút tự tin cũng không có, những thương nhân này khác với con cháu Dương gia trang, con cháu Dương gia trang ít nhiều ai cũng được huấn luyện, còn những thương nhân này ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không biết, một khi gặp chiến tranh thật không biết có bao nhiêu người kiên trì ở lại đây? Bên kia, Sài Thiệu đang cùng Lý Thần Thông nhỏ giọng nghị luận. Đối với khả năng chỉ huy của Trương Huyễn, Lý Thần Thông rất tin tưởng, khen không ngớt. Có thể trong vòng nửa canh giờ mà sắp xếp được một đội người hỗn loạn kia thành một tổ chức gọn gàng ngăn nắp, cho dù là những vị danh tướng cổ xưa cũng chưa chắc có thể làm được.

- Khó trách Hội chủ muốn kéo hắn vào phủ Vũ Xuyên, đúng là nhân tài khó gặp.

Lý Thần Thông cảm khái nói:

- Không chỉ có đảm lược, hơn nữa lại rất quyết đoán, có năng lực thống soái. Nếu lần này có thể tránh được đại nạn, ta nhất định đề cử hắn với huynh trưởng, nhân tài như vậy nếu huynh trưởng bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Sài Thiệu cười khổ một tiếng nói:

- Tối nay Nhị thúc khen hắn nhiều lắm rồi, lúc này cũng chưa nói trước được, không biết có dùng được không.

- Không thể nói như vậy. Cho dù thất bại cũng không quan hệ gì đến hắn. Những người này đều là thương nhân, bọn họ sao có thể đấu cùng mã tặc chứ, chẳng khác này lấy dê đấu với sói. Trương Huyễn có thể tổ chức bày trận cho những người thương nhân này, thật sự hắn đã rất giỏi rồi.

Lý Thần Thông vừa dứt lời thì cách đó không xa truyền đến tiếng thét thảm, một gã canh gác trên cao không ẩn núp tốt bị một mũi tên bắn trúng, từ tảng đá lộn nhào xuống.

Tiếng thét này thảm thiết như báo hiệu chiến tranh đến, bốn phía đều có người quát to:

- Đến rồi, bọn chúng đến rồi.

Liền thấy bọn mã tặc hiện ra cách đó hơn mười bước, từ ba hướng nhắm vào trung tâm đánh tới. Các thương nhân sợ hãi la to, mười mấy cung tên tiễn thủ không nhìn thấy mục tiêu cũng bắn lên, như thế lại làm bại lộ tung tích chính bản thân. Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, năm sáu tiễn thủ bị tên bắn lén trúng, té lăn trên đất lập tức khiến mọi người xôn xao.

- Không được hốt hoảng.

Trương Huyễn đang tránh ở lăng mộ đột nhiên hô lớn, hắn từ trên cao nhìn xuống, tình hình xung quanh thấy rất rõ ràng. Bọn mã tặc ai cũng được huấn luyện nên cũng không vội tấn công mà tiến đến giữa lăng mộ.

- Mọi người ổn định, không được làm loạn thế trận, bọn mã tặc sẽ không đột kích ngay đâu.

Âm thanh của Trương Huyễn truyền đến tai mọi người, bọn họ cũng dần tỉnh táo, tiễn thủ cũng không mù quáng mà bắn tên nữa, cũng không có ai bị thương thêm.

Lúc này một mũi tên hướng nơi Trương Huyễn ẩn thân mà lén bắn đến, Trương Huyễn chợt né qua, mũi tên bay sát mặt hắn. “Phập”, âm thanh vang lên, mũi tên bắn trúng ngay tảng đá dưới chân hắn.

Trương Huyễn giận dữ buông trường mâu ra, đưa tay kéo trường cung, từ phía sau rút ra một mũi tên, giương cung lắp tên, nhắm ngay điểm mũi tên vừa xuất phát, dây cung buông lỏng, mũi tên nhanh như chớp bay đi.

Mặc dù trình độ cưỡi ngựa bắn tên của hắn chưa được xem là điêu luyện nhưng ở mặt đất bắn cung thì không vấn đề gì. Mũi tên bắn ngay ngực tên mã tặc, kình lực rất lớn nên khiến gã đó bị thủng giáp. Mã tặc kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống tảng đá.

Lương Sư Đô hận đến nỗi nện mạnh một quyền xuống cột đá ra lệnh:

- Tấn công!

“Tùng! Tùng! Tùng” - Hắc mã tặc tiến công theo tiếng trống gõ.

Hai trăm tên hắc mã tặc đang ẩn thân liền lao ra, reo hò hướng lối vào cách đó mười bước phóng đi, Trương Huyễn hô to:

- Trường mâu thủ đứng vững, cung tiễn thủ từ sau bắn lên.

Các thương nhân cũng lớn tiếng kêu gào, rất nhiều người nhắm mắt lại nâng trường mâu đâm loạn xạ về hướng hắc mã tặc, máu tanh phun ra, cuộc chiến nổ ra trong nháy mắt.

Mã tặc đều được huấn luyện có tố chất tinh nhuệ, mỗi người đều hung hãn không sợ chết, tấn công có kết cấu. Mười mấy tên mã tặc tay cầm trường mâu xông lên phía trước, phía sau có trường mâu thủ làm tấm chắn, mười mấy cung tiễn thủ thì tránh sau hai tảng đá lớn tìm sơ hở của thương nhân mà bắn.

Chỉ trong chốc lát liền có hai mươi mấy thương nhân bị đâm chết, bắn chết, mùi máu tanh tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết vang vọng thạch lâm, nhưng tạm thời họ kiềm chế sợ hãi, thủ vững không để mã tặc thuận lợi tiến vào.

Trương Huyễn nhìn ra chiến thuật của mã tặc, bọn chúng tấn công từ ba phương hướng, nhưng phía tây và phía bắc đều là hư công, chỉ có hơn ba mươi người, phía nam thì có hơn trăm người, nơi đây chính là nơi bọn chúng muốn đột phá. Quan sát thấy lối vào phía Nam người chết thê thảm, có khả năng không chống đỡ được, Trương Huyễn gọi lớn:

- Lão Trình, ngươi mau trợ giúp phía Nam đi.

Nhưng không ai trả lời. Trương Huyễn quay đầu đã thấy Trình Giảo Kim vung búa chém giết ở lối vào phía Bắc, miệng không ngừng la lớn, ánh mắt đỏ rực làm sao có thể nghe được mệnh lệnh của hắn.

Trương Huyễn thầm mắng một tiếng, vung tay lên với hai đội ngũ hô to:

- Đi theo ta.

Hắn dẫn đầu sáu mươi người chạy về lối vào phía Nam. Lối vào phía Nam rộng chừng một trượng, nơi cửa chất hơn mười rương đồ sứ, hòm gỗ đã bị chém vỡ vụn, một lượng đồ sứ từ rương bị trút ra vỡ nát, rương gỗ bị chém thành từng mảnh, hơn mười rương lớn đã mất đi tác dụng ngăn cản, hai đội quân đi vào nơi này chém giết.

Sáu mươi mấy thương nhân sớm đã bị giết còn một nửa, thi thể chồng chất, máu chảy thành sông. Lúc này một gã thương nhân nữa lại bị đao bổ trúng đầu, óc văng khắp nơi, những tên thương nhân xung quanh gã sợ đến mức mất hồn mất vía, đều lùi về phía sau, trơ mắt nhìn tuyến phòng ngự sắp bị phá vỡ.

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Trương Huyễn hô to một tiếng, dẫn đầu vọt vào chiến trường. Trường mâu trong tay hắn dùng lực cực mạnh đâm xuyên vào ngực tên mã tặc, tên mã tặc này kêu một tiếng thảm thiết ngã về phía sau, trường mâu mắc trong cơ thể gã tạm thời không rút ra được.

Trương Huyễn buông lỏng trường mâu đó, nhanh chóng rút chiến đao ra xông đến, thế đao nhanh như lôi điện, tiếng "răng rắc" kêu lên, mấy trường mâu bị đứt. Trương Huyễn xoay người nhanh như lốc xoáy chém tới, khiến ba đầu người đồng loạt bay lên không rơi xuống đất. Máu tươi từ cổ bắn phụt ra, mặt Trương Huyễn cảm giác nóng lên, mùi tanh ập đến, mắt cũng không thể mở ra được.

Hắn cảm thấy phía sau lưng đau xót, hắn bị một đao chém trúng lưng, hai tầng áo giáp bị chém đứt. Trương Huyễn đau đến hét lên một tiếng, quay đầu lại đá một cước nát đầu tên đánh lén. Hắn lại hướng về phía quân địch đánh tới mà tiếp đòn, dùng nách kẹp hơn mười trường mâu đâm tới, chiến đao trong tay đâm loạn.

Dưới sự dẫn dắt của Trương Huyễn, dũng khí của thương nhân cũng tăng lên gấp bội, cùng nhau xông lên liều mạng với mã tặc. Cục diện trước mắt dần dần thay đổi. Mã tặc bị chém giết một đoàn, hai bên thương vong thảm thiết.

Lúc này Lương Sư Đô rốt cuộc cũng hơi đau lòng, thủ hạ đối với y rất trung thành và tận tâm, huấn luyện cũng không phải dễ, mỗi người đều là bảo vật đắt tiền, căn bản đám thương nhân này không thể nào so sánh được.

Thủ hạ của y có ưu thế về kỵ chiến, thế nhưng khi hỗn chiến cùng các thương nhân cũng chết thê thảm và bị thương nghiêm trọng, vượt xa phạm vi chấp nhận được. Chính vì thế y phải tìm phương pháp tấn công khác, Lương Sư Đô thấy sắc trời đã tối liền cắn răng hạ lệnh:

- Thu binh.

- Đinh! Đinh! Đinh!

Âm thanh thu binh vang lên, đám mã tặc nhanh chóng lùi lại phía sau, rút ra khỏi Huyền Sa.

Trận chiến đẫm máu cuối cùng đã kết thúc, các thương nhân chết thê thảm và bị thương nghiêm trọng, bị giết hơn bảy mươi người, bị thương gần một trăm người, bọn mã tặc cũng bị giết chết hơn ba mươi người, thi thể khắp nơi đều không được đầy đủ, bốn phía đều tràn ngập mùi máu tanh.

Nhưng may mắn thay chính bọn mã tặc không thể phá được vòng vây, gia súc cũng không sợ hãi. Quanh lăng mộ tiếng khóc vang dội, khóc vì đồng bọn bị chết thảm, vì vận mệnh đau buồn của bản thân.

Trương Huyễn ngồi trên tảng đá lớn, cởi áo giáp lộ ra vết thương dài sau lưng, Trình Giảo Kim cẩn thận giúp hắn xử lý. Khi đã bị thương mà hắn vẫn có thể chiến đấu cùng quân địch thì hắn biết bản thân không bị tổn thương đến gân cốt, chỉ bị tổn thương ngoài da, điều này khiến hắn yên tâm hơn.

Có một loại nỗi đau khác giày vò hắn, đấy chính là hậu quả do hắn ép bản thân luyện tập võ nghệ cùng Trương Trọng Kiên. Mặc dù không có thuốc xoa nhưng khi rời khỏi thành hắn liền bắt đầu luyện tập võ nghệ của Trương Trọng Kiên, bao gồm cả dẫn khí, luyện khí và cường độ huấn luyện.

Mấy ngày nay không xuất hiện điều gì khác thường, nhưng trải qua trận chiến ngày hôm nay hắn thấy giữa ngực và bụng có một cảm giác khó chịu khó nói, dường như có một lực kìm nén bị ngăn lại khiến trong lòng hắn khó chịu muốn ói ra, không kìm được từng đợt choáng váng.

Trong lòng hắn hiểu được việc này chính do bản thân hắn luyện tập võ nghệ của Trương Trọng Kiên mà tạo nên, hắn nhất định phải dùng thuốc xoa để phối hợp với luyện tập, nhưng lúc này thiếu mất một vị thuốc, hắn không dám dùng riêng những loại thuốc kia.

Trình Giảo Kim không chú ý đến thay đổi tinh tế của Trương Huyễn, gã bôi thuốc lên miệng vết thương Trương Huyễn rồi dùng thuốc dán dán vào, vừa dán miệng vừa cằn nhằn không ngừng.

- Tôi có lẽ nhìn lầm những thương nhân này rồi, lúc bắt đầu tôi nghĩ bọn họ chỉ là những con dê béo tốt nhưng khi đánh nhau thật thì mỗi người đều liều mạng, bọn họ hết thảy đều là những người đàn ông tốt, lão Trình tôi sẽ không nhạo báng họ nữa.

Rốt cuộc Trương Huyễn cũng không kiềm chế nữa, đứng lên miễn cưỡng cười nói:

- Ngươi cũng không sai, tuy rằng ngươi tự ý tạm rời vị trí phân công. Thật sự lúc đầu ta có ý định phạt ngươi nhưng ngươi giữ được cục diện phía Bắc nên ta sẽ thưởng cho ngươi.

Trình Giảo Kim bất ngờ không vui mừng mà cười khổ một tiếng nói:

- Giữ được tính mạng trước rồi nói sau.

Trương Huyễn vỗ vỗ bờ vai y, nhanh chóng bước đến chỗ không người cúi gập người nôn mửa liên tục.

Không biết qua bao lâu Trương Huyễn cảm thấy có chút dễ chịu, sắc mặt hắn tái nhợt như người bệnh nặng mới khỏi, hắn cố ổn định lại, chậm rãi đi đến cửa hướng Nam.

Cửa vào lăng mộ phía Nam là nơi diễn ra trận chiến kịch liệt nhất, hai bên đều chết ở nơi này tổng cộng gần bảy mươi người, ba mươi mấy tên mã tặc phần lớn đều chết ở nơi này.

Lúc này Lý Thần Thông mang theo vài người đi băng bó vết thương, ông ta thấy Trương Huyễn đi tới vội chào đón, thấy mặt Trương Huyễn tái nhợt, thân thiết hỏi:

- Khí sắc công tử không tốt lắm, bị thương nghiêm trọng lắm sao?

- Chỉ bị thương ngoài da, thôi không có gì đáng lo.

Trương Huyễn cố nén cảm giác chóng mặt cười nói:

- Chỉ bị mất chút máu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe thôi.

Lý Thần Thông đỡ Trương Huyễn ngồi xuống thành khẩn nói:

- Mọi người chúng tôi đều hy vọng công tử không việc gì, được công tử giúp sức chúng tôi mới có hy vọng sống sót.

- Yên tâm đi, tôi không sao.

Lý Thần Thông quay đầu nhìn ra xa lo lắng hỏi:

- Công tử cảm thấy bọn mã tặc kia còn quay lại tập kích nữa không?

Trương Huyễn nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Nhất định quay lại, bọn chúng đã chết nhiều người như thế, nếu không đuổi tận giết tuyệt chúng ta thì làm sao có thể hả giận được. Bọn họ nhất định sẽ đến nhưng chỉ thay đổi phương thức mà thôi.

Trương Huyễn nhìn bầu trời đêm, trầm ngâm nói:

- Nếu ta không đoán sai thì bọn họ sẽ chuyển qua tập kích đêm.

Lý Thần Thông cả kinh:

- Nếu tập kích đêm, vậy chúng ta sẽ đối phó thế nào?

Trương Huyễn lại mỉm cười:

- Kỳ thật tôi hy vọng bọn chúng chuyển sang tập kích đêm, nói về dũng khí chúng ta thiếu một chút nhưng nói về đấu trí chúng ta chưa chắc đã thua đối phương.

- Công tử có phương án rồi sao?

Trong bóng tối Trương Huyễn nhìn cột đá cửa phía Nam thản nhiên nói:

- Lợi dụng bóng đêm đối phó với kẻ thù, đó mới là sở trường của tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện